QUAN THẦN

Lời nói của Hạ Tưởng đã khơi dậy kỷ niệm của Hồ Tăng Chu, nhớ tới năm đó một thanh niên trẻ kia nhìn bức thư pháp của gã mà xuất thần, làm gã không khỏi muôn vàn cảm thán, thời gian như bay, trong nháy mắt, người thanh niên năm đó chưa có tên tuổi gì, hiện tại đã là Bí thư Quận ủy người chủ trì toàn diện công tác, đúng là thế sự biến hóa, làm cho người ta ứng phó không kịp.

Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa bộ dáng người mát tính, cũng cười ha hả mà nắm tay Hạ Tưởng, không nói thêm gì, chỉ nói một câu:

- Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý.

Tất nhiên, gã cũng nghe ra vừa rồi Hạ Tưởng vừa lộ diện liền cùng Tô Công Thần cò kè mặc cả, rồi cùng với Tôn Ái Dũng giáo đâm thẳng tên bắn lén mà giao thủ hai chiêu, Hạ Tưởng đều thoải mái ứng đối, vừa không luống cuống, lại một công đôi việc, vừa đồng thời ở thành công mà phản kích Tôn Ái Dũng, lại cùng Hồ Tăng Chu kéo gần quan hệ lại một bước.

Thật sự là một thanh niên khôn khéo, Hồi Vĩnh Nghĩa cùng Hạ Tưởng nếu chưa từng có tiếp xúc, mà cũng không có thành kiến gì với Hạ Tưởng, ông ta sẽ không đi làm chuyện cố tình sinh sự làm gì.

Sau đó Hạ Tưởng cùng vài người quen biết theo thứ tự bắt tay, sau khi chào hỏi tất cả, mới theo sự sắp xếp của Hồ Tăng Chu mà ngồi xuống. Bữa tiệc chia hai bàn, lãnh đạo Thành ủy một bàn, các cán bộ quận huyện đảng và chính quyền một bàn, Hạ Tưởng đương nhiên không phải lãnh đạo Thành ủy, lại bị Hồ Tăng Chu cố ý an bài ở bàn lãnh đạo Thành ủy.

Cùng ngồi và không phải là lãnh đạo Thành ủy giống Hạ Tưởng, chỉ có một mình Trang Thanh Vân mà thôi. Hạ Tưởng đối với sự sắp xếp như thế của Hồ Tăng Chu, trong lòng liền có sự so bì, nhìn đến Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi ngồi ở bàn quận huyện, hắn liền biết rõ trong lòng Hồ Tăng Chu ai xa ai gần.

Bầu không khí của toàn bộ bữa tiệc thoải mái mà hiền hoà, bởi vì có tính chất tiệc gia đình, hơn nữa những người có mặt lại là người mà Hồ Tăng Chu thừa nhận, lại có việc Hồ Tăng Chu tiếp nhận chức vụ Bí thư gần như đã thành tình thế đã khẳng định, tất cả mọi người tự thấy được Chủ tich thành phố Hồ mời tham gia bữa tiệc mà vinh hạnh, cũng không keo kiệt mà tán tụng, đều nâng chén chúc mừng Hồ Tăng Chu.

Tâm tình Hồ Tăng Chu cũng rất tốt, nét tươi cười tràn khuôn mặt gần như ai đến cũng không cự tuyệt, chạm cốc từng người.

Chạm cốc là chạm cốc, nhưng có chỉ là nhấp môi, cùng lắm là nửa chén, nhiều hay ít đều xem phân lượng của đối phương trong cảm nhận của Hồ Tăng Chu.

Tôn Ái Dũng kính rượu, Hồ Tăng Chu uống một hơi cạn sạch, gã còn có chút đắc chí, cảm thấy Chủ tịch thành phố Hồ rất nể tình, sau đó liền nhìn Hạ Tưởng liếc mắt, nghĩ thầm rằng xem Hạ Tưởng kính rượu, sẽ có thể như thế nào.

Hạ Tưởng lại không có kính rượu, mà là đưa tay khuyên Hồ Tăng Chu:

- Lãnh đạo, trong đạo dưỡng sinh, ăn uống không nên quá độ, nhất là khi vui mừng, càng không thích hợp uống nhiều, ông uống ít một chút, thân thể quan trọng hơn.

Thực ra Hồ Tăng Chu tửu lượng không nhỏ, thành phố Chương Trình khá lạnh, dân bản xứ thích rượu, gã ở thành phố Chương Trình đãnhiều năm đảm nhiệm Chủ tịch thành phố và Bí thư, cũng luyện được tửu lượng. Nhưng lời nói của Hạ Tưởng lộ ra sự quan tâm, khiến cho trong lòng ông thấy ấm áp, lại nghĩ tới năm đó ở thành phố Chương Trình khi cùng Hạ Tưởng kết giao, liền ôm chặt tay Hạ Tưởng nói:

- Tiểu Hạ, hôm nay nghe lời cậu, không uống nữa, nhưng thịnh tình của mọi người không thể chối từ, không thể không uống, cậu thay tôi uống. Thế nào?

