QUAN THẦN

Hạ Tưởng trịnh trọng hướng xuống sân khấu khom lưng cúi chào, sau đó quay đầu lại gật đầu với Trình Hi Học bày tỏ cảm ơn, rồi mới muôn vàn cảm xúc mà nói:

- Trước hết xin cho phép tôi cảm ơn sự rộng lượng của giáo sư Trình Hi Học, chính vì ông cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi mới có khả năng đứng trước mặt các vị chuyên gia học giả, phát ra tiếng nói của bản thân, nếu không tôi đoán rằng rất khó có một cơ hội hiếm có như vậy quen biết với mọi người, đối mặt với mọi người để tâm tình về tình hình chấp hành cụ thể chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến.

Hạ Tưởng nói cảm ơn Trình Hi Học không giả chút nào, quả thật phải cảm ơn Trình Hi Học cho hắn cơ hội đến trước sân khấu, cho dù hắn cũng biết ý định ban đầu của Trình Hi Học không phải làm rạng danh cho hắn, ngược lại là nâng hắn lên cao, sau đó mới cho hắn té thật đau. Tuy nhiên từ góc độ khác mà suy xét, nếu như không có sức kêu gọi của Trình Hi Học, không có sức ảnh hưởng của Trình Hi Học, người bình thường quả thật không thể tổ chức buổi thuyết trình qui mô lớn như vậy, Hạ Tưởng muốn lộ diện ở trước mặt nhiều nhân vật tinh anh như vậy cũng không thể nào!

Chỉ cần có cơ hội có thể lộ diện có thể đối mặt giao lưu, đối với Hạ Tưởng mà nói, luôn giỏi tìm kiếm điểm cân bằng có lợi nhất trong thế cục rắc rối phức tạp, chính là một cơ hội tốt phản kích. Trình Hi Học tự nhận có chút hiểu về Hạ Tưởng, hơn nữa y cũng xem như là một nửa nhân vật chính trị, cũng biết đạo cân bằng, nhưng y vẫn chưa hiểu rõ về Hạ Tưởng, và không rõ Hạ Tưởng làm thế nào mà lần nào cũng chuyển bại thành thắng, làm thế nào mà lần nào cũng tìm được điểm tựa có lợi, từ đó mà khơi ra toàn bộ thế cục!

Cho nên khi Trình Hi Học nghe được Hạ Tưởng phát biểu, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ chỉ cần đẩy hắn ra trước sân khấu, chỉ cần hắn dám phát biểu trước mọi người, không tin còn tìm không ra sơ hở của hắn? Đợi thời cơ chín muồi, y cũng không sợ tự hạ thấp thân phận đích thân ra trận, cũng muốn mượn cơ hội tốt này đánh ngã Hạ Tưởng ngay tại chỗ! Nếu như có thể ở trước mặt những nhân vật tinh anh dường như có sức ảnh hưởng trong giới học thuật ở khắp thủ đô hỏi được Hạ Tưởng, chỉ cần tạo thành sự thật là năng lực bản thân Hạ Tưởng có hạn và không có thành tích gì trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, lời vàng lấp lánh, Hạ Tưởng sẽ trở thành tội nhân của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, đồng thời, tỉnh Yến cũng sẽ đối mặt với áp lực to lớn của cả giới học thuật, nhất định sẽ chấm dứt thi hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.

Nhất cử định càn khôn, y không những có thể mượn cơ hội này ngồi vững vị trí danh vọng đệ nhất trong giới học thuật, còn có thể có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp. Sau này chẳng những có thể trở thành cố vấn kinh tế trong trung tâm cấp cao, còn có thể ở trong nước được các tỉnh tôn sùng, tranh nhau mời y đến đọc diễn văn, chỉ điểm kết cấu kinh tế, trở thành nhà kinh tế học xứng đáng cái tên Thái Sơn Bắc Đẩu trong nước, nhất cử nhất động sẽ thu hút ánh mắt của vô số người, cũng sẽ được quốc tế đẩy lên thành nhà kinh tế học có thể ảnh hưởng kinh tế toàn Trung Quốc, thử nghĩ, sẽ vinh quang và vinh dự như thế nào!

