QUAN THẦN

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, Lệ Triều Sinh thật đúng là không tầm thường, che dấu được sâu như vậy! Hắn biết, nếu xung đột trực diện thì Mai Hiểu Lâm tuyệt đối không phải là đối thủ của Lệ Triều Sinh. Không chừng ngay cả Khâu Tự Phong cũng không biết rõ lắm về Lệ Triều Sinh.

Thật không đơn giản, một Bí thư Đảng ủy xã, không ngờ từng bước bố trí phòng vệ, rửa sạch bản thân mình không còn gì cả. Giả sử thời gian dài sau này cho hắn lên tới địa vị cao hơn thì còn thế nào?

Hạ Tưởng càng kiên định quyết tâm phải diệt trừ Lệ Triều Sinh. Lệ Triều Sinh năm nay mới 36 tuổi đã là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu cứ tiếp tục phát triển thế này, rất có thể 40 tuổi đã bước vào cấp Phó giám đốc sở.

Hạ Tưởng thu thập tài liệu, nhìn thời gian thấy cũng đến giờ, liền cùng với Phùng Húc Quang đi tới nhà khách Lam Thiên.

Nhà khách Lam thiên trước đây là nhà khách Tỉnh ủy, sau lại phân ra thành hai bộ phận, một bộ phận kinh doanh đối ngoại, một bộ phận do Tỉnh ủy sử dụng, thành ra là một đơn vị nửa chính thức nửa tư doanh.

Phần bên ngoài Nhà khách Lam Thiên cổng chính hướng ra ngoài, phần bên trong phải đi vào trong tòa nhà Tỉnh ủy mới có thể vào được.

Nơi gặp gỡ được diễn ra ở bên trong nhà khách, muốn vào bên trong cũng phải đăng ký ở cửa, cảnh sát có vũ trang đứng gác bên cạnh phòng khách đăng ký. Phùng Húc Quang đột nhiên giơ lên một đống giấy thông hành ra khỏi người thuận tay đưa cho viên cảnh sát có vũ trang. Viên cảnh sát có vũ trang chỉ nhìn thoáng qua, lập tức chào một cái, rồi giơ tay cho đi.

Phùng Húc Quang không lái xe, xe hai người đang ngồi chính là xe của Liên Nhược Hạm.

Hạ Tưởng lái xe của Liên Nhược Hạm một khoảng thời gian rồi, nhưng lại chưa từng để ý tới giấy thông hành của cô. Phùng Húc Quang không đợi Hạ Tưởng mở miệng liền cười ha hả nói:

- Một người đàn ông có một hồng nhan tri kỷ, thật đúng là hạnh phúc. Nói cho tôi một chút cảm giác hạnh phúc là thế nào?

- Không được tốt lắm!

Hạ Tưởng thật muốn nói cho Phùng Húc Quang biết, hạnh phúc và đau khổ luôn song hành, không bao giờ cùng xuất hiện một lúc, khi cái này xuất hiện thì cái kia ở sau:

- đừng nghĩ ngợi lung tung, xốc lại tinh thần, lần này là cơ hội gặp gỡ khó có được, nhất định không thể để một chuyến đi không.

- Sao có thể đi không chứ? cậu xem có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp đứng ở cửa? Có thể nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, cũng không đến mức là đến không.

Phùng Húc Quang hiển nhiên là đang trêu chọc, Hạ Tưởng biết hắn không quá hứng thú đối với phụ nữ. Thứ nhất là đã bị bà xã quản lý rất nghiêm, thứ hai là tinh lực chủ yếu được dùng để phát triển siêu thị lên tầm cao, xem chừng chỉ mạnh mồm mà thôi.

Mỹ nữ mà Phùng Húc Quang vừa nói chính là Nghiêm Thì.

Nghiêm Tiểu Thì mặc một bộ váy lễ phục dài, màu sắc tươi đẹp, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Cô vừa nhìn thấy chiếc xe Land Rover xuất hiện, vội vàng liền đón lại, nhiệt tình nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ sao bây giờ mới đến? Tôi nghĩ anh sẽ đến sớm, vừa lúc có thể cùng tôi trò chuyện.

Hạ Tưởng liền giới thiệu Phùng Húc Quang và Nghiêm Tiểu Thì với nhau, Nghiêm Tiểu Thì lễ nghi chu đáo, tuy nhiên không chú ý tới Phùng Húc Quang. Nghe Hạ Tưởng nói đến siêu thị Giai Gia, cô cũng chỉ là lông mi hơi động đậy, có thể thấy cô hiểu biết không nhiều đối với siêu thị, không có hứng thú.

