Vệ Tân cũng biết tâm trạng xa cách lớn hơn cả tâm trạng của những người mới lập gia đình, huống chi là Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đâu chỉ xa cách trong một thời gian ngắn. Cho nên không muốn làm kỳ đà cản mũi, lấy cớ đi lên lầu nghỉ ngơi.
Ngoài trời, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Bầu trời đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống đất, một không khí yên tĩnh đến mê người. Bởi vì thời tiết ảm đảm nên mới buổi trưa mà trời đã tờ mờ như sập tối. Trong bầu không khí như vậy, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm không nói một câu nào, chỉ hồi tưởng lại khoảng thời gian đẹp đẽ trước kia.
Càng lúc, màn đêm càng buông xuống dày đặc.
Trước khi trở về Liên Nhược Hạm cũng đã có nói với Ngô Tài Giang nhưng không nói cụ thể ngày nào về. Về phần cô có thêm một đứa con, cô cũng đã thông qua Ngô Tài Giang mà truyền đạt đến tại ông nội. Liên Nhược Hạm nói dối là lúc ở Mỹ có ăn ở với một người đàn ông người Mỹ gốc Hoa, sau khi cô mang thai thì hai người chia tay, cô một mình sinh con và nuôi con lớn lên.
Sau khi ông cụ Ngô nghe xong thì tức giận đến tím mặt. Nhưng quyền lực của ông cũng có giới hạn, lại không thể đụng đến người Mỹ nên cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật. Sau khi nguôi giận, lại biết đứa trẻ được mang họ Ngô thì lại cảm thấy vui mừng hẳn lên, nôn nóng yêu cầu Liên Nhược Hạm mang đứa bé về nước, ông phải giữ đứa bé bên mình để được trông thấy nó trưởng thành.
Khi nhắc đến ông nội Liên Nhược Hạm nửa mừng nửa lo nói:
- Ông cụ thật ra là rất cố chấp. Em nói ba của đứa nhỏ là người Mỹ gốc Hoa, tay của ông cụ không thể với đến Mỹ nên đành bỏ cuộc. Nếu em mà nói cho ông biết anh là ba của đứa nhỏ mà anh lại là đàn ông đã có vợ thì anh sẽ phải chịu trận. Còn ba em thì chắc chưa biết tin này, nếu ông ấy mà biết thì sẽ còn phiền toái hơn là ông nội nữa. Dù sao thì em sẽ tiếp tục giấu là được nhưng không biết là sẽ giấu được trong bao lâu nữa? Với lại ông cụ thích nhất là trẻ con, nếu ông khăng khăng muốn giữ đứa bé bên cạnh thì anh sẽ không được gặp con của mình. Thế thì anh phải làm sao?
Ông cụ đã 70 tuổi rồi lại vừa phẫu thuật, liệu có thể sống được trong bao lâu nữa? Hạ Tưởng liền nói:
- Trước tiên, chúng ta phải thỏa mãn cảm giác hạnh phúc gia đình cho ông cụ, anh sẽ âm thầm quan sát sự trưởng thành của con. Có những việc không thể lưỡng toàn, anh làm sao mà có thể đi tranh giành với một ông già chứ? Thời gian luôn phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta, tương lai cũng vậy mà hiện tại cũng vậy.
- Hiện tại làm sao mà được?
Liên Nhược Hạm nhất thời không có phản ứng nào, hỏi lại một câu. Cô nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa, trên người chỉ mặc một bộ đồ ở nhà, tuy rằng bộ độ rộng thùng thình nhưng do tư thế nằm nên có thể nhìn thấy cái mông hơi đầy đặn hơn một chút, vòng eo lại càng thon đẹp hơn. Bởi vì đã sinh một đứa con nên làn da lại càng thêm mịn màng hơn, nhất là bộ ngực của cô so với trước kia lại càng đầy đặn hơn, nếu không muốn nói là càng thêm hấp dẫn.
Có những người phụ nữ sau khi sanh con xong thì thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác biệt so với trước khi sanh con. Còn có những người phụ nữ sau khi sanh xong thì rất nhanh lấy lại vóc dáng, thậm chí chỉ có hơn chứ không hề kém, thân hình trở nên đẫy đà và gợi cảm hơn.
