QUAN THẦN

Phó Tiên Phong và hắn chưa từng liên lạc, Hạ Tưởng tự nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động đi hỏi, cũng sẽ giả bộ không biết. Hắn hiểu rõ, Phó Tiên Phong chắc chắn có dụng ý khác. Ngoài mặt, Phó Tiên Phong dường như là giúp hắn, thật ra hắn hiểu Phó Tiên Phong và Chương Quốc Vĩ bên tám lạng người nửa cân, cũng như nhau cả thôi.

Nói không chừng Phó Tiên Phong cố ý nắm lấy sự việc của Chương Quốc Vĩ, cho hắn một ân tình lớn, ký giấy cho vay nặng lãi buộc hắn sau này phải trả nợ.

Hạ Tưởng nói cho cùng vẫn là Hạ Tưởng, hắn thật sự đoán đúng ý định của Phó Tiên Phong...

Chẳng qua, nửa năm sau, Hạ Tưởng mới thực sự nhìn rõ ý định của Phó Tiên Phong.

Hạ Tưởng đại khái có thể biết được khi nào thì hắn phải rời khỏi Tần Đường, có lẽ nửa năm nữa là cùng. Bởi vậy trong thời gian này, ở Tần Đường, hắn còn có rất nhiều việc cần làm.

Chớp mắt đã vào hè, mưa to và lửa lớn ở Tần Đường đã dần dần bị người ta quên đi. Tất cả giờ chỉ như câu chuyện đầu đường cuối ngõ. Ngay tại thành phố Tần Đường, mọi người đã quen dần với việc không có Ngưu Lâm Quảng. Đúng lúc Tần Đường đang ít nhiều yên tĩnh thì hậu quả của sự kiện Ngưu Lâm Quảng, lại một lần nữa bày ra trước mắt mọi người.

Gia Cát Phách Đạo bị phán xử ngồi 10 năm tù, Hách Tư Vị bị phán xử tù 3 năm. Tiếp đến là việc Ngưu Lâm Quảng đồng lõa với xã hội đen, do Ngưu Lâm Quảng đã bị hoả táng, nên thẩm phán cũng không phán xử thêm.

Mức hình phạt đối với Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị không nhẹ không nặng, Hạ Tưởng cũng không quá quan tâm đến. Hắn chỉ biết, Gia Cát Phách sau một thời gian bị Ngưu Lâm Quảng Đạo ức hiếp, đã thừa cơ trốn thoát. Nhưng anh ta không đến đồn cảnh sát tự đầu thú, trong lòng còn cho rằng mình may mắn đã có thể tránh được hoạn nạn, không ngờ cuối cùng lại bị Nga Ni Trần phát hiện ra hành tung, rồi sa vào lưới pháp luật.

Gia Cát Phách Đạo sa lưới, khiến Chương Quốc Vĩ lo lắng. Bởi vì trong tay Gia Cát Phách Đạo nắm giữ nhiều bí mật của y và Ngưu Lâm Quảng, không chỉ vậy nếu Chương Quốc Vĩ biết trong tay Gia Cát Phách Đạo còn có một số chứng cớ, không chừng sẽ bí quá hoá liều, tìm người bịt miệng Gia Cát Phách Đạo.

May mắn Gia Cát Phách Đạo cũng thông minh, chỉ cắn Ngưu Lâm Quảng, ngoài ra ai cũng không đề cập tới, bởi vì Gia Cát Phách Đạo cũng nhìn ra được, Thị trưởng Chương chắc còn ngồi lâu trên ghế Thị trưởng, mà Bí thư Hạ hình như cũng không có ý muốn bắt Thị trưởng Chương, y cũng rất thông minh mà giữ chặt mồm miệng.

Lúc không ai làm chủ cho mình, tốt hơn hết là câm miệng, cẩn thận họa là từ miệng mà ra, mất mạng vô ích.

Gia Cát Phách Đạo cả đời tự cho mình là thông minh, cuối cùng cũng thật sự thông minh được một lần, lúc thẩm vấn anh ta đặc biệt rất phối hợp, đem phần lớn những việc xảy ra đổ hết trách nhiệm lên người Ngưu Lâm Quảng, dù sao người chết cũng không đối chứng, khiến người chết chịu tiếng xấu thay cho người khác là cách làm thông minh nhất.

