QUAN THẦN

Chu Hồng Cơ không tin Phó bí thư Hạ làm sao lại tin tưởng, cho rằng Hà Giang Hải nhất định sẽ không suy sụp?

Cho rằng Hạ Tưởng sẽ nói những lời hùng hồn hoặc là khoa trương một phen, không ngờ đều ngoài sự dự liệu của Chu Hồng Cơ là, Hạ Tưởng chỉ lắc đầu thở dài một tiếng:

- Luật pháp cũng nể tình người, con Hà Giang Hải đã chết, anh ta lại chủ động cáo lui, hà tất phải theo đuổi không bỏ? Chỉ bởi vì anh ta thiếu chút nữa đã hại chết Nha Nội sao? Nhưng vấn đề là hiện tại Nha Nội tốt rồi, anh ta lại mất đi đứa con.

- Phó bí thư Hạ cũng có khi lại nương tay sao?

Chu Hồng Cơ nói gần như châm chọc

- Tôi cho rằng, Phó bí thư Hạ một mạch khắc phục khó khăn hạ đối phương, dường như từ trước không có lúc mềm lòng, làm sao cũng sẽ mở lòng với Hà Giang Hải? Có phải có cách gì không?

Nếu lúc này Chu Hồng Cơ lại không nghi ngờ Hạ Tưởng muốn mượn cơ hội làm người tốt, sau đó thu nạp thế lực bản địa tỉnh Tề, thì anh ta quá là không có đầu óc chính trị. Anh ta nghe lời nói của Hạ Tưởng, tuy nhiên chỉ là mượn cớ thôi, hoặc hình dùng một cách châm chọc hơn chính là cố làm ra vẻ.

Lúc này trong mắt của Chu Hồng Cơ, hình tượng của Hạ Tưởng dần bị phá vỡ, đã trở thành quan liêu không có nguyên tắc không có chính kiến. Bởi vì Hà Giang Hải mặc dù không hại chết Nha Nội, nhưng nhân vật thủ lĩnh của thế lực bản địa tỉnh Tề, chính là nguyên nhân lớn nhất không trị được tỉnh Tề, chỉ đánh chết Hà Giang Hải, tỉnh Tề mới có thể thực hiện ổn định chính trị và hòa bình lâu dài một cách chân chính. Anh ta kiên định cho rằng, anh ta không phải việc công báo thù riêng, anh ta cũng là vì kế hoạch lớn của tỉnh Tề.

Kế hoạch lớn của tỉnh Tề trong cảm nhận của Hạ Tưởng là hóa thù thành bạn, phân hóa, lôi kéo, làm tan rã thế lực bản địa tỉnh Tề, phải phân ra ba bước. Còn kế hoạch lớn của tỉnh Tề của Chu Hồng Cơ là giơ tay chém xuống, mượn việc của Hà Giang Hải để đánh cả hội thế lực bản địa tỉnh Tề xuống ngựa.

Kỳ thật mục đích lớn của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ giống nhau, nhưng Chu Hồng Cơ và Hạ Tưởng của ngày xưa giống nhau, thích dùng thủ pháp cấp tiến mà không giữ đường rút lui, còn Hạ Tưởng thì muốn lấy nước ấm luộc ếch từ từ. Còn nữa, người Tề cai trị tỉnh Tề cũng không phải không được, chỉ cần nắm chắc điểm mấu chốt, chỉ cần không hiện ra là nhân vật thủ lĩnh giống Hà Giang Hải, và có gan dám thách thức quyền uy của nhân vật số một, số hai, cũng sẽ không thể hiện ra phải cố ý phá vỡ tình huống người Tề cai trị tỉnh Tề.

Rốt cuộc vẫn là bởi vì phân bè phái quyền lực không công bằng, hay là ý chí của Bí thư tỉnh ủy không được quán triệt, chứng minh Trung ương không tín nhiệm thế lực bản địa tỉnh Tề, bởi vì Bí thư tỉnh ủy là sự thể hiện ý chí của Trung ương ở tỉnh Tề.

Hình dung một cách ngắn gọn chính là, Hạ Tưởng là vừa lôi kéo vừa đánh, người nghe lời thì lôi kéo, thì trọng dụng, người chống phá, thì đánh rơi, cho ngồi trên ghế dự bị. Chu Hồng Cơ thì lại muốn khiến Hà Giang Hải phải trả giá thảm, và thế lực bản địa trung tầng có quan hệ với Hà Giang Hải, nên bãi miễn chức thì bãi miễn chức, nên xử lý thì xử lý, tốt nhất hùng hùng hổ hổ như con bão chống tham nhũng của Hạ Tưởng khi ở tỉnh Tương.

