Hạ Tưởng thật không ngờ chính là Nghiêm Tiểu Thì gọi điện thoại tới.
Việc hắn trực tiếp liên hệ được với Cao Kiến Viễn, đa phần nhờ sự ra mặt của Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì và hắn chưa từng có điện thoại liên hệ với nhau. Hôm nay là lần đầu tiên.
- Hóa ra là Tổng giám đốc Nghiêm, thất kính, thất kính.
Hạ Tưởng dùng nửa giọng điệu trêu chọc nói.
- Chỉ một câu nói của tôi đã đoán được tôi đang bực bội. Tổng giám đốc Nghiêm thật quá lợi hại. Tôi bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, lúc nãy hơi lớn tiếng một chút.
Nghiêm Tiểu rất thông minh, nhanh chóng thay đổi đề tài, cười nói:
- Tôi tuy là có quan tâm Phó chủ tịch huyện Hạ một chút, nhưng không có ác ý gì đâu. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi nghe nói huyện An có khu du lịch Tam Thạch không tồi, tôi muốn đi leo núi, nghịch nước, không biết đến lúc đó Phó chủ tịch huyện Hạ có chịu đón tiếp theo leo núi cùng tôi hay không?
Nghiêm Tiểu Thì khẳng định không phải đến chỉ để du sơn ngoạn thủy, cô tuyệt đối là có dụng ý khác. Nghiêm Tiểu Thì là em họ Phạm Tranh, lại là người phát ngôn của Cao Kiến Viễn, không thể không nể mặt cô, Hạ Tưởng liền trả lời:
- Em họ tới chơi, làm sao có thể không nhiệt tình? Có thể cùng làm bạn đưa người đẹp đi núi cũng là vinh hạnh, tất nhiên là rất hoan nghênh.
Nghiêm Tiểu Thì cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc,
- Tôi mới phát hiện hoá ra Phó chủ tịch huyện Hạ cũng giỏi ăn nói như vậy. Thật không dám, đến lúc đó đừng bỏ mặc tôi nha.
Giọng nói của cô có lực xuyên thấu thật lớn, theo điện thoại truyền đến, Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cô hoàn toàn khác các cô gái phương bắc, cô cười dịu dàng nói,
- Tôi muốn đi vào cuối tuần này, Phó chủ tịch huyện Hạ ở tại huyện An chờ tôi nhé, đừng bỏ tôi lúc đến không biết phải tìm ai.
Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc muốn gì? Hạ Tưởng đoán đi đoán lại vẫn không ra, không suy nghĩ nữa. Còn có việc của Mã Vạn Chính, cũng cần tìm kiếm thời cơ, rồi tính sau.
Buổi chiều Phó trưởng phòng Điêu Hoa Văn chủ trì công tác của phòng Vệ sinh đến báo cáo công tác, thái độ cực kỳ lễ phép. Phỏng chừng việc Kim Trường Doanh bị rút lui là có liên quan đến Hạ Tưởng nên y tỏ thái độ lễ phép, Hạ Tưởng cũng tỏ ra thân tình. Lúc y đi về, Hạ Tưởng còn cố ý đưa tới cửa, khiến Điêu Hoa Văn có cảm giác bất an, nghĩ thầm rằng nghe đồn Phó chủ tịch huyện thái độ hống hách, còn thái độ lúc này không phải rất hoà nhã dễ gần hay sao, chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là có người cố ý bịa đặt?
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng bắt đầu lấy xe đi, chờ ở cách tòa nhà huyện ủy không xa. Lập tức nhìn thấy Mai Hiểu Lâm bên trong đi ra, mặc một bộ đồ nông thôn của phụ nữ, trên đầu còn đội một cái mũ rơm không biết từ nơi nào ra, bộ dạng nhìn rất quái dị. Hạ Tưởng buồn cười, cười ra thành tiếng.
Mai Hiểu Lâm đến bên cạnh xe, Hạ Tưởng hạ cửa kính xuống, nói:
- Phó bí thư Mai, mời lên xe.