Cảm tình của Hạ Tưởng với Hồ Tăng Chu cũng rất phức tạp, nói hắn một chút cũng không ghi hận sự xoay người bó đi lúc ấy của Hồ Tăng Chu, đó là gạt người. Nhưng đứng ở lập trường Hồ Tăng Chu, thực ra gã cũng có nguyên tắc khách quan bất đắc dĩ. Hạ Tưởng không thể nói hoàn toàn tha thứ Hồ Tăng Chu cái gì, hắn cũng rõ ràng, nếu đổi là hắn, chưa chắc sẽ làm được tốt như Hồ Tăng Chu. Ở lựa chọn trọng đại, tất cả mọi người sẽ ưu tiên suy xét ích lợi bản thân.

Trước khác nay khác, người không thể sống trong quá khứ, sống mà ghi hận, chẳng những vô bổ, ngược lại còn là bảo thủ. Huống chi hiện tại Hồ Tăng Chu cũng quả thật biểu lộ chân tình, Hạ Tưởng liền giơ tay tiếp nhận chén rượu của Hồ Tăng Chu:

- Tôi sẽ uống thay lanh đạo tất cả số rượu này, tuy nhiên nếu chẳng may tôi uống rượu say, mà buổi chiều không đến Quận ủy đi làm được, lãnh đạo nên xin phép nghỉ giúp tôi.

Hồ Tăng Chu cười ha hả:

- Xin phép là việc nhỏ, cậu uống say, cứ ngủ ở thư phòng của tôi là được.

Tôn Ái Dũng thấy Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu càng ngày càng thân thiết, sự thỏa mãn khi cùng Chủ tịch thành phố Hồ uống một hơi cạn sạch chén rượu gã mời đã biến mất hầu như không còn, trong lòng cảm thấy không ổn, chỉ có âm thầm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, há mồm mà uống rượu một mình.

Tô Công Thần đem biểu hiện của Tôn Ái Dũng thu hết vào mắt, ha hả cười, cùng Tôn Ái Dũng chạm cốc uống rượu, lại hạ giọng nói vài câu gì đó, Tôn Ái Dũng mới mỉm cười.

Cử chỉ của Tô Công Thần với Tôn Ái Dũng không giấu qua được mắt Trang Thanh Vân, gã âm thầm cười, nghĩ rằng Tô Công Thần thật sự là một người tinh tế, mọi việc đều thuận lợi, ai cũng muốn lôi kéo.

Thời gian buổi trưa không đủ dài, cũng tới lúc mọi người lần lượt rời đi, Hạ Tưởng lưu tại cuối cùng, đợi lúc mọi người đi hết, chỉ có Trang Thanh Vân ở lại, khi Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi đi ra ngoài tiễn mọi người, Hạ Tưởng mới lấy ra thước chặn giấy, đưa cho Hồ Tăng Chu.

- Quà tặng nhỏ, không thể hiện hết tôn kính, xin Chủ tịch Hồ vui lòng nhận cho.

Thước chặn giấy được gói rất cẩn thận, nhưng từ hình dạng bên ngoài cũng có thể thấy được là cái gì, Hồ Tăng Chu ha hả cười, cũng không ngại Trang Thanh Vân ở đây, trực tiếp mở quà ra, cả vật thể trắng nõn, mỹ ngọc với chất lượng tốt liền hiện ra trước mắt.

Hồ Tăng Chu không phải người hiểu biết về ngọc, nhưng gã làm quan nhiều năm, kiến thức rộng rãi, cũng nhận được không ít quà tặng, tự nhiên biết mỹ ngọc trước mắt có giá trị xa xỉ, đương nhiên đối với cấp bậc của ông mà nói, giá trị chỉ xếp thứ hai, chủ yếu là tấm lòng của Hạ Tưởng. Thước chặn giấy bằng ngọc đẹp, dùng để viết thư pháp, cùng với sự đắc ý của rồng bay phượng múa mà hai bên hợp tác với nhau càng tốt đẹp, có ý là trân châu xâu thành chuỗi, ngọc bích xếp thành hàng.

Hạ Tưởng... đã có lòng, Hồ Tăng Chu sâu xa mà nhìn Hạ Tưởng một cái, lại nghĩ tới Hạ Tưởng mặc kệ là khi nào đều giữ kín bí mật ông là nhà thư pháp, trong lòng liền càng thêm cảm động, tay cầm thước chặn giấy, cảm thán muôn vàn.