Hạ Tưởng lại biết của cải của Phùng Húc Quang tăng trưởng tốc độ càng lúc càng nhanh, mà triển vọng của bên bên bất động sản Lĩnh Tiên của Nghiêm Tiểu Thì hắn không hề coi trọng.

Sau khi khách sáo qua đi, Nghiêm Tiểu Thì dắt Hạ Tưởng và Húc Quang đi vào đại sảnh.

Bên trong đại sảnh có mười mấy người đang ngồi nhưng không có Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh. Hạ Tưởng vừa nghĩ liền lập tức nghĩ ra rằng, Cao Kiến Viễn luôn làm việc khiêm tốn, mà Phạm Tranh lại không danh chính ngôn thuận, xem ra là hắn sợ Phó chủ tịch tỉnh Phạm, nên xuất hiện không tiện, cho nên Nghiêm Tiểu Thì mới ra sức yêu cầu hắn đến đây để đẩy mạnh việc tiêu thụ biệt thự Tây Thủy.

Hắn và Nghiêm Tiểu Thì chuyện phiếm trong chốc lát, Hạ Tưởng quay lại nhìn thì Phùng Húc Quang đã cầm chén rượu đến bên cạnh vài người nói chuyện với họ. Hắn không kìm nổi cười, lão Phùng thật đúng là giỏi, đi đến nói chuyện không luống cuống, từ trước đến nay vốn thế, chẳng trách hắn có thể khiến siêu thị Giai Gia càng làm càng lớn, cũng thực là người có bản lĩnh.

Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy khâm phục năng lực giao tiếp của Phùng Húc Quang:

- Tổng giám đốc Phùng thật đúng là một doanh nhân trời sinh, mới một chút thời gian đã cùng tham gia tán gẫu khá ăn ý với các vị có vai vế của hội liên hiệp công thương nghiệp. So sánh ra, tôi cần phải học tập Tổng giám đốc Phùng rất nhiều.

Hạ Tưởng nói:

- Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Nghiêm đã là rất tốt rồi rồi, không dám nói là khéo léo, nhưng người nào gặp rồi cũng sẽ thích cô.

Nghiêm Tiểu Thì che miệng xì cười:

- Người nào gặp rồi cũng sẽ thích? Anh là trêu hoa ghẹo nguyệt, châm chọc tôi phải không Phó chủ tịch huyện Hạ? Nói chuyện không cần khắc nghiệt như vậy được không?

Hạ Tưởng vội giải thích:

- Cô đừng hiểu lầm? Hoa tươi xinh đẹp là bởi vì tự nó vốn đẹp, cũng không phải vì muốn thu hút ong bướm mới ngày càng xinh đẹp. Tổng giám đốc Nghiêm trời sinh đã xinh đẹp, đàn ông háo sắc chạy theo như vịt, không thể trách Tổng giám đốc Nghiêm xinh đẹp, mà phải trách đàn ông quá tham lam.

- Tôi muốn hỏi một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sóng mắt Nghiêm Tiểu Thì đong đưa, đôi mắt ẩn tình nhìn chằm chằm Hạ Tưởng,

- Phó chủ tịch huyện Hạ có phải người háo sắc không?

Trong tâm Hạ Tưởng nghĩ giao tiếp với Nghiêm Tiểu Thì thì được, nhưng không thể để rơi vào cmaj bẫy màu hồng của cô, bèn trả lời đầy chính nghĩa:

- Đàn ông đều háo sắc, tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên tôi tuân thủ nguyên tắc là, háo sắc mà không dâm, phong lưu mà mà không hạ lưu.

Nghiêm Tiểu Thì cười vui khanh khách, lúc cô cười trong mắt như nước như mây, dường như cả người đều hoá thành một làn nước, muốn hoà tan người ta vậy, lại một lần nữa chứng minh rằng phụ nữ là cấu tạo từ nước:

- Anh cũng thật biết đùa, ngay cả háo sắc mà cũng có thể nói với vẻ mặt đường hoàng. So với những người đàn ông dục vọng trắng trợn thì anh thật đúng là cũng có một mặt đáng yêu.

Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Hắn làm sao mà lại đáng yêu? Một người đàn ông mà lại dùng từ đáng yêu để hình dung, làm cho người ta ít nhiều cảm thấy hơi quái dị.