Trình Hi Học dường như thấy được thắng lợi rực rỡ, vẻ mặt cười nhạt nhìn Hạ Tưởng, thầm nghĩ thừa dịp bây giờ còn có thể cười được, cứ cười thoải mái. Hạ Tưởng, sau này cậu cũng đừng trách tôi cứ phải chèn ép cậu, thật sự vì chúng ta không cùng trận tuyến, tôi phải thay người khác đấu tranh anh dũng, cũng như vậy, cậu cũng là lính hầu của người khác, không thể buông tha, nếu chỉ có một người có thể thắng, ai cũng hi vọng là bản thân.

Lại nhìn xuống Cốc Nho ngồi hàng ghế đầu, vẻ mặt trấn tĩnh. Còn có Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh đứng bên cạnh Cốc Nho, cũng vẻ mặt thản nhiên. Trình Hi Học nhìn lại phe của y, cũng có Sở Nhiên và Trương Dương, đúng lúc hình thành tình thế đối lập, cũng là thế cục thế lực ngang nhau. Y có ưu thế là sân nhà, lại chuẩn bị đầy đủ, có thể nói chiếm thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Cục hôm nay, trên căn bản là cục nhất định thắng. Mặc dù hơi bất ngờ liên tục gặp Cốc Nho và ba người Hạ Tưởng đột nhiên xuất hiện, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Trình Hi Học cũng có đối sách tùy cơ ứng biến, y vô cùng tự tin, dù sao đại học Trung Sơn cũng là địa bàn của y, buổi diễn thuyết hôm nay lại là sự kiện lớn của y.

Hạ Tưởng bình ổn tâm trạng một chút, nhìn đám người nghìn nghịt phía dưới, nói không khẩn trương là giả, dù sao hắn cũng là lần đầu tiên đối mặt với nhân vật nặng ký như vậy, biết đứng ở trên bục giảng, nhìn như là một vinh quang, kỳ thật là một dày vò rất lớn, một lúc bất cẩn sẽ thua hết. Mà nếu thua ở đây, sẽ thua thảm hại, không còn có khả năng đứng lên lần nữa.

Bởi vì không ai lại cho anh cơ hội lên tiếng trước mặt nhiều chuyên gia giáo sư như vậy!

Hắn cũng biết rõ, muốn hoàn toàn thuyết phục các chuyên gia giáo sư ở đây là không có khả năng, hắn cũng không dự tính muốn thuyết phục ai đánh động ai, nếu một lòng ôm ý tưởng nổi danh ở đây hoặc là muốn khiến mọi người tin phục, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ ngược lại, không ai muốn nghe một thanh niên 27 tuổi nói bốc nói phét thảo luận phương châm chính sách, cũng sẽ không có người muốn hắn đàm luận lý luận tri thức, dù sao hắn không phải chuyên gia học giả gì.

Trong lòng Hạ Tưởng có chủ ý.

- Với sức ảnh hưởng của giáo sư Trình trong giới học thuật trong nước, muốn thử tôi, nói thật, trong lòng tôi rất sợ hãi, hơn nữa hôm nay tôi đến để nghe thuyết trình, cũng là có tâm lý đến đây để học hỏi, trên thực tế nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, tôi là khách không mời mà đến, nói không chừng bây giờ giáo sư Trình còn đang buồn bực, sao cậu bé Hạ Tưởng lại như vậy, không mời mà đến, có chút không biết lễ phép.

Lời mở đầu của Hạ Tưởng khiến mọi người cười khẽ, không khí dịu đi không ít, đạt được hiệu quả mà Hạ Tưởng muốn có.

- Nhưng mà vốn có bản lĩnh học lén tinh thần không sợ mặt dày, tôi vẫn cứ dưới tình trạng chưa nhận được lời mời của giáo sư Trình, lẻn vào đây. Thật ra lẻn vào đây cũng không sao, tôi tin rằng ở hiện trường cũng có không ít bạn học cũng giống như tôi, không nhận được lời mời, nhưng thật sự là muốn được nhìn xem phong thái của giáo sư Trình, liền mạo hiểm lẻn vào hội trường. Người khác không dám thừa nhận, khi tôi lên đại học, cũng làm không ít chuyện như vậy. Ai lén lút lẻn vào, hãy giơ tay lên, cỗ vũ dũng khí cho tôi.

Hạ Tưởng vừa dứt lời, không ít nam sinh nữ sinh đứng giữa lối đi đều cùng giơ tay, còn không ít người cười đáp lại:

- Tôi là, tôi là trốn học lẻn vào đây.