Mai Hiểu Lâm lập tức sửng sốt, không thể tin được mà chỉ vào xe Land Rover:
- Xe của anh à? Anh làm thế nào mà có được xe Land Rover? Có phải dùng tiền tham ô mua đúng không?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
- Cô lên xe đi rồi nói.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnMai Hiểu Lâm miễn cưỡng lên xe, còn bất mãn nói:
- Nếu anh không thể giải thích rõ ràng lai lịch xe Land Rover, tôi sẽ không hợp tác cùng anh nữa.
- Là xe của bạn tôi cho mượn. Cô nhìn giấy thông hành đi, mặt trên có biển số, là biển số Bắc Kinh. Phó bí thư Mai không cần lo. Tôi không dám cam đoan bản thân là cán bộ rất liêm chính, nhưng ít ra không nhận các khoảng hối lộ lớn. Cô có nguyên tắc của cô, tôi cũng có nguyên tắc của tôi.
Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm rất chán ghét đối với hành vi đút lót nhận hối lộ, trong lòng âm thầm vui mừng, liền nói ra nguyên tắc của mình cho cô biết.
Mai Hiểu Lâm nhìn vào giấy thông hành, mới tin lời Hạ Tưởng nói, bỗng nhiên lại ngây người:
- Giấy phép này không phải người bình thường có thể lấy được. Hơn nữa cho dù cấp bậc cán bộ bộ trưởng cũng không dễ có, bạn của anh là ai? Chắc thân phận cũng không đơn giản
Lại chú ý tới tên Liên Nhược Hạm,
- Liên Nhược Hạm, tên thật đẹp. Tôi hiểu rồi, là bạn gái của anh, đúng không?
Mọi người đều thích suy nghĩ theo hướng quan hệ nam nữ, Mai Hiểu Lâm cũng là như thế, Hạ Tưởng cười lắc đầu:
- Cô đã đoán sai rồi, Liên Nhược Hạm là giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi giúp cô ấy thiết kế công viên Rừng Rậm, cô ấy gặp tôi tại huyện An đi chiếc xe cũ kỹ, liền đem xe của cô ấy cho tôi mượn.
Con gái thường không tránh khỏi suy diễn, Mai Hiểu Lâm mắt sáng rực lên:
- Cho dù cô ta cảm tạ anh giúp đỡ cô ấy, muốn cho anh mượn xe, cũng có thể mua một chiếc xe mới, hoặc là điều một chiếc xe công ty cho anh, mà không phải đem xe nhà cho anh mượn. Đàn ông yêu xe, xem xe như là tình nhân. Không phải có một câu "xe và phụ nữ không thể cho người ngoài mượn" sao? Phụ nữ cũng giống vậy, cũng không dễ dàng đem xe yêu cho người khác mượn, dù sao ô tô tương đương với một không gian riêng. Đem xe cho anh mượn, giống như đem sự riêng tư của cô ấy không hề giấu giếm mà biểu lộ trước mặt anh, Phó chủ tịch huyện Hạ. Liên Nhược Hạm không xem anh như người ngoài, quan hệ của anh và cô ta dường như là khá gần gũi?
Hạ Tưởng không kìm nổi cười. Mai Hiểu Lâm vươn người lên, không khác với các cô gái khác, hai mắt mở to nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Đúng lúc cô nhắc tới vấn đề tình cảm, Hạ Tưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, liền cười nói:
- Tôi và Nhược Hạm tóm lại là hoàn toàn trong sạch. Chủ yếu là Cao lão của Tập đoàn Viễn Cảnh rất coi trọng tôi, muốn nhận tôi làm đệ tử. Đáng tiếc là không có cơ hội bái sư. Cho nên Tổng giám đốc Liên cho tôi mượn xe, cũng có nguyên nhân Cao lão trong đó. Phó bí thư Mai cũng không nên suy nghĩ nhiều. Nói đến việc này, tôi thật không hiểu, Phó bí thư Mai xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ chưa có bạn trai?
Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư huyện ủy, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, bị Hạ Tưởng hỏi, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, miễn cưỡng cười nói:
- Quên đi, không đề cập tới vấn đề này. Chuyện tình cảm hoặc là làm tổn thương đối phương hoặc là làm tổn thương mình.
Nói không nhắc tơi, nhưng cô không kìm nổi tiếng thở dài
- Nói thật, tôi đã có vị hôn phu, tuy nhiên tôi và anh ta không có tình cảm với nhau, thậm chí có thể nói, tôi hơi ghét loại người như anh ta nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, không thể không cùng anh ta đính hôn. Chuyện này nghĩ tới liền đau đầu. Đừng nói đến.