Cũng may không chờ hắn hỏi lại và Nghiêm Tiểu Thì chứng minh ý nghĩa của từ đáng yêu, chợt nghe đến phía sau một thanh âm quen thuộc, hứng khởi:

- Tiểu Hạ đấy à? Thật sự là gặp nhau không bằng tình cờ gặp mặt, thật không nghĩ tới là tại buổi gặp gỡ này có thể gặp nhau

Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy, cung kính bắt tay với người đó:

- Xin chào ngài, Phó chủ tịch tỉnh Thẩm! có thể được gặp mặt Phó chủ tịch tỉnh Thẩm ở đây, thật là chuyện may mắn.

Nghiêm Tiểu Thì ở một bên không nói lời nào, tuy nhiên trên mặt biểu hiện rõ ràng sự kinh ngạc, cô cảm thấy có phần hơi giật mình đối với Hạ Tưởng.

Thẩm Phục Minh vô cùng khách khí:

- Nghe nói cậu tới huyện An làm Phó chủ tịch huyện? Không tồi, không tệ chút nào, tiến bộ rất nhanh. Lúc trước ở thành phố Chương Trình cậu còn mới là Phó phòng, chỉ chớp mặt liền thành Phó huyện, Tiểu Hạ à, cố gắng lên, rất có tiền đồ.

Hạ Tưởng có chút buồn bực, Thẩm Phục Minh rõ ràng là rất nhiệt tình chứ không phải là giả bộ, dường như còn có một chút thân thiện, vui vẻ và hứng thú, là chuyện gì đã xảy ra? lập tức hắn liền nghĩ ra rằng, nhất định là Thẩm Phục Minh nghĩ mình là người của Cao Kiến Viễn, ông ta cũng đã biết mình và Cao Kiến Viễn thường lui tới. Cũng khó trách Thẩm Phục Minh luôn theo hướng Cao Thành Tùng, nếu ông ta nhận định chính mình và Cao Kiến Viễn lui tới thân thiết, cũng tự nhiên coi mình trở thành người của Cao Thành Tùng.

Hạ Tưởng liền cười thầm, cũng tốt, chính mình đi đường tắt vắng vẻ làm được đúng là không tồi, ngay cả Thẩm Phục Minh này cũng rất cáo già nhưng đều bị lừa gạt. Ông ta tin như vậy là tốt nhất, ít ra cũng bớt phiền phức quấy rối.

Quả nhiên Thẩm Phục Minh có ý lôi kéo liền nói:

- Huyện An đúng là tuyển được một người tốt lắm, ở huyện An có gì trắc trở, có thể trực tiếp đến tìm tôi. Huyện An cách thành phố Yến cũng không xa, nhiều khi đi lại cũng tiện lắm.

Hạ Tưởng muốn đối phó với từng việc trước, nhưng phát hiện thấy ánh mắt của Thẩm Phục Minh hướng lên nhìn Nghiêm Tiểu Thì, hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, lúc đầu hóa ra là cho mình cơ hội để nói, muốn thừa cơ nhìn Nghiêm Tiểu Thì. Thẩm Phục Minh đúng là một lão quỷ sắc, chỉ thích nhìn những phụ nữ trẻ tuổi, hắn già rồi mà còn chú ý đến đàn bà con gái.

Hạ Tưởng trong lòng xem thường hắn.

Thẩm Phục Minh cùng Hạ Tưởng nói chuyện xong, liền bắt tay Nghiêm Tiểu Thì. Có điều Nghiêm Tiểu Thì thấy ánh mắt Thẩm Phục Minh nhìn không có ý tốt, lập tức buông tay hắn ra và nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Thẩm, các doanh nhân sắp đến đông đủ, ngài hãy khẩn trương cùng với Phó chủ tịch Phạm gặp mặt họ một chút, trao đổi cụ thể rõ ràng rồi sắp xếp.

Thẩm Phục Minh nghe xong không thể làm gì khác hơn là phải cười cười:

- Không còn cách nào khác, thật nhiều việc quá, nếu không tôi cũng muốn cùng hai vị nói chuyện thêm một chút.

Thẩm Phục Minh vừa đi, Nghiêm Tiểu Thì rút ra cái khăn ướt lau tay, ném sang một bên, tức giận liền nói:

- Lão quỷ sắc, thật là không biết ý!

Hạ Tưởng hiếu kỳ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Mới lên đến chức vụ đó chưa được bao lâu, mà lúc nào cũng cùng đi với phụ nữ… Đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không biết giữ mình trong sạch. Vừa thấy phụ nữ đẹp đã bất động rồi, đây đâu phải một Phó chủ tịch tỉnh, thực ra là một lão quỷ sắc!