- Tôi cũng vậy.

- Còn có tôi!

- Hạ Tưởng cố lên, học lén không cho là trộm, nghe lén cũng không cho là trộm! Chúng tôi ủng hộ anh.

- Cảm ơn, cảm ơn mọi người, trong lòng tôi kiên định hơn nhiều rồi.

Hạ Tưởng khẽ vỗ ngực, bộ dạng bất an, ngay cả những giáo sư ở hàng trước cũng bị hắn chọc cười, nhìn hắn cười gật đầu.

- Cũng không biết có phải vì nguyên nhân tôi nghe lén, mà trong quá trình diễn thuyết của giáo sư Trình đã nhiều lần nhắc đến tên tôi, khiến tôi được sủng ái mà lo sợ. Nhưng mà nghe kỹ lại, thì ra là giáo sư Trình có hiểu lầm, có thành kiến về chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến. Ngay cả đối với tôi dường như cũng có chút ý kiến. Thử nghĩ chẳng qua tôi chỉ là một thành viên bình thường trong tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, không ngờ lại có thể lọt vào tai của giáo sư Trình, được ông để tâm, cũng là vinh hạnh của tôi.

Hạ Tưởng nói đến đây, quay người nhìn Trình Hi Học khom người cúi chào:

- Cảm ơn giáo sư Trình nâng đỡ, vốn các vị có mặt tại đây cũng không biết Hạ Tưởng là ai, qua vài lần ông nhắc tên, cho dù là nâng hay đạp, dù sao cũng là đã nổi tiếng. So với rất nhiều người hiện nay vì muốn nổi tiếng mà bất chấp thủ đoạn, tôi ngồi phía dưới nghe giảng cũng có thể nổi tiếng, quả thật quá may mắn.

- Ha ha…

- Ha ha…

Mọi người cười vang, đều vì Hạ Tưởng tự giễu mà trầm trồ khen ngợi. Lời nói của Hạ Tưởng có bất đắc dĩ có tự giễu, cũng có một thái độ thoải mái và không bận tâm, nhận được sự tán thành sâu sắc của mọi người.

Dù thế nào, Hạ Tưởng đã thắng được điểm ấn tượng của không ít người.

Trình Hi Học cũng đang cười, chỉ có điều sắc mặt y hơi tối, Hạ Tưởng quả thật không đơn giản, chẳng những có thể hoàn toàn điều động không khí, còn có thể dẫn dắt tâm trạng của mọi người, hắn cũng thật là một chàng trai không dễ đối phó.

Hạ Tưởng cười nhạt, tiếp tục nói:

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp từ nghĩa rộng mà nói, là muốn nhằm vào hình thức kết cấu kinh tế trước mắt để tiến hành điều chỉnh và cải cách, định nghĩa cụ thể thế nào, tôi không cần phải múa rìu qua mắt thợ nữa, các vị chuyên gia có mặt tại đây còn lợi hại hơn tôi nhiều. Tôi nói thêm nữa cũng là làm điều thừa, tôi chỉ muốn với sự lý giải của cá nhân tôi về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà cho một ví dụ không quá hình tượng. Ví dụ trong một căn phòng bày đầy vật dụng trong nhà, thời gian lâu rồi, có vài vật dụng cũ, có vài vật dụng hư hỏng. Để sống thoải mái hơn thì cần phải bố trí lại căn phòng, bày trí lại vật dụng trong nhà, hành động bày trí lại vật dụng trong nhà chính là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.

Hạ Tưởng cho ví dụ mới lạ mà hình tượng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

- Người và người khác nhau, động đến vật dụng trong nhà nào trước, là đào thải hay tiếp tục sử dụng, đều có tiêu chuẩn phán đoán khác nhau, cho nên khi chứng thực cụ thể điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cải cách chế độ doanh nghiệp nào trước, đều vì cách nhìn của người chủ đạo khác nhau hoặc là điểm xuất phát khác nhau, mà không có một tiêu chuẩn cụ thể.

Hạ Tưởng đang phản bác cách nói của Trình Hi Học là trong quá trình cải cách chế độ doanh nghiệp có mưu mẹo hay không.