Nghe nói, sau đó Gia Cát Phách Đạo ở trong tù còn phát triển nhanh chóng, dựa vào ba tấc lưỡi, lừa dối một đám người, trở thành đại ca trong tù, sống rất là ung dung tự tại.

Hách Tư Vị ở trong tù có biểu hiện tốt. Sau ra tù thì thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu, lao vào kinh doanh, không đầy vài năm cũng mở một công ty, nghe nói cuối cùng cưới Tiểu Quỳ, nhưng vẫn bị Tiểu Quỳ bắt nạt... Tuy nhiên đều là chuyện sau nay, không đề cập tới nữa.

Nếu xét về lâu dài mà nói, không ngờ lần trước Hải Quân phát cuồng, quấy rầy kế hoạch của Ngưu Lâm Quảng, làm rối loạn bố trí của người nào đó ở thủ đô, gián tiếp ảnh hưởng lớn đến tiền đồ lâu dài của Hạ Tưởng.

Đương nhiên, những đánh giá của các vị cấp cao ở thủ đô, mặc cả, cùng so chiêu ngầm, Hạ Tưởng không được biết, hắn chỉ biết là, khống chế Hải Quân, không chỉ có được tâm của Cổ Ngọc, khiến lão Cổ vô điều kiện hứa đem hết lực giúp cho hắn tiến nhanh trong quan trường, tướng lãnh cấp cao trong quân đội đều khen ngợi hắn.

Chí ít, về lâu dài mà nói, sự ủng hộ của quân đội đối với hắn cũng không phải nhỏ. Bởi vì nếu chỉ mình hắn không đủ mạnh, cho dù là thế lực của lão Cổ, nhưng cũng chỉ là hoạt động phía mặt ngoài, không thắng được sự tôn kính thật sự trong quân đội.

Người lính chỉ tin vào thực lực, chỉ tán thưởng người có nhân phẩm.

Mặc dù không biết các cấp lãnh đạo nhìn nhận sự kiện ở Tần Đường như thế nào, nhưng Hạ Tưởng lại cho rằng, thật ra cấp cao đang thăm dò và thử thách hắn. Ủy ban Kỷ luật Trung ương chỉ mới thu tay lại, sau đó liền xảy ra đủ chuyện, chính là Chương Quốc Vĩ âm thầm vu khống, Ngưu Lâm Quảng tỉ mỉ thực hiện, thủ hạ Ngưu Lâm Quảng tan rã, thêm Hải Quân không khống chế được, từ từ một loạt sự kiện cùng liên kết lại, mới có cục diện nguy hiểm như vừa rồi.

Lần này thoát hiểm, không chỉ ngoài dự kiến của lão Cổ, mà cũng nằm ngoài dự kiến của ông cụ họ Ngô và những người khác.

Sự việc sau khi xảy ra đã được che giấu rất kĩ, không có mấy người biết việc của Hải Quân, sau một thời gian lại lặng lẽ truyền tới tai ông cụ họ Ngô. Ông cụ họ Ngô nghe được, lập tức gọi điện, chỉ nói một câu:

- Hạ Tưởng, sắp xếp cậu làm cán bộ Trưởng ban Tổ chức mới có thể làm cậu điềm tĩnh hơn?

Hạ Tưởng xấu hổ, hắn không phải muốn gây sức ép, hắn thật ra là bị gây sức ép. Theo tính toán ban đầu vốn không nghĩ sẽ lật đổ Chương Quốc Vĩ, cũng không có nghĩ tới việc đánh ngã Ngưu Lâm Quảng, nhưng sự tình phát triển nhanh đến mức không thể khống chế được, cũng không phải hắn mong muốn, đây là kết quả của âm mưu từ khắp nơi tạo thành.

Hắn không gây chuyện, nhưng cũng không vì sợ sự phiền phức mà mặc cho người ức hiếp.

Sau này, Tào Vĩnh Quốc cũng gọi điện thoại tới, nói:

- Hạ Tưởng, bước tiếp theo vẫn là nên đến trường Đảng học tập khoảng nửa năm cho tốt hơn, điềm tĩnh hơn một chút.

