Khi biết được Chu Hồng Cơ không ở văn phòng, Hạ Tưởng còn không ngờ Chu Hồng Cơ sẽ đi ngả bài với Hà Giang Hải, bởi vì theo hắn thấy, Chu Hồng Cơ còn không đến mức choáng đầu như vậy.
Sự thật chứng minh, hắn đã đánh giá quá cao sức phán đoán của Chu Hồng Cơ trong tình thế phức tạp.
Nguồn: http://truyenfull.vnHạ Tưởng còn chưa kịp hỏi rõ Chu Hồng Cơ đi đâu, nhân viên của Ủy ban Kỷ luật chỉ nói rằng y vừa đi ra ngoài, cụ thể đi đâu thì không rõ lắm. Hạ Tưởng cũng không làm khó nhân viên văn phòng, bọn họ có thật sự biết hay không có lẽ khó nói, có lẽ chính là không muốn nói thật ra mà thôi.
Hắn đã nghĩ gọi điện thoại trực tiếp cho Chu Hồng Cơ để hỏi rõ thì có chuyện xảy ra.
Bên ngoài tỉnh ủy ồn ào tranh cãi. Từ sau sự kiện xe cộ lần trước, cửa tỉnh ủy tăng mạnh cảnh giới, nhưng người tới lại không phải điêu dân cũng không phải nhân viên mà là người nhà của nhân viên Tỉnh ủy, lực lượng canh gác cửa cũng không tiện dùng sức mạnh quá mức.
Mấu chốt là người ta còn mặc áo tang đi tới, khóc lóc ầm ĩ, làm cho ai nhìn cũng phải rớt nước mắt thông cảm, ai còn không biết xấu hổ mà dùng sức mạnh cưỡng ép chứ? Không sử dụng sức mạnh, nhưng phải thực hiện chức trách, nên hơi thể hiện vẻ ngăn trở một chút là được.
Vì vậy, cửa chính Tỉnh ủy lại một lần nữa bị vây chặt.
Vừa lúc Khâu Nhân Lễ có việc đi ra ngoài, không ở Tỉnh ủy, Tôn Tập Dân liền trở thành người cao nhất phụ trách Tỉnh ủy. Khi tin tức rơi vào tai y, y còn không nghĩ sự tình có liên hệ gì với mình, liền tính cho người hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn chưa ra lệnh thì đã có người tới báo cáo.
Sự tình có liên quan tới Chu Hồng Cơ.
Sau khi suốt đêm trở về, Mục Chính Nhất liền liên hệ với nhân viên trông giữ hiện trường. Vừa tờ mờ sáng liền truyền đến tin tức xác thực, bốn nhân viên công tác trên xe có một người tử vong tại chỗ, ba người bị thương, may mắn là không bị thương quá nặng.
Nhưng rất không may, người chết lại không phải lái xe, cũng không phải cán bộ cấp phòng bình thường, mà là một Trưởng phòng, họ Ngưu.
Quan trọng nhất là, khi chết, Trưởng phòng Ngưu đang đè chặt lên người một nữ đồng nghiệp trên xe là cô Dương. Xin chú ý, không phải Trưởng phòng Ngưu giở trò lưu manh mà là cứu người. Chính nhờ có Trưởng phòng Ngưu cố gắng bảo vệ cô Dương, Trưởng phòng Ngưu hy sinh một cách vinh quang, cô Dương mới có thể may mắn thoát chết, là người bị thương nhẹ nhất trong số bốn người.
Vì thế người nhà của Trưởng phòng Ngưu mặc kệ mọi việc, mặc nguyên áo tang tới yêu cầu Tỉnh ủy chủ trì công đạo, trả lại sự trong sạch cho Trưởng phòng Ngưu, đồng thời trao tặng cho Trưởng phòng Ngưu một danh hiệu vì sự hy sinh cao cả của anh ta.