- Nhưng có một điểm, có những vật dụng trong nhà hư hỏng thậm tệ thì chỉ có thể bị đào thải mà không cần thiết phải để lại, tin rằng trong lòng mọi người đều có một tiêu chuẩn được xem như công bằng. Ví dụ về nhà máy bông vải.

Mọi người đều biết, không chỉ có nhà máy bông vải của tỉnh Yến bị đóng cửa nghiêm trọng, trong nước dường như tất cả nhà máy bông vải đều trải qua nổi đau phá sản đóng cửa. Vừa rồi giáo sư Trình nói không sai, thành phố Đan Thành cũng từng là thị trường lớn về bông vải, có sáu nhà máy bông vải, nhưng chúng ta cũng phải nhìn thấy một sự thật ác liệt là sáu nhà máy bông vải đều phá sản, không còn nhà máy nào sinh tồn, rốt cuộc là có nguyên nhân gì tạo thành cục diện hiện nay? Tôi nghĩ đây cũng là một nguyên nhân mấu chốt thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Chính là nếu như nhận thức sớm vấn đề của bản thân chúng ta, tiến hành sớm điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, không dám nói các nhà máy bông vải đều có thể cứu sống, nhưng ít nhất cũng có hai ba nhà máy có thể sống sót.

- Cho nên tôi muốn nói chính là, chỉ trích cách nói không tiến hành cải cách chế độ của nhà máy bông vải là vô cùng không có trách nhiệm, nhà máy bông vải như một chiếc ghế đã lung lay, bốn chân đều đã gãy, gỗ cũng tệ, làm thế nào cải chế? Nếu như đóng chân mới thì gỗ vốn có cũng không thể sử dụng được bao lâu, tình hình như vậy, đổi một chiếc ghế khác là cách lựa chọn sáng suốt nhất, mà không phải là nhất định phải tu bổ chiếc ghế cũ, chẳng những phí thời gian phí sức lực, hơn nữa còn là hành động thật sự hao tài tốn của!

Câu cuối cùng, giọng nói của Hạ Tưởng đột nhiên cao lên không ít, lộ rõ tác dụng.

Sở Nhiên thấy Hạ Tưởng hoàn toàn nắm bắt được không khí hiện trường, cố tình quấy rối bố cục của Hạ Tưởng, liền vội vàng chen vào nói:

- Xin lỗi, Trưởng phòng Hạ, tôi cắt ngang một chút, muốn xin phép hỏi một câu, trong quá trình cải cách chế độ thành phố Đan Thành, tại sao nhìn trúng hạng mục tuyến đường sắt nối ra biển và dự án du lịch văn hóa trước mà không chọn những hạng mục khác tiến hành cải cách chế độ trước, có phải có mục đích gì không thể nói ra cho người khác biết hay không?

Câu hỏi của Sở Nhiên vô cùng không khách sáo, thậm chí có thể nói là rất bất lịch sự, hiển nhiên cô đóng vai trò đỏ mặt tía tai.

Hạ Tưởng không chút tức giận, ngược lại còn ôn hòa mà cười:

- Bạn Sở hỏi rất hay, trước khi tôi trả lời vấn đề của cô, tôi muốn hỏi cô và mọi người một vấn đề trước, có được không?

Sở Nhiên gật đầu.

Hạ Tưởng lấy tay chỉ ra hội trường, cười hỏi:

- Xin hỏi bạn Sở khi vừa bước vào hội trường, trước tiên chú ý gì?

Sở Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Tưởng sẽ có một vấn đề như vậy, suy nghĩ rồi thành thật trả lời nói:

- Tôi nhìn thấy giáo sư Trình trên bục giảng trước.

Hạ Tưởng gật đầu cười, quay đầu lại hỏi Trình Hi Học:

- Xin hỏi Giáo sư Trình, ông chú ý gì trước?

Trình Hi Học có chút chần chừ, nói:

- Tôi chú ý các vị giáo sư và chuyên gia ngồi hàng đầu trước.

Hạ Tưởng cũng cười như vậy, lại hỏi Trương Dương vấn đề tương tự.

Trương Dương trả lời là chú ý tới đám người đông nghìn nghịt ở đây trước.

Sau đó Hạ Tưởng lại hỏi Cốc Nho, Cốc Nho cười ha ha:

- Hạ Tưởng hỏi tôi, tôi phải nói thật rồi, khi tôi vừa vào cửa liền chú ý hội trường hôm nay bố trí đổi mới hoàn toàn, nhất là hai dàn loa ở phía trên đã đổi mới, cũng là vì buổi diễn thuyết của giáo sư Trình, đại học Trung Sơn quả thật đã bỏ vốn không ít.

- Ha ha

Lời nói của Cốc Nho khiến mọi người cười vang, đều đưa ánh mắt nhìn về phía dàn loa treo ở phía trên, quả nhiên, vừa nhìn là thấy thiết bị mới thay.

Hạ Tưởng lại hỏi Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng vô cùng phối hợp Hạ Tưởng, còn đứng lên, lớn tiếng nói:

- Khi tôi vừa vào cửa liền chú ý một điểm. Ánh mắt của tôi độc đáo, người khác chắc chắn không chú ý đến, chính là tấm bandroll treo phía trên một bên cao một bên thấp, không có cân bằng.

Mọi người vừa nghe, đều không hẹn mà cùng nhìn lên tấm bandroll treo phía trên sân khấu, quả nhiên, trái cao phải thấp, không nằm trên đường thẳng.

Mọi người lại phát ra một loạt tiếng nghị luận.

Sau đó, Hạ Tưởng lại hỏi vài sinh viên ở đây.

- Tôi vừa vào cửa thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.

Một nam sinh vẻ mặt đầy mụn nói.

- Trước tiên tôi nhìn thấy hai gã bảnh bao.

Một nữ sinh tự xưng tên Tiểu Nguyệt Nguyệt nói.

- Trước tiên tôi chú ý đến đèn trong hội trường, sáng hơn nhiều so với trước đây

- Tôi chú ý nhất là hội trường hiếm khi được quét dọn sạch sẽ như hôm nay.

Mọi người nói xôn xao, gần như không ai có đáp án giống nhau.

Sau khi Hạ Tưởng hỏi một vòng, lại trở lên sân khấu, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nói ra đáp án:

- Nếu như xem hội trường như thành phố Đan Thành, mỗi người đi vào đều được coi như là một người chủ đạo của tổ lãnh đạo. Bởi vì sở thích và hứng thú của mỗi người khác nhau, thân phận bất đồng, lập trường bất đồng, cho nên điểm dừng chân cũng bất đồng, điểm bắt mắt trước tiên cũng mang phong cách cá nhân vô cùng rõ ràng.

- Tôi nghĩ đáp án này đã trả lời rất tốt vấn đề vừa rồi của bạn Sở! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Đánh một vòng lớn, thì ra Hạ Tưởng đang áp dụng thủ đoạn như vậy, khiến tất cả những người trả lời vấn đề đều gián tiếp chứng minh tính chính xác đáp án của hắn, trực tiếp có được kết luận khiến người khác không cách nào phản bác!

Thông minh mà lanh lợi, tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi đối với câu trả lời đặc sắc của Hạ Tưởng, vỗ tay như sấm, trận chiến mở màn của Hạ Tưởng kết thúc thắng lợi!

Sở Nhiên vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu nói không ra lời.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn về phía Hạ Tưởng, ánh mắt chớp động, toát ra thần sắc vừa hâm mộ vừa thưởng thức.

Sở Nhiên chần chừ một hồi, vẫn không cam tâm thất bại, lại bước tới trước một bước, hỏi:

- Được, tôi thu lại lời nói vừa rồi, xin lỗi anh, còn một vấn đề, tuyến đường sắt nối ra biển hao tổn nhiều của cải, ngoại trừ có lợi cho nhà máy thép Đan Thành, tôi nhìn không ra còn có ảnh hưởng có lợi nào khác, có thể mời Trưởng phòng Hạ giải thích một chút hay không, thiết tưởng của tuyến đường sắt nối ra biển là một ý nghĩ thế nào?

- À, vấn đề này có chút miễn cưỡng…

Hạ Tưởng lạt mềm buộc chặt, trước tiên giả vờ khó trả lời, sau đó chuyển giọng nói:

- Bởi vì ý nghĩ có khi chính là tài sản vô hình, nếu như vận dụng thích đáng, có lẽ còn là của cải lớn. Xin hỏi bạn Sở, khoa chính quy và nghiên cứu sinh của cô đều học kinh tế học?

- Đúng vậy

Sở Nhiên rất kiêu ngạo mà gật đầu

- Tôi tính sau này cũng ra sức học tiến sĩ kinh tế học.

Hạ Tưởng liền cười:

- Bạn Sở Nhiên nếu như học thức uyên bác, cũng nên biết cách nói ý nghĩ chính là của cải, đúng không?

Sở Nhiên đương nhiên rõ có khi một ý nghĩ một sáng kiến có thể đem đến hiệu quả và lợi ích kinh tế cực đại, trên kinh tế học cũng học qua ví dụ liên quan, liền gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Về ý nghĩ tuyến đường sắt nối ra biển, tôi cũng vừa hình thành, vốn dự định coi thành của cải của cá nhân tôi, nếu như bây giờ cô hỏi đến, tôi phải thả con tép, bắt con tôm. Nói ra khiến học giả chuyên gia ở đây phê bình chỉ ra chỗ sai.

Hạ Tưởng thái độ khiêm tốn, giọng điệu bình tĩnh, nói:

- Tuyến đường sắt nối ra biển thông đến cảng Hoàng Dịch. Cửa khẩu Hoàng Dịch bây giờ còn chưa hình thành quy mô, sau khi có tuyến đường sắt nối ra biển, Đan Cương tất nhiên sẽ xây dựng bến tàu ở cửa khẩu Hoàng Dịch.

- Một bến tàu cũng không thể đem đến nhiều hiệu quả và lợi ích kinh tế cho Hoàng Dịch.

Sở Nhiên phản đối nói.

- Cô nói đúng, nhưng đừng quên một điểm, sức mạnh của ví dụ là vô biên. Sau khi xây dựng bến tàu Đan Cương, cảng Hoàng Dịch sẽ bước đầu có qui mô. Mà Đan Cương đã có cửa ra biển, có tuyến vận chuyển trên biển, giá thành vận chuyển giảm mạnh, đem đến hiệu quả và lợi ích sẽ vô cùng rõ ràng. Còn một điểm xin bạn Sở Nhiên đừng quên, thành công của Đan Cương tất nhiên sẽ đem đến hiệu ứng phóng xạ, mà thành phố Đan Thành nằm trong sáu thành phố trung nam của tỉnh Yến, lại cách Hoàng Dịch xa nhất. Có kinh nghiệm thành công của thành phố Đan Thành, năm thành phố khác cũng tất nhiên sẽ đố kỵ mủi lòng, mấy chục tỉ là có thể khiến một thành phố nội địa có thêm một cửa ra biển, tuyệt đối là một kinh doanh vô cùng xứng đáng, tin rằng năm thành phố rất nhanh cũng xây dựng lên tuyến đường sắt nối ra biển từ địa phương đến cảng Hoàng Dịch, trong tương lai có thể dự kiến, không nhắc tới sáu thành phố trung nam bởi vì ưu thế lớn trên vận chuyển mà tuyến đường sắt nối ra biển đã đem đến, chỉ đối với đầu tư cảng Hoàng Dịch, thì có thể trong thời gian ngắn sinh ra một thành phố cảng bậc trung mới nổi.

Vừa nói dứt lời, học giả chuyên gia hàng đầu lập tức tán thưởng.

- Tuyệt chiêu, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới một thành phố Hoàng Dịch có thể dẫn dắt kinh tế sáu thành phố trung nam toàn tỉnh Yến, sáng kiến tốt, ý nghĩ tốt.

- Tuy rằng nói cách nghĩ có mục tiêu quá cao, nhưng phân tích tỉ mỉ một chút, vẫn còn một mặt thiết thực có thể làm.

Đương nhiên cũng có xuất hiện tiếng không hài hòa.

- Điều này cũng có chút chắc hẳn phải vậy, ai dám đảm bảo sau khi xây dựng xong tuyến đường sắt Đan Cương, nhất định sẽ đem đến hiệu quả và lợi ích lớn.

- Cho dù Đan Cương vì thế mà được lợi, thành phố khác không bức thiết cần hạng mục vận chuyển trên biển, cũng sẽ không có nhiều hứng thú với tuyến đường sắt nối ra biển.

Tuy nhiên tổng thể mà nói, người tán thành nhiều, người phản đối ít, Hạ Tưởng lại qua được!

Bình luận

Truyện đang đọc