- Giới quan chức hay giới doanh nhân, ở đâu cũng đều có những con quỷ như vậy. Thật là không cần phải kinh ngạc.

Hạ Tưởng cẩm thấy hơi xúc động nói ra câu nói đó.

Hạ Tưởng không có chú ý tới, cảnh tượng hắn vừa cùng Thẩm Phục Minh bắt tay nói chuyện thì tất cả mọi người ở đây đều thấy được.

Tất cả mọi người đều suy đoán, việc này là do ai làm, nói chuyện với Thẩm Phục Minh thời gian dài như vậy, có thể thấy thân phận cũng không nhỏ.

Giữa lúc mọi người đều sôi nổi thảo luận, thì lại có một cảnh tượng xuất hiện làm cho người ta mở rộng tầm mắt: Hạ Tưởng đứng lên nói thân mật với một vị Phó chủ tịch tỉnh này, mà vị này ở thành phố Yến ai cũng có thể nhận ra, đó chính là Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu.

Cao Tấn Chu tham gia buổi gặp gỡ của giới kinh doanh không ngờ lại gặp Hạ Tưởng. Có điều ông ta thấy đứng bên cạnh Hạ Tưởng là Nghiêm Tiểu Thì liền hiểu vài phần. Ông ta cũng đã nghe thấy việc Hạ Tưởng bày mưu tính kế giúp Cao Kiến Viễn. Ông ta cho rằng Hạ Tưởng là người cũng có khả năng chính trị, cũng là người muôn hình muôn vẻ. Tuy rằng ông ta cũng biết sau lưng bất động sản Lĩnh Tiên có bóng dáng của Phạm Duệ Hằng, nhưng chính trị vẫn là chính trị, kinh doanh vẫn là kinh doanh, có đôi khi chính trị có thể cùng kinh doanh, bất chấp tất cả nhập làm một không thể tách rời, sự việc này thật đúng là không đơn giản.

Phạm Duệ Hằng đưa ra lí do muốn cùng ông ta tham gia buổi gặp gỡ của giới kinh doanh, tuy rằng trước đây ông ta và Phạm Duệ Hằng không thân thiết, nhưng công là công, tư là tư, nhất định phải nể mặt nhau, ông ta lập tức nhận lời mời. Bởi vì vấn đề chính trị rất phức tạp, Hạ Tưởng có phần cảm thấy kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Cao Tấn Chu ở đây, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Hắn với Nghiêm Tiểu Thì vui vẻ trò chuyện với nhau, trong đầu cũng không nghĩ gì nữa.

Các nhân vật chính trị trời sinh đã giống như một diễn viên, huống hồ Cao Tấn Chu cũng biết rõ Hạ Tưởng là khách quý của tập đoàn Viễn Cảnh. Nếu quan hệ của hắn với Liên Nhược Hạm không rõ ràng, ông ta cũng không cần dùng chức Phó chủ tịch tỉnh để lên mặt đối với Hạ Tưởng. Giọng nói còn thân thiết hơn Thẩm Phục Minh vài phần, hơn nữa bởi vì Cao lão mà ông ta vô tình có cảm giác thân thiết đối với Hạ Tưởng.

Một người là Phó chủ tịch huyện, liên tục bắt tay với hai vị Phó chủ tịch tỉnh nói chuyện, đã làm cho mọi người đều trố mắt nhìn. Mọi người thật không ngờ chính là Phó chủ tịch Cao vừa mới đi, không lâu sau lại đến nhân vật số hai trong thường vụ tỉnh ủy, Phó Chủ tịch Phạm Duệ Hằng xuất hiện, đã khiến mọi người xôn xao. Giới kinh doanh dù sao cũng muốn làm quen với Phó chủ tịch tỉnh Phạm. Phó chủ tịch tỉnh Phạm là người quyền cao chức trọng, chỉ cần một câu nói đã mang đến một sự hiệu quả và lợi ích cho một doanh nghiệp.

Phạm Duệ Hằng mặc áo trắng, quần màu đen, đeo một cái kính. Mặt trắng nõn, dáng người không cao không thấp, không mập không gầy. Tướng mạo cho thấy tuổi còn trẻ, chắc được chăm sóc tốt. Hắn bước chân không nhanh không chậm, làm cho người ta có cảm giác vừa đầy nội lực mà có uy, vừa có sự thân thiện vừa có uy lực.

