QUAN THẦN

Lại xảy ra chuyện lớn gì rồi?

Vẫn là Bùi Nhất Phong phản ứng đầu tiên, lẽ nào là chuyện thanh lý lại xảy ra vấn đề? Ánh mắt trưng cầu nhìn Trần Khiết Văn liếc mắt một cái, không ngờ Trần Khiết Văn dường như có chút hơi hoang mang lo sợ, không nhìn một ai cả. Thậm chí ánh mắt còn có chút bấn loạn. Bà ta còn không ngừng tự thì thào nói:

-Sao lại thế? Sao lại xảy ra chuyện thế được?

Một người từ xưa đến nay luôn trấn tĩnh hơn nữa lúc nào cũng thể hiện ra sự dự tính trước như Bí thư Trần mà lại có cái bộ dạng này, Trần Thiên Vũ vội hỏi:

-Bí thư Trần, xảy ra chuyện gì vậy?

Điện thoại của Bùi Nhất Phong vang lên. Là tin nhắn mới. Mở ra xem thì mặt lập tức xám xịt:

"Xe giải phóng mặt bằng đã gặp tai nạn, bị lật rơi xuống khe núi. Toàn bộ năm mươi người trên xe không biết sống chết thế nào".

Bùi Nhất Phong trong phút chốc đầu váng mắt hoa. Tuy người trên xe đều là người lang thang cả, là những người lưu lạc không có nhà để về. Nhưng dù thế nào cũng là năm mươi mạng người. Ông ta không cố giải thích điều gì. Vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Điền Tinh Vận. Kết quả là không kết nối được.

Chẳng lẽ Điền Tinh Vận cũng đi theo xe? Thông thường Điền Tinh Vận là phụ trách công tác thu nhận bên trong thành phố. Sau khi tiễn xe thì anh ta sẽ ở lại thành phố để chỉ huy từ xa. Nhưng sao điện thoại lại không liên lạc được. Đúng lúc đang thắc mắc khó hiểu thì có cuộc điện thoại gọi đến từ văn phòng cục thành phố:

- Sếp Bùi, xảy ra chuyện rồi. Sếp Điền cũng đi theo xe. Anh ấy ở trên chiếc xe đã gặp nạn.

Bùi Nhất Phong đầu óc ong lên một tiếng, biết rằng chuyện này quá lớn rồi. Không thể giấu được liền nói to với mọi người:

- Báo cáo với các vị lãnh đạo và các đồng chí một tin bất hạnh. Chiếc xe giải phóng mặt bằng chở những người không phận sự đã xảy ra tai nạn, bị lật rơi xuống khe núi...

-Á?

Một tiếng hô kinh ngạc vang lên trong hội nghị.

Hội nghị Hội đồng nhân dân còn chưa kết thúc, thì đã có hai việc loạn như thế rồi. Bây giờ thì lại xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng. Nếu như là bình thường thì còn không sao, tai nạn xe cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng nếu như sau khi truyền ra bị người ta biết rằng vì việc mở ra hội nghị Hội đồng nhân dân mới tiến hành thanh lý lưu manh, rồi mới dẫn đến vụ tai nạn xe nghiêm trọng này thì đây chẳng còn là chuyện bình thường nữa. Chính là một sự kiện chính trị rồi.

Sự việc một khi được đẩy lên tầm cao chính trị thì sẽ có người bôi xấu sau lưng, và sẽ phải có người gánh vác trách nhiệm chính trị.

Hầu như ý nghĩ đầu tiên trong đầu tất cả mọi người là làm thế nào mới có thể che giấu được chân tướng sự thật, không bị các cơ quan truyền thông tin tức được biết, không cho cấp trên biết được đây.

Chỉ có Hạ Tưởng lập tức không chút do dự duỗi người ra:

-Ông Bùi, lập tức tổ chức nhân lực việc làm đầu tiên là phải cứu viện đã. Ông Dương, lập tức theo tôi đến hiện trường.

Tình hình nguy hiểm chính là mệnh lệnh, so với sự bình tĩnh của Thị trưởng Hạ thì cái vẻ khiếp sợ của Bí thư Trần thật khiến cho người ta có chút thất vọng. Điều khiến cho mọi người trong lòng càng thấy xấu hổ chính là, việc đầu tiên Thị trưởng Hạ nghĩ đến là cứu người còn mình thì chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để che giấu chân tướng sự thật, ai sẽ là con cừu non đỡ đạn thay. Đúng thật là có sự khác biệt vô cùng.

Bùi Nhất Phong đứng bất động, ánh mắt lại nhìn về Trần Khiết Văn, hiển nhiên là đang đợi nhân vật số một lên tiếng.

Đã đến lúc nào rồi mà còn phải chờ chỉ thị của Bí thư nữa. Những thiếu sót trên chốn quan trường là điều hiển nhiên, Hạ Tưởng trong lòng đã như lửa đốt. Hắn không thể chờ đợi việc cứu người quan trọng, cũng không chờ Trần Khiết Văn lên tiếng mà đã tuyên bố ra một loạt mệnh lệnh.

Hầu như là sau khi Thị trưởng Hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, Trần Khiết Văn như vừa tỉnh cơn mơ. Ngẩn người một chút rồi xua tay nói:

-Mau làm theo chỉ thị tinh thần của Thị trưởng Hạ đi. Việc cứu người là quan trọng hàng đầu. Toàn lực sắp xếp cứu chữa những người bị thương. Thị trưởng Hạ sẽ toàn quyền phụ trách.

Trần Khiết Văn đã hoàn toàn không còn tinh thần gì nữa. Ai mà có thể nghĩ được một cuộc hội nghị đại hội lại thành ra như thế này. Đều là do Hứa Phàm Hoa. Bởi vì Hứa Phàm Hoa đột nhiên thay đổi đề danh của y thành Dương Kiếm. Bà ta nghĩ đến đó thì cơn tức giận lại dâng trào.

Hứa Phàm Hoa là kẻ đầu sỏ dẫn đến tình huống hoàn toàn mất kiểm soát.

Thậm chí ngay cả vụ tai nạn xe đột nhiên xảy ra kia, Trần Khiết Văn cũng đã nghĩ xong đối sách giải quyết. Chẳng may không che giấu được giới truyền thông, đến lúc đó Tỉnh ủy truy cứu trách nhiệm thì sẽ đẩy Hứa Phàm Hoa ra làm kẻ đứng mũi chịu sào. Không tin là không trị được anh ta. Hơn nữa thực sự mỗi năm việc thanh lý lưu manh đều là do anh ta phụ trách cả.

Tuy nhiên Trần Khiết Văn dù sao cũng là phụ nữ, tuổi cũng khá cao rồi. Việc liên tiếp nhận lấy hai ba sự biến đổi lớn khiến bà ta dường như chịu áp lực khó có thể chịu đựng được. Chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong lòng bức bách. Đừng nói đến việc lấy quyền uy của Bí thư ra để chỉ huy mà ngay cả một chút sức lực cũng không còn nữa rồi. Cứ nghĩ đến hậu quả có thể sắp phải đối mặt, vấn đề về kiến nghị lâm thời Hội đồng nhân dân, rồi đến chuyện tai nạn xe bất ngờ xảy ra, Tỉnh ủy nếu như thực sự truy cứu trách nhiệm thì bà ta thực sự sẽ phải đối mặt với áp lực khó chịu đựng nổi.

Trần Khiết Văn lại một trận hoa mắt, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại là cục diện như thế này? Tại sao việc gì cũng không thuận lợi vậy? Tại sao đều đem phiền toái thêm đến cho bà ta? Bà ta đột nhiên có cảm giác bức bách ở ngực. Không thể chịu nổi nữa rồi. Hai mắt trợn trắng, liền ngất đi.

Mọi người thấy thế quá sợ hãi, loạn hết cả lên, người thì gọi điện thoại, người thì báo cáo với Thị trưởng Hạ. Trước ngày hội nghị Hội đồng nhân dân kết thúc, cả thành phố Thiên Trạch đều rơi vào trạng thái hỗn loạn. Bí thư thì ngất, Thị trưởng Hạ thì phải đi cứu nạn. Bây giờ đã chẳng còn ai làm chủ nữa rồi.

Cũng may, Ngô Minh Nghị đảm đương nổi trọng trách nặng nề này, sắp xếp người đưa Bí thư Trần đến bệnh viện. Xe cứu hộ vừa đi. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng giật mình. Ông trời ơi, sao tuyết rơi lớn thế. Thị trưởng Hạ trên đường đi phải chú ý an toàn mới được.

Đã biến thành một trận tuyết thật lớn.

Lúc nhận được cuộc điện thoại thông báo Bí thư Trần bất ngờ hôn mê, Thị trưởng đã lái xe ra thành phố Thiên Trạch, chiếc xe Mercedes-Benz đang cấp tốc chạy về hướng tây bắc. Trước xe có hai đoàn xe cảnh sát mở đường, phía sau cũng có hai xe cảnh sát và mấy xe cứu thương. Hạ Tưởng, Dương Kiếm, Bành Vân Phong cùng với Bí thư huyện ủy Kim Sơn Đới Quân Luân, Chủ tịch huyện Trương Hồng Lượng ngồi trên chiếc xe minibus. Mười mấy chiếc xe vượt qua cơn gió tuyết lao về phía trước.

Do sự việc xảy ra ở trong địa giới của huyện Kim Sơn nên Đới Quân Luân nhất định phải hộ tống theo. Vừa lên xe, anh ta liền gọi điện thoại chỉ thị động viên trong huyện nhanh chóng hành động, triển khai tự cứu mình trước, chỉ vì lý do hội nghị Hội đồng nhân dân, những vị lãnh đạo chủ yếu của huyện đều đã đi tham dự hội nghị rồi. Trong huyện nhân lực còn lại không đủ, không có người phụ trách những bộ phận có liên quan nên không tổ chức được.

Tình thế nghiêm trọng, nơi xảy ra tai nạn lại là đoạn đường mà ít người đến. Là một người vùng đó đi ngang qua phát hiện ra có xe rớt xuống khe núi, mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Nếu không thì còn không biết là có tai nạn xảy ra. Từ đó có thể phán đoán những người trên xe lành ít dữ nhiều. Hơn nữa tuyết rơi càng ngày càng lớn, đem đến vấn đề nan giải mới cho công tác cứu hộ.

Hạ Tưởng sau khi nghe tin Trần Khiết Văn hôn mê nằm viện trong lòng cũng không biết là nên thông cảm hay là bất đắc dĩ. Đến lúc mấu chốt không dựa vào được thì sẽ kiếm chuyện sau lưng. Hắn còn có thể nói được gì đây? Đành phải chỉ thị nhất định phải toàn lực cứu Bí thư Trần. Phải tổ chức những lực lượng y tế tốt nhất để công tác cứu giúp được tiến hành suôn sẻ.

Bên trong xe không ít người đều biết rằng Trần Khiết Văn hôn mê, Bùi Nhất Phong nói:

-Bí thư Trần là quá mệt mỏi rồi. Bà ấy bị bệnh mệt mỏi, mệt đến mức ngã trên cương vị công tác.

Anh ta cứ tưởng sẽ có người hưởng ứng, ít ra thì cũng nói đỡ Trần Khiết Văn vài câu, không ngờ không ai hưởng ứng. Dương Kiếm ngược lại căm giận trào phúng nói:

-Rốt cuộc thì biết làm tốt hơn là biết nói. Bí thư là Bí thư. Những công việc vừa khổ vừa mệt không cần làm, lại còn có thể đến bệnh viện nghỉ dưỡng. Thị trưởng Hạ thì lại phải lao đầu đến chỗ nguy hiểm đích thân đến hiện trường. Thời cơ hôn mê cũng thật là một học vấn.

Bùi Nhất Phong sắc mặt phát lạnh, muốn phản bác vài câu, Hạ Tưởng liền nói:

- Anh Dương, Bí thư Trần lớn tuổi rồi. Năm nay trận gió tuyết lớn như vậy, lại nhiều chuyện xảy ra. Bà ấy mệt là có thể hiểu được. Đừng nói bừa như thế mà. Đừng có làm việc theo cảm tính.

Mặt ngoài, Hạ Tưởng phải giữ cái uy của Bí thư Trần thì mới có thể khiến Tỉnh ủy tin tưởng Thành ủy Thiên Trạch là một bộ máy lãnh đạo đoàn kết.

Dương Kiếm không phục - không phải không phục Hạ Tưởng mà là chán ghét Trần Khiết Văn đến cực điểm rồi. Anh ta quay mặt sang một bên không nói lời nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bùi Nhất Phong trong lòng cũng hiểu rõ đã phá tan sự việc rồi. Rõ ràng là nói cho Hứa Phàm Hoa lên, nhưng Hứa Phàm Hoa lâm trận thì bỏ chạy. Chuyện chưa xong thì trực tiếp đề cử Dương Kiếm. Bây giờ cục diện lại bế tắc thế này. Không những khiến Dương Kiếm trở mình mà lại đẩy anh ta càng gần hơn về phía Thị trưởng Hạ. Còn khiến cho Dương Kiếm giận dữ lôi đình. Xem ra đây thực sự không phải là một kết cục tốt.

Mất nhiều hơn được mới là sự khởi đầu thôi. Ai mà biết được sự việc sẽ diễn tiến như thế nào? Mấu chốt là vụ tai nạn xe đừng có làm lớn hơn nữa. Nếu như sau khi lọt đến tai Tỉnh ủy, các cơ quan thông tin thì ai sẽ là người chịu tội thay đây? Hứa Phàm Hoa tuy rằng không thoát nổi, phải chịu trách nhiệm. Nhưng anh ta thì cũng có phần. Thị trưởng Hạ mới đến không lâu, hoàn toàn có thể lấy những việc không quen thuộc làm cái cớ để đẩy trách nhiệm một cách sạch sẽ. Sau đó làm lớn chuyện này ra thì anh ta cũng không có kết cục hay.

Bình luận

Truyện đang đọc