QUAN THẦN

Buông điện thoại, Hạ Tưởng ngẩn người. Lời Tùng Phong Nhi nói hơi có phần khó hiểu, cô rốt cuộc muốn nói gì? Về phần cô nói việc hắn kéo cô một phen là chỉ việc nào? Hạ Tưởng trong phút chốc suy nghĩ không ra, liền chẳng buồn suy nghĩ sâu thêm nữa.

Vừa mới buông điện thoại của Tùng Phong Nhi, Triều Vĩ Cương vẻ mặt khẩn trương mà gõ cửa nhắc Hạ Tưởng:

- Lãnh đạo, có điện báo của Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng vừa nhìn đến số điện thoại thì biết đúng là phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy gọi tới, thầm giễu cợt nghĩ, có việc làm chậm trễ, Diệp Thạch Sinh không thể chờ được mới bỏ qua sự kiêu ngạo của một Bí thư Tỉnh ủy, chủ động gọi điện thoại tới. Xem ra, sự mạnh mẽ, cứng rắn của Phạm Duệ Hằng đã mang đến cho Diệp Thạch Sinh không ít khích động.

Quả nhiên, điện thoại vừa được nối, Diệp Thạch Sinh liền nửa oán trách nói:

- Hạ Tưởng, xuất viện rồi cũng không chịu chủ động gọi điện thoại cho lão lãnh đạo này một tiếng, có phải có điều gì không nói được hay không?

Giọng điệu nửa thân tình nửa trách cứ, hoàn toàn khác với giọng điệu giải quyết công việc khi hắn còn nằm viện.

Bí thư Tỉnh ủy cũng là người, vì lợi ích trước mắt, cũng rất khó giữ tâm bình thường. Cho dù lên tới tầng cao nhất, cũng có tầng tầng lớp lớp những băn khoăn lo lắng, cũng có những mệnh lệnh không thể không tuân theo của thủ đô, cũng có những chính sách khi xuống tới địa phương thì liền biến chất thành hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức). Diệp Thạch Sinh không phải Bí thư Tỉnh ủy mạnh mẽ, cứng rắn, nền móng tại tỉnh Yến lại mỏng, bị Cao Thành Tùng áp chế quá lâu, quen nếp cẩn thận dặt dè. Y tiếp cận Phó gia, bên ngoài là tác động lôi kéo Phó gia, thật ra cũng là hành động tất yếu do dự bất lực của y.

Trước khi Phó gia chưa tăng thêm lợi thế, Hạ Tưởng hoàn toàn tự tin thuận lợi triển khai kế hoạch của hắn, thành công đập tan tính toán của Phó Tiên Phong. Cho dù tính toán của Phó Tiên Phong có bằng sắt, cũng phải dùng búa Đại Lực Kim Cương đập nát.

Tất nhiên, nếu Phó gia liều lĩnh được ăn cả ngã về không, lại gia tăng lợi thế và hoạt động, việc Diệp Thạch Sinh tạm thời bị ép buộc đánh nhịp cũng chưa biết được.

Phàm sự dự tắc lập, bất dự tắc phế (Việc gì tính trước cũng linh, không toan tính cũng thành dở dang).

Hạ Tưởng liền vội cười nói:

- Bí thư Diệp phê bình rất đúng, quả thật là sai sót của tôi. Đáng ra trước tiên phải đến gặp lão lãnh đạo, nhưng thật sự là không thể thoát thân. Một loạt sự việc của Quận Hạ Mã khiến cho cả người bận túi bụi, đầu cũng bự ra, tôi từ ngày hôm qua trở về đến giờ, ngoại trừ ngủ ở nhà ra thì cũng chưa đi đâu cả, vừa ngồi ở văn phòng là không động đậy được gì. Vừa rồi đã định gọi điện thoại cho ngài, không ngờ rằng, không phải có điện thoại thì có người đến, bây giờ mới được thở phào một cái…

Hạ Tưởng bóng gió rất rõ ràng, là nói cho Diệp Thạch Sinh biết tầm nhìn của hắn hiện giờ chỉ đặt ở quận Hạ Mã, không liên quan gì tới việc qua lại với lãnh đạo ở thành phố, ở tỉnh, ngụ ý là, quan hệ với Bí thư Diệp vô cùng chặt chẽ.