Phó chủ tịch tỉnh Phạm tính cách rất tốt, liền bắt tay với mọi người, thăm hỏi mọi người xung quanh, đến khi đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đột nhiên ngừng bước, bắt tay Hạ Tưởng, cười ha hả và nói:

- Tiểu Hạ đi một quãng đường dài mà cũng tới rồi à? Trước đây tôi biết khu du lịch của cậu chắc chắn sẽ thành công, đang suy nghĩ, nếu như tất cả các cán bộ ở tỉnh mà như cậu, biết dùng tiền để làm việc, thật là phúc của nhân dân. Cán bộ ở cơ sở đều hẳn là nên học tập cậu tìm ra cách mở rộng. Có cơ hội tôi muốn đến chỗ cậu tham quan chỗ đó một chút, chính tai tôi muốn nghe du khách phát biểu ý kiến.

Mọi người đều được mở rộng tầm mắt.

Được nhân vật số hai của tỉnh trước mặt mọi người nói, là Tiểu Hạ đã đến rồi à, đây có phải là xưng hô rất thân mật không. Chắc là phải có quan hệ sâu xa mới xưng hô thân mật như vậy, Phó chủ tịch tỉnh Phạm rất coi trọng Tiểu Hạ! Hơn nữa điều làm cho mọi người hâm mộ đó là, một người có thể khiến Phó chủ tịch tỉnh nhớ như vậy, đồng thời trước mặt mọi người còn khen ngợi, đây không chỉ là một vinh dự nho nhỏ, mà là một tín hiệu chính trị. Đây chính là Phó chủ tịch Phạm đặc biệt coi trọng công trình khu du lịch này, nói không chừng còn đang tuyên truyền cho toàn bộ tỉnh.

Mọi người đều vội vàng hỏi thăm văn. Nào là bắc cầu dẫn nước, đào suối dọc đường đi là như thế nào, phó chủ tịch huyện Hạ là ở huyện nào, vân vân. mọi người tâm tư đều đồng nhất, chính là nếu là dự án mà ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Phạm đều xem trọng, vậy khẳng định rất có triển vọng, đầu tư bây giờ, dứt khoát có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Mọi người đều liếc nhìn Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch ra sao, đồng thời khiến ba vị Phó chủ tịch tỉnh cố ý vì anh ta mà dừng bước. Hai người đầu tiên thì có thái độ thân thiện, sau thì cố tình làm hắn nổi bật trước mọi người. Còn có một điểm mà những người thao tin lại cảm thấy không thể tin nổi, ba vị Phó chủ tịch tỉnh có thể nói là ba người đứng trên ba chiến tuyến. Một Phó chủ tịch huyện có thể khiến một Phó chủ tịch tỉnh phụ trách chuyên môn dừng bước đã nói mấy câu đã là rất đặc biệt, không ngờ ba phó chủ tịch tỉnh đứng ở ba chiến tuyến và hắn đều có quan hệ rất thân mật, hoặc là vì hắn có lai lịch kinh người, hoặc là hắn thực sự có bản lĩnh khéo léo giao tiếp ứng xử!

Hạ Tưởng thái độ kính cẩn, tười cười khiêm tốn. Trong lòng cũng hiểu được Phạm Duệ Hằng thật sự là một người thông minh, hiện tại nâng cao hắn một phen, cũng không là vì cho hắn gia tăng điểm chính trị, mà ông ta muốn nâng thân phận của hắn lên, khiến mọi người ở đây đối với hắn có ánh mắt nhìn khác xưa, sau đó kế tiếp đẩy mạnh tiêu thụ biệt thự, hắn mới có thể khiến mọi việc đều thuận lợi khiến tất cả mọi người đều tin phục vô điều kiện.

Nhớ tới trước kia Phạm Tranh nói qua rằng Phạm Duệ Hằng cũng không ủng hộ hắn việc buôn bán, hiện tại mới cân nhắc, Hạ Tưởng xem như là đã hiểu rõ, Phạm Tranh không nói láo. Tuy nhiên Phạm Duệ Hằng rất biết cách đóng kịch. Phạm Tranh không hiểu được mặt nạ chính trị của bố mình, còn tin tưởng rằng ông ta thật sự là không ủng hộ hắn buôn bán. Kỳ thực Phạm Duệ Hằng không phải là không ủng hộ, mà ông ta hiểu được đứa con của mình, mặc kệ là ông ta ủng hộ hay là phản đối, không chừng hắn sẽ làm tất cả. Một khi đã như vậy, ông ta liền làm ra vẻ không ủng hộ, khoan dung, cũng tốt cấp cho bên ngoài biểu hiện giả dối, có thể tăng thêm ít nhiều ấn tượng cho con trai mình.

