Được, vậy thỏa thuận. Thành lập công ty cổ phần, tính là anh và tôi cũng có cổ phần trong đó. Tôi muốn tìm vài người bạn nhập bọn, đến lúc đó mọi người góp vốn, mọi người cùng nhau gây dựng cơ đồ, gây dựng một giang sơn.
Hạ Tưởng thậm chí nghĩ đến tên công ty là: Bất động sản Giang Sơn, khẩu hiệu là "gây dựng giang sơn".
Ý đồ sáng lập công ty của Hạ Tưởng không đơn giản chỉ là kiếm tiền, mà là thông qua sự kiện lần này, hắn nhận thức sâu sắc rằng, sở dĩ hắn có thể thoát thân bình an là do một chiêu như thần của Tống Triệu Độ đã phát huy tác dụng to lớn. Nếu mà không có Tống Triệu Độ bày mưu nghĩ kế từ trước đến nay và ra một đòn trí mạng tại thời điểm mấu chốt, thì hắn e rằng khó có thể ung dung mà xoay xở được.
Lý Đinh Sơn khẳng định sẽ dồn tâm trí để trợ giúp, Tào bá bá cũng sẽ giúp, và còn có cả Trần Phong, tuy không đề cập đến lợi ích lớn của y, nhưng y cũng sẽ ra mặt, nói tốt vì y. Nhưng những người khác thì khó mà nói, ví dụ như Phương Tiến Giang, ông ta sẽ phải nhìn mặt Phương Cách, may ra hắn còn thiên vị một chút. Ngoài ra, vì lợi ích của tập đoàn Đại Tài nên Vương Bằng Phi tỏ vẻ ủng hộ.
Nhưng khi Cao Thành Tùng thật sự tức giận, có thể chống đối nổi áp lực của Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa vẫn kiên quyết ủng hộ bản thân mình hay không, chỉ sợ là không có bao nhiêu người.
Lý do duy nhất là mối liên hệ về lợi ích giữa y và bọn họ không đủ bền vững.
Cho nên Hạ Tưởng mới đột nhiên nảy sinh ý tưởng thành lập một Tập đoàn lợi ích. Một công ty mà lợi ích của mọi người đều như nhau thì mới có thể đảm bảo được rằng khi đứng trước khó khăn, nhất định mọi người phải không chia rẽ mới có thể không bị thua cuộc. Cũng chỉ khi mọi người cùng chung lợi ích mới có thể khiến mọi người đều phải cố gắng hết sức để bảo vệ tập đoàn của mình khi hiểm nguy tiến đến.
Tại sao phá vỡ việc độc quyền lại khó như vậy? Tại sao Tập đoàn dầu mỏ Trung Quốc và Quốc tế lại mang dầu mỏ của toàn dân ra đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, khi giá dầu thô thế giới tăng, bọn chúng sẽ lập tức tăng giá? Nhưng khi giá dầu thô thế giới giảm, bọn chúng lại phản ứng rất chậm bằng một vài mánh lới. Tại sao có một số ngành bảo vệ lợi ích của chính mình, thì lại nói một cách hoa mỹ là kết thông với thị trường quốc tế? Khi người ta chỉ trích bọn họ làm việc bất lợi, thì bọn họ sẽ lấy tình hình trong nước lừa gạt dân chúng qua loa cho xong?
Tất cả đều là từ trên xuống dưới có một tập đoàn lợi ích gắn kết chặt chẽ với nhau khó có thể phá vỡ, rút giây động rừng, cho nên mới phải đi từng bước gian nan.
Hạ Tưởng muốn là người tạo ra tập đoàn lợi ích, không để cho vận mệnh của bản thân bị người khác thao túng. Cao Thành Tùng không thể, ngay cả Ngô gia cũng không thể!
Lý Hồng Giang nghe Hạ Tưởng nói xong mừng rỡ, y biết Hạ Tưởng đề nghị như vậy tương đương với việc lợi ích của y và Hạ Tưởng gắn kết với nhau. Nói đúng là sau này sẽ phải cùng Hạ Tưởng hoàn toàn trở thành quan hệ đối tác. Hơn nữa, nói không chừng Hạ Tưởng còn có thể lôi kéo được những quan to khác nhập bọn. Y cũng sẽ đi theo nước lên thì thuyền lên. Có thể nói, Hạ Tưởng cho y một cơ hội tuyệt vời mà tiến thêm một bước kết giao với các quan lớn quyền quý.