Trần Phong cũng gọi điện với ý giống như vậy, cũng không cố gắng che giấu:

- Nếu không đến tỉnh Sở khi tôi còn quản lý, cậu định chờ đến khi nào?

Quản lý của Bí thư Tỉnh ủy hiển nhiên là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký cũng không phải là một công việc tốt, là cầu nối, lấy lòng hai bên, nhưng nói cách khác, lại dễ dàng khiến cả hai bên mất lòng.

Hơn nữa nói chính xác thì, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tuy cũng là lãnh đạo của Tỉnh ủy, thậm chí về thứ bậc có khi còn cao hơn, nhưng nghiêm khắc mà nói, vẫn chỉ toàn làm việc vặt, trong tay thực quyền không lớn, lợi ích duy nhất thực sự là quan hệ gần gũi với Bí thư Tỉnh ủy.

Nói chung, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là con đường để thăng tiến lên Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Chủ tịch tỉnh, ngược lại mà nói, coi như là một con đường vững chắc để tiến thân.

Thậm chí ngay cả Cổ Thu Thật cũng gọi điện thoại tới, anh ta vẫn thoải mái, đầu tiên nói giỡn vài câu, sau lại liền cân nhắc một chút nói:

- Hạ Tưởng, tôi tin là giờ anh đã tới độ tuổi nhất định, ngồi ở vị trí nhất định, là một người dám làm dám chịu. Tôi có khi cũng buồn, hình tượng đối ngoại của chúng ta đã suy nhược từ lâu lắm rồi.

Cổ Thu Thật có vẻ hết sức xúc động, Hạ Tưởng không dám nói tiếp. Đương nhiên hắn cũng nghe ra, Cổ Thu Thật đúng là đối với tình hình ngoại giao trong nước và chính sách đối ngoại, có chút bất mãn. Cùng đứng trong hàng ngũ Tổng bí thư, bất mãn của anh ta hoàn toàn có thể hiểu được.

Chính Hạ Tưởng cũng là hận vì không biết tranh đấu, đôi khi người trong nước thường rất chú trọng hình tượng, nghĩ đến văn minh và lễ phép mà khiêm nhường, lại không biết rằng, phong cách của chính trị gia là dám làm dám chịu, cứng rắn, mạnh mẽ có sức hấp dẫn riêng, trên diễn đàn quốc tế tạo ảnh hưởng lớn nhất, chứ không phải lên đài là nói Anh ngữ, xuống đài kéo đàn nhị, ca hát nhảy múa giỏi liền được người khác tôn trọng.

Trước kia, lãnh đạo của Liên Xô ở một hội nghị quốc tế, cởi giày da trước mặt mọi người, đập xuống bàn một cái thật mạnh, hình tượng mạnh mẽ đó khiến Liên Xô ở trên quốc tế rạng danh một chú gấu Bắc Cực.

Các chính trị gia trong nước cũng không thiếu người đập bàn chửi má nó, tiếc là, chỉ giới hạn trong nước, vừa lên diễn đàn quốc tế liền mềm nhũn.

... Mọi người hoặc khuyên bảo, hoặc phê bình, hoặc đưa ra đề nghị khác. Tống Triêu Độ cũng điện thoại tới, một lời nhiều ý.

- Hạ Tưởng, trước khi ảnh hưởng của anh với lão Cổ giảm sút, thắng được lòng quân, mặc dù có chút tình hình nguy hiểm, nhưng đáng giá. Đời người là một canh bạc, quan trường lại là nơi nguy hiểm nhất

Tống Triêu Độ bất chợt dừng lại, rồi nhấn mạnh:

- Chẳng qua cũng chỉ có một lần như vậy, lần sau không được viện lý lẽ này nữa. Bước tiếp theo, trời đất của anh rộng lớn, lực lượng có thể mượn càng nhiều hơn, dĩ nhiên, thủ đoạn cũng phải thay đổi nhiều hơn.