Tuy nhiên đối với một nhà chính trị như Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng còn là một người phối hợp ăn ý, kinh sợ mà tỏ vẻ cảm tạ, được quan tâm mà lo sợ, mà không dám nói. Thái độ khiến Phạm Duệ Hằng hết sức vừa lòng, cuối cùng Phạm Duệ Hằng lại cố gắng nói vài câu, mới lên đến trên đài, chủ trì lễ khai mạc chính thức.

Phạm Duệ Hằng nói chuyện không có gì đặc biệt, tất cả đều là lời nói khách sáo, mặc dù ông ta nói dõng dạc, dưới đài mọi người nghe không nhiệt tình, rốt cục sau khi ông ta nói xong, liền có một người lên đài nói chuyện. Người này nhìn chừng 50 tuổi, mặt đen, gầy, và so với gương mặt trắng nõn của Phạm Duệ Hằng thì tướng mạo thật sự kém không ít, tuy nhiên hắn tinh thần tràn đầy, hai mắt rất có thần thái, hơn nữa nói chuyện giọng vang vọng, khi nói ở đại sảnh vang lên:

- Tôi tên Mã Vạn Chính,, mã trong đáo thành công mã, vạn trong vạn mã cùng phi, chính trong chính khí nghiêm nghị. Hôm nay cùng mọi người gặp gỡ, chính là làm quen nhau một chút, xúc tiến tình cảm giao lưu. Chư vị đang ngồi đều là những doanh nhân xuất sắc của tỉnh Yến, đều là những người đứng đầu các ngành nghề. Tôi rất coi trọng và hoan nghênh quý vị có những đề xuất quý giá về phát triển kinh tế tại thành phố Yến.

Hạ Tưởng híp mắt nhìn Mã Vạn Chính. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi quan sát Mã Vạn Chính, ấn tượng đầu tiên về Phó Chủ tịch tỉnh Mã là một người ngay thẳng, bộ dạng so sánh với người khác thì giản dị, nói chuyên cũng rất sảng khoái lưu loát, thứ hai hắn có cảm giác ông ta và Phùng Húc Quang thật sự có điểm giống nhau, có thể nói, cả hai đều cực kỳ giống nhau.

Nói như vậy, Phó chủ tịch tỉnh Mã thật có thể là chú Phùng của Phùng Húc Quang?

Không biết từ khi nào Phùng Húc Quang đã tới bên cạnh Hạ Tưởng nhỏ giọng nói:

- Gần như giống nhau như đúc với ba tôi. Cậu nói xem, trong chốc lát nếu có cơ hội, tôi nên mở miệng như thế nào?

Hạ Tưởng vỗ vỗ vai Phùng Húc Quang:

- Ông anh bây giờ bao nhiêu tuổi rồi? việc như vậy vẫn còn cần người dạy sao?

Phùng Húc Quang bị nghẹn nói không ra lời, tức giận xông đến Hạ Tưởng giơ giơ lên nắm tay, Hạ Tưởng cười không để ý đến y, tâm lý hắn đặt ở tín hiệu chính trị mà buổi gặp gỡ hôm nay truyền đạt lại. Tuy rằng nói buổi gặp gỡ hôm nay có quy cách khá cao, nhưng đồng thời có bốn Phó chủ tịch tỉnh tham dự, nên không hợp với quy củ. Tuy nhiên cũng may hôm nay là buổi gặp gỡ không chính thức, mà không phải hoàn toàn là các quan chức, cho nên bốn Phó chủ tịch tỉnh xuất hiện đồng thời cũng không phải là không thể. Có người cũng chỉ là đi qua loa, gặp mặt một lần rồi bước đi.

Nhưng vấn đề mấu chốt là bốn Phó chủ tịch tỉnh đều không phải là cùng nhất trí một mặt trận. Phạm Duệ Hằng có thế quy là người của Cao Thành Tùng, Thẩm Phục Minh cũng thế. Cao Tấn Chu lại là phái Bắc Kinh, mà Mã Vạn Chính đi lại với ai thì Hạ Tưởng cũng không biết rõ, nhưng hắn có thể khẳng định Phó chủ tịch tỉnh Mã không phải là người của Cao Thành Tùng. Tổng hợp lại sự tình hôm nay có rất nhiều điểm ý vị sâu xa.