Y kích động đứng lên nói:
- Cảm ơn chú em Hạ đã cân nhắc tôi, trong lòng tôi cảm ơn lắm. Chú làm gì, tôi đều ủng hộ chú. Tôi sẽ đóng góp tiền, thật tốt.
Sau đó y thoáng chút xấu hổ nói:
- Tuy nhiên, khả năng của tôi không nhiều, chỉ có thể góp năm triệu, chú em cũng đừng coi thường tôi…
Cho dù năm triệu tệ không phải là toàn bộ của bản thân và gia đình Lý Hồng Giang, nhưng cũng không chênh lệch là mấy. Hạ Tưởng cũng có thể tính ra xem y đóng góp được bao nhiêu tiền, liền cười nói:
- Đừng lo tiền nhiều, tiền ít, chủ yếu là ở tấm lòng, nếu anh thành tâm, thành ý, tôi sẽ không nói gì cả. Chờ sau khi tôi chọn được thời gian tốt với những người khác, lúc đó chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc một chút về vấn đề cổ phần định mức của từng người, ý anh ra sao?
- Đồng ý, đồng ý, tất cả đều nghe theo chú em Hạ.
Lý Hồng Giang chỉ biết nghe theo ý của Hạ Tưởng. Y thừa nhận còn muốn liên hệ với những người khác nữa. Y vui vẻ, liên tục gật đầu:
- Tôi sẽ nghe theo chú chuẩn bị tài chính tốt. Chờ tin tức tố lành từ chú.
Hạ Tường từ chối lời mời ở lại của Lý Hồng Giang. Hắn lên đường đi tìm Tôn Hiện Vĩ
Vừa thấy Tôn Hiện Vĩ đến, Hạ Tưởng đã đem những dự định thành lập một Công ty Cổ phần của hắn ra nói. So với Lý Hồng Giang, Tôn Hiện Vĩ dè dặt hơn, y suy nghĩ trong chốc lát, liền hỏi:
Nguồn: http://truyenfull.vn- Việc tốt là việc tốt. Tuy nhiên cậu lại nói vấn đề này trước với tôi, còn có ai khác không?
- Một phó Tổng của Công ty Xây dựng số 2, Lý Hồng Giang bỏ vốn năm triệu tệ. Tôi còn dự định bàn bạc cùng Trưởng ban Phương, Phó Bí thư Vương, để cho họ chiếm một phần cổ phần, mới có thể nói được. Tôi cũng kéo Thẩm Lập Xuân nhập hội, còn phải có người thân thích của Thư ký Giang.
Tôn Hiện Vĩ là người Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng cũng không thiết phải giấu diếm ý đồ của hắn, nói thẳng ra.
- Thư ký Giang? Thư ký của Thị trưởng Trần Giang Thiên sao?
Tôn Hiên Vĩ lắp bắp.
- Cậu và Giang Thiên cũng có quan hệ tốt sao? Nếu như cậu có thể kéo được Thị trưởng Trần vào thì tôi phục cậu.
Đương nhiên, Tôn Hiện Vĩ hiểu rõ ý đồ của Hạ Tưởng. Trong lòng y rất vui vẻ vì Hạ Tưởng kéo y gia nhập hội. Y cũng hiểu rõ quan hệ của Hạ Tưởng và Trần Phong, liền muốn có chủ ý với Trần Phong.
- Đi đi, đừng có hại tôi. Thị trưởng Trần đối nhân xử thế như thế nào, anh còn không rõ sao? Ông ấy không thích mấy thứ này, tôi muốn lôi kéo ông ấy không phải là sẽ mất mặt sao?
Hạ Tưởng không khách khí liền mỉa mai Tôn Hiện Vĩ vài câu:
- Giờ, trước mắt không vội, chờ sau khi công ty chúng ta thành lập, sau đó phát triển, rồi từ từ tiếp cận Thị trưởng Trần, có được không?
Không thể nói Trần Phong là quan thanh liêm như nước. Nhưng theo hiểu biết của Hạ Tưởng với ông ta thì ông ta luôn thận trọng trong các vấn đề về kinh tế, ông ta cũng rất có danh tiếng về vấn đề này. Chí ít, cho tới bây giờ, Hạ Tưởng không hề biết Trần Phong có hoạt động bí mật nào với các doanh nghiệp.
Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng mà Hạ Tưởng cũng không biết. Nhưng một người không có khả năng giấu hết được người trong thiên hạ, đó là lí do vì sao hắn thà tin tưởng Trần Phong thanh liêm còn hơn.
Tôn Hiện Vĩ cười ha hả hồi lâu, cúi đầu suy nghĩ, lại hỏi:
- Cá nhân tôi bỏ mười triệu tệ, có hai điều kiện. Một là tin tưởng cậu. Cậu tìm người làm pháp nhân đại diện. Hai là cậu phải nói cho tôi biết: bất động sản Giang Sơn rốt cuộc muốn mở rộng hạng mục nào?
Bản thân Tôn Hiện Vĩ còn có bất động sản Thiên An, lại sẽ nâng đỡ thêm một bất động sản Giang Sơn, có thể kết hợp nguồn tài nguyên, vì phối hợp chặt chẽ, cũng xem như tình hình có lợi. Y có thể bỏ vốn mười triệu tệ, Hạ Tưởng cảm thấy coi như mình không mất mặt.
- Sau khi bất động sản Giang Sơn thành lập, lấy danh nghĩa hợp tác, bàn bạc với bất động sản Lĩnh Tiên, rồi lấy danh nghĩa liên danh mở rộng biệt thự Tây Thủy, mục đích cuối cùng là thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, rồi biến biệt thự Tây Thủy làm của riêng, một lần nữa thay hình đổi dạng cho nó để bán, không bán nhà ở, mà chỉ bán âm trạch. Hạ Tưởng một mạch nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Ban đầu Tôn Hiện Vĩ đứng, rồi ngồi xuống, không hề động đậy hồi lâu, há to miệng nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt biểu lộ sự ngạc nhiên.
- Thật là mạnh bạo, chú em. Giờ tôi càng ngày càng phục cậu đấy, cậu không làm kinh doanh, thật là đáng tiếc.
Cuối cùng Tôn Hiện Vĩ cũng tỉnh táo lại và nói mấy câu đầu tiên để khen ngợi Hạ Tưởng:
- Cả thành phố Yến này cũng chỉ có cậu, một người đầu tiên có dũng khí vì thiên hạ, đem nơi ở xa hoa làm âm trạch để bán.
Nói xong, y cười ha hả.
Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ mỉm cười, hẳn biết Tôn Hiện Vĩ không hoàn toàn tin tưởng triển vọng thị trường âm trạch.
Quả nhiên, sau khi cười xong, Tôn Hiện Vĩ lại trịnh trọng nói:
- Nói thật đi, tôi bỏ ra mười triệu tệ cho cậu, cho cậu đi triển khai hoạt động công ty một nhà. Đoàn kết một nhóm người, tôi mong sẽ có kết quả với số tiền bỏ ra này. Nhưng, chú em, bất động sản Lĩnh Tiên nước lại rất sâu, lại có người đứng sau là Cao Kiến Viễn, không phải muốn là nuốt được đâu. Được rồi, cho dù cậu thu phục được cô bé miền Nam kia, thì cũng nên tính tới việc một vài người lại không muốn mua với giá cao mà.
Tôn Hiện Vĩ nói thô nhưng để ý lại không thô. Hạ Tưởng cười, trách móc:
- Đừng có động một tý là lôi quan hệ nam nữ vào. Tôi và Nghiêm Tiểu Thì trong sạch, rõ ràng, không có gì nảy sinh cả. Là anh bị Tiểu Tam làm cho đầu óc rối mù. Nhìn thấy con gái đẹp là nghĩ ngay rằng có tiềm năng trở thành Tiểu Tam của anh.
Tôn Hiện Vĩ cuống quít xua tay:
- Nghiêm Tiểu Thì quả thật không tồi, làn da ấy mời gọi người ta. Đáng tiếc là món ăn tươi ngon ấy, tôi cũng không với được.
Hạ Tưởng tức giận đến nỗi cười mãi:
- Đường có nổ nữa, nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Anh không cần lo lắng thị trường âm trạch, tôi đã từng phân tích kỹ càng tỷ mỷ triển vọng thị trường âm trạch rồi, không sai được. Tôi sẽ giành một ít thời gian viết báo cáo khả thi, tôi sẽ bố trí người đại diện pháp nhân, tuyệt đối đáng tin. Tôi cần anh ra mặt chính là làm thế nào để liên hệ với bất động sản Lĩnh Tiên, làm thế nào để lợi dụng tâm lý mong ngóng tài chính hiện tại của bất động sản Lĩnh Tiên, thâu tóm bọn chúng hợp pháp một chút. Về lĩnh vực này anh là chuyên gia. Tôi sẽ không mất công suy nghĩ, tôi chỉ phụ trách giới thiệu anh với Nghiêm Tiểu Thì, hiểu không?