Người nhà của cô Dương cũng không vừa, người chết thì chết, ngay cả chết rồi cũng không để người sống được dễ chịu, thật biết cách chết. Người nhà của cô Dương cũng náo loạn Tỉnh ủy, yêu cầu Tỉnh ủy có lời chính thức, không thể làm hỏng sự trong sạch của người ta.
Hai nhà liên hợp với nhau, thương lượng, cảm thấy Chu Hồng Cơ cần phải tự mình ra mặt, an ủi người nhà nạn nhân. Bởi vì dù sao người cũng là do Chu Hồng Cơ phái đi làm việc, hơn nữa còn làm việc danh không chính, ngôn không thuận, rốt cuộc đi tỉnh Yến điều tra vụ án gì cũng không nói rõ.
Đồng chí Chu Hồng Cơ nào biết được sự tình lại náo loạn nhanh như vậy. Sáng sớm y đã đi ngả bài với Hà Giang Hải, chuẩn bị buổi chiều tới xử lý hậu quả sự việc Trưởng phòng Ngưu, không ngờ người khác không để y có thời gian.
Cũng đúng, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề đi tới tỉnh Yến quả thật là danh bất chính ngôn bất thuận, xem như một lần bí mật điều tra. Kỳ thật bình thường Ủy ban Kỷ luật rất nhiều khi bí mật điều tra, nhưng ai ngờ được khi bí mật điều tra cũng bị tai nạn chết người. Tai nạn chết người thì thôi, còn náo loạn ra chuyện xấu, lại còn hai gia đình bắt tay nhau tới Tỉnh ủy náo loạn. Như vậy không phải là muốn làm mất mặt Chu Hồng Cơ sao?
Khiến Chu Hồng Cơ mất mặt cũng được, bởi vì khẳng định đằng sau sự việc có người thúc đẩy. Nếu không sao mới chỉ có nửa ngày, Trưởng phòng Ngưu anh dũng cứu cô Dương, sự kiện xả thân cứu mỹ nhân này lại được truyền bá rộng rãi chứ?
Kỳ thật Chu Hồng Cơ cũng không muốn bạc đãi Trưởng phòng Ngưu, khẳng định là phải báo cáo rằng hy sinh khi làm nhiệm vụ, có tiền trợ cấp, an ủi người nhà, v.v..., khẳng định phải dùng quy cách cao nhất để thể hiện sự thương cảm cấp dưới của y. Chẳng qua y chưa kịp chỉ đạo thực hiện thì sự việc đã bất ngờ xảy ra.
Nếu lúc này Chu Hồng Cơ ý thức được tất cả sự kiện đều cố ý nhắm vào y, hiện tại y thu tay vẫn còn kịp, nhưng y lại bị Hà Giang Hải làm cho tức giận, dẫn tới đưa ra quyết định sai lầm, khiến sai một ly đi một dặm, cuối cùng ngay cả Hạ Tưởng cũng không thể kéo y lại nổi.
Khi biết được sự kiện xảy ra bên ngoài, Hạ Tưởng liền biết rằng sau tai nạn xe cộ của Mục Chính Nhất, kế hoạch tấn công Chu Hồng Cơ đợt hai đã khởi động. Nếu nói tai nạn xe của Mục Chính Nhất là dọa dẫm và cảnh cáo, như vậy sự kiện người nhà tới chửi bới làm loạn chính là đánh vào uy danh của Chu Hồng Cơ, khiến y mất hết thanh danh.
Thực sự là từng bước ép sát, từng bước đều kinh tâm. Chẳng lẽ hiện tại Chu Hồng Cơ vẫn chưa tỉnh ngộ mình đang ở đâu sao?
Nếu để Hạ Tưởng biết lúc này Chu Hồng Cơ đang gặp Hà Giang Hải và ầm ĩ một trận, chắc hẳn hắn sẽ phải thầm mắng Chu Hồng Cơ ngu xuẩn. Chỉ tiếc, hiện tại Hạ Tưởng cũng bận rộn công việc, không thể đánh thức Chu Hồng Cơ đúng lúc.
Hơn nữa, cho dù hắn muốn cũng không chắc có thể đánh thức nổi.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, nghe Ngô Thiên Tiếu báo cáo lại sự việc bên ngoài xong, hắn hơi lắc đầu: Sự tình không liên quan tới mình, không cần nhúng tay vào thì hơn. Nhưng xuất phát từ sự quan tâm vẫn là cần nhắc nhở Chu Hồng Cơ, hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Chu Hồng Cơ, không ngờ điện thoại lại đổ chuông trước.
Vừa thấy có điện thoại, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười. Thật sự là quá nhiều việc, không ngờ quên mất việc lớn này. Cầm điện thoại lên, Hạ Tưởng vội nói:
- Chủ tịch Thành, ngượng ngùng quá, quên mất không tới sân bay đón ngài.
Thành Đạt Tài hiển nhiên không để ý:
- Không cần khách sáo, hiện giờ tôi đã đến nhà khách. Cậu trước hết cứ liên hệ với Nha Nội, nếu tiện thì trưa gặp mặt.
Thành Đạt Tài vẫn tính cách nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Mấy năm gần đây rất ít xuất đầu lộ diện, có lẽ lần này ông ta tới tỉnh Tề cũng đã có quyết tâm làm một trận lớn.
Năm đó khi Thành Đạt Tài gây dựng sự nghiệp, tung hoành khắp nơi, dám làm dám chịu, hiện tại tới giai đoạn thủ thành, lâu lắm rồi ông ta không đánh cuộc một phen. Lần này bị Hạ Tưởng kéo ra chiến trường, cũng là có một kiểu tuổi già nhưng chí chưa già, lý tưởng hào hùng chí ở ngàn dặm.
Người già rồi, rất khó có được tình cảm mãnh liệt. Lần này so chiêu với Nha Nội, khiến Thành Đạt Tài lại một lần nữa tìm được cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt năm xưa, sao có thể không tích cực chủ động chứ?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, liền đáp ứng:
- Được, để tôi liên hệ với Nha Nội.
Nha Nội hiện giờ bề ngoài vẫn đang nằm viện ở thành phố Lỗ, vừa không xuất viện cũng không trở về Bắc Kinh. Ý tứ cá nhân không nói cũng rõ, chính là muốn chơi bài bi tình khổ nhục kế, nhưng thực tế bản thân y đã sớm vô sự.
Hạ Tưởng liền tạm thời đẩy việc Chu Hồng Cơ sang một bên, gọi điện thoại cho Nha Nội.
- Tổng giám đốc Cao, Chủ tịch Thành đã đến thành phố Lỗ, trưa nay anh có thời gian không?
- Chủ tịch Thành tới rồi à?
Giọng Nha Nội vừa hưng phấn vừa có chút khẩn trương:
- Sao không nói sớm, để tôi ra sân bay đón Chủ tịch Thành? Thật sự là, quá thất lễ với Chủ tịch Thành. Chủ tịch Thành nghỉ ở nhà khách nào? Để tôi đi thăm hỏi ông ta ngay.
Dù có xuất phát từ thật tâm hay không, Nha Nội chủ động đi thăm hỏi Thành Đạt Tài cũng quả thật là nên vậy. Thứ nhất là trong việc tài chính chuyển đổi cổ phần, y có việc cần nhờ Thành Đạt Tài. Hai là với những truyền kỳ mà cá nhân Thành Đạt Tài đã trải qua, chắc chắn là một nhân vật đỉnh cao trong giới bất động sản trong nước. So sánh với ông ta, Nha Nội còn kém quá xa.
Cho dù tập đoàn Thiên Giang của Nha Nội hiện tại cũng là một trong những tập đoàn cực kỳ nổi tiếng trong giới bất động sản trong nước, nhưng người trong giới đều biết rằng, giá trị của tập đoàn Thiên Giang kém tập đoàn Đạt Tài nhiều lắm, đằng sau thành công của nó có rất nhiều yếu tố chính trị.
Nhân tố chính trị chống đỡ cho tập đoàn lớn, nếu chính trị thất thế cũng rất dễ bị sụp đổ. Đây cũng chính là lý do hiện tại Nha Nội rất muốn mua lại tập đoàn Đạt Tài. Dù sao tập đoàn Đạt Tài cũng đi theo con đường thị trường đích thực, nếu tập đoàn Thiên Giang muốn không xuống dốc trong nhiệm kỳ sau, tất nhiên cũng phải học cách sinh tồn trong thương trường.
Doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước (doanh trại thì cố định còn người lính thì thay đổi liên tục), một doanh nghiệp có thể có truyền thống kế thừa trăm năm chứ không thể có chính khách nào tại vị trăm năm. Nha Nội cũng là xuất phát từ kế lâu dài mới tự hạ mình trước mặt Thành Đạt Tài.
Chỉ tiếc Nha Nội tính toán quá khôn ranh, không phải là muốn học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến của tập đoàn Đạt Tài, cũng không phải thật tâm muốn hợp tác với Tập đoàn Đạt Tài, mà là muốn mượn danh nghĩa hợp tác để thâu tóm Tập đoàn Đạt Tài.
Như vậy chẳng khác nào tự chôn mầm tai họa cho bản thân.
Nếu tính tới kế hoạch thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai ở Bắc Kinh, vậy hành động nhìn như điên cuồng của Nha Nội trước nhiệm kỳ mới, kỳ thật chính là muốn lần cuối cùng mượn quyền lực chính trị to lớn để kiếm một khoản thật đậm.
Hạ Tưởng có thể hiểu được hành động này của Nha Nội, nhưng chính vì hiểu cho nên hắn càng kiên định đẩy mạnh kế hoạch phản kích của mình.
Hẹn xong địa điểm và thời gian gặp mặt vào giữa trưa, Hạ Tưởng là người trung gian cũng phải ra mặt, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội tốt nhắc nhở Chu Hồng Cơ, khiến đồng chí Chu Hồng Cơ rất không may đi lạc đường, tới nơi không có đường rút lui để đi nữa.
Tỉnh ủy xử lý sự kiện trưởng phòng Ngưu và cô Dương như thế nào, Hạ Tưởng không quan tâm, cũng chẳng quan hệ gì tới hắn. Hắn chỉ biết Tôn Tập Dân ra mặt, nghĩ cũng khá thú vị. Phiền toái của Chu Hồng Cơ lại do Tôn Tập Dân tới giải quyết hậu quả, coi như là nhờ vả đúng người đi.
Đến giữa trưa, Hạ Tưởng đi tới địa điểm hẹn, Nha Nội và Thành Đạt Tài đã gặp nhau nửa buổi, trò chuyện rất vui vẻ. Hạ Tưởng đến lại càng rộn rã hơn.
Một cuộc gặp gỡ ba bên, trong tiếng cười sang sảng của Thành Đạt Tài, sự vui vẻ ra mặt của Nha Nội, sự ôn hòa lắng đọng của Hạ Tưởng, đã long trọng mở màn.
Cùng lúc đó, Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải lần đầu tiên so chiêu trực diện, cũng lên tới mức giương cung bạt kiếm.
Kỳ thật ngay từ đầu, khi Chu Hồng Cơ rảo bước tiến vào phòng bệnh, không khí coi như hòa hợp, thậm chí Hà Giang Hải còn xuống giường đón, rất nhiệt tình, thái độ thành khẩn.
Hà Giang Hải lộ vẻ rất kinh ngạc:
- Ô, thật sự là khách quý. Tôi đang tự hỏi sao bên ngoài lại có chim khách kêu, hóa ra đúng là chào mừng ngài tới.
Chu Hồng Cơ rất khinh miệt sự giả dối của Hà Giang Hải nhưng vẫn ra vẻ rất đau lòng, thân thiết an ủi và chia buồn với sự mất mát người con yêu của Hà Giang Hải.
Sau khi chào hỏi xong, Chu Hồng Cơ cũng không khách khí lập tức ngấm ngầm chất vấn Hà Giang Hải vì sao phải lần nữa...