- Nếu không thích thì không sống chung được, hôn nhân là đại sự cả đời, sao có thể miễn cưỡng được.
Hạ Tưởng tiếp tục khơi chuyện
- Chẳng lẽ bây giờ còn ép duyên?
- Thời điểm nào cũng tồn tại ép duyên, chẳng qua không rõ ràng giống như trước kia thôi. Chúng ta đều sống trong gia đình, đôi khi phải làm một số việc mình không muốn làm…
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên ý thức được mình nói quá nhiều, vội vàng ngưng lại
- Tại sao đối với chuyện riêng tư của tôi anh lại có hứng thú quá vậy? anh có ý đồ gì?
Hạ Tưởng chạy xe lên con đường tỉnh lộ trước mặt, tốc độ tăng lên, lấy tay kéo cần số, mỉm cười:
- Không có. Phó bí thư Mai cũng không nên hiểu lầm người tốt. Tôi chỉ là theo câu hỏi của cô mà thuận miệng hỏi lại thôi, không có ý đồ bất lương gì với cô đâu.
- Có thách anh cũng không dám.
Mai Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, sau đó nói:
- Cũng lạ, tại sao tôi lại có thể kể chuyện cá nhân với anh nhiều như vậy chứ? Thật là, đối với tôi, anh vẫn còn nhỏ hơn, có biết gì về chuyện tình cảm? Không chừng chỉ là đàn gảy tay trâu.
Hạ Tưởng lắc đầu, Mai Hiểu Lâm ơi là Mai Hiểu Lâm, cô luôn kết thúc bằng một câu vẽ rắn thêm chân đả kích người khác. Nếu cô luôn lấy giọng điệu này nói chuyện với Khâu Tự Phong, Khâu Tự Phong ngạo mạn và tự đại có thích cô mới là lạ.
- Phó bí thư Mai, tôi đề nghị hay là cô cởi quần áo ra đi.
Ý của Hạ Tưởng là cô đừng ăn mặc như con gái nông thôn. Cải trang vi hành cũng không cần phải ăn mặc như vậy mới có thể hỏi thăm được chân tướng. Không ngờ vừa mới mở miệng đã thấy Mai Hiểu Lâm giận tím mặt, sắc mặt thay đổi, nổi giận đùng đùng nói với Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo anh, không được nói những lời sỉ nhục tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.
Hạ Tưởng cười khổ nói:
- Phó bí thư Mai, cô đừng nóng vội, chờ tôi nói hết. Tôi nói cô mặc quần áo nông dân càng nhìn không giống nông dân, khiến chẳng ai tin cô, còn có thể chế giễu cô.
Hạ Tưởng thấy sắc mặt của Mai Hiểu Lâm dịu lại, nghĩ thầm rằng cô thật hấp tấp, trước khi nói chuyện cũng không suy nghĩ một chút, lại hay tưởng tượng. Tính khí của Mai Hiểu Lâm như vậy càng dễ tiếp xúc, hắn tiếp tục nói:
- Cố gắng làm việc gì đó vượt quá khả năng của mình sẽ thất bại. Ngoài ra, khí chất của cô không phải mặc quần áo thô vào là có thể che giấu, ăn mặc thế này ngược lại càng làm người khác nghi ngờ. Không bằng cứ để tự nhiên, như thế mới dễ làm người ta tin tưởng.
Mai Hiểu Lâm hiểu được, cười ngượng ngùng:
- Tôi đã hiểu lầm anh, thật có lỗi.
Trong khi nói chuyện thì cô cởi áo, sau đó lại cong người lên, nhấc mông lên, bắt đầu cởi quần ra.
Hạ Tưởng vội xoay mặt đi. Mai Hiểu Lâm cười nói:
- Sao anh lại nhát gan như vậy? Tôi cởi quần áo dám trước mặt anh, chứng tỏ bên trong còn mặt quần áo khác. Anh tập trung lái xe đi, đừng quay đầu đi đâu, chú ý an toàn.
Hạ Tưởng liền cười:
- Tôi không phải nhát gan, mà sợ cô quá nhạy cảm, dù sao động tác của cô cũng không lịch sự cho lắm.