- Tiểu Hạ, không uổng công cậu và tôi quen biết bấy lâu, thước chặn giấy này rất đẹp, thật là tốt, tôi nhận, về sau sẽ luôn để trong thư phòng, coi như vật quí của thư phòng, làm vật kỷ niệm vĩnh cửu.

Hồ Tăng Chu trịnh trọng mà nhận thước chặn giấy, lại cố ý cùng Hạ Tưởng bắt tay, vẻ mặt trang trọng.

Hạ Tưởng đã yên tâm rồi, Hồ Tăng Chu hiểu được tấm lòng của hắn, cẩn thận chuẩn bị lễ vật đã thu được hiệu quả mong muốn. Từ nay về sau, chỉ cần Hồ Tăng Chu vào thư phòng, vừa thấy thước chặn giấy sẽ nhớ tới hắn, sẽ nhớ tới tình cảm và bí mật giữa bọn họ, thước chặn giấy, là ràng buộc, cũng là một tấm gương, có thể phản chiếu phân lượng của Hạ Tưởng ở trong cảm nhận của Hồ Tăng Chu.

Hạ Tưởng cũng không ở thư phòng của Hồ Tăng Chu nghỉ ngơi một lát, mà trực tiếp cùng Trang Thanh Vân lái xe về Quận ủy. Hồ Tăng Chu tuy là Chủ tịch thành phố nhưng dù sao buổi chiều còn phải đi làm, sự tình cũng không cần ồn ào để mỗi người đều biết, vẫn là khiêm tốn xử lý cho thỏa đáng, thành phố Yến, dù sao cũng là thành phố của tỉnh, tòa nhà Thành ủy, cách tòa nhà Tỉnh ủy cũng chỉ mấy km mà thôi.

Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng cảm giác hơi say, định chớp mắt một lát, thì Trang Thanh Vân lại gõ cửa tiến vào, nhắc lại chuyện cũ:

- Bí thư Hạ, tôi mới từ chỗ Duẫn Sơn lấy tài liệu gồm danh sách và lý lịch cán bộ cấp phó phòng lần trước đề bạt, anh xem qua một chút.

Hạ Tưởng nhìn Trang Thanh Vân một cái, trong lòng nghi hoặc, Trang Thanh Vân cứ lấy việc này không tha, là có dụng ý gì? Chẳng lẽ là vì chèn ép Mộ Duẫn Sơn một lần, hay là gã cũng có người muốn đề bạt, nhưng Mộ Duẫn Sơn không có quan tâm gã?

Hạ Tưởng tiếp nhận tài liệu, tiện tay đảo mắt nhìn vài lần:

- Được, để tôi xem xét... Còn việc gì không?

Trang Thanh Vân thấy Hạ Tưởng hạ lệnh trục khách, cũng không nhiều lời, gật đầu cười:

- Không còn gì, tôi sẽ không quấy rầy lãnh đạo làm việc.

Trang Thanh Vân vừa đi, Hạ Tưởng mới để ý nhìn hồ sơ của vài vị cán bộ cấp phó phòng, về cơ bản có hai người là vừa tốt nghiệp hai năm, trực tiếp lên cấp phó phòng, nói nhanh là nhanh, nói không nhanh, cũng không tính là gì, hơn nữa hai sinh viên đều là tốt nghiệp ở trường đại học có tiếng, có ưu thế nhất định.

Trên cơ bản lấy cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, thật sự chẳng muốn chú ý việc đề bạt cán bộ cấp phó phòng, trừ phi có lợi ích của hắn ở bên trong, còn bình thường, cứ từ ban Tổ chức cán bộ quyết định là được. Nhưng Trang Thanh Vân luôn mãi nhắc việc này, Hạ Tưởng cũng không thể không để ý ẩn tình trong đó, cũng phải quan tâm một chút đến cảm xúc của Trang Thanh Vân, dù sao Mộ Duẫn Sơn cũng có sai sót nhỏ.

- Vĩ Cương, điện thoại báo cho Trưởng ban Mộ, bảo ông ấy đến văn phòng của tôi có việc.

Hạ Tưởng suy nghĩ, quyết định vẫn là thích hợp mà chấn chỉnh một chút Mộ Duẫn Sơn cho thỏa đáng, mặc kệ Mộ Duẫn Sơn xuất phát từ mục đích gì, phải cho ông ta biết rõ, làm việc ở quận Hạ Mã, thái độ phải nghiêm chỉnh, suy nghĩ phải chính xác.

Rất nhanh, Mộ Duẫn Sơn đã đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, thái độ coi như không tồi:

- Bí thư Hạ, anh tìm tôi?

