Ngô Tài Hà tài năng thường thường, quản lý công việc gia tộc vẫn chưa đủ sức. Dự đoán sau khi Ngô Tài Giang tiếp nhận quản lý kinh tế dòng họ, Ngô Tài Hà sẽ hoàn toàn lùi về phía sau, chỉ phụ trách việc vặt nội bộ dòng họ.
Chuyện gia đình họ Ngô, Hạ Tưởng không muốn can dự, lại càng không muốn nhúng tay. Tuy nói ông cụ thường xuyên thể hiện ý muốn hắn nắm một chút quyền hạn ở nhà họ Ngô. Nhưng hắn luôn luôn khéo léo từ chối, không nhận lời. Thực ra, với tài năng của hắn, trên đường chính trị giúp đỡ Ngô Tài Dương, về kinh tế trợ giúp Ngô Tài Hà, đều có thể mặc sức vùng vẫy. Nhưng hắn chí không ở nơi đây, hơn nữa một khi tham gia vào việc nhà họ Ngô khẳng định sẽ gây ra nhiều chuyện.
Nếu đổi là người khác có lẽ sẽ ham mê quyền thế và của cải của họ Ngô, với hắn mà nói, không muốn lại được.
Buổi tối ở lại biệt thự của Liên Nhược Hạm ăn lễ mừng năm mới. Ông cụ trở về đại bản doanh của họ Ngô, còn một mình Hạ Tưởng lại nghe Liên Nhược Hạm nói mọi chuyện về nước Mỹ. Mặc dù hắn không hiểu lắm một số thuật ngữ chuyên môn, nhưng cuối cùng cũng nghe ra một chút. Chính là người lợi dụng, một người thì đầu tư vào công ty cổ phần, hỗ trợ lẫn nhau để khống chế cổ phần, thì có thể đạt được mục đích thâu tóm tiền tài ẩn núp ở sau màn.
Tài sản của Liên Nhược Hạm hiện giờ đã lên tới 200 tỷ Đô la Mỹ. Đương nhiên là giá trị thị trường, không phải vốn lưu động. Trong đó căn cứ vào tỷ lệ, Tào Thù Lê có gần 200 triệu, Lý Thấm có 100 triệu, ngay cả Vệ Tân cũng có gần 10 triệu đô la Mỹ.
Hạ Tưởng thực sự hoảng sợ. Mỗi người so với hắn đều giàu hơn nhiều. Hắn cho dù đem cả đời làm quan, mỗi ngày mất mạng để kiếm tiền, cũng kiếm không được nhiều như vậy. Quả nhiên lý luận của người Mỹ cũng có mặt đúng. Đúng thật sự là tinh anh ở giới kinh doanh mà không phải trong giới quan lại.
Về phần bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, Hạ Tưởng sẽ không đưa ra nhiều ý kiến nữa. Liên Nhược Hạm và Lý Thấm về cơ bản đối với quy luật thị trường và tập quán tài chính đã thuộc lòng trong tâm. Không cần phải để hắn chỉ trỏ. Hắn cũng biết hiện tại tất cả đã đi vào quỹ đạo bình thường. Miễn là dựa vào tập quán bình thường của thị trường mà vận hành, của cải khổng lồ của Liên Nhược Hạm sẽ tiếp tục tăng thêm lên.
Tuy là sẽ không phát triển giống như lúc bắt đầu, nhưng vẫn sẽ là tình trạng tốt đẹp như cũ. Tin rằng sẽ nhanh hơn so với tốc độ thăng chức của hắn.
Trong lòng Hạ Tưởng có cân nhắc một ngày nào đó thực lực của Liên Nhược Hạm lớn mạnh, sẽ trở thành một ngọn núi cao vút sừng sững phía sau hắn!
Còn có một chuyện làm cho hắn yên lòng chính là, Liên Nhược Hạm đối với hắn thật đúng là có lòng vô điều kiện. Kế hoạch tài chính lâu dài, một chút cũng không nói cho Ngô Tài Dương. Thậm chí ngay cả ông cụ Ngô gia cũng không biết.
Rõ ràng làm sao có thể giấu diếm. Liên Nhược Hạm tự có cách, không cần Hạ Tưởng lo nghĩ quá nhiều.
Liên Nhược Hạm lăn qua lăn lại bên Hạ Tưởng. Hạ Tưởng mệt mỏi, lúc đang muốn ngủ, Liên Nhược Hạm cố tình không cho. Đàn ông sau khi xong việc sẽ mệt, có đàn bà sau khi xong việc lại hưng phấn. Liên Nhược Hạm chính là kiểu này.
Cô liền lôi kéo Hạ Tưởng, nhất nhất muốn Hạ Tưởng tiếp chuyện với cô, nói xong rồi, đề tài lại chuyện tới Vệ Tân.
- Vệ Tân thật đáng thương. Bệnh của cô ấy rất kỳ lạ. Em thấy buồn, một người hoàn hảo như vậy sao lại gặp phải bất hạnh?
Liên Nhược Hạm gối vào cánh tay Hạ Tưởng, lấy tay chỉ vào người Hạ Tưởng, chỉ tới chỉ lui.
- Em đã nghĩ, chi bằng anh chấp nhận Vệ Tân. Cô ấy quả thật là người không tệ, cẩn thận chăm sóc dịu dàng. Những ưu điểm mà đàn ông thích nhất ở phụ nữ, cô ấy đều có. Anh thu nhận cô ấy, em sẽ không ghen, thật sự tuyệt đối không phản đối. Cô ấy thật tốt làm em đau lòng muốn chết.
Hạ Tưởng mặc kệ Liên Nhược Hạm là thật lòng hay dò xét, lắc đầu mạnh:
- Đừng hồ đồ, em nếu như thương cảm một người, anh lại thu nhận một người. Em cho rằng anh ai đến cũng không cự tuyệt, gặp người là thích, gặp hoa là ngắt sao? Được rồi, mau ngủ đi, mai còn có việc.
- Cái anh này, em nói thật. Anh cũng đừng giả bộ nữa. Vệ Tân thích anh, anh cũng không phải không biết, còn giả bộ, giả bộ cái đồ quỷ!
Liên Nhược Hạm bún đầu Hạ Tưởng một cái:
- Là em nói thật. Cô em tốt nhận về nhà mình, quá tốt. Em bình thường một mình cũng cô đơn, có cô ấy làm bạn em cũng cảm thấy an toàn. Hơn nữa cô ấy là người thành thật, lại biết quan tâm chăm sóc, sẽ không tranh giành tình cảm với em, em rất yên lòng.
Hạ Tưởng giả vờ ngủ.
-Ấy, nói việc nghiêm chỉnh mà. Anh đừng giả bộ, giả bộ em sẽ làm cho anh…
Hạ Tưởng tiếp tục ngáy ngủ.
Liên Nhược Hạm giận, nhéo cái mũi Hạ Tưởng, nắm lỗ tai Hạ Tưởng. Hạ Tưởng sẽ không để ý, dù sao cũng là giở trò. Cuối cùng, Liên Nhược Hạm đưa tay sờ vào chỗ hiểm của hắn, hắn nghiêng người đè lên Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm da trắng như tuyết, phần thân trên lộ ra, nửa dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, nằm ngửa mặt trên giường, thân thể toát ra hơi thở thuần thục và ánh sáng mê người. Hạ Tưởng lại muốn trêu ghẹo, Liên Nhược Hạm ban nãy giận hắn vừa nãy tránh vấn đề quan trọng, cố tình không cho.
Càng không cho, Hạ Tưởng lại càng muốn. Hai người trên giường giằng co không ngừng, lúc đang ầm ĩ bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng vang.
Việc lớn không tốt, Hạ Tưởng xoay người một cái nhanh chóng xuống giường, vừa thấy tự mình rất khó coi, lại vội vàng vơ quần áo phủ lên, vừa muốn mở cửa thì cửa đã bị Liên Hạ đẩy ra.
Liên Hạ xoa đôi mắt buồn ngủ, không vừa lòng nói:
- Con muốn đi tiểu.
- Đi tiểu thì tự mình đi. Hạ Hạ lớn rồi, không được bắt mẹ dẫn đi tiểu nữa.
Hạ Tưởng nói ra mấy câu nói uy nghiêm, dạy giỗ Liên Hạ.
Vì để Liên Hạ từ nhỏ đào tạo ý thức độc lập, Liên Hạ đã sớm không ngủ cùng Liên Nhược Hạm, tự mình ngủ trong một phòng.
- Con chính là muốn tự mình đi tiểu.
Liên Hạ hơi ấm ức.
- Con tới là nhắc bố mẹ một câu. Ban đêm rồi đừng chơi trốn tìm nữa, ảnh hưởng tới người ta nghỉ ngơi.
…
Liên Hạ đi hồi lâu rồi, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vẫn còn xấu hổ vô cùng.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng hẹn gặp Phó Tiên Phong, muốn cùng Phó Tiên Phong gặp mặt nói chuyện.
Không gặp mặt nói chuyện không được. Họ Mai còn đỡ, Mai Thái Bình không nói hai lời. Họ Khâu cũng tốt, có Mai Thái Bình ra mặt, lại có họ Ngô để ý đánh tiếng. Ba họ cùng chung ra sức hoàn toàn có thể đạt được đồng tâm. Nhưng họ Phó lại khác, họ Phó mặt ngoài thì đồng ý, đằng sau hậu trường có thể có ý nghĩ gì hay không, Hạ Tưởng trong lòng rất thiếu tự tin.
Nói việc khác thì còn tàm tạm, nhưng vào uỷ viên thường vụ, sự việc quan trọng, không thể qua loa. Nếu chẳng may có sơ xuất, nói không chừng sẽ hẩm hiu cả đời.
Một lần thăng chức quan trọng nhất trong cuộc đời, không thể không thận trọng.
Nghĩ đến năm đó gần như là đối thủ không đội trời chung. Hiện tại lại ngồi cùng một chỗ nói chuyện, chính trị xưa nay vốn vậy. Giữa quốc gia với quốc gia, người với người, luôn luôn ghi trong lịch sử phân phân hợp hợp.
Cùng Phó Tiên Phong gặp mặt ở chỗ Tiên Thiên Hạ.
Tiên Thiên Hạ là một toà nhà độc đáo và là quán ăn có phong cách cổ điển. Ngoài cổng có hai đèn lồng lớn màu đỏ, hai con sư tử đá đứng hai bên, khí phách phi phàm.
Bên cửa có một câu đối, đúng là hai câu nói nổi tiếng của Phạm Trọng Yêm:
Lo trước nỗi lo của thiên hạ.
Vui sau niềm vui của thiên hạ!
(Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu.
Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc)
Hạ Tưởng vào cửa được một người dẫn dắt vào phòng. Cái tên phòng cũng rất có ý nghĩa, kêu là Nhạc Dương Lầu.
Phó Tiên Phong một mình trang phục giản dị, chính là trong cái nhàn nhã mà xem kế sách gì. Thấy Hạ Tưởng tiến vào, gã đứng dậy chào đón, chủ động giơ tay:
- Mừng năm mới, Hạ Tưởng không tồi, rất nhanh nhẹn, khí sắc tốt nhỉ.
- Vốn tôi hôm nay còn có một chút lù rù. Tuy nhiên sáng sớm hôm nay vừa nghĩ phải gặp mặt Phó chủ tịch Phó liền lập tức hết sức hoạt bát.
Hạ Tưởng đến thì mở một tràng nói đùa. Kỳ thực ngụ ý của hắn là cùng Phó Tiên Phong liên hệ, phải xốc lại tinh thần để ứng phó, nếu không có thể sẽ bị dính kế.
Phó Tiên Phong có hiểu được hay không, Hạ Tưởng không biết. Dù sao Phó Tiên Phong cũng cười ha ha, biểu lộ ra vô cùng vui vẻ, giơ tay kéo hắn ngồi xuống.
- Ngồi đi, nơi này cảnh vật cũng không tệ lắm, đồ ăn cũng có đặc sắc. Một lát nữa chúng ta cùng nhấm nháp một chút.
Text được lấy tại http://truyenfull.vnSau khi Hạ Tưởng ngồi xuống, trước tiên cùng Phó Tiên Phong uống một chén trà. Khen nước trà ngon. Dường như người làm quan đều thích bình phẩm trà. Bất kể có thích uống hay không đều có thể uống. Mỗi người trong lòng đều tự có kinh nghiệm về trà.
Không bao lâu đã mang lên một chút đồ nhắm. Đều là đồ ăn vặt truyền thống rất ít khi nhìn thấy, thậm chí còn có hạt dưa. Đợi một chút, Phó Tiên Phong nói:
- Đến rồi, nếm thử đi, đều là tay nghề sắp thất truyền, nơi khác không thể có được.
Hiếm khi Phó Tiên Phong lịch sự tao nhã như vậy, Hạ Tưởng cũng không thể quá cấp thiết, liền thong thả mà nhấm nháp mấy thứ đồ nhấm.
Cũng quả thật không tồi, hắn khen không dứt miệng.
Trà phải giữ ấm trong nước sôi, phải chậm rãi tô điểm.
Câu chuyện trong chốc lát lại đi tới Phó Tiên Tiên. Lại từ Phó Tiên Tiên nói đến Mai Hiểu Mộc. Nói tới giữa Mai Hiểu Mộc và Nghiêm Tiểu Thì có khúc mắc, sau khi nói chuyện đủ một vòng tròn, Phó Tiên Phong mới buông chén trà xuống, đột nhiên liền thốt ra một câu:
- Hạ Tưởng, anh có nghĩ tới việc sau khi vào uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ anh sẽ trở thành quan lớn cấp phó tỉnh trẻ tuổi nhất nước hay không. Bỗng chốc trở thành tiêu điểm tin tức. Đối với minh tinh mà nói, nổi danh thì phải làm càng sớm càng tốt. Nhưng đối với anh mà nói, trở thành nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vấn đề của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng cũng đã suy nghĩ tới. Chẳng qua hoàn cảnh chính trị trong nước không cho phép việc tuyên dương trắng trợn. Hắn nếu như thăng chức suôn sẻ làm uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ, trở thành cán bộ do ban Tổ chức Trung ương quản lý trực tiếp, muốn tuyên dương hắn nhất định phải được Ban Tuyên giáo cho phép. Không phải tin tức truyền thông muốn nói cái gì thì có thể nói cái đó.
Hạ Tưởng bỗng chốc đoán được dụng ý của Phó Tiên Phong, không tiếp lời y, hỏi lại:
- Phó chủ nhiệm Phó, người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách. Hôm nay anh muốn gọi đồ ăn kiểu gì, cứ nói thẳng.