Con đường lên chức của Tống Triêu Độ, cũng là đầy cơ hội và mưu toan hiểm hóc, bởi vậy, ông ta so với người thường cũng có nhiều nghị lực, càng có gan làm liều. Đương nhiên, với cách của Tống Triêu Độ, ông ta sẽ không liều lĩnh mạo hiểm, mà tính trước được mất, đến lúc tự thấy không còn chút sơ hở nào mới có thể đột nhiên ra tay.

Tháng 8 ở Tần Đường, mùa hè trôi qua, mùa thu đã đến, Hạ Tưởng tới thủ đô thăm Tống Nhất Phàm, sau đó vòng đi Thiên Trạch, thăm Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm.

Tống Nhất Phàm vẫn là một người đơn thuần, vui vẻ mà ranh mãnh, chỉ có điều gần đây bận rộn bài vở và học tập, cũng làm cô có chút suy nghĩ buồn chán. Hạ Tưởng tiếp chuyện cô nửa ngày, Tống Nhất Phàm vào mùa thu, đẹp như lá đỏ Hương Sơn, thơm mát hồng hào, xinh đẹp đến động lòng người.

Tuổi trẻ, chính là tài sản khiến con người kiêu ngạo nhất. Tống Nhất Phàm dùng cái thanh xuân mỹ lệ của thời khắc thuần khiết đẹp đẽ nhất trong cuộc đời một người con gái làm say lòng người.

Sau đó, Hạ Tưởng về lại chốn cũ, trên thảo nguyên Thiên Trạch, cùng Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm bùi ngùi khi thấy thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt, hắn đã quen biết hai người được 12 năm.

Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm nhìn vẫn như trước, người con gái hạnh phúc đều có chút giống nhau, chính là vẻ mặt phấn chấn, làn da trơn bóng. Có lẽ là do hai người ở cùng nhau đã lâu, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm càng nhìn càng giống hai chị em sinh đôi, hai cô đứng chung một chỗ, đều có tóc dài, mặc áo choàng, thuần chất phụ nữ.

Nếu nói Tống Nhất Phàm đang trong thời khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời một cô gái, thì Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm chính một phụ nữ đang trong thời khắc bùng phát của cuộc đời, sức hấp dẫn bắn ra khắp nơi.

Lý Thấm mặc dù luôn luôn mặc trang phục công sở cứng nhắc, nhưng sau hơn một năm ở cùng Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, cũng trở lên nữ tính hơn trước kia rất nhiều, chắc là có liên quan đến việc đã kết hôn lập gia đình.

Lý Thấm sau khi gả cho Tề Á Nam, nửa tháng trở lại thành phố Yến một lần cùng Tề Á Nam đoàn tụ, đang lên kế hoạch sinh con, tính toán sang năm sẽ sinh em bé, không ngờ được Tề Á Nam - một kẻ cuồng công việc như vậy, tự nhiên phối hợp, vô cùng ra sức. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lý Thấm muốn sinh em bé, thứ nhất là bởi vì có Hạ Đông và Liên Hạ đáng yêu cổ động cô, hai là kế hoạch tài chính hiện ngày càng vững vàng.

Kế hoạch tài chính cơ bản đã có thể tự phát triển bình thường, trải qua hơn một năm gần hai năm quay cuồng, làm khống bán khống, cùng với đòn bẩy tái thu mua, quy mô tài chính đã phát triển đạt tới 300 tỉ đô la Mỹ, xứng đáng là người giàu siêu cấp.

Đương nhiên, phần lớn là giá trị đất đai, cùng với giá trị cổ phiếu thị trường, hoặc là nói, của cải đều nằm trên giấy tờ, nhưng nói lại, thực lực chính là thực lực, như hiện tại Liên Nhược Hạm tuy của cải đều nằm trên giấy tờ nhưng nếu muốn điều động mấy chục tỉ đô la Mỹ, cũng không thành vấn đề.

Liên Nhược Hạm có thực lực hùng hậu, Hạ Tưởng đến thảo nguyên hít thở không khí đến say lòng người, liền cảm thấy đặc biệt tươi mát và xúc động.

Đang chuẩn bị khởi hành trở về Tần Đường, đột nhiên liền nghe có tin đồn nổi lên khắp nơi, sự việc va chạm xe của Chương Quốc Vĩ, cuối cùng cũng bạo phát.

Bình luận

Truyện đang đọc