Hạ Tưởng thấy Chu Hồng Cơ cuối cùng đã lộ ra bộ mặt bạc tình bạc nghĩa, biết cho tới hôm nay, giữa hắn và Chu Hồng Cơ, xem như chính thức tách biệt, liền nói:

- Chủ nhiệm Chu cũng có thể phản ánh vấn đề của tôi với Uỷ ban Kỷ luật trung ương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chu Hồng Cơ không ngờ Hạ Tưởng nói trực tiếp như thế. Biết Hạ Tưởng sợ rằng vẫn không có thiện cảm với Uỷ ban Kỷ luật trung ương, không giấu nổi lúng túng cười:

- Chuyện hiểu lầm của Phó bí thư Hạ ngày xưa với Uỷ ban kỷ luật trung ương, tôi cũng đã nghe một chút, tôi rất kính phục cách ứng nhân xử thế và phẩm hạnh của Phó bí thư Hạ. Nhưng, về việc của Hà Giang Hải, tôi sẽ không thỏa hiệp, phải kiên trì đến cùng.

- Vẫn là câu nói cũ đó, sự việc của Uỷ ban kỷ luật, tôi không tiện nói nhiều.

Hạ Tưởng đứng dậy, chuẩn bị cáo từ

- Chỉ là muốn cuối cùng nói cho Chủ nhiệm Chu nghe một câu chuyện. Có một người mù khi đi đường tối, trong tay xách một cái đèn, có người hỏi anh ta là người mù đốt đèn không phải là uổng công sao? Người mù trả lời, tôi không cần đèn sáng, nhưng người khác cần, người khác nhìn thấy đèn sáng, thì sẽ không đụng vào tôi.

Chu Hồng Cơ nhanh chóng hiểu rõ, Hạ Tưởng nhắc nhở anh ta phải huán đổi vị trí mà suy nghĩ, phải thay người khác suy nghĩ vì người khác, là chỉ Hà Giang Hải, lại là chỉ thế lực bản địa tỉnh Tề có lợi cho người mới có lợi với mình.

Chỉ đáng tiếc Chu Hồng Cơ không phải không hiểu được lý luận của Hạ Tưởng, chỉ là anh ta không làm được tự nhiên như Hạ Tưởng, có thể trong nháy mắt trò chuyện vui vẻ với người đã từng là địch thủ, bởi vì mỗi người đều có một cửa ải khó vượt qua.

Chu Hồng Cơ liền chủ động vươn tay ra thể hiện việc kết thúc hợp tác, nói:

- Rất vui khi vừa tới tỉnh Tề, có một thời gian hợp tác không tồi với Phó bí thư Hạ.

- Tôi cũng vậy

Hạ Tưởng đáp lại lich sự, sau khi bắt tay, thì phất tay đi khỏi, không có chút do dự.

Nhìn bóng Hạ Tưởng rời đi, trong lòng Chu Hồng Cơ tĩnh lặng một cách kỳ lạ, tốt, cuối cùng đã giải thoát khỏi bóng ma của Hạ Tưởng. Từ giờ trở đi, anh ta phải chiến đấu một mình, không dựa vào sự giúp đỡ của Hạ Tưởng, không tin dựa vào sức lực của một người, vẫn không đạt được mục đích vụ án Hà Giang Hải kết cục là phải chết.

Không biết sao, khi Chu Hồng Cơ nhằm vào một loạt kết cấu của Hà Giang Hải, vẫn muốn mượn sự giúp đỡ của Hạ Tưởng, lại từ đầu đến cuối xem nhẹ sự tồn tại của Tôn Tập Dân. Có lẽ trong tiềm thức của anh ta, tính cách của Tôn Tập Dân quá mức bảo thủ không thích hợp với việc ném đá xuống giếng.

Nghĩ tới việc Tôn Tập Dân đã trải nghiệm ở tỉnh Yến, ông ta bị người khác ném xuống giếng là sai, bởi vậy ông ta hoàn toàn không thể trông cây được.

Điều Chu Hồng Cơ kỳ thật không biết là, may mà anh ta không ra mặt yêu cầu Tôn Tập Dân trợ giúp, trên thực tế, Tôn Tập Dân cho dù muốn trợ giúp cũng không có dư sức, bởi vì ông ta ốc còn không mang nổi mình ốc.

Khi Chu Hồng Cơ từng bước tiến vào bãi mìn, Tôn Tập Dân đã vô tình ngã vào bên trong cái hố lớn.

Ba ngày sau, Viện kiểm sát chính thức đề xuất tố cáo vụ án của Triệu Mẫu Đan lên toà án thành phố.

Sau khi toà án nhận được tố cáo, thường thì kỳ hạn tố tụng ngắn cũng phải tốn thời gian một tháng, lâu là nửa năm, không ngờ chính là, không đến một tuần, toà án thành phố liền ra phán quyết sơ thẩm, tội lừa đảo kinh tế của Triệu Mẫu Đan bị phán đi tù thời hạn năm năm, hoãn thi hành hình phạt hai năm.

Triệu Mẫu Đan không chống án, chỉ phục tùng phán quyết.

Phán quyết có hiệu lực, Triệu Mẫu Đan liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng...

Mà cùng lúc đó, trải qua một loạt thủ tục giao tiếp, sau khi Chu Chấn Ba bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh thẩm vấn vài lần, chính thức bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp quản hoàn toàn, và Ủy ban Kỷ luật thành phố chuyển giao Chu Chấn Ba tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Thực ra vấn đề của Chu Chấn Ba, Chu Hồng Cơ đã sớm bắt tay vào chuẩn bị tốt, thẳng đến khi vụ án Triệu Mẫu Đan hoàn toàn kết án sau đó mới chính thức tuyên bố với bên ngoài do Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp quản. Dụng ý không hỏi cũng biết, rõ ràng là một lần đánh trả nhằm vào phán quyết nhẹ nhàng đối với Triệu Mẫu Đan!

Cũng là báo cho Hạ Tưởng, một Triệu Mẫu Đan không thể anh hưởng đến bố cục lớn, chỉ cần anh ta có Chu Chấn Ba trong tay, vẫn như cũ là có cả thiên hạ.

Hạ Tưởng cũng không chú ý việc Chu Hồng Cơ cố ý hành động, một lòng lao vào làm việc, vì làm ra mở màn cho lần điều chỉnh nhân sự quy mô lớn của tỉnh Tề.

Dường như là trước sau kéo dài thời gian đủ lâu, kỳ thật cũng không dài, đến tột cùng kết quả của lần điều chỉnh nhân sự là bố cục lớn, có khi phương án cuối cùng theo đề xuất ra sân khấu, cũng mất nửa năm đến hơn một năm, tin tức điều chỉnh ở tỉnh Tề sẽ được tung ra. Đến lúc này chính thức đưa ra thảo luận tại hội nghị thường vụ, tuy nhiên mới có ba tháng, mà hôm nay phương án, đã là dự thảo lần thứ ba.

Phương án dự thảo lần thứ ba, trên cơ bản là thể hiện ý chí của Khâu Nhân Lễ, rồi kéo đi kéo lại, cuối cùng ra tới kết quả là Khâu Nhân Lễ nắm giữ toàn bộ quyền chủ động điều chỉnh nhân sự, nắm chặt quyền nhân sự lớn trong tay, vẫn là do công lao của Hạ Tưởng.

Bởi vì đến bây giờ Liêu Đắc Ích đã dựa vào toàn diện, và Hà Giang Hải lại bị bệnh, lại mượn chuyện Tôn Tập Dân trong vấn đề dự án của Tập đoàn Đạt Tài, ốc còn không mang nổi mình ốc, Khâu Nhân Lễ liền tiến thêm một bước lớn ở quyền lên tiếng.

Hiện tại lại bởi vì trong cuộc chiến với Hà Giang Hải, phải hoàn toàn lật đổ Hà Giang Hải, nên Chu Hồng Cơ bị mất một phần sức lực lớn, cũng bỏ qua các tiến triển quan trọng to lớn trong lần điều chỉnh nhân sự. Kết quả chính là, Khâu Nhân Lễ được lợi, đóng vững đánh chắc, dưới sự thảo luận của ông ta và Hạ Tưởng, dưới sự phối hợp của Liêu Đắc Ích và Hạ Lực, phương án dự thảo điều chỉnh nhân sự lần thứ ba, không chút nào khoa trương mà nói, chính là sự thống nhất ý kiến một cách hoàn mỹ giữa Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng.

Đúng vậy, Hà Giang Hải thất thế, Chu Hồng Cơ muốn truy kích, Khâu Nhân Lễ bày mưu nghĩ kế, 'ổn tọa trung quân trướng, cười đáp cuối cùng' (ngồi vững trong trướng, cười đến cuối cùng), trở thành người được lợi lớn nhất. Nếu bề ngoài ông ta là người được lợi lớn nhất, vậy thì Hạ Tưởng chính là người được lợi ngầm lớn nhất. Tóm lại một câu, dưới sự tiếp ứng của Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy từ phía sau của Khâu Nhân Lễ, toàn bộ bố cục lớn của tỉnh Tề, bị hai người Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng khống chế một cách chặt chẽ trong tay.

Đáng thương Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ vội vàng hấp tấp lại may áo cho người khác mặc, còn có khả năng tiếp tục bước chậm trên con đường xấu, không biết chắc khi nào sẽ trẹo chân.

Hội nghị công việc của bí thư vừa tổ chức thông qua phương án sửa đổi lần thứ ba, Tôn Tập Dân đề xuất ý kiến khác, nhưng một bàn tay không vỗ nên tiếng, mặc dù ông ta vô cùng tức giận, bởi vì trong năm sáu người ông ta có ý chiếu cố, chỉ có đề xuất cho một người được thực hiện. Trong phương án đề xuất không có được một phần lớn, quyền uy của Chủ tịch tỉnh bị thờ ơ đến cảnh giới nào! Nhưng lần này ông ta cũng ý thức được, trong Hội nghị công việc của bí thư cũng thế, trong Hội nghị thường vụ cũng vậy, trọng lượng lời nói của ông ta đã giảm lớn rồi.

Lần đầu tiên, Tôn Tập Dân bỗng nhiên có cảm giác tổ vỡ trứng nát bởi vì sự thất thế của Hà Giang Hải.

Kỳ thật với quyền lực và uy danh của Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân, không đến nỗi bị Khâu Nhân Lễ ép đến không ngẩng đầu nổi, còn nữa ông ta rốt cuộc là nhân vật đứng thứ hai trong Tỉnh ủy, người đến cúi đầu cũng không ít, làm sao rơi vào hoàn cảnh như vậy được?

Trong lòng Tôn Tập Dân cũng biết, Hạ Tưởng cũng hiểu rất rõ, mọi căn nguyên vẫn nằm ở một người vẫn ở phía sau màn, chờ đợi cơ hội tấn công, đó là Tần Khản.

Cũng là lần trước Tần Khản đến gặp mặt, khiến Hạ Tưởng làm một sự việc chấn động lớn. Nếu Hà Giang Hải là chướng ngại vật lớn nhất của Chu Hồng Cơ, vậy thì Tần Khản chính là chướng ngại vật lớn nhất ở tỉnh Tề của Tôn Tập Dân. Mà có điều không phù hợp là, trong trận chiến của Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải, Hà Giang Hải trốn ở nơi bí mật gần đó thủ thế, Chu Hồng Cơ đứng ở chỗ sáng, là thế công và thủ. Còn mâu thuẫn giữa Tôn Tập Dân và Tần Khản chính là Tần Khản hạ thủ ở cả chỗ sáng và tối, mà Tôn Tập Dân mặc dù không phải là hoàn toàn không hề hay biết, là chỉ biết một, không biết hai, kỳ thực không rõ Tần Khản đối với ông ta có dụng tâm như hổ rình mồi.

Phương án điều chỉnh nhân sự đệ trình đêm trước Hội nghị thường vụ, ý kiến của Trung ương nhằm vào vấn đề sắp xếp Viên Húc Cường cũng chính thức được đưa ra. Trung ương quyết định, đồng chí Viên Húc Cường không tiếp tục đảm nhận Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tề, Bí thư thành ủy thành phố Lỗ nữa, bổ nhiệm Lý Đồng làm Bí thư thành ủy thành phố Lỗ, Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy.

Việc bổ nhiệm của Lý Đồng mặc dù gây ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn có thể tiếp nhận, nhưng việc bổ nhiệm Thị trưởng thành phố Lỗ sau khi Lý Đồng tiếp nhận chức Bí thư, thì khiến cho Hạ Tưởng chấn động, là một người quen hắn như thế nào cũng không ngờ đến, vẫn là nữ giới…

Bình luận

Truyện đang đọc