Mã Vạn Chính tham dự hoạt động này, Hạ Tưởng có thể đoán nguyên nhân một phần, bởi vì ông ta được phân công quản lý kinh tế, đây là trong phạm vi công việc của ông ta. Vì sao Cao Tấn Chu xuất hiện thì có điểm hơi bất ngờ, bởi vì việc này không thuộc phạm vi phân công quản lý trong phạm vi của ông ta. Hơn nữa ông ta và Phạm Duệ Hằng bất hòa, chẳng lẽ là tới để cho Phạm Duệ Hằng sĩ diện?

Về phần Thẩm Phục Minh, Hạ Tưởng cũng lười đoán. Y là một cây súng của Cao Thành Tùng, khi cần là có thể thùy tiện nhắm khắp nơi. Đừng nói là bảo y tới một nơi gặp gỡ như vậy, cho dù bảo y khảo sát trong thôn thì y cũng còn phải đi.

Hạ Tưởng đang muốn suy nghĩ, bỗng nhiên cánh tay bị một người huých một chút, quay đầu lại thì thấy Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt tươi cười bỡn cợt nhìn hắn, lấy ngón tay trắng như ngọc chỉ người phía trước. Đó là một cô gái đang ngồi, toàn thân mang một bộ váy trắng. Cô trầm lặng như tùng, trong sáng như ngọc, ngồi ngay ngắn ở đó, tựa như không hợp nhau với người chung quanh, hiện ra một vẻ cô đơn và hiu quạnh.

Không hiểu sao, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, Hạ Tưởng liền cảm thấy rằng cô và Liên Nhược Hạm có chút giống nhau.

Hạ Tưởng khó hiểu nhỏ giọng hỏi Nghiêm Tiểu Thì:

- Làm sao vậy?

Nghiêm Tiểu Thì lấy tay che mặt:

- Không biết xấu hổ, anh vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt thẳng tắp. Thật không biết xấu hổ.

Nghiêm Tiểu Thì lấy tay che mặt xấu hổ, dáng điệu vô cùng thanh tú, toát ra một vẻ đáng yêu, hồn nhiên, làm cho người ta trong lòng nghi ngờ cô còn là một cô bé còn chưa lớn. Hai mắt Hạ Tưởng sáng ngời. Con gái Giang Nam có nét thẹn thùng, ngược lại với con gái phương bắc thật rung động lòng người. Trách không được người ta nói Giang Nam là nơi dịu dàng, mồ chôn các anh hùng. Không cần nói tới gì khác, chỉ riêng sự uyển chuyển dịu dàng của con gái Giang Nam đã đủ khiến cho vô số anh hùng thoái chí.

Nhớ lại ngày xưa, khi Trương Sĩ Thành mới thống lĩnh Tô Châu thì đầy hùng tâm tráng chí, cuối cùng bị Chu Nguyên Chương đánh bại, ngẫm lại cũng đúng. Bên người y có mấy người con gái giống như Ngiêm Tiểu Thì, ai còn muốn cầm thương lên ngựa, tung vó tranh đoạt giang sơn nữa chứ? Giang sơn không phải ở ngay trên người mỹ nhân trong lòng mình hay sao? (1)

1. Về Trương Sĩ Thành và Chu Nguyên Chương, mời các bạn đọc tại wiki

Hạ Tưởng không kìm nổi cười, mắt lại thất thần. Hắn lắc đầu, cười nói:

- Vừa rồi đang suy nghĩ chuyện linh tinh, ánh mắt vô tình nhìn cô ấy thôi.

- Việc này tôi tin.

Nghiêm Tiểu Thì gật gật đầu, cười khẽ mà nổi lên khóe miệng

- Bạn gái của anh thật xinh đẹp như vậy. Những người con gái khác ở trong mắt anh dường như không có gì.

- Cũng không hẳn. Lý luận "Nhất diệp tri thu" (2) hiển nhiên không thể áp dụng trên người phụ nữ được. Ngàn người ngàn mặt, đều có nét đặc sắc và mỹ cảm riêng. Hơn nữa trên thế giới cũng không có thống nhất tiêu chuẩn mỹ nữ. Một người dù có xinh đẹp, cũng có khả năng khiến cho tất mọi người đều nghĩ cô ấy xinh đẹp, có phải hay không?

Hạ Tưởng bất ngờ ngẩng đầu, gặp bóng áo trắng của người con gái đôi mắt vừa lúc hướng ra xem, trong ánh mắt có một tia nghi vấn, kinh ngạc, hắn không thất lễ mà nhìn cô khẽ gật đầu, sau đó hỏi Nghiêm Tiểu Thì:

- Cô biết cô ấy à?

2. Nhất diệp tri thu (nhìn một chiếc lá biết cả mùa thu)

Có một người dâng Sở Bình Vương một đôi đũa bằng ngọc quý. Y được vua phong cho một chức quan bát phẩm.

Quan đại phu nước sở Tư Sản thấy thế thờ dài mà nói:

- Đôi đũa ấy sẽ khiến cả vương triều gẫy đổ mất thôi.

Tể tướng nước sở là Phí Vô Cực nghe chuyện mới nói:

- Chỉ là một đôi đũa mà sao đại nhân lại nặng lời đến vậy.

Tư Sản nói:

- Dâng vua một đôi đũa mà được chức quan bát phẩm thì tất sẽ có người đem dâng những đồ quý hơn để mong được chức quan to hơn. Như vậy mọi người sẽ ngầm hiểu là ai muốn được vua yêu thì phải dâng quà, triều đình vì thế mà sẽ xuất hiện nhiều nịnh thần. Nịnh thần mà nhiều thì người trung còn không? Nước không có người hiền kẻ sĩ thì còn giữ được Nước không?

Quả nhiên sau đó ít lâu, có người dâng vua một cái bát ngọc và được vua phong cho chức quan lục phẩm.

Rồi lại có người đem dâng vua một chiếc mâm vàng và được vua phong cho chức quan ngũ phẩm.

Tư Sản thấy vậy mới than:

- Đã có đũa ngọc thì không thể ăn với bát sành, vì thế mới có kẻ dâng bát ngọc. Có đũa ngọc và bát ngọc thì tất có kẻ dâng mâm vàng. Đũa ngọc, bát ngọc và mâm vàng thì tất không thể ăn rau dưa mà phải dùng cao lương, mĩ vị, thịt quý cá ngon. Đã được ăn ngon thì không thể ở nhà bình thường được mà phải xây cung điện nguy nga tráng lệ. Đã có cung điện nguy nga tráng lệ thì tất phải có rượu ngon và gái đẹp. Tất cả những thứ đó đều bắt dân chúng phải lao động vất vả phục dịch ngày đêm.

Quả thật Sở bình vương đã bắt các địa phương phải cống nạp nhiều sản vật quý hiếm.

Vua Sở thích ăn thịt chim sâm cầm và hạc vàng cho nên chỉ trong thời gian ngắn, nước sở đã không còn một con sâm cầm và hạc nào nữa cả.

Nhà Vua còn thích con gái có eo thon vì thế con gái nước Sở nhịn ăn để giữ eo đến nỗi thân thể gầy rộc chết không biết bao nhiêu mà kể.

Nhà vua sống xa hoa như vậy thì tất phải tăng thuế má. Vì thế mà dân chúng oán thán gọi là hôn quân.

Nước Tần muốn kết giao với nước sở nên gả nàng Mạnh Doanh cho con trai của Sở Bình Vương.

Nhưng vì Mạnh Doanh nhan sắc quá xinh đẹp cho nên Sở Bình Vương đã cướp vợ của con trai, phế hoàng hậu đương triều để phong nàng Mạnh Doanh làm hoàng hậu mới.

Đại tướng nước sở là Ngũ Xa thấy vậy mới can ngăn thì bị Sở Bình Vương đem ra chém.

Con trai của Ngũ Xa là Ngũ Viên trốn thoát được sang nước Ngô ngày đêm gây dựng lực lượng chờ ngày về báo thù.

Sở bình vương hoang dâm vô đạo khiến trời người cùng oán quân dân không đồng lòng cho nên sau này Ngũ Viên đem quân chỉ đánh một trận là tiêu diệt được.

Đúng là chỉ một đôi đũa mà làm cả một vương triều sụp đổ.

Người ta nói con đê lớn vỡ vì tổ mối. Thành bại của một người, Hưng vong của một vương quốc Không phải là chuyện bỗng dưng mà có.

Phúc họa đều có nguồn gốc, Nhân quả đều rất công bằng, Phát triển từ nhỏ đến lớn từ thấp đến cao.

Nói: Nhất diệp tri thu ( nhìn một chiếc lá biết cả mùa thu) là như vậy.

Hoàng Hữu Các

Nhất Diệp Tri Thu

Bình luận

Truyện đang đọc