- Dừng xe lại!
Mai Hiểu Lâm đột nhiên la lớn, khiến Hạ Tưởng giật mình, vội vàng lái xe dừng lại bên đường rồi tắt máy. Cái quần của Mai Hiểu Lâm vướng vào đai an toàn, không thể đứng lên cũng như ngồi xuống được.
Hạ Tưởng vội nhảy xuống xe, chay vòng qua, mở cửa xe, giúp Mai Hiểu Lâm cởi đai an toàn.
Bởi vì Mai Hiểu Lâm cong người, nửa thân trên nhổm dậy, Hạ Tưởng không thể không đè lên người Mai Hiểu Lâm, hơi thở của Mai Hiểu Lâm phả vào mũi hắn, hắn lại không kìm nổi, hắc xì một cái. Cũng bởi vì hắt xì quá mạnh, hơi bay vào trong lòng ngực của Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm "Ai da" một tiếng, đặt mông ngồi trở lại chỗ ngồi. Cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, cái quần rách làm đôi.
Mai Hiểu Lâm vốn sắc mặt đỏ bừng, đang muốn thẹn quá hoá giận, đột nhiên nhìn thấy cái quần, cô không kìm nổi "Xì" một tiếng bật cười:
- Đây là cái quần gì, sao chất lượng kém như vậy? May là tôi có chuẩn bị sẵn, bên trong còn mặc quần, nếu không thì mất mặt chết đi được.
Lời vừa ra khỏi miệng cô mới ý thức được lời nói có vấn đề, lập tức im miệng, lại hung dữ nhìn Hạ Tưởng:
- Vừa rồi có phải anh cố ý?
- Đương nhiên không phải.
Hạ Tưởng thề thốt phủ nhận
- Cũng là việc lạ. Tôi sợ hắt xì lên người cô, nhưng không hiểu sao cũng không kìm nổi. Tôi đã hắt xì lên người cô hai lần luôn.
- Sao anh lại mẫn cảm như vậy? Tôi lại thấy giống như anh giả bộ.
Mai Hiểu Lâm không tin. Vừa rồi đầu Hạ Tưởng ở gần ngực cô, bị hắt hơi bất thường, lại khiến cô có cảm giác kỳ lạ, cô vừa thẹn vừa giận:
- Nếu anh nói như vậy, thì anh không thể nào kết hôn với người như tôi được à?
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên ý thức được lời nói của mình rất là không ổn, bởi vì cô cũng nghĩ tới lời nói của mình đường như có ý ám chỉ gì đó. Bởi vì Hạ Tưởng nhạy cảm với hơi thở của cô, cô lại nói tới việc kết hôn, chẳng phải là ám chỉ lúc hai người trần trụi đối mặt nhau, hơi thở hổn hển cùng một chỗ, Hạ Tưởng sẽ hắt xì mấy ngày liền. Cảnh tượng trên thật là buồn cười.
Hạ Tưởng không nghĩ nhiều, cười lắc đầu:
- Tôi không dám trèo cao đâu Phó bí thư Mai. Nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên Phó bí thư Mai yên tâm, tôi đối với cô chỉ có tôn trọng.
-Vậy là tốt rồi.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lẫn lộn, dựa người vào thành ghế. Không biết vì sao khi Hạ Tưởng nói là đối với cô tôn trọng, khiến cô cảm thấy có một chút mất mát. Cô nhắm mắt lại, hơi cắn môi nói:
- Đừng luôn miệng nói tôi vì ngài, tôi nghe không được tự nhiên. Tôi nghỉ chút đây, tới nơi kêu tôi.
Xã Đán Bảo cách thị trấn hơn 30 km, ở giữa thành phố Yến và thị trấn. Xã Đán Bảo là xã lớn nhất huyện An, cũng là nhiều đất đai phì nhiêu nhất, hơn nữa khoáng sản phong phú. Theo lý thuyết mà nói sẽ là xã giàu nhất huyện.
Nhưng sự thật không phải là như thế.
Trong số các xã của huyện An thì tổng giá trị hàng hoá của xã Đán Bảo chỉ xếp hàng thứ năm, thậm chí còn không bằng một số thôn, xã bình thường khác. Trong đó hẳn là có nguyên nhân sâu xa. Hạ Tưởng không quản lý công nghiệp và nông nghiệp, nhưng nhớ rõ thứ hạng của các thôn xã, cũng bởi vì hắn đến xã Đán Bảo điều tra nên cũng nghiên cứu chút ít về xã này.
Ngẫm lại một xã có các phương diện tài nguyên đều rất có tiềm lực, lại có ưu thế rất nhiều ruộng tốt, diện tích ruộng tốt chiếm 1/6 trong toàn bộ diện tích ruộng tốt của huyện, nhưng các chỉ tiêu lại chỉ tầm trung, rốt cuộc là lãnh đạo bất lực, hay là có nguyên nhân khác đâu? Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng phải tranh thủ thừa dịp xuống dưới, thăm viếng một chút dân chúng, xâm nhập hiểu biết một chút tình hình thực tế của xã Đán Bảo.
Tới xã Đán Bảo, Hạ Tưởng xuống xe hỏi thăm tình hình trồng cây ăn quả, biết được thôn Quách có diện tích cây ăn quả trung bình, không nhiều cũng không ít so với hơn mười thôn khác, hắn liền lái thẳng hướng thôn Quách mà đi. Mai Hiểu Lâm khó hiểu, hỏi:
- Chúng ta nên đến nơi có diện tích gieo trồng lớn nhất mới có tính đại diện và tính thuyết phục.
Hạ Tưởng cười lắc đầu:
- Phó bí thư Mai có điều không biết, ở quê thì Bí thư Đảng ủy xã như là vua, gần như tất cả các cán bộ thôn đều sợ hắn, tuyệt đối nghe lời hắn. Hiện tại xã Đán Bảo đang kiện tụng, không cần nghĩ cũng biết, không khí bên trong các thôn rất khẩn trương, cảnh giác đề phòng, nhất là các khu vực có diện tích gieo trồng lớn nhất và nhỏ nhất. Để tránh phiền toái, chúng ta đi đến nơi có diện tích trung bình mới không làm người khác chú ý.
Mai Hiểu Lâm bừng tỉnh gật đầu:
- Không thể tưởng tượng được anh lại thông minh như vậy. Không đơn giản, làm sao anh nghĩ ra được?
Cô dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- A, tôi hiểu rồi. Nhất định anh cũng là người xấu. Tôi bắt đầu nghi ngờ vừa rồi va chạm trên đường chính là anh cố ý.
Hạ Tưởng thật là có điểm thích tính cách nói thẳng của Mai Hiểu Lâm, nếu là một người đàn ông, đó có thể là ưu điểm, nhưng đặt trong một người phụ nữ, thật sự hình ảnh không tốt lắm. Hắn ra vẻ thâm trầm mà lắc đầu thở dài:
- Không thể trách tôi rất thông minh, mà phải trách kẻ thù rất giảo hoạt. Trình độ ứng phó của cán bộ xã, thị trấn đối với sự điều tra của cấp trên là hạng nhất. Suy nghĩ lại cuộc chiến du kích vĩ đại, cô sẽ biết được trí tuệ của nhân dân là vô cùng to lớn.
Mai Hiểu Lâm ngắt lời Hạ Tưởng:
- Đừng có tự hào, tôi cũng không phải khen ý kiến của anh. Anh nói không muốn gây sự chú ý, sao còn chạy Land Rover rêu rao khắp nơi, không phải làm người ta chú ý sao? Chúng ta đi taxi tới đây là hợp lý nhất.
- Thị trấn ở quê có mấy xe công cộng, có mấy trạm xe? Cô cho là cô đứng ở trạm xe không ai nhìn sao? Cô là một phó bí thư gan dạ, lại là con gái, cũng không phải người huyện An, hình dáng lại xinh đẹp, chỉ cần cô đi ra, tất nhiên sẽ bị chú ý, lập tức sẽ báo cáo cho nhân viên liên quan, sau đó cô đi đến đâu đều có người theo dõi đưa tin. Cô còn chưa đi đến địa điểm cần đến thì mọi việc đã được an bài trước rồi. Chúng ta tuy rằng chúng ta đi đường lớn, nhưng đi bằng xe biển số thủ đô, bọn họ sẽ không chú ý. Huyện An là huyện du lịch, xe bên ngoài đến không ít, bọn họ sẽ không nghĩ ra là chúng ta đi xuống dưới đây. Ngoài ra, Land Rover là loại xe tốt mà xấu, ở nông thôn nhiều người không hiểu, xem Land Rover giống như là xe Jeep. Người làm quan, đều ngồi xe ô tô, không ngồi xe Jeep.
Hạ Tưởng chậm rãi nói, một hơi nói xong, lại nhìn Mai Hiểu Lâm một cái:
- Thế nào Phó bí thư Mai, còn có vấn đề gì không?
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng nửa ngày, ánh mắt dần dần từ kinh ngạc biến thành khâm phục, lắc đầu nói:
- Tạm thời không có. Bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao lần trước tôi xuống dưới, một chút thu hoạch cũng không có. Cảm giác đã sớm bị người theo dõi. Hôm nay tìm anh đến giúp tôi, là đã tìm đúng người. Tiểu Hạ, hay lắm, có tiền đồ.
Sau đó cô lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trong lúc vô ý lại nói một câu:
- Tôi coi trọng anh, tuy rằng suy nghĩ cẩn thận, nhưng anh thật ra cũng có nhiều suy nghĩ xấu, không chừng cũng trải qua không ít chuyện xấu. Tuy nhiên dùng anh tới đối phó với người xấu cũng là rất có công dụng.
Suy nghĩ của cô ta như vậy làm Hạ Tưởng đổ mồ hôi, mình đứng đắn thế này mà lại.
- Đa tạ Phó Bí thư Mai có lời khen, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ngài.
Mai Hiểu Lâm liếc mắt một cái, không nói câu nào. Tuy nhiên, lúc này cô trở nên rất quyến rũ, không còn hình tượng mặt lạnh như tiền của một Phó Bí thư huyện ủy.
Thôn Tiểu Quách cũng không xa nhưng đường núi gập ghềnh khó đi, mặt đường đầy những gò đất lồi lõm. Ô tô bình thường thì đúng là rất khó đi, nhưng với xe Land Rover thì khác, sàn xe khá cao nên vượt qua những trở ngại này cũng không khó khăn lắm, tuy nhiên ngồi trong xe cũng rất xóc. Đi được 10 km, không ngờ đã đến thôn Tiểu Quách.
Vừa đến thôn Tiểu Quách, Mai Hiểu Lâm liền kéo cửa xe chạy ra, không có chút hình tượng nào ngồi xổm nơi mép cánh đồng nôn khan mấy tiếng, sau đó mới đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói:
- Giống hệt như ngồi trên thuyền vậy, quá sức chịu đựng của tôi, Phó Chủ tịch huyện Hạ ạ.
Hạ Tưởng thấy có người dân trong thôn đang hiếu kỳ chạy lại vội vàng nói:
- Gọi tôi là tiểu Hạ, tôi cũng sẽ gọi cô là tiểu Mai, đừng gọi chức vụ ra nữa. Còn nữa, cô cứ đứng ở một bên nghe thôi, đừng nói gì, có bất cứ chuyện gì cứ để tôi đối đáp, có được không?
Tuy rằng là giọng điệu thương lượng nhưng vẻ mặt Hạ Tưởng lại toát ra vẻ quyết đoán không cho phép người khác từ chối. Mai Hiểu Lâm cũng là người không dễ dàng tuân phục người khác, tuy nhiên dọc theo đường đi thấy mọi chuyện Hạ Tưởng đều suy tính rất chu đáo, so với cô quả thật mạnh hơn không ít. Vì thế, cô không tự chủ được liền gật đầu:
- Được rồi, tạm thời theo cậu một lần. Tuy nhiên…
Hạ Tưởng không đợi cô nói ra đoạn câu tiếp theo khó nghe ra khỏi miệng liền xoay người rời đi, quả nhiên câu định nói của Mai Hiểu Lâm không nói ra được, cứ há miệng, dường như đang bị nghẹn, đăm đăm nhìn Hạ Tưởng. Trong khoảng thời gian này cô cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt. Một lát sau, cảm giác như rất bất dĩ mà phải nở nụ cười, cô mau chóng bám theo Hạ Tưởng.