Diệp Thạch Sinh nghe xong liền vô cùng thoải mái dễ chịu, ha hả cười:

- Cực kỳ phức tạp, bắt đầu mọi việc lại từ đầu, nhiệm vụ cách mạng làm mãi cũng không xong, đừng để cơ thể kiệt sức.

Đầu tiên là quan tâm vài câu, lại hỏi tình trạng sức khỏe của Hạ Tưởng, mới chuyển đề tài,

- Có thời gian đến Tỉnh ủy một chuyến, đã lâu không gặp cậu, gặp mặt rồi tha hồ tâm sự.

Sách lược đánh vào tình cảm của Diệp Thạch Sinh tuy rằng cũ, ý tưởng không có gì mới, nhưng dù sao ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, người bình thường nói ra có lẽ không có hiệu quả gì, nhưng từ miệng một Bí thư Tỉnh ủy nói ra, thì hương vị rất khác. Hạ Tưởng mặc dù hiểu rõ sau lưng chiêu bài tình cảm của Diệp Thạch Sinh có mục đích rất lớn, trong lòng hắn vẫn cảm thấy một chút ấm áp.

Dù sao cũng là sự quan tâm của Bí thư Tỉnh ủy, không khiến người khác cảm nhận được sự ấm áp cũng không được. Cấp bậc càng cao, cảm giác ôn hòa càng ít. Một chút ôn hòa, sẽ khiến cho người ta cảm động.

- Lãnh đạo đã có mệnh lệnh, chắc chắn phải nghe theo.

Hạ Tưởng cũng lấy giọng điệu nhẹ nhõm thoải mái nói. Hắn biết hiện tại Diệp Thạch Sinh đặt kỳ vọng rất cao đối với hắn. Biểu hiện của hắn càng ung dung, Diệp Thạch Sinh lại càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhẹ nhõm mới tốt, nếu Bí thư Tỉnh ủy lo lắng bất an, cũng không phải chuyện gì tốt, tình thế sẽ không tiện kiểm soát

Quả nhiên Diệp Thạch Sinh cười ha hả:

- Trước khi đến thì gọi điện thoại trước, tránh khỏi tôi bận họp hoặc có việc phải ra ngoài.

Hạ Tưởng chắc hẳn phải đáp ứng rồi, Bí thư Tỉnh ủy dặn đi dặn lại, hiển nhiên là phải coi trọng việc gặp mặt với ông ta, hắn sao có thể không cung kính mà tuân mệnh?

Sau đó, điện thoại của Tống Triêu Độ cũng gọi tới.

Tống Triêu Độ vốn không hay vòng vo nhiều, mà trực tiếp hỏi:

- Hành động của Chủ tịch tỉnh Phạm, có phải là chủ ý của anh hay không?

Việc Tống Triêu Độ hỏi hiển nhiên là việc Phạm Duệ Hằng đột nhiên gây khó dễ cho Diệp Thạch. Quả thật phía sau sự việc đúng là có bóng dáng của Hạ Tưởng, chẳng qua lần này Hạ Tưởng che dấu khá kỹ thôi. Nếu muốn Hạ Tưởng thừa nhận, hắn cũng chỉ có thể nói là do Phạm Tranh gây nên.

Lần trước Phạm Tranh đến bệnh viện thăm hỏi hắn, tuy rằng lúc ấy cũng không nói gì nhiều, nhưng sau đó Phạm Tranh lại từ chỗ Cốc lão gọi điện tới. Lúc đầu Cốc lão cũng ân cần hỏi thăm Hạ Tưởng vài câu, sau đó Phạm Tranh liền thảo luận với Hạ Tưởng về tình hình tỉnh Yến.

Phạm Tranh vừa đúng dịp có một đề tài phải nghiên cứu về sự tương tác giữa kinh tế và chính trị dưới tình hình kinh tế hiện tại. Rốt cuộc là kinh tế đi trước lợi ích chính trị, hay là chính trị đi trước lợi ích kinh tế, y tranh luận cả nửa ngày với Cốc lão, không ai thuyết phục được ai, liền gọi điện thoại thảo luận cùng Hạ Tưởng.

Vừa đúng lúc Hạ Tưởng mới tiễn chân một đám khách mời, nhàn hạ không có việc gì làm, liền cùng Phạm Tranh thảo luận hết nửa ngày.

Thật ra lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế từ trước đến nay vẫn không thể tách rời, không phân chia cái nào trước cái nào sau. Nhưng trong tình hình hiện nay thành quả xây dựng kinh tế càng ngày càng định đoạt hết thảy mọi việc trước mắt, ảnh hưởng của phương diện kinh tế ngày càng lớn, có xu hướng dần dần vượt xa lực ảnh hưởng của chính trị.

Suy cho cùng vẫn là vấn đề chế độ, lấy nước Mỹ mà nói, tất cả các chính sách đối nội và đối ngoại tuyệt đối là gia tăng lợi ích kinh tế. Nhưng ở trong nước thì khác, người trong nước có quá nhiều ý tưởng và nhiều điều cần bận tâm, có rất nhiều chỗ gút mắc về lợi ích chính trị, quan hệ ân oán, lợi ích đoàn thể, vấn đề thể diện, mạng lưới quan hệ, vân vân. Mỗi nhân tố lại quy định một chính sách riêng. Thậm chí còn xuất hiện tình huống trung ương có lệnh nhưng địa phương không theo, vì sao? Bởi vì lợi ích đã bị các tập đoàn giữ chặt không buông, không muốn buông tay lợi ích vừa đạt được trước mắt, còn ảnh hưởng xấu về lâu dài, không ai suy xét.

Tầm nhìn của nhiều người trong nước vẫn còn rất hạn hẹp. Ví dụ như thị trường bất động sản rầm rộ sôi nổi, dưới sức nóng hừng hực, là số tiền thâm hụt ngân hàng và khoảng trống đốt cháy giai đoạn không thể che dấu. Còn có một thiếu sót chết người chính là phần lớn các công trình xây dựng trong nước đều là công trình xây dựng có tuổi thọ rất ngắn, tuổi thọ bình quân dưới 30 năm!

Mà nước ngoài, tuổi thọ của các công trình xây dựng dài đến 100 năm!

30 năm, ba thế hệ làm việc cực khổ tích góp từng tí một của cải để mua một căn nhà, nghĩ rằng có thể ở được cả đời. 30 năm sau lại thành ngôi nhà nguy hiểm. Những người mua nhà năm đó trên có 80 người già, dưới có 20 trẻ nhỏ. Bảo họ tiêu tiền thêm một lần nữa mua một ngôi nhà, không thực tế cũng không có khả năng. Thử nghĩ 30 năm sau, giang sơn cả nước đều là tiếng tháo dỡ nhà cửa, hoặc đơn giản xuất hiện sự kiện nhà sập chết người, nhà nước cũng được, dân chúng cũng được, làm sao đối mặt với nguy cơ nhà sập?

Nếu trở tay không kịp, xử lý không phù hợp, gây nguy hiểm cho an nguy xã hội không phải là nói để dọa người, mà thật sự là vô cùng cấp bách.

Chẳng lẽ dưới cơn sốt của bất động sản, chính quyền địa phương đều là thằng ngốc, cán bộ địa phương không biết chân tướng sự thật về tuổi thọ ngắn ngủi các ngôi nhà? Bọn họ đương nhiên biết, trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ. Tuy nhiên càng hiểu rõ hơn là, ngôi nhà hiện tại là chiến tích của bọn họ, 30 năm sau nhà sập, là xui xẻo của người khác, đâu phải việc của họ? 30 năm sau, hoặc là đã sớm về hưu, hoặc là cũng lên địa vị cao, ai kiện gì họ?

Đúng là bởi vì chỉ lo lợi ích trước mắt, bất chấp hành vi thiển cận về sau, hay có thể nói, theo đuổi chiến tích và tăng trưởng kinh tế một cách phiến diện. Có bao nhiêu GDP tăng cao là lâu đài trên không?

Chính trị và kinh tế là anh em sinh đôi, là trợ thủ đắc lực, anh em ruột đánh trận, không phân biệt anh hay em. Trong trận đấu quyền anh, bất kể là cú móc trái hay cú móc phải, đều cần là quyền chủ quản trong chính trị và quyền lũng đoạn trong kinh tế. Chỉ có quyền phát ngôn trên chính trị, mới có thể lấy được quyền kinh doanh lũng đoạn một ngành sản xuất. Trái lại nói, nếu thực lực chính trị không đủ, nhưng lại có năng lực tài chính huy động hàng chục tỉ, thì vẫn có thể có được sức ảnh hưởng tương tự đối với mọi chính sách của chính quyền địa phương.

Tương tự như vậy, khi lũng đoạn hình thành quy mô, sau khi hình thành đầu sỏ, đằng sau cần phải có nền tảng chính trị mạnh mẽ. Trên thế giới không có bất kỳ một doanh nghiệp có lực ảnh hưởng toàn cầu nào mà sau lưng không có bóng dáng chính phủ. Không nói đâu xa, chỉ nói ngành dầu mỏ Trung Quốc và ngành Hóa dầu Trung Quốc, mấy chục năm nay dựa vào hành vi lũng đoạn đã cướp đoạt bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, vì sao vẫn hoành hành ngang ngược ở trong nước, không kiêng nể gì mà đùa giỡn dân ý trong lòng bàn tay? Không có họ, thì chỉ là một tập thể lợi ích của tập đoàn chính trị kết thành mà thôi.

Phó gia hiện giờ hao tâm tổn phí ở tỉnh Yến, là muốn mở rộng phạm vi, mục đích cũng không gì khác ngoài lợi ích lâu dài – hai lợi ích quan trọng của chính trị và kinh tế. Trước khi Hạ Tưởng tái sinh thì vòng kinh tế Bắc Kinh, vừa mới đưa ra lịch trình, nhưng hiện tại bởi vì hắn hồi sinh, tỉnh Yến trên phương diện thi hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đạt được những bước tiến đáng mừng, tương đương với việc hoàn thành tái cơ cấu ngành công nghiệp trước thời hạn vài năm. Bởi vậy trong tương lai có thể dự kiến, vòng kinh tế Bắc Kinh có thể sớm đưa ra lộ trình.

Mặc dù Hạ Tưởng hiện tại vẫn chưa thật sự nắm rõ ý tưởng xây dựng vòng kinh tế ở Bắc Kinh, nhưng đã hoàn thành giai đoạn luận chứng ở Nội các Chính phủ, cũng có bước đầu tiếp xúc với tỉnh Yến. Tống Triêu Độ vừa mới họp ở Bắc Kinh trở về, cũng bước đầu tiến hành tham vấn với các nhân viên Nội các chính phủ có liên quan về vấn đề này. Nhưng Hạ Tưởng cũng có thể mơ hồ đoán được, bất kể là xem xét từ việc Ngô gia ra tay sắp xếp, hay là Phó gia muốn khẩn cấp nắm trong tay thế cục tỉnh Yến và thành phố Yến, địa vị của tỉnh Yến trong suy nghĩ của tầng lớp cao, đang tăng lên nhanh chóng.

Tỉnh Yến là một tỉnh mạnh mà chính trị bình lặng, nếu lại phát triển trở thành tỉnh lớn về kinh tế, Bí thư Tỉnh ủy tiến vào bộ Chính trị, cũng là hợp lý. Bởi vậy giai đoạn hiện tại là Ngô gia và Phó gia đang đánh cờ thế cục tỉnh Yến, nhưng có thể khẳng định là, việc Mai gia và Khâu gia nhúng tay vào tình hình tỉnh Yến, cũng sẽ không quá xa.

Hạ Tưởng liền phân tích chi tiết một chút về mối quan hệ mật thiết không thể tách rời giữa chính trị và kinh tế với Phạm Tranh, bởi vì hắn biết nếu Cốc lão ở bên cạnh Phạm Tranh, chắc chắn cũng có ý kiểm tra hắn. Hắn thao thao bất tuyệt khiến Phạm Tranh nghe đến tâm phục khẩu phục, cuối cùng bảo hắn phải cho thêm ví dụ chứng minh.

Hạ Tưởng liền cố ý hoặc vô ý lấy ví dụ về Phó gia:

- Ví dụ như, trước kia Bí thư Diệp bất hòa với Bí thư Thôi, nhưng hiện giờ lại tiếp cận Bí thư Thôi, đều là vì cần lợi ích chính trị. Còn Phó Tiên Phong muốn tận dụng vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Thành phố Yến, bên ngoài là muốn nắm quyền về nhân sự, cũng chính là quyền có tiếng nói trong chính trị, về bản chất vẫn là việc nhân sự trước, việc kinh tế sau. Nếu không có lợi ích kinh tế, Phó gia cũng sẽ không bất chấp mọi khó khăn trở ngại phải cài người vào Thành phố Yến cho bằng được…

Phạm Tranh cho dù không phải nhân vật chính trị, cũng là con trai của Chủ tịch tỉnh. Từ nhỏ lớn lên trong môi trường chính trị, y sao có thể nghe không ra ngụ ý của Hạ Tưởng? Hạ Tưởng nêu ví dụ là như thế, quả thật cũng là gợi ý rõ ràng cho y.

Về phần Phạm Tranh về sau kể lại với Phạm Duệ Hằng như thế nào thì Hạ Tưởng không được biết, nhưng Phạm Duệ Hằng đột nhiên nổi giận, chắc chắn là Phạm Duệ Hằng cũng ý thức được vấn đề mấu chốt.

Điều Tống Triêu Độ vừa hỏi hôm nay, Hạ Tưởng cũng sớm có tâm lý chuẩn bị. Hắn cũng tin tưởng với con mắt của Tống Triêu Độ, chắc chắn có thể nhìn ra một chút gì đó, liền cười nói:

- Lần trước tôi và Phạm Tranh thảo luận một số vấn đề về quan hệ giữa chính trị và kinh tế, lúc nêu ví dụ thuyết minh, tiện thể liền nâng tầm quan trọng của vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy lên một chút, có thể Phạm Tranh đã để ý.

Tống Triêu Độ xác nhận được suy đoán của y là thật, cũng cười:

- Tôi đã nói hẳn là có bóng dáng của anh ở trong đó, quả nhiên có. Chuyện này hiện tại là tình hình bế tắc, nghĩ ra cách làm sao giải quyết cho xong việc chưa?

Hạ Tưởng cũng nói thật:

- Điều kiện mặc cả đã chốt rồi, nhưng vẫn chưa cụ thể thực thi, chỉ chờ tôi gặp Bí thư Diệp rồi hãy nói. Bí thư Diệp vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến Tỉnh ủy gặp ông ấy.

Hạ Tưởng và Phạm Tranh hẹn hôm nay gặp mặt, để trao đổi ý kiến cụ thể, cũng chính là lúc hắn và Diệp Thạch Sinh gặp mặt nói chuyện, mấu chốt là Phạm Duệ Hằng.

- Ha ha, anh bây giờ lại thành một điểm tựa, chú ý làm việc, tranh thủ tối đa hóa lợi nhuận.

Tống Triêu Độ đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Hạ Tưởng, cũng biết rõ tính cách Diệp Thạch Sinh, sau đó chuyển đề tài, lại hỏi:

- Vương Đại Pháo nếu bị bắt quy án, anh tính tạo ảnh hưởng như thế nào?

- Không giấu gì Phó chủ tịch tỉnh Tống, tôi thật sự vẫn chưa muốn tạo ra hiệu quả chấn động gì. Vương Đại Pháo đương nhiên phải bắt giữ, nhưng cho dù bắt được gã, sự việc cũng chỉ có thể đến quận Hạ Mã mà thôi, tranh đấu về sau, còn rất gay go.

Hạ Tưởng sở dĩ không vội bắt giữ Vương Đại Pháo, thứ nhất là sợ làm quá nhanh sẽ dễ dàng khiến Phó Tiên Phong trong tình thế cấp bách giết người bịt miệng, thứ hai là những việc Vương Đại Pháo biết cũng có giới hạn, không liên quan đến Phó Tiên Phong. Kể cả nếu y biết được một chút gì đó, thì sự việc cũng sẽ bị giới hạn trong một phạm vi được kiểm soát nghiêm ngặt.

Phó Tiên Phong, sau lưng có ô dù khổng lồ, Phó gia vẫn có đủ khả năng bảo vệ Phó Tiên Phong tránh được khó khăn.

Tống Triêu Độ im lặng một lát, mới nói:

- Anh hiểu được là tốt rồi, tôi còn sợ anh nghĩ không thông, muốn làm ra trò cười ầm ĩ. Nếu chẳng may không đạt được hiệu quả, nói không chừng ngay chính anh cũng phải trả giá. Phải nhớ kỹ một điều, thành bại nhất thời không là cái gì cả, tầm nhìn phải nhìn xa một chút, từ từ hướng đối thủ lấy lại công lý

Hạ Tưởng lúc đó mới hiểu được Tống Triêu Độ là muốn xoa dịu hắn, sợ hắn nhất thời nổi đóa, sẽ làm những việc không có lý trí. Cũng đúng thôi, có ai sau khi bị đánh lén, sau khi bắt được kẻ chủ mưu lại không muốn tra cho ra chân tướng rõ ràng? Nhưng Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, không phải người khác, hắn tự có chủ kiến, cũng tự có tính toán lâu dài.

Sự xoa dịu của Tống Triêu Độ cũng khiến hắn trong lòng ấm áp, mạch lạc bày tỏ sự cảm ơn:

- Cảm ơn ông đã ưu ái, tôi nhớ kỹ. Trong chính trị không nên kích động, nhượng bộ không phải là thể hiện sự bất lực, cũng là để phát triển tốt hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ha ha, có thời gian rảnh rỗi đến nhà tôi ăn cơm, Tiểu Phàm suốt ngày nhắc tới anh.

Tống Triêu Độ trong lòng thoải mái, còn nói vài câu chuyện phiếm.

Lúc 3 giờ chiều, Hạ Tưởng nhận được thông báo, mời dự một cuộc họp Hội nghị thường vụ lâm thời.

Hội nghị thường vụ là do Bạch Chiến Mặc đột nhiên nảy sinh ý tưởng, sau khi toàn bộ thành viên tập trung đông đủ, Bạch Chiến Mặc mới nói ra chủ đề thảo luận của hội nghị hôm nay:

- Mời mọi người đến cũng không có sự việc gì quan trọng lắm, chính là việc Chủ tịch quận Hạ và Bí thư Khang đồng thời xuất viện, trở lại với cương vị công tác. Quận ủy và Ủy ban Nhân dân Quận từ hôm nay trở đi tất cả mọi thứ bắt đầu đi vào nề nếp, các đồng chí đều phải xốc lại tinh thần, lấy nhiệt tình công tác dồi dào, trạng thái tinh thần tốt đẹp đưa vào sự tăng vọt xây dựng mới.

Khanh Thiếu Diệp đi đầu vỗ tay, mọi người cũng đều sôi nổi hưởng ứng.

Thực ra ý định ban đầu mà Bạch Chiến Mặc mở hội nghị hôm nay là muốn lên giọng biểu dương Khang Thiếu Diệp một chút. Khang Thiếu Diệp trở về cùng lúc với Hạ Tưởng, tuy rằng cố làm ra bầu không khí hoan nghênh chào đón, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, Khang Thiếu Diệp quả thật chỉ nhận được sự lạnh nhạt thờ ơ. So với việc Hạ Tưởng xuất hiện gây xôn xao nhốn nháo, thì cảnh tượng chào đón Khang Thiếu Diệp trở về mà người ta cố tình tạo ra, chẳng những ít người hơn mà còn rõ ràng có cảm giác giả tạo, khiến cho Bạch Chiến Mặc trong lòng rất không thoải mái.

Tại sao Hạ Tưởng thì được hoan nghênh nhiệt liệt, Khang Thiếu Diệp lại phải chịu sự lạnh nhạt? Y chính là muốn lên giọng khen ngợi Khang Thiếu Diệp một chút trong Hội nghị thường vụ, về phần Hạ Tưởng, cũng tiện thể nói một câu. Y là bí thư, là người đứng đầu, lời nói của y là đại diện cho sự khẳng định của Quận ủy, người khác có ý kiến cũng phải nghe, cho dù phản đối cũng vô hiệu.

Bạch Chiến Mặc đợi mọi người vỗ tay xong, trước hết tán thưởng Hạ Tưởng vài câu:

- Đồng chí Hạ Tưởng xung phong đi đầu, hành động dũng cảm quên mình cứu người, đáng được tán thành, đáng được khen ngợi. Tôi đại diện Quận ủy và Ủy ban Nhân dân Quận đề xuất long trọng biểu dương khen ngợi những gì đồng chí Hạ Tưởng đã làm.

Giả bộ khen Hạ Tưởng xong, y liền hướng ánh mắt về phía Khang Thiếu Diệp

- Đồng chí Khang Thiếu Diệp trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, chạy tới hiện trường dầu tiên, tinh thần cũng đáng khen. Cậu ta biết rõ mình có bệnh tim, bất chấp nguy cơ phát bệnh bất cứ lúc nào đe dọa tính mạng, không sợ đối diện với hiểm nguy, tại hiện trường bình tĩnh chỉ huy, ngăn cản sự việc tiến xa hơn, hoàn toàn khống chế được cục diện, ổn định lòng dân, đạt được sự đồng tình nhất trí của quần chúng tại đây, để đồng chí Hạ Tưởng sau đó có thể kịp thời tiếp tay chỉ huy hiện trường, tranh thủ được thời gian quý giá.

Lời Bạch Chiến Mặc vừa nói ra, Biện Tú Linh liền lập tức làm ra vẻ mặt khinh miệt, bĩu môi, quay mặt đi, trong ánh mắt đầy sự khinh thường.

Phó Hiểu Bân nhịn cười, cúi đầu vì sợ thất lễ.

Hạ Tưởng ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, còn rất hứng thú mà tập trung tư tưởng lắng nghe, khẽ gật đầu thăm hỏi, dường như tỏ vẻ đồng ý đối với lời nói của Bạch Chiến Mặc.

- Đồng chí Thiếu Diệp bởi vì xử lý sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, lao lực quá sức thành tật, không lâu sau đó thì bệnh tim tái phát, phải chuyển vào bệnh viện. Tại đây, tôi đã bày tỏ sự thăm hỏi chân thành với đồng chí Thiếu Diệp. Đồng chí Thiếu Diệp vì nước vì dân, là một đảng viên ưu tú, là một cán bộ tốt xứng với chức vụ, cũng là một đồng chí tốt, một đồng sự tốt đáng để chúng ta kính trọng. Tôi xin đi đầu bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ từ đáy lòng đối với đồng chí Thiếu Diệp!

Bạch Chiến Mặc làm đủ điệu bộ, còn đứng lên, dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt.

Bí thư đứng dậy, lại vỗ tay, ra mặt thể hiện, theo lý mà nói, mọi người cần phải lập tức đứng lên phụ họa mới đúng. Nhưng, một cảnh tượng hiện ra khiến cho người ta phải mở to mắt. Bạch Chiến Mặc vừa đứng lên, Khang Thiếu Diệp cũng tỏ vẻ khiêm tốn mà đứng lên, theo sau là Lý Ứng Dũng, sau đó là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng và Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh, cũng đều vẻ mặt tươi cười mà vỗ tay nhiệt tình. Nhưng những người còn lại, trong đó có cả Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh, Biện Tú Linh, Phó Hiểu Bân và Hoàng Kiến Quân, đều ngồi bất động, cùng hướng ánh mắt về phía Hạ Tưởng!

Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt khẽ cười, dường như chưa nhận ra hắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì di động của hắn vừa kêu lên, nhận được một tin nhắn, chỉ có năm chữ mà lại mang đến cho hắn một sự kinh ngạc vô cùng lớn: "Vương Đại Pháo sa lưới!"

Bình luận

Truyện đang đọc