- Duẫn Sơn, việc đề bạt cán bộ cấp phó phòng, quả thật là trong quyền hạn của ban Tổ chức cán bộ, nhưng đề bạt cán bộ phải thận trọng, về sau tôi có phải xem qua hay không cũng không trọng yếu, làm việc đều phải cùng đồng chí Thanh Vân thương lượng một chút rồi hãy quyết định. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hạ Tưởng nói trực tiếp cho Mộ Duẫn Sơn, thấy sắc mặt ông ta thay đổi không ngừng, ánh mắt trốn tránh, biết nói trúng chỗ đau của gã, liền thích hợp chấn chỉnh một chút.

- Nếu đồng chí Thanh Vân có ý kiến, một chút việc nhỏ mà cũng đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận, mọi người sẽ rất khó coi.

Mộ Duẫn Sơn xấu hổ, đúng là nhục nhã và phẫn hận, ông ngại ngùng mà nói một câu:

- Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ, về sau làm việc nhất định dựa theo quy định, không để Bí thư Hạ phải bận tâm.

Hạ Tưởng gật gật đầu, không nói gì, Mộ Duẫn Sơn liền biết điều mà lui ra ngoài.

Hạ Tưởng tin lời hắn nói có thể khiến Mộ Duẫn Sơn hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng của việc này, nếu Trang Thanh Vân lại ý kiến không hài lòng cách làm việc của Mộ Duẫn Sơn, muốn đem việc đề bạt cán bộ cấp phó phòng đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận, tương đương là tước đoạt hoàn toàn quyền lực Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Mộ Duẫn Sơn, Mộ Duẫn Sơn sẽ không còn quyền quyết định, chỉ có quyền đề nghị, quyền quyết định bị chuyển đến hội nghị thường vụ.

Dù là ai cũng không muốn làm một Trưởng ban Tổ chức cán bộ bị mất quyền lực, một khi xuất hiện tình huống này, uy vọng của ông sẽ tụt đến mức thấp nhất, về cơ bản ở trong ban Tổ chức cán bộ, vốn không có chuyện nói một không hai.

Đề nghị của Hạ Tưởng thẳng thắn kiên quyết, trực tiếp khiến Mộ Duẫn Sơn không có đường lui, Mộ Duẫn Sơn mới biết so sánh với Bạch Chiến Mặc, thủ đoạn chính trị và trí tuệ của Hạ Tưởng, quả thật cao hơn một bậc.

Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Mộ Duẫn Sơn oán hận mà suy nghĩ, vẫn cảm thấy trong lòng chứa chất sự bất an, lập tức hướng văn phòng của Trang Thanh Vân mà đi.

Trang Thanh Vân đang gọi điện thoại, thấy Mộ Duẫn Sơn gõ cửa tiến vào, trong lòng giật mình, lập tức nghĩ đến khẳng định là bị Hạ Tưởng chấn chỉnh, lại trấn tĩnh lại, ra hiệu Mộ Duẫn Sơn ngồi xuống, lại tiếp tục gọi điện thoại.

Điện thoại phải vài phút mới xong, vẻ mặt Trang Thanh Vân bình tĩnh mà hỏi:

- Duẫn Sơn tìm tôi có việc gì?

- Phó bí thư Trang, hiện tại quan uy của ông rất nặng, có phải hay không tự nhận có quan hệ với Bí thư Hạ tốt, là có thể không coi tôi ra gì sao?

Mộ Duẫn Sơn cũng không khách khí, trực tiếp nói một câu.

Trang Thanh Vân thấy Mộ Duẫn Sơn đến là khởi binh vấn tội, ha hả cười, thân người ngả dựa về phía sau, bày ra một tư thế vô cùng thoải mái, cười nói:

- Trưởng ban Mộ nói lời này không đúng rồi, dường như chuyện không coi ai ra gì, là ông làm trước mới đúng. Ý kiến của tôi, ông có thể coi là gió thoảng bên tai ông, nể mặt Chủ tịch Hồ, tôi có thể không so đo với ông. Nhưng chớ quên, quận Hạ Mã ai mới là nhân vật số một chủ trì toàn diện công tác!

Mộ Duẫn Sơn đỏ mặt tía tai mà hô một tiếng:

- Chuyện ở trong quyền hạn của tôi, tôi có quyền quyết định, là ông chặn ngang một tay, muốn gây xích mích thì có.