Tôn Hiện Vĩ rõ ràng phấn khởi quá mức:
- Cái đó, cái đó, chú em Hạ, giờ cậu gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì đi, buổi tối cùng nhau đi ăn, thế nào?
- Tôi khinh thường anh, anh đúng là loại háo sắc chưa thấy phụ nữ bao giờ.
Hạ Tưởng đả kích Hiện Vĩ không nể nang gì, tiếp:
- Tôi cho anh xử lý chính sự không phải là để tán gái. Thái độ phải nghiêm chỉnh, nếu không thì phải chào anh thôi. Buổi tối, tôi còn có việc, cùng với Phó bí thư Vương và Thẩm Lập Xuân gặp nhau, tiếp tục vạch kế hoạch đại sự, chưa được như anh, vừa nghe thấy con gái đẹp là ngay cả đi cũng không được.
- Tán gái và sự nghiệp là hai thứ đều phải đồng thời, bản lĩnh đều phải cứng rắn. Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chính sự.
Da mặt Tôn Hiện Vĩ khá dày, y ha hả cười không ngừng:
- Thâu tóm công ty người khác, tôi thành thạo, tán gái tôi cũng tài ba. Cậu chờ kết quả được rồi!
Hạ Tưởng đành lắc đầu, Tôn Hiện Vĩ cái gì cũng tốt, dù cho hơi háo sắc, nhưng đừng để bị Nghiêm Tiểu Thì mê hoặc mới tốt.
Buổi trưa, Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ cùng nhau ăn một chút cơm và cùng bàn bạc một số chi tiết tỉ mỉ. Hạ Tưởng cho Tôn Hiện Vĩ biết sự thật, nói với y về hiện trạng bất động sản Lĩnh Tiên, cũng tiết lộ là chính Nghiêm Tiểu Thì đã chủ động tìm hắn, muốn hắn giúp cô thoát khỏi cảnh khốn cùng. Tuy nhiên, suy xét kỹ càng thì Hạ Tưởng không nói với Tô Hiện Vĩ về sự tình Cao Kiến Viễn, y không cần phải biết rõ. Dù sao y cũng không phải người trong quan trường.
Tôn Hiện Vĩ càng nghe, càng hưng phấn, y hiểu được giai đoạn hiện giờ là thời cơ tốt nhất để thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên. Điều duy nhất khiến y do dự chính là triển vọng thị trường âm trạch không hề khả quan. Nếu mà theo đúng lời Hạ Tưởng nói, tòa âm trạch xa xỉ có thể bán được, thì tiền mua bất động sản Lĩnh Tiên và hạng mục biệt thự Tây Thủy phải cực thấp. Sau đó lại một lần nữa sửa sang để đưa ra thị trường, thì mới có thể kiếm được nhiều.
Tôn Hiện Vĩ đang quan tâm đến Nghiêm Tiểu Thì, y toàn tâm toàn ý hướng đến bất động sản Lĩnh Tiên. Là một thương nhân thành công, có thể trả giá rẻ để thâu tóm một công ty, tuyệt đối làm người ta hưng phấn không gì so sánh bằng, đồng thời khích lệ người ta làm việc thật tốt.
Từ bản chất, Tôn Hiện Vĩ là một thương nhân. Cho nên đối với y, việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên có hứng thú ngày một lớn. Cơm nước xong, y vội vàng trở lại công ty, chăm chú trù tính cách thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên.
Hạ Tưởng và y vẫy tay chào tạm biệt. Hạ Tưởng lái thẳng xe đi tìm Thẩm Lập Xuân.
Tới văn phòng của Thẩm Lập Xuân, còn cách giờ tan tầm có một khoảng thời gian nữa. Hạ Tưởng liền đi thẳng vào vấn đề mà nói ra ý kiến của hắn với Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân không giống như Tôn Hiện Vĩ, y chỉ là nhân viên cao cấp Tập đoàn Đạt Tài. Mặc dù sau khi lên tới chức quản lý, cũng có cổ phần, khen thưởng, nhưng ít ỏi. Y chẳng những quyền lực không cao, mà phỏng chừng mong muốn kiếm tiền cũng cấp bách.
Thẩm Lập Xuân nghe xong, đầu tiên cười ngượng ngùng, rồi mới nói:
- Cậu muốn tìm tôi là vì coi trọng tôi, nói thật, ai không muốn kiếm nhiều tiền một chút chứ? Tuy nhiên, tôi lại thua kém so với lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, lại cũng thua kém so với các cán bộ có quyền cao trong tay, không có bao nhiêu tiền vốn cả. Tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể góp hai triệu thôi.
Hạ Tưởng kéo Thẩm Lập Xuân vào luồng, cũng không mong đợi y có thể đóng góp bao nhiều tiền, hơn nữa hắn cũng biết có hơn mười triệu tiền khởi động là đủ dùng rồi. Điều hắn muốn chính là mượn con gà mà sinh trứng chứ không phải cần vốn góp đầu tư quá lớn. Lý Hồng Giang bỏ ra năm triệu, Tôn Hiện Vĩ góp thêm mười triệu, nay lại có Thẩm Lập Xuân góp thêm hai triệu, tổng cộng là mười bảy triệu, tiền vốn ban đầu đã hoàn toàn đủ dùng rồi.
Hắn đã chuẩn bị từ Tiểu Giai một ít tiền trong tay, cũng dự định lấy danh nghĩa Tiêu Ngũ bỏ vốn ba triệu. Tổng cộng vốn khởi động hai mươi triệu. Giờ đã có vốn góp cổ phần, thì về sau tiền đó xem như cho Tào Thù Lê tiền tiêu vặt.
- Hai triệu cũng được rồi, cảm ơn anh tín nhiệm. Cuối cùng về phần chiếm giữ bao nhiêu cổ phần, còn cần mọi người ngồi lại bàn bạc.
Hạ Tưởng đem tình hình góp vốn của Tôn Hiện Vĩ và Lý Hồng Sơn ra nói:
- Tôi cũng sẽ góp vốn ba triệu. Mặt khác còn muốn phân ra cho Phó bí thư Vương một ít cổ phần, Trưởng ban Phương, hoặc là những người khác. Cho nên bây giờ, tạm thời chưa quyết định.
- Không sao, tôi tin cậu, chúng ta cũng là chỗ có giao hảo lâu năm, nếu tôi đồng ý mua cổ phần, là hoàn toàn tín nhiệm cậu.
Thẩm Lập Xuân khá phấn chấn. Số tiền hai triệu có thể thành lập được một khối đồng minh vững chắc rồi, dù cho không có lợi nhuận thì cũng là một lần thử thật là tốt.
- Cổ phần của tôi thấp nhất có thể, cổ phần của các lãnh đạo cao nhất có thể, tôi không có ý kiến.
Thẩm Lập Xuân cười ha hả nhìn Hạ Tưởng, trong lòng y có chút biết ơn Hạ Tưởng, luôn luôn ghi nhớ hắn thật là tốt, có việc tốt gì nhất định không quên hắn.
Tuy nhiên, y có phần lạc quan hơn về triển vọng thị trường âm trạch so với với Tôn Hiện Vĩ. Nhưng với việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, y lại dè dặt:
- Việc thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, tôi sẽ không ra mặt, việc mua cổ phần, tốt nhất không nên cho Tổng giám đốc Thành biết, nếu ông ấy biết có lẽ sẽ có ý kiến với tôi. Đúng rồi, Phó bí thư Vương biết liệu có nói cho Tổng giám đốc Thành hay không?
- Không đâu, yên tâm đi. Phó bí thư Vương nhiều năm làm quan trong chốn quan trường nên hiểu rõ phải nói cái gì, không nên nói cái gì. Có thể làm đến chức Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến thì ai nấy đều giữ mồm giữ miệng.
Đúng thế, về điểm này, Hạ Tưởng rất tự tin. Mặc kệ quan hệ giữa Thành Đạt Tài và Vương Bằng Phi có là cái gì, cũng không quan tâm Vương Bằng Phi nhận được những ưu đãi gì từ Tập đoàn Đạt Tài, Thẩm Lập Xuân mua cổ phần của Bất động sản Giang Sơn sẽ không tạo thành tổn thương đối với Tập đoàn Đạt Tài. Hơn nữa, chẳng khác nào Thẩm Lập Xuân lấy tiền của mình cho Vương Bằng Phi. Ông ta sẽ không rỗi hơi mà nói cho phía Tập đoàn Thành Đạt Tài biết.
Vương Bằng Phi dù sao cũng là Phó bí thư Thành ủy, không phải là nhân viên của Thành Đạt Tài. Trong tay ông ta nắm giữ càng nhiều tài nguyên thì càng có vốn để ngang vai ngang vế với Thành Đại Tài. Không ai phải lật quân át chủ bài sớm làm gì.
- Đươc, vậy là tốt rồi, chỉ cần tôi không ra mặt thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, chỉ cần Phó Bí thư Vương không có ý kiến nào với tôi, tôi còn có gì để không vui chứ?
Thẩm Lập Xuân cười ha hả, ôm vai Hạ Tưởng lắc vài cái:
- Chủ kiến của cậu không tồi, tôi dám chắc có thể thành công.
Hạ Tưởng biết thật sự bước gian nan nhất còn chưa tới, điều quan trọng là làm sao để thuyết phục Vương Bằng Phi.
Theo quan điểm của hắn, Phương Tiến Giang có phần dễ bàn, bởi vì bản thân Trưởng ban Phương và bất động sản Thiên An có liên quan, cũng lại vì liên quan với Phương Cách. Đối với hắn, Trưởng ban Phương có tín nhiệm lớn hơn Phó bí thư Vương. Có lẽ hắn đề nghị, sẽ làm Phó bí thư Vương cảnh giác.
Bản chất Vương Bằng Phi cũng không phải quan thanh như nước. Hạ Tưởng cũng biết y và Tập đoàn Đạt Tài có liên hệ, nhưng cụ thể can dự bao sâu, thì hắn không rõ ràng lắm. Nhưng có một điều có thể khẳng định được đó là Vương Bằng Phi là người trong nhóm phát ngôn của Tập đoàn Đạt Tài ở thành phố Yến. Còn ở trên tỉnh thì chắc chắn là Tập đoàn Đạt Tài cũng có người. Rõ ràng với cấp bậc của Vương Bằng Phi không thể tính là hậu trường của Tập đoàn Đạt Tài, nhiều lắm cũng chỉ xem như là quan hệ đối tác.
Bất luận thế nào, đều phải thử một lần. Hạ Tưởng đánh giá cao con đường làm quan và triết lý của Vương Bằng Phi, rằng tương lai của y sẽ không dừng lại ở vị trí Phó bí Thư thành phố Yến, y có khả năng đi xa hơn. Cho nên, trước tiên chỗ có quan hệ tốt, cũng rất quan trọng.
Kết bạn trên quan trường, cũng có giá trị như thổ lộ tâm tình. Không phải cứ hai người có chung lợi ích, là có thể kết hợp thành đồng minh, mà còn phải xem hai người có ăn ý hay không.
Đợi cho đến lúc hết giờ làm, Hạ Tưởng mới gọi điện thoại cho Vương Bằng Phi.
Giọng nói Vương Bằng Phi mạnh mẽ:
- Cũng lạ. Vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Hạ, tâm hồn tôi lại rất bình yên, a, chuyện tốt. Hôm nay chúng ta không đi Sở Phong Lâu nữa, mà đi đến một chỗ nào đó yên tĩnh đi, thế nào?
Hiến nhiên, Hạ Tưởng không có ý kiến khác, để cho Vương Bằng Phi sắp xếp.
Lái xe chở Vương Bằng Phi, Thẩm Lập Xuân cũng không có lái xe, nên ba người ngồi chung một xe, thẳng hướng Tây mà đi. Đi một lúc lâu, Vương Bằng Phi mới nói ra mục đích:
- Đi công viên Rừng Rậm đến Sâm Lâm Cư, chỗ ấy cảnh vật tốt, hơn nữa lại tĩnh mịch, đúng là chỗ tốt, hương vị đồ ăn cũng chính hiệu, có cảm giác là đồ ăn Hồ Nam.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
- Phó bí thư Vương, Sâm Lâm Cư là sản nghiệp của Sở Tử Cao, xem như là chi nhánh của Sở Phong Lâu.
- A?
Phó bí thư Vương sửng sốt, liền mỉm cười:
- Cũng không biết là khẩu vị của tôi, hay là do có duyên với Sở Tử Cao. Lần trước có người mời đi ăn, phải đi Sâm Lâm Cư, không ngờ cảm giác cũng không tệ lắm. Tôi liền để ý. Không nghĩ tới là khách sạn của hắn, thật là rất khéo léo.