Liên Nhược Hạm thuộc tuýp người thư hai. Toàn thân cô tỏa ra một mùi hương mà đối với Hạ Tưởng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vừa có hương thơm thanh thoát vốn có và lại có chút hơi hướm của một người phụ nữ chín chắn. Lúc này Hạ Tưởng không tránh khỏi có chút suy nghĩ kỳ lạ, liền nhớ đến sự hấp dẫn trên người Liên Nhược Hạm trước kia thì không khỏi gợi nhớ nhu cầu dục vọng nơi chốn xưa.
Có đôi khi, hưởng thụ lạc thú nơi chốn cũ còn hay hơn là ở một nơi xa lạ. Ở nơi xa lạ, mặc dù có chút mới mẻ và cảm giác khám phá phiêu lưu nhưng do ở nơi xa lạ nên không đạt được cảnh giới cao nhất. Ở chốn cũ, vừa gợi lại những ký ức xưa lại vừa quen thuộc, có lẽ sẽ khiến người ta phát hiện ra được những thứ trước kia mình chưa phát hiện ra.
Hạ Tưởng hai mắt nóng lên, nhìn qua thân hình của Liên Nhược Hạm mấy lần rồi nói:
- Bây giờ trời cũng đã tối rồi lại yên tĩnh không có người, là lúc thích hợp làm chuyện tốt. Em nói thử xem, càng về đêm không phải là càng có lợi cho anh sao?
Liên Nhược Hạm biết Hạ Tưởng đang nghĩ cái gì, liền ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt bỡn cợt nói:
- Anh có chuẩn bị sẵn sàng thì em cũng chẳng có hứng. Ngồi cả ngày máy bay, mệt chết đi được. Nếu anh biết thông cảm thì chắc chắn sẽ để em được nghỉ ngơi thoải mái, có đúng không?
Hạ Tưởng gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng! Anh phải thông cảm cho em chứ. Lát nữa anh sẽ phục vụ cho em, mát xa toàn thân cho em luôn.
Chưa kịp dứt lời thì nghe tiếng khóc vang của đứa bé trên lầu. Liên Nhược Hạm vội vàng đứng dậy đi lên lầu nhưng không quên quay đầu lại khiêu khích Hạ Tưởng một câu:
- Không cần em phải trừng phạt anh, giờ đã có con trai làm phiền anh rồi.
Hạ Tưởng chán nản lắc đầu:
- Tiểu tử xấu, con trở về là được rồi đừng cản trở ba mẹ vui vẻ với nhau chứ. Nếu con còn quấy rầy lần nữa, ba sẽ đánh vào mông của con đấy.
Tuy nhiên, cũng may là sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì đứa bé cũng đi ngủ sớm. Vệ Tân chỉ ngồi nói chuyện một chút rồi lên lầu ngủ, trước giờ cũng là Vệ Tân ngủ cùng thằng bé. Điều này hoàn toàn đúng như những gì mà Hạ Tưởng mong muốn, không cần phải lo đứa bé kia sẽ tỉnh giấc mà quấy rối.
Xa cách nhau lâu ngày mới gặp lại nên dục vọng trong lòng còn nóng hơn cả lửa đốt, nhất là Liên Nhược Hạm lâu ngày vẫn chưa đụng đến chuyện đó, cô vô cùng khao khát. Sau khi bị Hạ Tưởng khiến cho trở thành phụ nữ, mặc dù đã có một đứa con trai bên cạnh nhưng cô hy vọng Hạ Tưởng cũng sẽ luôn ở bên mình. Phụ nữ dù mạnh mẽ, độc lập đến đâu nhưng đôi lúc cũng có sự yếu đuối, nhu nhược, cũng cần một vòng tay ôm ấp và bờ vai rắn chắc che chở. Lại một đêm mưa tuyết, một đêm mây mưa bão táp.
Vào lúc trời hửng sáng thì tuyết đã phủ dày một thước. Hôm nay là ngày cuối tuần nên Hạ Tưởng liền gọi điện thoại báo cho Tào Thù Lê là hắn có thể sẽ về thành phố Yến trễ một ngày, do tuyết dày đường trơn quá nên không thể nào lái xe đi được.
Tào Thù Lê như đang ăn thứ gì đó nên trả lời một cách không rõ ràng:
- Chỉ cần anh đừng trễ ngày đi làm là được rồi. Không cần phải lo cho em, em rất khỏe, có Lam Miệt theo giúp em mà. Cô ấy rất cẩn thận không kém gì Vệ Tân đâu.
Hạ Tưởng rất kinh ngạc, thật ra cái gì cô ấy cũng biết, chỉ là bình thường không nói ra thôi. Cô ấy muốn thỉnh thoảng nhắc nhở đôi chút để hắn tỉnh táo lại, hắn cười ha hả nói:
- Em à, thật tình anh cũng muốn về nhà với em nhưng tuyết ngoài trời quá lớn, nếu em không lo cho sự an toàn của anh thì anh sẽ lái xe về ngay.
- Hiện tại bây giờ anh đang gánh trọng trách trên vai, không thể có chút sơ xuất được. Vì anh lại sắp làm cha nữa rồi, một mình anh mà liên quan đến hạnh phúc của rất nhiều người, đừng quá phô trương, có biết không?
Cô dừng lại một chút, dường như là uống một chút nước rồi lại cằn nhằn tiếp:
- Anh nha, cũng đừng đa nghi quá, càng không nên quá hẹp hòi. Em cũng đâu có hẹp hòi, anh là một người đàn ông cho nên anh cần biết mình nên làm cái gì thì phải làm một cách nghiêm túc. Anh phải tin rằng anh còn có một người vợ tốt, cô ấy sẽ luôn âm thầm ủng hộ anh, cô ấy chẳng những hiền lành mà còn rất khoan dung, độ lượng, cũng thông hiểu rất nhiều đạo lý, sẽ không bắt buộc anh phải làm cái gì.
Được lắm! Nói một hồi lại khiến cho cô bé xúc động, Hạ Tưởng đành phải chịu thua:
- Anh hiểu rồi, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời và em cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này luôn.
- Không đúng!
Cô bé bật cười khanh khách:
- Em đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này nhưng anh chưa chắc đã là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này đâu. Phải nói cho chính xác anh là người đàn ông đã kết hôn được hưởng cuộc sống hạnh phúc như lúc chưa cưới vậy.
Một câu nói của vợ khiến cho Hạ Tưởng đổ mồ hôi hột. Cô nói những lời rất ư là sắc bén, tài tình khiến cho hắn đành phải lượn lờ, quanh co:
- Em cứ ở yên đó, đừng có đi đứng lung tung đấy. Bảo Lam Miệt chăm sóc em cho cẩn thận, nó vụng về lắm đấy, chẳng may lại đụng phải em.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng cảm giác được sự nóng bức từ hệ thống lò sưởi tỏa ra khiến hắn đổ mồ hôi. Nhìn sang, thấy Liên Nhược Hạm đang ôm đứa con ngồi một bên cười trộm, hắn liền tức tối hùng hổ đến chất vấn:
- Ngay cả việc Vệ Tân ở bên cạnh em mà cô bé Lê cũng biết, quan hệ của hai người mật thiết quá đấy. Em nói xem, còn chuyện gì mà cô ấy không biết không?
- Việc ngày em sẽ không nói cho anh biết đâu, là bí mật giữa em và cô bé Lê. Làm sao vậy, không phục à? Không phục thì cứ đi nói trực tiếp với cô bé Lê đó, nói chúng ta đã có một đứa con trai, xem anh có dám không?
Liên Nhược Hạm tỏ ra không sợ Hạ Tưởng, nói chuyện cũng có vẻ hùng hồn.
- Cô bé Lê ấy biết nhưng cái gì cũng không nói, đó là đức hạnh.
- Anh biết mà không dám nói ra đó chính là dối trá.
Hạ Tưởng vừa mới nhận thua trước Tào Thù Lê, bây giờ cũng phải giơ tay lên chào thua Liên Nhược Hạm, đưa tay ôm lấy đứa bé, bất bình nói:
- Đi thôi, không thèm để ý đến các cô nữa. Ba và con ra ngoài nghịch tuyết nào.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mĐứa bé kia không biết lạ vội vàng ôm chầm lấy cổ của hắn, dùng sức bu lên người của hắn, đã làm tan chảy trái tim hai kiếp người của Hạ Tưởng, hắn vui đến không ngừng thốt lên:
- Con ngoan, con ngoan. Chỉ có con là ngoan nhất thôi.
Liên Nhược Hạm không chịu được tình cảm cha con sâu nặng giữa Hạ Tưởng và con của cô ây liền bĩu môi:
- Anh làm như là đứa con có sẵn cho anh vậy nhỉ? Hừ, nếu không có em thì làm sao anh có đứa con này? Đúng là con với cái, mẹ cực khổ sanh con ra, nuôi con lớn lên như vậy, vậy mà vừa mới gặp ba của con liền đeo theo ngay. Đúng là đàn ông không thể tin tưởng được ngay khi còn nhỏ.
Hạ Tưởng nghe những lời ngụy biện của Liên Nhược Hạm liền ôm đứa con đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Đi nào, con trai chúng ta cùng nói chuyện về đàn ông đừng cho mẹ con nghe.
Liên Nhược Hạm và Vệ Tân đứng trước cửa sổ lớn được đặt sát mặt đất, nhìn cảnh tượng hai cha con Hạ Tưởng chơi đùa với tuyết ở bên ngoài, cả hai đều mỉm cười. Đôi mắt của Vệ Tân có chút long lanh, trong lòng vừa hâm mộ vừa cô đơn, lại có một chút cảm xúc khó lí giải.
Hạ Tưởng ở với Liên Nhược Hạm hai ngày, ngày thứ ba hắn quay trở lại thành phố Yến, chính thức bước vào mớ công việc bận rộn của mình.
So với nhóm thành phố thí điểm đầu tiên hơi có chút hỗn loạn thì với nhóm thành phố thí điểm thứ hai này đối với tổ lãnh đạo mà nói thì là ngựa quen đường cũ rồi. Bận thì có bận nhưng mọi việc đều gọn gàng, ngăn nắp, vội nhưng không rối. Ngoại trừ thành phố Yến do Hạ Tưởng tự mình phụ trách, còn ba thành phố còn lại do Bành Mộng Phàm, Vương Lâm Kiệt và Cổ Bảo Ngọc phụ trách. Cổ Bảo Ngọc nguyên là một Trưởng phòng của văn phòng Tỉnh ủy bị Tiền Cẩm Tùng điều đến làm Trưởng phòng cho phòng Tổng hợp 3. Kỳ thật, diện mạo của Cổ Bảo Ngọc cũng bình thường, không có gì đặc biệt nhưng bởi vì tên của y quá nổi tiếng nên rất dễ khiến người khác nhớ đến.
Đối với việc xác định bước tiếp theo của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Yến, Hạ Tưởng ngoài việc liệt kê vài xí nghiệp hắn cho rằng cần thay đổi chế độ xã hội thì còn chú trọng đề nghị thành lập quận Hạ Mã mới, và viết một bản báo cáo có tính khả thi rất tỉ mỉ.
Quận Hạ Mã là giấc mộng của Hạ Tưởng. Từ lúc thúc đẩy việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đến nay hắn vẫn ra sức, cố gắng đạt được mục tiêu, gửi gắm lý tưởng lớn lao trong cuộc đời của hắn.
Báo cáo mang tính khả thi của Hạ Tưởng được viết rất tỉ mỉ, chỉ mong được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra thảo luận và thông qua.
- Đợt xây dựng thứ nhất là từ phía đông của Nam Thủy Bắc Điều, phía tây đường cao tốc Kinh Châu, và phạm vi cách bờ nam sông Hạ Mã 1000 mét về phía bắc, cách bờ bắc 2000 mét về phía nam, ước tính khoảng 70 km2. Sẽ xây dựng khu hành chính, trung tâm hôi chợ triển lãm, phát triển các hạng mục văn hóa, giáo dục, kinh tế, giải trí và khu dân cư. Mạng lưới đường truyền truyenfull.vn sẽ được hoàn thành trong ba năm, cố gắng hoàn thành các dự án lớn như: hệ thống thủy lợi của sông Hạ Mã và Nam Thủy Bắc Điều, cùng với sự phát triển trung tâm hội chợ triển lãm, trung tâm hành chính, trụ sở kinh tế, khu đào tạo nghiệp vụ, công trình văn hóa, và các phương tiện giải trí khác.
- Trong việc xây dựng quận mới đồng thời cùng lúc thúc đẩy việc thiết lập hệ thống thủy lợi Hoàn Thành trong vòng ba năm, việc này sẽ mang đến một không gian xanh sạch cho thành phố Yến. Vì phải kiến tạo quận mới không những sẽ tạo một khối lượng công ăn việc làm mà còn có thể tạo một cơ sở vững chắc để biến thành phố Yến trở thành một thành phố mang tầm ảnh hưởng lớn. Khi quận mới được thành lập phỏng chừng có thể gia tăng năm trăm ngàn nhân khẩu, sẽ mang đến năm mươi ngàn cơ hội việc làm. Có thể nói không có việc thay đổi chế độ xã hội của một xí nghiệp nào có thể so sánh với việc thiết lập thêm một quận mới.
- Quận Hạ Mã dựa vào việc tổng hợp, chỉnh lý sinh thái hệ thống thủy lợi của sông Hạ Mã và Hoàn Thành, tạo nên một quận sinh thái có đầy đủ các chức năng chủ yếu sau: hội nghị triển lãm trụ sở kinh tế, nghiên cứu khoa học, giáo dục, du lịch văn hóa, nghỉ ngơi, giải trí. Diện tích quy hoạch là 55 km2, khu vực trung tâm có diện tích 10 km2. Khu công nghiệp Cao Tân ở khu đông nam và khu du lịch ở phía tây của thành phố Yến có tác dụng bù trừ cho nhau và xây dựng nên quận Hạ Mã, có tác dụng giải quyết những vấn đề cấp bách trước mắt như bố cục không hợp lý giữa các khu trong thành phố Yến, các chức năng không hoàn thiện, không có năng lực tổng hợp, hạn chế sự phát triển nổi trội của tỉnh lị trong thời gian dài. Lợi dụng triệt để không gian rộng lớn ở khu đông bắc của tỉnh, và những điều kiện ưu việt của văn hóa lịch sử, phát triển ưu điểm về bố cục không gian thành phố của tỉnh, mở ra kết cấu phát triển thành phố, hoàn thiện chức năng của một thành thị phồn hoa, xây dựng một thành phố hiện đại nhất của tỉnh lị, đẩy mạnh việc lựa chọn trọng yếu trong việc phát triển khoa học của thành thị.
Sau khi viết xong, Hạ Tưởng đã đọc lại ba lần, cảm thấy rất vừa lòng và thở phào một cái.
Về việc sắp xếp bước đi tiếp theo, trong lòng hắn đã có một hoạch định rất lớn.
Đối với Hạ Tưởng nhóm thành phố thí điểm thứ hai so với nhóm thành phố thứ nhất thì đã không còn nhiều khó khăn và cảm xúc mãnh liệt. Bởi vì vạn sự khởi đầu nan, thành công của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đã khiến cho nhiều nhà đầu tư nhìn thấy được hy vọng, sinh ra niềm tin. Bước tiếp theo của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ càng vững chắc hơn, bước đi cũng lớn hơn, được sự ủng hộ mạnh mẽ của chính sách về cơ bản sẽ thuận buồm xuôi gió, con đường sẽ rất dễ đi.
Sau khi dẹp bỏ những dư luận hoài nghi và lực cản chính trị của tỉnh và Bắc Kinh thì việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã trở thành tiếng nói chung của mọi người trong tỉnh Yến, không còn ai ngang nhiên đứng ra phản đối. Việc thi hành gần như rất thông suốt, ngoại trừ một số ít lực cản từ trong nội bộ của thành phố thì không còn gì làm cho Hạ Tưởng phải lo lắng. Hạ Tưởng đã có thể rút chân ra được, hắn chỉ tập trung vào xếp đặt bước tiến tiếp theo mà thôi.
Việc xây dựng hệ thống thủy lợi Hoàn Thành và hình thành quận mới của thành phố Yến vừa được trình lên trên trước khi hắn tái sinh, vẫn chưa kịp thực thi nhưng đây cũng là việc sớm muộn mà thôi. Cho nên Hạ Tưởng mới có lòng tin thúc đẩy hình thành quận mới và hoàn thành hệ thống thủy lợi Hoàn Thành, mang đến một môi trường xanh sạch cho thành phố Yến trước dự định.
Trong tất cả các tỉnh của cả nước, thành phố Yến có thể nói là một thành phố không có gì quá nổi bật. Không những là nền kinh tế không có gì nổi bật mà ngay cả vị trí cũng mơ hồ, không rõ. Đã từng có một khoảng thời gian, thành phố Yến được coi là thủ đô ngành dược của cả nước, bởi vì tỉnh Yến là nơi bào chế thuốc, hơn nữa vùng phụ cận cũng còn một số khu vực mọc đầy rẫy cây thuốc. Ngoài ra, còn có học giả đề xuất với Ủy ban nhân dân thành phố rằng thành phố Yến sau này có thể phát triển thành một căn cứ bào chế thuốc lớn nhất trong cả nước.
Lúc ấy, hiệu quả và lợi ích của việc bào chế thuốc của tỉnh Yến cũng không tồi, và cũng có sức kêu gọi và tầm ảnh hưởng đối với cả nước. Ủy ban nhân dân thành phố đối với đề nghị này cũng có quan tâm, đã đặc biệt mở một cuộc họp nghiên cứu trong một thời gian rất dài. Khi các chuyên gia, học giả vẫn còn xôn xao chưa đưa ra kết luận cuối cùng thì nền kinh tế trong nước có sự thay đổi, lợi ích và hiệu quả của việc bào chế thuốc của tỉnh Yến bị tuột dốc, tên gọi Thủ đô của ngành thuốc bị bỏ mặc, về sau cũng không ai thèm nhắc đến.
Tuy nhiên, sau này lại có không ít người nhắc đến vị trí của thành phố Yến, kết quả là thảo luận đi thảo luận lại vẫn không có cách nào để xác định một vị trí chính xác cho thành phố Yến, là vì sao? Bởi vì thành phố Yến không có gì nổi bật, thậm chí có người còn trêu là không có gì nổi bật chính là điểm nổi bật của thành phố Yến. Ví dụ người của thành phố Yến thích ăn các món điểm tâm như: bánh rán Thiên Tân, sủi cảo thịt bò và mì sợi của tỉnh Tây, mì miếng của An Huy, những món thích nhất là món ăn Bắc Kinh và món ăn Tứ Xuyên. Nếu hỏi thành phố Yến có những món đặc sản và những quán ăn địa phương nào thì thật sự là không có.
Đề cập đến du lịch thì phía tây thành phố Yến có điểm du lịch Thái Hành, có rất nhiều điểm để tham quan nhưng điều đáng tiếc chính là bất luận là có danh tiếng hay là chỉ mới là cơ sở hạ tầng đều không thể đưa ra được. Nền du lịch được khai thác trễ hơn so với tỉnh Dự ở phía nam, cũng không có danh tiếng bằng Ngũ Đài Sơn của tỉnh Tây ở phía tây. Kỳ thật, vùng đất Yến Triệu chẳng những có nền văn hóa lịch sử từ lâu đời mà còn có nhiều di tích lịch sử đếm không xuể.
Chỉ có điều không biết là do con mắt của chính quyền địa phương có vấn đề, hay là do nguyên nhân khách quan từ các phương diện khác mà rất nhiều ưu thế lại biến thành khuyết điểm. Ngoại trừ việc thành phố Ân Trạch thường xuyên quảng bá về lâm viên hoàng tộc, còn có rất nhiều những di tích có thể mượn cơ hội nổi danh nhưng ngược lại lại bị bỏ mặc, xếp xó, không ai nhắc đến.
Không phải là người tỉnh Yến kín đáo, cũng không phải người tỉnh Yến có nét đẹp nội tâm mà người tỉnh Yến thật sự rất chất phác, rất lương thiện, không biết mượn cơ hội để làm giàu. Nhớ tới đời sau tỉnh Lân vì làm mộ giả của Tào Tháo đã tạo nên một không khí ngột ngạt, cuối cùng là thật hay giả thì dù sao cũng đã đạt được mục đích nổi tiếng. Ngẫm lại càng khiến cho người ta cảm thấy buồn cười và chán nản bởi vì muốn nói đến những anh hùng nổi danh nhất trong Tam quốc như Lưu Bị, Trương Phi và Triệu Vân thì đều là những nhân vật có xuất thân từ tỉnh Yến mà ra.
Mà Triệu Vân chính là người của huyện Thường Sơn, cách thành phố Yến hơn mười km, người ta thường gọi là Thường Sơn Triệu Tử Long.
Không cần phải nói đến thành phố Đan Thành từng là thủ đô của nước Triệu, từng hô mưa gọi gió trong bảy cường quốc thời Chiến quốc, là một cổ thành lâu đời nhất trong lịch sử, rất có giá trị về mặt văn hóa.
Tuy nhiên, cơ hội tốt nhất để phát triển du lịch đã qua đi. Tỉnh Yến muốn trở thành một tỉnh du lịch lớn là điều không thể, nhưng hoàn toàn có thể nâng cao trong sự hạn chế. Đây cũng chính là nguyên nhân cơ bản mà Hạ Tưởng cố gắng thúc đẩy nền du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành. Hắn hy vọng sự thành công của du lịch văn hóa thành phố Đan Thành sẽ kéo theo việc xem xét lại giá trị lịch sử của các địa phương khác trong tỉnh Yến, đồng thời phát huy được văn hóa lịch sử, khiến cho khúc ca bi tráng của vùng đất Yến Triệu một lần nữa khôi phục sức sống.