Gã tức giận nhìn mặt đất mấy lượt, mới bừng tỉnh đại ngộ nói,

- À, tôi hiểu rồi, khẳng định là trong số người tôi đề bạt, không có người của ông, nên ông mới cố ý tra xét, đúng hay không? Trang Thanh Vân, chúng ta đi tìm Chủ tịch Hồ nói rõ lí lẽ, tôi không tin Chủ tịch Hồ sẽ cho phép chúng ta đấu tranh nội bộ, ông còn có sự giác ngộ chính trị hay không? Vì bản thân, ông không cùng tôi và Trưởng ban Đằng đoàn kết nhất trí thì thôi, còn cố ý khiến Bí thư Hạ chấn chỉnh tôi, Trang Thanh Vân, ông rốt cuộc có dụng ý gì?

Trang Thanh Vân cũng nổi giận, đập bàn đứng lên:

- Mộ Duẫn Sơn, ông đừng ngậm máu phun người! Tôi nói cho ông biết, nếu tất cả ông cứ làm việc theo quy định, một là một, hai là hai, tôi tuyệt đối sẽ không cùng ông có so đo gì. Đầu tiên là ông không xem quyền uy Phó bí thư của tôi ra gì, trái lại còn chỉ trích tôi, đạo lý thiên hạ đều mình ông chiếm hết, làm gì có chuyện tốt như vậy! Không cần đưa Chủ tịch Hồ ra dọa tôi, Chủ tịch Hồ sẽ không ủng hộ ông đâu.

Mộ Duẫn Sơn bỗng chốc ngây người ra, trong mắt gã,Trang Thanh Vân từ trước đến nay là bộ dáng hổ biết cười, hoặc là vẻ mặt trầm tư, hoặc là vẻ mặt mỉm cười, chưa từng thấy lúc ông ta tức giận. Hôm nay xem như biết Trang Thanh Vân tức giận ra sao, cũng là hai mắt trợn lên, giận không thể át, ông liền theo bản năng mà lui về phía sau một bước, há to mồm, nhưng lời nói lại ứ ở cổ họng mà nói không nên lời.

Trang Thanh Vân không cam lòng yếu thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Duẫn Sơn, gã hiểu rõ trong lòng, lần đầu tiên cùng Mộ Duẫn Sơn chính diện giao phong, chỉ có thể thắng không thể bại. Thắng, thì về sau gã sẽ có quyền chủ động trước Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, bại, thì ý nghĩa lần này mượn lực đẩy lực hoàn toàn không có thu được hiệu quả mong muốn, bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo.

Hai người nhìn nhau ước chừng lâu đến một phút, Mộ Duẫn Sơn rốt cục bại lui, trước tiên gã thu ánh mắt, không nói một lời xoay người đi. Cho dù Mộ Duẫn Sơn cũng không nói ra lời gì thể hiện yếu thế, nhưng Trang Thanh Vân biết rằng, trên thực tế Mộ Duẫn Sơn và gã giao thủ, lấy thất bại mà chấm dứt.

Văn phòng Trang Thanh Vân cách phòng làm việc của Hạ Tưởng rất xa, bên trong tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn truyền không đến tai Hạ Tưởng, nhưng cách văn phòng Phó Hiểu Bân rất gần, Phó Hiểu Bân cũng là mơ hồ nghe được gì đó.

Phó Hiểu Bân luôn luôn là có động tĩnh đều đúng lúc hướng lãnh đạo báo cáo, ông liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.

Nghe Phó Hiểu Bân báo cáo xong, Hạ Tưởng cười hiểu ý. Mặc kệ Trang Thanh Vân mượn lực đẩy lực, là muốn mượn tay hắn tạo uy vọng của Phó bí thư cũng tốt, hoặc là có ý khác, đều không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt ở chỗ, Hạ Tưởng tin sự tiến gần của hắn và Hồ Tăng Chu, biểu thị hắn ở quận Hạ Mã nắm giữ càng nhiều quyền chủ động, làm người tin cậy của Hồ Tăng Chu, khi Trang Thanh Vân tỉnh táo mà nhận ra, gã ở quận Hạ Mã phải duy trì lập trường gì mới phù hợp nhất lợi ích của gã.

Không nghĩ tới chuyện Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn mâu thuẫn với nhau, Hạ Tưởng lại tập trung vào làm việc, không ngờ còn chưa tĩnh tâm, điện thoại lại bất ngờ vang lên.

Là Khâu Tự Phong điện tới, Hạ Tưởng trong lòng căng thẳng, đã xảy ra chuyện gì? Vội nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói mang chút cấp thiết của Khâu Tự Phong:

- Hạ Tưởng, cậu có biết chuyện Phó Tiên Phong quay về thủ đô rồi hay không?

- Có nghe nói, gã hẳn là đi vận tác vị trí Chủ tịch thành phố Yến, làm sao vậy?

Khâu Tự Phong luôn gặp chuyện vẫn bình tĩnh, sự cấp thiết của gã, chứng minh khẳng định có chuyện không nhỏ xảy ra.

- Từ tin tức tin cậy, Ngô gia và Phó gia đang ở thủ đô tiếp xúc, đạt thành sự nhất trí, Ngô gia giúp Phó gia tóm lấy vị trí Chủ tịch thành phố Yến, mà Phó gia toàn lực ủng hộ Ngô gia lấy được nagi vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!

Khâu Tự Phong một hơi nói xong, lại còn hơi hổn hển, có thể thấy được tin tức này làm gã khiếp sợ không nhỏ.

Ngô gia thật sự lại cùng Phó gia liên kết? Hạ Tưởng vừa nghe thấy, ở tại chỗ mà khiếp sợ!

Đương nhiên, không phải khiếp sợ khả năng Ngô gia và Phó gia liên kết, mà là sau khi Phó gia nếm qua trái đắng của Ngô gia, làm sao có khả năng vẫn tin tưởng Ngô gia? Cho dù Phó gia bất đắc dĩ cùng Ngô gia hợp tác, chẳng lẽ tới lúc Ngô Tài Dương thật sự cần mượn dùng lực lượng của Phó gia?

Trong bốn gia tộc, Phó gia thực lực yếu nhất, nhưng giỏi đầu cơ trục lợi, vì thế mà gần hai năm nay thực lực tăng nhanh nhất, mơ hồ đã có xu thế vượt Khâu gia, thậm chí Hạ Tưởng đoán Phó gia để Khâu gia vượt qua, chỉ là vì tránh bị làm cây to đón gió, nên còn ẩn giấu không ít thực lực.

Lần trước Ngô gia trợ giúp Phó gia tóm vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thành công mà đâm Phó gia một dao, để Phó gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, cuối cùng hai bàn tay trắng, bị Ngô gia lừa gạt.

Phó gia vừa mới gặp hạn té ngã, còn không rút kinh nghiệm xương máu, còn dám cùng sói nhảy múa?

Trừ phi Phó gia thật sự là bị hôn mê, thật sự là không còn đường để đi, mới bằng lòng lấy ngựa chết làm ngựa sống, muốn cùng Ngô gia hợp tác, cùng Ngô gia liên kết, thực sự giống như chuyện bảo hổ tự lột da.

Nhưng nếu là Khâu Tự Phong lộ ra tin tức, khẳng định không có sai. Cho dù có sai, cũng là có người cố ý thả ra tin tức, cố bày mê trận để làm hỗn loạn tầm mắt.

Hạ Tưởng liền hỏi:

- Theo ông biết, vấn đề chọn người làm Trưởng ban thư ký và Chủ tịch thành phố Yến, hiện tại có khúc mắc ở đâu?

- Ứng cử viên Trưởng ban thư ký, Thủ tướng và Tổng bí thư đều không gật đầu, chỉ nói tạm thời từ từ. Còn Thị trưởng Thành phố Yến... Không biết rõ là mắc cụ thể ở đâu, dù sao hiện tại cái gì cũng có thể có, chỉ là không có tin chính xác, ông cụ khả năng biết một chút nội tình, nhưng không nói cho tôi biết, sợ tôi nói lung tung ảnh hưởng không tốt, hiện tại thật sự là loạn không ra gì.

Khâu Tự Phong rất là bất đắc dĩ nói.

- Thật đúng là không lợi không làm, vừa mới một chút tin tức về vòng kinh tế của thủ đô, liền tranh nhau thành như thế này, mà đợi sau khi vòng kinh tế thủ đô thực sự vào việc, lại có quy mô hiệu quả và lợi ích, rồi lại nhiệm kỳ mới, phỏng chừng không thể làm gì.

Chính trị trong nước không như một số khu vực ngụy dân chủ, nhưng cái gọi là loạn đả trên nghị viện, trong nước cho dù là đánh thật, cũng sẽ không đánh vào dưới tầm nhìn của công chúng, trên thực tế, đánh nhau ở mặt ngoài mất là người, đánh nhau nhìn không tới mất là mạng.

Sự tính toán không thấy mặt trời, mới là sự một mất một còn đáng kinh sợ nhất.

Câu trả lời của Khâu Tự Phong trên cơ bản phù hợp với phán đoán của Hạ Tưởng, hiện tại sự cân nhắc vấn đề chọn người đã kinh động đến tầng lớp cao nhất, nếu ngay cả tầng lớp cao nhất đều tỏ vẻ chú ý, dựa vào trí tuệ chính trị của cấp cao nhất, nhất định sẽ áp chế rất nhiều tiếng nói nghi ngờ, không giải thích không trả lời, trầm mặc chính là lý do tốt nhất, mặc kệ các ngươi đi đoán, để lúc mọi người hết kiên nhẫn, mới là làm ra quyết sách cuối cùng đúng thời cơ tốt nhất.

Đương nhiên cũng phải xem cấp cao nhất có chịu đựng được áp lực cực lớn đến từ bốn gia tộc hay không, hiện tại một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và một Chủ tịch thành phố, vấn đề ứng cử viên của hai cái đó lẽ ra không nên do tầng cao nhất phải để ý, đã thành một mồi lửa của sự kiện chính trị, dẫn đến nguyên nhân bốn đại gia tộc chia làm hai trận doanh đối kháng, thành một lần đánh cờ của cấp cao nhất giữa việc ủng hộ thế lực gia tộc và phản đối thế lực gia tộc.

- Hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Hạ Tưởng liền khuyên giải an ủi Khâu Tự Phong nói.

- Ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Ngô gia cho dù có Phó gia ủng hộ, cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ, sự tình mắc càng lâu, hy vọng của Ngô gia càng nhỏ.

Nếu lời Khâu Tự Phong là thật, Ngô gia đã tới bước bệnh tình nguy kịch khó có thể chữa trị, nếu phải liên hợp cùng Phó gia, chứng minh Ngô gia gặp lực cản lớn chưa từng có từ trước đến nay, Ngô Tài Dương mới nóng vội.

Ngô Tài Dương sốt ruột cũng không chỉ vì ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bị người khác đắc thủ, mà là vì gã cũng ý thức được chuyện này đã bay lên độ cao lớn khác. Trong lòng gã hiểu rõ ở cấp trung ương phản đối thế lực của thế lực gia tộc là cũngvô cùng mạnh mẽ, nếu lúc này đây có thể thành công ngăn chặn ý đồ Ngô gia tóm được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là dấu hiệu mấy người trong cấp trung ương phản đối thế lực gia tộc đã liên thủ, đối với sự lớn mạnh của thế lực gia tộc bắt đầu vào làm vây đổ.

Ngô Tài Dương phỏng chừng đã đem vấn đề ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trở thành một lần đấu tranh chính trị quan trọng, trở thành một lần giằng co giữa thế lực gia tộc và người phản đối thế lực gia tộc. Đồng thời, thời gian gã nhậm chức Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương không dài, có khả năng cũng muốn mượn cơ hội này, để xác lập quyền uy ở trong Bộ chính trị.

Đấu tranh đã bay lên tới tầng cao nhất, Hạ Tưởng cũng vậy, Khâu Tự Phong cũng vậy, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Khâu Tự Phong là người trong cuộc nên thường mê muội, hơn nữa tâm tình bức thiết, khó tránh khỏi lo lắng bất an. Hạ Tưởng kỳ thật không có nhiều ích lợi ở bên trong, tự nhiên xem xét vấn đề bình tĩnh hơn nhiều so với Khâu Tự Phong.

- Tôi sẽ từ mặt nghiêng tìm hiểu chút tình hình, ông cũng đừng vội, có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho ông.

Hạ Tưởng cũng biết rõ ý Khâu Tự Phong gọi điện thoại tới, là nói bóng nói gió muốn hắn từ Ngô gia tìm hiểu một ít tin tức.

Khâu Tự Phong biết chỉ có thể như thế:

- Cậu nói, rốt cuộc phải kéo dài tới khi nào?

Lo lắng quá sẽ bị loạn, Khâu Tự Phong không đầu không đuôi hỏi một câu thuộc vấn đề Hạ Tưởng không thể trả lời.

Hạ Tưởng hơi suy nghĩ chút, theo lịch âm, bây giờ còn chưa hết tháng giêng, theo lịch dương còn không đến tháng 3, tuy nhiên cũng sắp rồi, bình thường tháng 3 hàng năm đều có thay đổi nhân sự, đến lúc đó kết quả sẽ được xác định.

Hạ Tưởng biết hắn phỏng đoán chưa chắc chuẩn xác, tuy nhiên vẫn nói ra, an ủi Khâu Tự Phong vài câu, rồi mới tắt điện thoại.

Suy nghĩ, hắn vừa muốn lấy điện thoại gọi cho Ngô Tài Giang —— Ngô Tài Giang tuy rằng tận tỉnh Ninh, nhưng dù sao ông ấy cũng là người Ngô gia, khẳng định biết một ít nội tình —— điện thoại lại đúng lúc mà vang lên, là Mai Thái Bình gọi tới.

Đầu tiên là Khâu Tự Phong, sau là Mai Thái Bình, xem ra quả thật là rất náo nhiệt.

- Tiểu Hạ, Ngô Tài Dương bỏ ra không ít tiền vốn, còn muốn hợp tác với Phó gia, cậu nói xem ông ta rốt cuộc là tính toán gì, có phải chơi hơi bạo rồi không?

Giọng nói Mai Thái Bình không có mùi vị gì cả, nhưng vẫn như cũ là phong cách điển hình, lộ ra một kiểu giở trò đểu mà bình thường không nói ra được.

Hạ Tưởng ha hả cười:

- Bộ trưởng Ngô có tính toán gì, tôi thực không rõ ràng lắm, tuy nhiên theo ý tôi, không nhất định tiền vốn lớn thì nhất định thành công.

- Cậu có cách nhìn thế nào?

Mai Thái Bình "Ồ" một tiếng, lại không chút để ý hỏi.

- Khâu Tự Phong hẳn là đã nói chuyện với cậu, thực sự sốt ruột là Khâu gia nhà họ, không phải Mai gia chúng tôi. Tuy nhiên nói thật, để Ngô gia lấy được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lòng tôi thật đúng là không thoải mái.

- Trưởng ban Mai lại có tính toán gì sao?

- Tôi đang nghĩ, nếu muốn lựa chọn một giữa Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của Ngô gia và Chủ tịch thành phố Yến của Phó gia, cũng là một nan đề. Cẩn thận cân nhắc một chút, vẫn là để Phó gia đắc thủ cho thỏa đáng, Phó Tiên Phong từ Phó bí thư lên làm Chủ tịch thành phố, chỉ là một đi bước nhỏ, lực lượng Phó gia tại thành phố Yến vẫn là có hạn. Nhưng nếu để Ngô gia đắc thủ, ở Tỉnh ủy lại thêm một Trưởng ban thư ký, liền phiền toái lớn, Ngô gia tại tỉnh Yến, sẽ thành thế lực cự lớn...

Thái độ của Mai Thái Bình đã được Hạ Tưởng dự kiến, thực ra trong lòng hắn cũng có tính toán, nếu không phá được cả hai, thà rằng để Phó Tiên Phong đắc thủ còn tốt hơn rất nhiều so với Ngô gia tại tỉnh Yến thêm một nhân vật cấp quan trọng. Ngô gia nếu thật sự tóm được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, sự cân bằng ở tỉnh Yến sẽ bị đánh vỡ, có thể sẽ xuất hiện tranh đấu không thể đoán trước.

Đến lúc đó mặc kệ là Mai gia hay là Khâu gia, hoặc là Phó gia, thấy Ngô gia một nhà độc đại tại tỉnh Yến, đều sẽ tìm hướng xếp người vào tỉnh Yến, ý đồ chiếm trước địa bàn, tận khả năng thu hoạch ích lợi. Tỉnh Yến bởi vì mấy nhà tranh đấu, rất khó duy trì cục diện chính trị yên ổn đoàn kết.

Hạ Tưởng không muốn thấy kết quả như vậy, cấp trung ương cũng sẽ không đồng ý, bọn họ cũng sẽ giơ tay ngăn cản. Nhưng dù sao mấy nhà có thế lực khổng lồ, muốn phủ quyết hoàn toàn, sẽ không dễ dàng như vậy.

- Cách nhìn của tôi cũng thế.

Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành đề nghị của Mai Thái Bình.

- Trưởng ban Mai bước tiếp theo sẽ làm như thế nào?

- Tôi nghĩ cùng Khâu Tự Phong nói chuyện trực tiếp...

Mai Thái Bình tạm dừng một lát, lại cười thành tiếng.

- Hay là cậu nói với Khâu Tự Phong, để ông ta đến Tỉnh ủy tìm tôi.

Mai Thái Bình muốn nói chuyện với Khâu Tự Phong, hiển nhiên là để Khâu gia ra mặt tiếp xúc với Phó gia, đề xuất một số điều kiện trao đổi, đến đả động Phó gia, làm cho Phó gia hủy bỏ hợp tác với Ngô gia. Ý đồ Phó gia chỉ là chức Chủ tịch thành phố Yến, nếu Khâu gia và Mai gia đều ủng hộ Phó gia dành được chức Chủ tịch thành phố Yến, đổi lấy Phó gia không ủng hộ lập trường của Ngô gia, hẳn là vấn đề không lớn.

Tất cả đều là trao đổi ích lợi mà thôi, Phó gia trong lòng có cảnh giác với Ngô gia, hơn nữa Khâu Tự Phong và Phó gia có quan hệ thân gia, tin tưởng Phó Tiên Phong vẫn là nguyện ý tin tưởng Khâu Tự Phong hơn một ít, hơn nữa nhìn lâu dài, Ngô gia lấy được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đối với Phó gia cũng là bất lợi lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc