QUAN THẦN

Trước tiên, Chủ tịch tỉnh Tề Tôn Tập Dân đã lên đường đi đến Bắc Kinh, báo cáo công tác với Quốc Vụ viện.

Chiếu theo thường lệ, vẫn chưa đến lúc báo cáo công tác, Tôn Tập Dân không ngờ lại lên đường, hơn nữa sự việc còn phát sinh đột ngột không một tín hiệu báo trước, người bên ngoài có lẽ không biết nội tình bên trong, Hạ Tưởng thì lại biết rõ, Tôn Tập Dân bị triệu về Bắc Kinh gấp.

Về phần là bút tích của Thủ Tướng, vẫn là nhân vật phía sau hậu trường Tôn Tập Dân ra tay rồi, Hạ Tưởng không được biết, nhưng hắn biết rằng, lúc này Tôn Tập Dân đột nhiên về Bắc Kinh, tuyệt đối có liên quan đến việc dạo gần đây gã quá thân thiết với Khâu Nhân Lễ.

Nói cách khác, là hàng loạt các hành động liên tiếp đã dẫn đến sự cảnh giác của một số nhân vật quan trọng.

Tiếp đó, những tin đồn có liên quan đến việc Thủ Tướng sắp sửa ghé thăm Tỉnh Tề cuối cùng đã được xác định, Văn phòng làm việc viện Quốc vụ chính thức thông báo cho Văn phòng làm việc Tỉnh Ủy, chính là tiến hành giai đoạn đầu tiếp xúc với chuyện Thủ Tướng thị sát. Cũng có nghĩa là, chuyến đi của Thủ Tướng đến Tỉnh Tề, lời đồn đã thành sự thật!

Hai sự việc thật ra hợp lại làm một, đều là xoay quanh cục thế hỗn loạn sắp tới của tỉnh Tề.

Chỉ sợ không chỉ Thủ Tướng không dự đoán được, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ sau khi đến tỉnh Tề không bao lâu, không ngờ lại liên kết bắt tay với Hạ Tưởng áp đảo thế lực địa phương có tại tỉnh Tề. Đoán chừng ngay cả một loạt những nhân vật phản đối chủ yếu cũng kín đáo phê phán lập trường của Tôn Tập Dân ở tỉnh Tề.

Thật ra Hạ Tưởng cũng hiểu, sự hợp tác của Tôn Tập Dân và Khâu Nhân Lễ có giới hạn, cũng là bình thường thôi. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích căn bản của cả ba phía, trên cơ bản thì có thể đạt được một cục diện tương đối cân bằng. Nhưng Chu Hồng Cơ ra tay một cách quyết đoán, thực hiện một cách không nể mặt, đụng chạm vào lợi ích căn bản của Hà Giang Hải, chấn động đến Thủ Tướng, đồng thời, cũng để cho một loạt các nhân vật phía sau của phe phản đối rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, phải đích thân can thiệp vào.

Đối với việc bồi dưỡng lực lượng hậu bị, kỳ thật là một việc làm vô cùng khó khăn. Không buông tay từ bỏ thì lại khó có thể trưởng thành trở thành một viên quan lớn chân chính có thể độc lập và tự chủ. Buông tay quá mức, lại e sợ con đường đi tiếp theo không phù hợp với kế hoạch. Tuy rằng chỉ là Tôn Tập Dân lên Bắc Kinh gấp, mà Chu Hồng Cơ lại không được triệu tập, nhưng Hạ Tưởng rất rõ, Chu Hồng Cơ sẽ nhận được chỉ thị liên quan vào kỳ sau.

Cần phải thừa nhận, nói một cách tương đối, bên phía phản đối và phía dân thường, vẫn tự nhiên có ý nguyện hợp tác với nhau. Nếu như sự hợp tác giữa hắn và Chu Hồng Cơ quá ư thân mật chặt chẽ, có thể đè bẹp làm cho Hà Giang Hải không ngẩng đầu lên được, thì sẽ dẫn đến cuộc đối thoại giữa những người trên tầng cao rồi.

Nhưng Hạ Tưởng có lòng tin qua được ải này, người xưa nói, tướng tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ (tướng quân đánh trận ở xa, việc khẩn cấp không cần xin lệnh vua), Tôn Tập Dân thân là Chủ tịch của một tỉnh, vẫn là có chế độ tự do có thể tự chủ quyết định rất nhiều việc lớn quan trọng, không thể việc gì cũng phải nghe theo ý kiến của cấp trên.

Giống như vậy, Chu Hồng Cơ cũng là như thế.

Đối với Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng tự cho rằng mình hiểu được, trên cơ bản cũng coi như là một người có lòng khoan dung, cứ xem như vào Bắc Kinh chịu một áp lực nhất định, đối với việc hợp tác cùng chung nhận thức đã cơ bản đạt được ở tỉnh Tề, sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng tính tình của Chu Hồng Cơ như thế nào, người mới tiếp xúc không lâu như hắn, thì không dám kết luận.

Đóng vai trò là thanh kiếm át chủ bài bên hệ phản đối, Chu Hồng Cơ dường như không có điểm gì nổi bật hơn người, kỳ thật không phải vậy, Hạ Tưởng lúc mới đầu cũng cho rằng khuyết điểm của Chu Hồng Cơ rất nhiều, ưu điểm thì rất ít, lúc mới ra Bắc Kinh, ngạo mạn mà chỉ tay năm ngón, trong cục diện hỗn loạn và phức tạp ở tỉnh Tề, có chút bối rối không biết làm sao.

Nhưng Hạ Tưởng nhanh chóng phát hiện ra ưu điểm lớn nhất của Chu Hồng Cơ, chính là sự ham học hỏi và năng lực thích nghi, không sai, ông ta giỏi học hỏi sở trường của người khác, còn có thể phát hiện ra khuyết điểm của mình, đồng thời nổ lực sửa đổi khuyến điểm bản thân.

Một người có thể ý thức được đồng thời nhìn thẳng vào những thiếu sót của bản thân, mới là một đối thủ đáng sợ nhất!

Tính ngạo mạn lúc mới ra khỏi Bắc Kinh, đến bây giờ bình tĩnh mà đối diện với sự thật, từ khi hợp tác với Hà Giang Hải gặp phải trắc trở, đến bây giờ nhìn rõ tình thế, mượn sự liên kết của bên mình đè bẹp Hà Giang Hải, sự chuyển biến cực nhanh của Chu Hồng Cơ, và cả khả năng thích ứng mạnh mẽ, đều khiến Hạ Tưởng phải lau mắt mà nhìn.

Cũng khiến Hạ Tưởng nhận định rằng, Chu Hồng Cơ không hổ là lực lượng hậu bị mà hệ phản đối bồi dưỡng, đích thực là có điểm hơn người. So sánh với Diệp Thiên Nam, gã càng trẻ tuổi hơn, càng có quyết đoán hơn, có lẽ không có thủ đoạn chua ngoa như Diệp Thiên Nam, nhưng gã có năng lực học hỏi mạnh mẽ.

Điểm quan trọng chủ yếu nhất, cũng là chỗ càng khó đối phó hơn khi so với Diệp Thiên Nam, gã xem xét thời thế, nhuần nhuyễn vô cùng, gặp vuông thì vuông, gặp tròn thì tròn, tinh nhanh biến đổi lanh lẹ, chỉ cần thêm thời gian nữa, thật sự có tiềm năng trở thành một nhân vật cấp cao quan trọng.

Điều Hạ Tưởng hiểu rõ hơn chính là, sự hợp tác hiện giờ giữa hắn và Chu Hồng Cơ, nền tảng không vững chắc, mức độ tin tưởng giữa hai bên không đủ, còn một điều chủ chốt chính là, sự hợp tác trước mắt là dựa trên tiền đề rằng Hà Giang Hải, dựa trên cơ sở là Hà Giang Hải quá cứng cỏi và không chịu nhượng bộ, nếu như Hà Giang Hải thay đổi lập trường, nhường một bước, nói trên mức độ nào đó, Chu Hồng Cơ càng có ý nguyện bức thiết muốn hợp tác với Hà Giang Hải.

Hạ Tưởng gần như có thể khẳng định rằng, chuyến viếng thăm của Thủ Tướng, nhất định sẽ đánh thức Hà Giang Hải, mặc cho Hà Giang Hải có muốn hay không, ông ta phải làm ra hành động nhượng bộ và thay vào đó là ủng hộ Chu Hồng Cơ.

Nói thêm một bước, nếu như Hà Giang Hải lại có đủ thành ý nữa, Chu Hồng Cơ thay đổi lập trường, quay người bỏ đi, sau đó bắt tay giảng hòa với Hà Giang Hải, đồng thời quay ngược lại chỉa mũi súng nhắm thẳng vào hắn, cũng không phải là không có khả năng.

Mà là có khả năng lớn.

Trước khi Thủ Tướng ghé đến, nếu như xảy ra một chuyện lớn, khiến cho Chu Hồng Cơ phải thể hiện rõ lập trường. Sau đó không thể không đồng tâm hiệp lực ngồi chung một con thuyền với hắn, đâu sợ chỉ chung sức trên một con thuyền trong thời gian nửa năm cũng tốt, chỉ cần kiên trì qua khỏi thời kỳ khó khăn ban đầu, chỉ cần không vì công tác thị sát của Thủ Tướng mà đem hủy hoại tất cả sự tin tưởng và hợp tác vừa mới gầy dựng được, thì đã là thắng lợi lớn nhất rồi.

Việc lớn đã chuẩn bị xong, chỉ còn ngọn lửa cuối cùng nữa thôi. Trước khi châm lửa, Hạ Tưởng còn một việc phải làm, việc này thành công hay thất bại, sẽ quyết định kế hoạch của hắn có thuận lợi hay không.

Việc này cần Hạ Lực đích thân ra mặt.

Sau khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính thức công bố sự trong sạch của Lỗ Thành Lương ra ngoài, Ủy ban Giám sát Tài Sản Nhà nước phái chuyên gia đến nhà Lỗ Thành Lương để thăm hỏi, Lệnh Truyền Chí tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành ra mặt đại diện cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến nhà Lỗ Thành Lương gửi quà xin lỗi.

Sau khi Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước xin chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh, xác định nghi thức truy điệu, chính thức thông báo cho các giới mở ra nghi lễ truy điệu cho đồng chí Lỗ Thành Lương, xác nhận tham gia nghi lễ gồm có Phó Bí thư Tỉnh Ủy Hạ Tưởng, Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Hồng Cơ, Trưởng ban thư ký tỉnh Ủy Hạ Lực và Phó Chủ tịch tỉnh Lý Đinh Sơn.

Trong đó, sự xuất hiện của Chu Hồng Cơ, đặc biệt thu hút sự chú ý người khác, truyền đạt một tín hiệu chính trị cực kỳ không tầm thường.

Nếu như đã chứng minh được sự trong sạch của Lỗ Thành Lương, thế thì việc tự sát của anh ta cũng đồng nghĩa với việc hàm oan mà chết!

Định tính của Ủy ban kỷ luật tỉnh, đối với vụ án Vạn Nguyên Thành hãm hại Lỗ Thành Lương vẫn còn đang trong điều tra ở Ngũ Nhạc xa xôi, nổi lên tác dụng thúc đấy tương đối quan trọng.

Hơn nữa Lệnh Truyền Chí bị triệu tập trở về Tỉnh Ủy, thay thế gã là Mục Chính Nhất hoàn toàn là người của Chu Hồng Cơ, chắc chắn là sẽ dựa theo ý chí của Chu Hồng Cơ mà điều tra Vạn Nguyên Thành, Vạn Nguyên Thành thôi rồi!

Trên thực tế, cho dù Mục Chính Nhất không đến Ngũ Nhạc, Vạn Nguyên Thành cũng đã thôi việc rồi, từ đầu đến cuối, Lệnh Truyền Chí không nắm được chút thế chủ động nào, do đó sau khi nghe được lệnh điều đi, Lệnh Truyền Chí không phải chán chường hay bất đắc dĩ, mà là giải thoát, thậm chí như trút được gánh nặng, lập tức thu xếp đồ đạc quay về thành phố Lỗ.

Chịu đựng quá nhiều rồi, ngột ngạt quá rồi, uất ức quá rồi, bị một người đàn bà bỡn cợt đến nổi xoay vòng vòng, khiến cho gã vô cùng nóng giận như lửa, nhưng ngặt nổi lại không bộc phát được, mấy ngày ở Ngũ Nhạc, Lệnh Truyền Chí xem như đã thật sự cảm nhận được cái cảm giác sống một ngày như qua một năm.

Chỉ thiếu điều không đau đớn đến mức muốn chết mà không được thôi.

Phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ quan trường xinh đẹp, phụ nữ quan trường xinh đẹp mà lại có thủ đoạn, trong mắt của Lệnh Truyền Chí, đã tồn tại y như một con cọp, đương nhiên, là con cọp cái.

Tuy nhiên con cọp cái Ôn Tử Tuyền này, không hung dữ, không ồn ào, không quấy phá, chỉ dùng con dao dịu dàng của cô ta, ngang nhiên ép Lệnh Truyền Chí vào gốc tường không có đường lui, khiến cho gã vừa trông thấy nụ cười rạng rỡ kiều diễm đến kinh ngạc trên gương mặt của Ôn Tử Tuyền, trong lòng không phải nghĩ đến cái đẹp kiều diễm, mà nghĩ đến chuyện chạy trối chết.

Chẳng những Lệnh Truyền Chí bị Ôn Tử Tuyền chi phối đến đầu ốc điên cuồng, ngay cả Đường Trịnh Kiết cũng không thể không thừa nhận, công việc điều tra của gã và Lệnh Truyền Chí ở Ngũ Nhạc, hoàn toàn là chuyện dư thừa, kỳ thật chỉ cần trấn giữ ở Tỉnh Ủy, giao ra tài liệu mà hai chị em Ôn Tử Tuyền và Ôn Tử Ki đang nắm giữ trong tay, thì hoàn toàn có thể bắt lấy Vạn Nguyên Thành.

Chứng cứxác thực, sự thật rõ ràng, hai chữ thôi khỏi chạy.

Người đàn bà Ôn Tử Tuyền này thật sự là không tầm thường, cô ta rõ ràng nắm được tất cả, vẻ ngoài lại tỏ ra thái độ chuyện gì cũng nghe theo Lệnh Truyền Chí và Đường Trịnh Kiệt, nhưng chỉ cần phương hướng điều tra trật khỏi tuyến đường mà cô ta sắp đặt, cô ta liền nói bóng nói gió mà nhắc nhở một câu, nếu như Lệnh Truyền Chí và Đường Trịnh Kiệt không quan tâm, thì bỗng nhiên sẽ có chứng cứ xuất hiện, đẩy đổ toàn bộ điều tra ban đầu, khiến cho công sức điều tra trước đó đổ sông đổ biển hết.

Nhưng nếu như dựa theo đường đi được Ôn Tử Tuyền ám chỉ tới mà đi, lại thật sự là khó đỡ, dù sao Ôn Tử Tuyền chỉ là Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh Ủy, vừa không phải là lãnh đạo của hệ thống Ủy ban kỷ luật, vừa không phải là cán bộ hệ thống chính trị pháp luật, càng không phải thành viên trong tổ điều tra, dựa vào cái gì để nghe cô ta chứ?

Lệnh Truyền Chí càng không phục, nín một ngụm hơi muốn chống lại Ôn Tử Tuyền, không ngờ đến Ôn Tử Tuyền cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho lập trường của Đường Trịnh Kiệt càng ngày càng nghiêng về phía cô ta, thậm chí Đường Trịnh Kiệt còn cách biệt với gã càng ngày càng lớn, dẫn đến công tác điều tra bị chìm trong cảnh đóng băng!

Đúng thật là một người đàn bà độc địa!

Trong lúc Lệnh Truyền Chí cực kỳ tức giận, dứt khoát phủi tay không lo, toàn quyền giao cho Đường Trịnh Kiệt đi xử lý, đương nhiên gã sẽ không từ bỏ quyền hành, chẳng qua cố ý thăm dò, Đường Trịnh Kiệt đương nhiên không chịu, dù sao tổ điều tra cũng là tổ điều tra liên kết, một mình gã làm chủ, trở về tỉnh Ủy cũng không có cách giải thích.

Mà chính vào lúc này, Thành Ủy Ngũ Nhạc đột nhiên lại có tin đồn truyền ra ngoài, nói là Lệnh Truyền Chí và Vạn Nguyên Thành có giao tình, từng tiếp nhận hối lộ một trăm ngàn nhân dân tệ của Vạn Nguyên Thành, kể cả thời gian và địa điểm cũng đồn đại đến có bài bản hẳn hỏi, Lệnh Truyền Chí vừa nghe đã giật mình biến sắc, bởi vì lời đồn là có thật!

Lệnh Truyền Chí bị hù cũng không nhẹ, gã cho rằng giao tình giữa mình và Vạn Nguyên Thành vô cùng bí mật, sao lại bị người khác vạch trần được nhỉ? Mà cùng lúc có tin đồn, thì Ôn Tử Tuyền ngược lại khuyên gã vứt bỏ gánh nặng, nhẹ nhàng mà đi, đừng bị đánh gục bởi một chút lời đồn đại, cô ta không tin vào chỉ trích của các tin đồn vô căn cứ.

Ôn Tử Tuyền có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tin đồn không phải là vô căn cứ, lời đồn một trăm phần trăm là sự thật, Lệnh Truyền Chí có kềm chế hơn, da mặt có dày hơn nữa, cũng cảm thấy xấu hổ khi ở lại Ngũ Nhạc, điều rõ ràng hơn chính là, tin đồn là có người cố tình làm vậy, điều cần thiết không phải khiến cho tiếng tăm của gã bị tiêu tan, khiến cho gã trong chuyện của Vạn Nguyên Thành, bị tình nghi.

Lệnh của Ủy ban Kỷ luật vừa ban xuống, Lệnh Truyền Chí dường như là không một phút nào dừng lại mà chạy khỏi Ngũ Nhạc, từ đây về sau, gã vừa trong thấy mặt của Ôn Tử Tuyền liền cảm thấy nổi cả da gà, cũng giống như con dê gặp phải con sói vậy.

Lệnh Truyền Chí rời khỏi Ngũ Nhạc mà không thu hoạch được gì, Mục Chính Nhất vừa đến Ngũ Nhạc đã nhận được tố cáo nặc danh, kẻ chủ mưu phía sau trong chuyện của Lỗ Thành Lương, không phải là Vạn Nguyên Thành, mà là Thị trưởng Tư Mã Bắc! Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngọn lửa của chuyện ở Ngũ Nhạc, càng đốt càng vượng!

Bình luận

Truyện đang đọc