QUAN THẦN

Nhưng mà thông minh như An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm thì trong lòng hiểu được, đả kích Hạ Tưởng là đả kích cả tổ lãnh đạo, bởi vì Hạ Tưởng là linh hồn trong tổ lãnh đạo. Nếu như Hạ Tưởng xảy ra chuyện gì, cả tổ lãnh đạo sẽ mất đi nòng cốt.

Tổ lãnh đạo không có Hạ Tưởng cũng tương đương như mất đi nhân vật dẫn quân, tương lai sẽ ảm đạm. Tổ lãnh đạo đã không có tương lai, thân là thành viên tổ lãnh đạo, cũng không có tiền đồ.

Cho nên An Dật Hưng lòng tràn đầy vui mừng đối với sự trở về bình yên của Hạ Tưởng, thật lòng an ủi Hạ Tưởng vài câu. Bành Mộng Phàm lại vẻ mặt đầy kích động nắm chặt tay Hạ Tưởng, liên tục nói:

- Trở về thì tốt, trở về thì tốt. Trưởng phòng Hạ là cán bộ tốt thanh liêm, tôi phải theo anh học hỏi.

Người của phòng Tổng hợp 2 cũng đến đông đủ. Đối mặt với từng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình tràn trề, Hạ Tưởng lần lượt bắt tay, chào hỏi, trong lòng cũng thấy ấm áp dào dạt, vừa muốn mời mọi người ngồi xuống, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh trong trẻo:

- Mọi người đều có mặt, tốt, quá tốt rồi, vừa đúng lúc chủ tịch tỉnh Phạm đến thăm mọi người, mọi người hoan nghênh một chút.

Là âm thanh của thư ký của Phạm Duệ Hằng, Trương Chất Tân. Phạm Duệ Hằng mặt đầy tươi cười từ ngoài cửa tiến vào, vừa vào cửa, thì chủ động chào hỏi với mọi người:

- Chào các đồng chí!

Mọi người vừa nhiệt tình chào hỏi chủ tịch tỉnh Phạm. Tất cả đều dồn dập vây lên phía trước, đưa tay thể hiện tâm trạng kích động, vừa không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng, chủ tịch tỉnh Phạm từ trước đến nay chưa từng đến tổ lãnh đạo thăm mọi người, hôm nay Hạ Tưởng vừa trở về thì may mắn thế nào mà đến thăm, chẳng phải là trùng hợp gì mà là cố ý đến.

Càng khiến mọi người kinh ngạc đó là, ngày thường họ chẳng có cơ hội tiếp xúc Phạm Duệ Hằng ở cự ly gần, cũng nghe nói qua uy nghiêm của Phạm Duệ Hằng có thừa, thân thiện không đủ, không quá tiếp cận với cấp dưới bình thường, nhưng mà hôm nay vừa thấy cũng là vô cùng bình dị dễ gần, không từ chối bất cứ ai đưa tay đến, lần lượt bắt tay.

Bắt tay với mọi người xong, Phạm Duệ Hằng sau cùng mới bắt tay với Hạ Tưởng. Ông một tay nắm tay Hạ Tưởng, một tay đặt trên vai phải của Hạ Tưởng, thành khẩn tình ý sâu xa nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng, vất vả rồi. Chịu oan ức rồi, tôi đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh bày tỏ thăm hỏi với cậu. Cậu là nhân vật chủ chốt trong tổ lãnh đạo, trọng trách trên vai rất nặng, không cần có tư tưởng gánh nặng, phải tiếp tục làm ra những thành tích và cống hiến mới trên cương vị công tác.

Hạ Tưởng có thể chân thành cảm nhận được sự yêu mến của Phạm Duệ Hằng đối với hắn, cũng biết rõ hành động này của Phạm Duệ Hằng là vì xứng danh cho hắn, khích lệ hắn, lo lắng trong lòng hắn có gánh nặng, cũng ở trước mặt mọi người nâng hắn lên, không để người trong tổ lãnh đạo có cách nhìn không tốt gì về hắn, có thể nói là tính toán chu toàn.

Hạ Tưởng vô cùng cảm kích đối với Phạm Duệ Hằng.

Mục đích của Phạm Duệ Hằng đã đạt được, ông liền vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Phạm Duệ Hằng lên giọng bày tỏ thái độ với Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành, mọi người trong lòng đều biết, biết Hạ Tưởng tuy rằng đến Ủy ban kỷ luật uống trà một lần, chẳng những không sao, còn làm ầm ĩ một phen, nghe nói ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Cổ Nhân Kiệt cũng gặp họa, ngay cả Bí thư Diệp cũng kinh động. Hơn nữa sau khi Bí thư Diệp đi, chẳng những không có điều gì bất mãn với việc quân đội xông vào trụ sở tỉnh ủy, ngược lại, còn ẩn ý phê bình đối với công việc của Ủy ban kỷ luật.

Thái độ của Bí thư Diệp vừa nhìn thì thấy ngay, quen biết gần xa, mọi người trong lòng đều biết rõ.

Trước đây từng nghe nói Hạ Tưởng được không ít nhân vật lớn thưởng thức, mọi người còn cho rằng nghe nhầm đồn bậy. Thử nghĩ một cán bộ cấp Cục nhỏ bé như Hạ Tưởng, trong trụ sở tỉnh ủy tùy tiện nắm cũng được một đống, hắn dựa vào đâu có được sự ưu ái của phần đông nhân vật lớn? Hôm nay vừa thấy quả nhiên, chỉ từ nghe thấy thái độ của Bí thư Diệp và nhìn thấy chủ tịch tỉnh Phạm thân thiết thăm hỏi, Hạ Tưởng không chỉ được nhân vật lớn thưởng thức mà là coi trọng.

Khi mọi người lại nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt có thêm kính nể, còn có ngưỡng mộ và ghen tị.

Tuy nhiên khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì lại nghe thấy âm thanh của một người từ xa truyền đến, vô cùng vang dội:

- Tiểu Hạ, bây giờ cậu không sao rồi chứ? Ai lại không có chuyện gây chuyện, cố ý dày vò người khác, có phải chê ngày tháng sống quá tự tại hay không?

Tiếng nói vừa dứt, một người liền cấp bách đùng đùng xông vào. Mọi người đều chăm chú nhìn, không khỏi kinh ngạc, người đến không phải ai khác, chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Mai Thái Bình.

Trong số 13 ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Yến, có hai người ngày thường tùy ý nhất, không quá để ý thân phận, một là Mã Vạn Chính.

Mã Vạn Chính bình thường không có chuyện quan trọng rất ít dẫn theo thư ký đi cùng, thông thường là một mình chắp tay đi bộ trong trụ sở tỉnh ủy, ai chào hỏi với ông, ông đều tươi cười đáp lại, được gọi là lãnh đạo tỉnh dễ gần bình dị nhất tỉnh Yến.

Người kia chính là Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình ra khỏi cửa thì càng ít khi để thư ký đi trước mở đường, để biểu hiện thân phận lãnh đạo tỉnh của ông. Từ trước đến nay ông đều một mình đi đến vội vàng. Khác với Mã Vạn Chính không dẫn theo thư ký có vẻ tùy ý bình thản chính là, ông không dẫn theo thư ký, là có ý đến một mình đi một mình. Hơn nữa ông không bao giờ chủ động chào hỏi người khác, gặp người khác chào hỏi, thông thường cũng không đáp lại. Cho dù khi tâm trạng vui vẻ, hơi gật đầu, cũng cho là đối xử hiếm thấy.

Lúc này Mai Thái Bình không có một chút quan uy của Trưởng ban tổ chức cán bộ, vẻ mặt lo lắng mà tiến vào, tới trước mặt Hạ Tưởng, quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, lại cười:

- Tôi biết là cậu hữu kinh vô hiểm, nghe nói có người hãm hại cậu? Tôi biết là có những người luôn thích sinh sự từ việc không đâu, lần sau đừng rơi vào tay tôi, nếu không, không tin không kẹp được cổ chúng.

Mọi người nghe xong, đều hít một hơi kinh ngạc!

Đường đường Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nói chuyện giọng điệu uy hiếp, thật không để ý nghệ thuật lãnh đạo nói chuyện kín đáo. Tuy nhiên Mai Thái Bình từ trước đến nay quen biệt lập độc hành, dường như tất cả mọi người đều biết mặt mũi của ai ông cũng không nể, thường chống đối với Phó bí thư Thôi Hướng. Chỉ nghe nói ông có cách nhìn khác về Hạ Tưởng. Trước đây cảm thấy là tin đồn không thể tin, hôm nay nhìn thấy, thật đúng là không phải tin đồn vô căn cứ.

Hạ Tưởng, cũng quá được người khác yêu thích. Trước là Chủ tịch tỉnh Phạm, bây giờ lại là Trưởng ban Mai, đều là nhân vật đứng nhất nhì trong Tỉnh ủy, đều vô cùng yêu quý Hạ Tưởng, mức độ khâm phục và ngưỡng mộ của mọi người đối với Hạ Tưởng lại tăng lên không gì có thể so sánh được. Tai nghe là hư mắt thấy là thật. Chính mắt nhìn thấy mới biết cái gì gọi là thật sự được lãnh đạo coi trọng, mới biết trước đây những hoạt động trọng đại động một chút thì gọi là được lãnh đạo coi trọng chỉ là hiện tượng ngoài mặt…

Người thật sự được lãnh đạo coi trọng là bất hiện sơn, bất lộ thủy (trông rất có vẻ bình thường), thời điểm mấu chốt lộ chân tình.

Nếu là Trần Phong, Hạ Tưởng sẽ cười hi ha. Bởi vì lời nói của Trần Phong thật thật giả giả, vừa có mặt chân thật, cũng có phần diễn kịch. Nhưng Mai Thái Bình lại khác, trên căn bản ông ở trước mặt mình có gì nói đó, ở trước mặt người khác là không thể hiểu hết như thế nào, nhưng ở trước mặt hắn, luôn luôn không giả tạo, Hạ Tưởng vẻ mặt đầy trịnh trọng nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Mai quan tâm và yêu quý, tôi không sao. Chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, hơn nữa các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật cũng đã làm sáng tỏ sự việc.

Mai Thái Bình cười ha ha:

- Không sao thì tốt, tôi biết là họ muốn bẫy cậu, còn thiếu chút trình độ. Tôi nghe nói văn phòng của Cổ Nhân Kiệt đã bị đập phá, còn gây ra sự kiện thư tố giác gì đó? Có một câu nói rất hay, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (Mình tốt hay xấu tự mình biết rõ), có phải là đạo lý này không?

Một câu cuối cùng, Mai Thái Bình là nhằm vào tất cả những người có mặt mà nói.

Mọi người đều được sủng ái mà lo sợ, liên tục gật đầu nói phải.

Mai Thái Bình chỉ nói mấy câu, nhấc tay lên xem đồng hồ:

- Không được, đến giờ rồi, đêm nay còn có tiệc xã giao, không cùng cậu ăn cơm được, lần sau có cơ hội nói tiếp.

Sau đó ông ta vỗ vai Hạ Tưởng một cái, rất phóng khoáng vung tay lên

- Đi đây.

Nói đến là đến, nói đi là đi, quả nhiên là biệt lập độc hành Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình vừa đi, mọi người đều cảm giác như trút được gánh nặng, một hơi thở phào nhẹ nhõm. Cũng lạ, vừa rồi khi chủ tịch tỉnh Phạm ở đây, cũng không cảm giác có bao nhiêu áp lực, Trưởng ban Mai vừa đến, khiến tất cả mọi người cảm thấy một áp lực uy nghiêm vô hình.

Tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, quả nhiên là Trưởng ban tổ chức cán bộ, quan uy rất nặng.

An Dật Hưng đề nghị, buổi tối mọi người cùng liên hoan để an ủi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, được mọi người nhất trí hưởng ứng. Mọi người vây quanh Hạ Tưởng vừa đi đến trước cửa, thì nhìn thấy Tống Triều Độ đi lên lầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tống Triều Độ vừa nhìn thấy điệu bộ của mọi người, liền rõ là chuyện gì, trước chào hỏi mọi người, lại cười nói:

- E rằng tôi phải mượn Hạ Tưởng và Cổ Ngọc của mọi người dùng một chút…

Quay đầu nhìn Hạ Tưởng, lại nói:

- Tiểu Phàm gần đây luôn phiền tôi, nói cậu lâu rồi không đến thăm nó, khiến tôi cho dù thế nào cũng phải dẫn cậu đến nhà xem nó, nếu không sẽ không cho tôi yên. Tôi là Phó chủ tịch tỉnh, quản không ít người, nhưng lại không quản được con gái mình.

- Ha ha…

Mọi người cùng phụ họa cười lên. Cười thì cười, trong lòng mọi người hiểu được khác biệt giữa sự hiền hoà của Phó Chủ tịch tỉnh Tống và sự lên giọng bảo vệ của Chủ tịch tỉnh Phạm, sự yêu quý của Trưởng ban Mai ăn nói mau lẹ chính là, trong lời nói của ông biểu lộ rõ quan hệ cá nhân lui tới chặt chẽ với Hạ Tưởng.

Lúc này khi lại nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt của mọi người gần như toàn là bất đắc dĩ và hâm mộ. Nhìn xem người ta, chẳng qua là ở Ủy ban kỷ luật chịu một ít uất ức, có chịu uất ức hay không còn chưa biết, ngược lại bị dày vò một hơi, ai thiệt thòi chưa xác định, nhưng lại được một Chủ tịch tỉnh, một Trưởng ban tổ chức và một Phó chủ tịch tỉnh xem trọng, đáng giá, thật đáng giá.

Khi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng Tống Triều Độ đến Tống gia, Tống Nhất Phàm vẫn chưa tan học trở về. Mấy người nói về chuyện xảy ra hôm nay.

- Đúng là một ngày vui.

Cổ Ngọc nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, ý hưng phấn chưa đi, ý do dự chưa hết nói:

- Hạ Tưởng quá lợi hại. Trước kia tôi cũng không phục lắm, chuyện hôm nay khiến tôi phục sát đất. Tôi nghĩ, Hạ Tưởng mới bao lớn, mắt chớp một cái là có một âm mưu quỷ kế, nghĩ thấy cũng sợ. Nếu như anh ấy hại tôi, tôi đoán bị anh ấy hại chết rồi cũng không biết. Nói không chừng còn phải cảm ơn anh ấy.

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Em đang khen anh hay đang tổn hại anh? Đó không phải gọi là âm mưu quỷ kế, gọi là túc trí đa mưu được không? Anh chẳng phải loại người hại người, chẳng qua là bị ép buộc ứng chiến thôi. Hơn nữa, hôm nay còn có công lao của em trong đó.

- Tôi cũng kỳ lạ hôm nay tại sao đột nhiên xuất hiện quân đội?

Tống Triều Độ biết sắp xếp từ trước của Hạ Tưởng, bởi vì trước khi đi thành phố Bảo, Hạ Tưởng đã nói rõ chuyện này với ông.

Tuy nhiên sự sắp xếp mà lúc ấy Hạ Tưởng nói chỉ là muốn thừa cơ hội điều tra Chu Kỷ Nguyên, thông qua điều tra ra vấn đề của Chu Kỷ Nguyên, liền đem liên quan đến Cổ Nhân Kiệt. Bởi vì Hạ Tưởng tuy rằng đã điều tra tới Cổ Nhân Kiệt tự ý giấu thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, nhưng lại không có cách chứng minh. Chỉ là đột nhiên tình thế thay đổi lớn. K, không ngờ xuất hiện chuyện quốc bảo và quân đội, làm cho Cổ Nhân Kiệt chẳng những mất cả chì lẫn chài, còn lộ ra vấn đề giấu thư tố giác.

Tống Triều Độ cũng có thể đoán được có sự can thiệp của Cổ Ngọc mới có cục diện ngày hôm nay, bởi vì ông biết rõ Hạ Tưởng không có năng lực điều động quân đội, càng không thể điều động quân đội bảo mật.

Sự kiện quân đội và quốc bảo, quả thật là bởi vì hôm nay Cổ Ngọc gây thêm rắc rối, nhất định phải bênh vực Hạ Tưởng, đột nhiên đề xuất vấn đề tặng quà ngọc thạch, mới khiến Hạ Tưởng cho rằng có thể thừa cơ hội, tương kế tựu kế diễn một tuồng lừa dối.

Cho dù Hạ Tưởng cũng cảm thấy kế này có chút mạo hiểm nhưng sau khi châm chước cẩn thận, cảm thấy vẫn đáng thử một lần. Cũng may, cuối cùng thành công tìm ra được một chút sơ hở.

Thật ra cho dù hôm nay không lộ ra vấn đề thư tố giác, Hạ Tưởng cũng có sắp xếp từ trước, bước tiếp theo sẽ khiến Chu Kỷ Nguyên bất ngờ bại lộ, khiến hành vi tham ô hối lộ của Chu Kỷ Nguyên phơi bày trước thiên hạ, và tiếp tục đào sâu vấn đề của Chu Kỷ Nguyên, không tin tìm không ra vấn đề của Cổ Nhân Kiệt.

Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, nếu như Thôi Hướng công khai đối kháng với hắn cũng không có gì, thậm chí là công khai luận chiến của Trình Hi Học, cũng cho là dương mưu.

Nếu như mọi người có chuyện mà đưa ra giải quyết rõ ràng công khai, mọi chuyện dễ nói. Nhưng nếu như kẻ đứng sau lưng, dùng những thủ đoạn hạ lưu, Hạ Tưởng tự nhận là người tốt, cũng có ba phần thủ đoạn xấu, huống chi đối phương vốn thân bất chính, còn tưởng rằng thiên hạ đều là người háo sắc tham tài? Hạ Tưởng không kìm được nổi giận, nhất định phải cho đối phương thấy một chút lợi hại.

Nếu không còn tưởng rằng hắn mềm yếu dễ bắt nạt? Hắn không chủ động hại người là không giả, nhưng người khác hại hắn, chẳng những muốn chứng minh trong sạch, còn phải hoàn trả lại mới là thủ đoạn của Hạ Tưởng hắn.

Nghe Tống Triều Độ hỏi về chuyện xảy ra đột xuất hôm nay, Hạ Tưởng liền đơn giản kể lại chuyện Cổ Ngọc xuất phát từ ý vốn muốn bảo vệ hắn, bất ngờ can thiệp vào, còn khen Cổ Ngọc vài câu:

- Cổ Ngọc cũng là một cô gái thông minh. Chẳng những giả vờ rất giống, còn giúp đỡ tôi.

Hạ Tưởng đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một giọng nói không phục:

- Ai là cô gái thông minh? Không lẽ thông minh hơn em? Đã nói con gái xinh đẹp không thông minh, con gái thông minh không xinh đẹp, con gái vừa thông minh vừa xinh đẹp như em rất hiếm, Hạ ca ca, chẳng lẽ Cổ Ngọc còn tốt hơn em?

Tống Nhất Phàm không biết khi nào lặng yên không một tiếng động mà vào cửa, lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện ở phòng sách.

Cổ Ngọc nghe thấy tiếng của Tống Nhất Phàm, uyển chuyển trong trẻo thì đoán được có lẽ là một cô gái nghịch ngợm thông minh. Cô quay đầu nhìn, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng trước cửa, mặt trái xoan, mắt phượng. Hai mắt đen như mực, hàng lông mày đen, tuy rằng mặc bộ đồng phục học sinh không hiện vóc dáng, nhưng khí chất ngây thơ hồn nhiên đập vào mặt, toàn thân tỏa ra vẻ thanh xuân và tươi đẹp kinh người.

Cổ Ngọc lập tức đứng lên, đôi mắt cười thành đường cong trăng lưỡi liềm:

- Cô em đẹp quá, mau đến đây cho chị xem …

Tống Nhất Phàm vừa thấy Cổ Ngọc, cũng nheo mắt lại:

- Chị, chị cũng rất đẹp, nhất là mắt của chị, có chút giống người nước ngoài, ừ, rất có hương vị, quá xinh đẹp, em thích.

Quả nhiên là phụ nữ, vừa gặp mặt, chính là đề tài giữa phụ nữ, Hạ Tưởng liền cười:

- Tiểu Phàm. Để anh giới thiệu Cổ Ngọc với em…

Tống Nhất Phàm quả thật rất lâu không gặp Hạ Tưởng, chỉ nói hai câu với Cổ Ngọc, liền quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, cười nói:

- Hạ ca ca cái gì cũng tốt. Chỉ là cứ đến mùa hè là phơi nắng đen thôi, anh nói anh vừa phơi nắng là đen, có phải có liên quan đến họ Hạ không?

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Đàn ông đều là phơi nắng sẽ đen, không như những phụ nữ có làn da đẹp, tuy rằng trắng, nhưng mùa hè phơi thế nào cũng không đen.

- Không đúng, lớp em có một cậu nam sinh mùa hè vẫn trắng trẻo, không đen chút nào.

Tống Nhất Phàm nghiêng đầu cười Hạ Tưởng

- Bản thân anh đen thì trách ánh mặt trời, thật không biết xấu hổ.

- Có gì đáng xấu hổ, đàn ông đen chút mới cho người ta cảm giác tin cậy.

Cổ Ngọc không phải bảo vệ Hạ Tưởng, mà là có cảm xúc mà phát

- Thời trung học tôi cũng cảm thấy nam sinh trắng một chút đẹp một chút mới tốt, sau này lớn lên mới phát hiện, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần không phải quái dị là được, bề ngoài chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là nhân phẩm. Đàn ông không có nhân phẩm, đẹp trai đến mấy giàu có đến mấy cũng vô dụng. Đối với phụ nữ mà nói, đàn ông không phải dùng để ngắm mà là dùng làm chỗ dựa, cho nên nhất định phải đáng tin.

- Phụ nữ là dùng để yêu, cho nên nhất định phải đáng yêu, đúng không?

Tống Nhất Phàm lại có thể suy một ra ba, lập tức nói

- Nhưng mà chị Cổ nói cũng không đúng, dưới trường hợp không có chọn lựa, chỉ cần lui mà cầu thứ yếu không để ý tướng mạo của đàn ông, từ góc độ di truyền học suy xét, đẹp trai và mỹ nữ mới có thể sinh ra đời sau xinh đẹp. Phụ nữ xinh đẹp tốt nhất cũng tìm một chàng điển trai đám cưới, tốt nhất là vừa đẹp trai vừa có tiền, nhân phẩm lại tốt…

- Thiên hạ ở đâu có người đàn ông cực phẩm như vậy?

Cổ Ngọc lơ đãng nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, che miệng mỉm cười

- Đàn ông nửa cực phẩm giống Hạ Tưởng, cũng sớm bị cô bé Lê cướp đi rồi, huống chi đàn ông cực phẩm hơn anh ấy, càng là nghĩ cũng không cần nghĩ.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ, can thiệp nói:

- Chúng ta không nói đề tài phụ nữ có được không?

- Không được!

Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc đồng thanh nói.

Hạ Tưởng và Tống Triều Độ liếc nhau, hai người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ mà mỉm cười.

- Vậy được, nếu như các người muốn nói, tôi sẽ làm một phát ngôn tổng kết.

Hạ Tưởng đứng lên, chắp tay sau lưng, một bộ dạng triết học gia

- Từ góc độ di truyền học mà nói, sự kết hợp tuấn nam mỹ nữ dễ dàng sinh ra đời sau xinh đẹp, kỳ thật bằng không. Bây giờ đa số bố mẹ của tuấn nam và mỹ nữ đều không xinh đẹp. Hơn nữa từ hiện thật xã hội mà nói, cơ hội mỹ nữ gả cho tuấn nam cũng vô cùng ít. Tại sao? Bởi vì mỹ nữ cũng là một tài nguyên xã hội hiếm có, nếu như hiếm có, chắc chắn sẽ rơi vào tay số ít người. Số ít người đương nhiên là chỉ tầng lớp tinh anh trong xã hội, chính là người có tiền.

- Tại sao không phải là quan chức?

Tống Nhất Phàm tò mò hỏi.

Tống Triệu Độ hôm nay tâm trạng rất tốt, hiếm thấy cũng tham gia thảo luận, một câu nói đã vạch trần thiên cơ:

- Rất nhiều người trẻ tuổi đã có thể trở thành tỷ phú, nhưng không có người trẻ tuổi đã có thể trở thành quan chức. Yêu đương và đám cưới lại là chuyện của người trẻ tuổi, cho nên nói, mỹ nữ đa số gả cho người có tiền.

Cổ Ngọc có chút suy nghĩ gật gật đầu:

- Hiểu rồi, người có tiền đa số không đẹp trai. Giống như con gái đáng yêu không xinh đẹp, còn con gái xinh đẹp không đáng yêu, đàn ông có tiền không đẹp trai, đàn ông đẹp trai luôn luôn không có tiền.

- Cũng không tuyệt đối.

Hạ Tưởng mỉm cười, hắn nhớ tới có một danh nhân từng nói, hiện tại mỹ nữ càng ngày càng ít, bởi vì mỹ nữ đều gả cho nhà giàu mới nổi, kết quả là lãng phí gien tốt, sinh ra đời sau không đẹp, ngụ ý đương nhiên là nói đa số bọn nhà giàu mới nổi và đám chủ mỏ là xấu, thật ra danh nhân nói câu này cũng có chút xấu xí,

- Chỉ có thể nói nếu như có tiền đồng thời đẹp trai, tỉ lệ cả hai kết hợp lại rất ít mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc