QUAN THẦN

Khâu Tự Phong là ý gì đây? Sắp xếp như thế này không phải là muốn cố ý khiến hắn xuống đài sao?

Khâu Tự Phong nhìn thấy Hạ Tưởng xấu hổ liền cười cười xin lỗi. Âm thầm vẫy tay, ý là không phải là anh ta cố ý sắp đặt như thế mà là sự trùng hợp mà thôi.

Hạ Tưởng chưa bao giờ lo lắng như ngày hôm nay khi nghĩ đến việc có một bé gái như con bướm bay đến ôm chân hắn và gọi hắn là cha. Cũng may Mai Hiểu Lâm cũng nhìn thấy gánh nặng lo lắng của hắn liền ám hiệu mắt với hắn khiến hắn hoàn toàn yên tâm. Cô không mang theo Mai Đình đến.

Gặp mặt, hàn huyên, giới thiệu, về cơ bản là đều quen biết lẫn nhau. Chính là Tào Thù Lê và Hạ Đông cần Hạ Tưởng giới thiệu. Mọi người đều cùng khen ngợi vẻ đẹp của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng không cảm thấy gì nhưng Hạ Đông thì thấy rất kiêu hãnh.

- Mẹ đẹp nhất. Mẹ của những người bạn mà con từng gặp, chẳng ai đẹp bằng mẹ cả.

Lời của trẻ con là lời nói thật. Những người có mặt ở đó, Khâu Tự Điệp không thể sánh với Tào Thù Lê còn Mai Hiểu Lâm cũng kém cỏi vài phần.

Mùa thu Bắc Kinh, thời tiết mát mẻ. Tào Thù Lê mặc váy dài, tóc dài búi cao thể hiện vẻ trầm tĩnh xinh đẹp. Mai Hiểu Lâm ăn mặc trang điểm bình thường, phù hợp với thân phận của cô ta. Trong con mắt của Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm điềm đạm hơn rất nhiều. Cũng khiến cô ta thiếu chút dịu dàng của phụ nữ.

Quan trường là một nơi rất tốt để rèn luyện. Mai Hiểu Lâm một khi say mê con đường làm quan thì cô sẽ bị cái không khí của quan trường che đi cái ý vị của phụ nữ, thiếu đi sự dịu dàng mà thay vào đó là sự lãnh đạm và cứng nhắc.

Trong quan trường không cho phép một cán bộ nữ nói chuyện trên bục với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.

Cũng may, Mai Hiểu Lâm nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ khẽ gật đầu chứ không có biểu hiện gì lạ. Sau khi bắt tay, cô ta nói với Tào Thù Lê vài câu, không nhiệt tình như Khâu Tự Điệp nói với Tào Thù Lê mà rất lạnh lùng xa cách, phù hợp với thân phận hiện tại của cô ta.

Đúng vậy, nghe nói Mai Hiểu Lâm hiện tại rất được Trịnh Thịnh tán dương. Cô ta đã lên chức Phó giám đốc sở. Có hy vọng ba năm sau sẽ lên làm chính. Ít nhất thì sẽ trở thành thị trưởng của một thành phố. Vài năm sau, sẽ trở thành một cán bộ ngôi sao sáng chói trong giới chính trị trong nước.

Tào Thù Lê cũng đã từng gặp Mai Hiểu Lâm. Trong lễ kết hôn của cô, Mai Hiểu Lâm cũng tham gia. Cô không để ý lắm đến thái độ lạnh lùng của Mai Hiểu Lâm nhưng lại có chút khó hiểu với biểu hiện cố ý xa cách giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Khâu Nhân Lễ ở cửa đón chào, không bước xuống bậc. Hạ Tưởng bước về phía trước, biểu hiện sự cung kính:

-Xin chào Bí thư Khâu.

Khâu Nhân Lễ đưa tay ra về phía Hạ Tưởng, nói một cách oán trách:

- Sao lại là Bí thư Khâu chứ? Sao lại xa cách thế?

Hạ Tưởng hiểu ý, lập tức sửa ngay:

- Xin chào bác Khâu.

Khâu Nhân Lễ mới cười ha hả sau đó nắm tay Tào Thù Lê:

- Tôi và Vĩnh Quốc tuy rằng không quen nhau nhưng cũng đã nghe tên của ông ấy. Có cơ hội thì nhất định muốn làm quen với ông ấy. Cháu quay về thì nói với ông ấy cho tôi gửi lời hỏi thăm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Khâu Nhân Lễ là chính bộ, đến tỉnh Tề đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh ủy, coi như là bước một bước vững vàng. Ông ta hỏi thăm đến phó bộ Tào Vĩnh Quốc, thể hiện thiện ý, hơn nữa, giọng điệu hết sức chân thành.

Tào Thù Lê liền vội vàng nói:

- Đã sớm nghe Hạ Tưởng nói bác Khâu rất thân mật dễ gần, không làm cao. Cháu còn tưởng anh ấy nói dối. Không ngờ lại là thật. Cháu sẽ quay về nói với ba cháu, chắc chắn là ông ấy sẽ rất vui. Ba cháu rất thích kết bạn đặc biệt là những người bạn độ lượng và tính tình tốt như bác Khâu đây.

Khâu Nhân Lễ cười ha hả:

- Chả trách Hạ Tưởng đã sớm thành gia lập nghiệp. Hóa ra là vì Vĩnh Quốc sinh ra một cô con gái tốt. Không sợ phải nói với cô, Thù Lê, ở Bắc Kinh không biết có bao nhiêu người có quyền có thế muốn nghe ngóng hỏi thăm Hạ Tưởng. Nói là Hạ Tưởng chưa kết hôn thì đều rất muốn anh ấy là con rể. Nhưng họ đều muộn một bước, mà không muộn mười bước đấy chứ, đều kém xa con mắt của cháu.

Tào Thù Lê vẻ mặt thẹn thùng, Hạ Tưởng liền trêu ghẹo nói:

- Bác Khâu nói sai rồi. Không phải là cô ấy có con mắt nhìn tốt mà là vì cháu quá hấp dẫn. Gặp cháu một cái là yêu luôn.

- Là em theo đuổi anh trước đúng không?

Tào Thù Lê liếc Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt hạnh phúc.

- Đừng quá đắc ý. Anh tưởng anh là người mà ai gặp cũng thích sao?

- Không tin?

Khâu Tự Điệp cố ý nói to ra.

- Thù Lê, cô thực sự không tin. Cô bây giờ không cần Hạ Tưởng nữa. Tôi dám nói chắc rằng lập tức sẽ có hàng trăm cô gái ào đến muốn lấy cậu ta. Tôi sẽ là người đầu tiên xếp hàng.

-Ha ha

Tất cả mọi người đều cười, Mai Hiểu Lâm cũng chỉ đành phụ họa cười theo, có nụ cười nhưng không có ý cười gì cả. Ánh mắt lơ đãng dừng lại trên khuôn mặt kiều diễm tỏa sáng kia của Tào Thù Lê. Ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

Làm khách ở nhà họ Khâu, khách và chủ đều vui vẻ, đến Hạ đông cũng rất nổi bật. Lúc đầu cậu bé còn có chút gò bó nhưng lát sau thì quen dần, chạy tới chạy lui khắp nơi, trêu người này, đùa người khác. Đến cuối cùng, ngay cả Mai Hiểu Lâm dù không hứng thú lắm cũng trở nên thích Hạ Đông, còn kéo đôi tay nhỏ bé của Hạ Đông chạy vài vòng trong sân.

Cậu bé Hạ Đông nho nhỏ, làm sao biết được những người xung quanh là ai? Nó chỉ để ý đến việc chơi cho vui chứ chẳng biết các cô các chú xung quanh, ai nấy đều là những nhân vật quan trọng. Mấy năm sau, thì lại là những ông quan to của tỉnh xuất hiện.

Giờ ăn trưa, sau khi đã ngồi yên vị thì vang lên tiếng nhạc đệm.

Khâu Tự Phong vốn là ở bên trái của Hạ Tưởng. Tào Thù Lê ở bên phải. Sau đó Mai Hiểu Lâm lại ở bên phải Tào Thù Lê. Vốn là tiệc nhà, chỗ ngồi sắp xếp không quá coi trọng. Tùy ý là được rồi. Nhưng Mai Hiểu Lâm nhìn thấy Hạ Tưởng ôm lấy con và ở cùng với Tào Thù Lê, cùng nhau vui vẻ hòa thuận khiến cô thấy buồn phiền. Cô liền lấy cớ vì ngồi đầu gió nên đau vai nên đổi chỗ với Mai Hiểu Mộc.

Khâu Nhân Lễ mắt sáng như đuốc, nhìn ra điều gì đó, nhưng chỉ cười thầm. Trong bữa tiệc, ông ta và Hạ Tưởng cụng mấy ly. Chỉ nói một số câu chuyện không quan trọng. Nhưng Hạ Tưởng hiểu rõ rằng, Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc mà nhà họ Mai phái ra trùng hợp thế nào mà lại đến nhà họ Khâu làm khách. Chẳng phải là cái gì trùng hợp, với thân phận của nhà họ Khâu, với sự khôn khéo của nhà họ Mai thì sẽ không tạo ra những sự sắp xếp không hợp lý. Sở dĩ có cục diện như hôm nay vẫn là có liên quan đến việc tiếp cận nhà họ Mai và nhà họ Khâu.

Hơn nữa Hạ Tưởng cũng có thể đoán được, sự xuất hiện của Mai Hiểu Lâm cũng là tuyệt chiêu của Mai Thái Bình, là nhắc nhở, là ám thị, chính là muốn cho hắn biết, hai nhà họ Mai và họ Khâu liên thủ hoan nghênh hắn. Hắn có nên thịnh tình đáp ứng hay không?

Đáp ứng cái gì? Sau đó tự sẽ có người nói ra vấn đề.

Đương nhiên, cũng có tâm tư của Mai Thái Bình bên trong. Vẫn là đừng để hắn quên Mai Đình.

Mai Hiểu Mộc tìm một cơ hội, cũng nói với hắn vài câu. Đề tài không rời khỏi Nghiêm Tiểu Thì. Nghe ý của Mai Hiểu Mộc, Nghiêm Tiểu Thì đối với y vẫn là lạnh lùng. Về cơ bản, y đã gần hết hy vọng nhưng vẫn còn tia may mắn, muốn để Hạ Tưởng đưa ra chủ ý cho y.

Chuyện tình cảm thật sự không miễn cưỡng được. Hạ Tưởng cũng không có biện pháp gì cả liền khuyên Mai Hiểu Mộc vài câu, đơn giản chính là mấy câu đưa đẩy, trên đời này thiếu gì hoa thơm của ngọt, sao lại phải yêu đơn phương một loài hoa? Rất cũ mà cũng chẳng có gì thuyết phục, hắn thực sự đâu phải là chuyên gia tâm lý về mặt tình yêu và hôn nhân cơ chứ?

Bên trong vẻ mặt của Mai Hiểu Mộc không che giấu được sự bất đắc dĩ và thất vọng.

Sau khi ăn xong, Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc cũng không ở lâu, cáo từ đi luôn. Hạ Tưởng biết rằng cha con nhà họ Khâu khẳng định là có điều muốn nói. Qủa nhiên, sau bữa cơm và uống trà, Khâu Nhân Lễ liền đề xuất ý kiến đi ra vườn dạo.

Mùa thu không khí mát mẻ, lại là thời gian sau chiều thoải mái nhất. Hạ Tưởng cùng Khâu Nhân Lễ, Khâu Tự Phong bước chầm chậm trong vườn. Bởi vì nguyên nhân trong lòng đã có quyết định, thế nên rất thoải mái.

Khâu Nhân Lễ ở phía trước, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong ở phía sau. Khâu Nhân Lễ không nói chuyện, Hạ Tưởng liền nói nhỏ với Khâu Tự Phong. Khâu Tự Phong cười hi hi ha ha giải thích Mai Hiểu Lâm cũng là tức thời nảy sinh ra ý định đến nhà họ Khâu dự tiệc, cũng không có sự sắp xếp trước. Anh ta cũng nói chắc là bút tích của Mai Thái Bình, bảo Hạ Tưởng đừng hiểu lầm anh ta.

- Hiểu Lâm bây giờ trưởng thành nhiều hơn rồi.

Khâu Tự Phong hơi xúc động nói, đưa tay hái một chiếc lá, nắm chơi trong tay.

-Nhưng có điều, cô đến gần với người của Đoàn hệ thì tôi không thấy hay lắm. Đoàn hệ hiện tại có xu thế rất lớn. Trong việc điều chỉnh quy mô lớn cán bộ cấp tỉnh vừa qua, xuất thân từ Đoàn hệ đã chiếm 1/3, đã là hình thái người sau vượt lên người trước rồi. Hiện tại thế lực tổng thể đã vượt qua thế lực bình dân và thế lực gia tộc.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Đoàn hệ phát triển nhanh chóng có nguyên nhân khách quan của nó. Nhưng tôi không hề lo lắng việc thế lực của Đoàn hệ lớn mạnh.

- Ồ, vậy cậu có cao kiến gì?

Khâu Nhân Lễ chỉ đi trên đường không nói gì thì lại quay lại, nhìn Hạ Tưởng một cách hứng thú:

- Suy nghĩ của người trẻ tuổi luôn nằm ngoài mọi sự giải thích. Đặc biệt là cậu, có những cái khiến người ta kinh ngạc.

Hạ Tưởng vội khiêm tốn xua tay:

- Bác Khâu đừng khen cháu thế. Bác khen cháu là cháu sẽ nói năng linh tinh đấy.

-Ha ha

Khâu Nhân Lễ cười vỗ vai Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói:

- Coi như nói chuyện phiếm.

- Điểm khác biệt giữa Đoàn hệ, hệ Bình dân và hệ gia tộc chính là, chỉ là vì đều là những quan viên đi ra từ Trung ương Đoàn, chứ không phải là vì sự tương đồng quan niệm lãnh đạo nên mới trở thành một thể. Còn hệ bình dân và hệ gia tộc là xuất thân giống nhau và lại thêm điểm chung về quan niệm chính trị mới trở thành một thể. Đoàn hệ số quan viên tuy nhiều nhưng chỉ thể hiện ra họ đều có kinh nghiệm về công việc của Đoàn thanh niên, chứ không thể hiện quan niệm chính trị giống nhau của họ. Có lẽ một số quan viên của Đoàn hệ có khuynh hướng bảo thủ, có người lại cấp tiến…

Khâu Nhân Lễ dừng bước chân, quay đầu lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng. Một lúc lâu mới lại lắc đầu thở dài:

- Hai ngày trước đây bác có nói chuyện này với Thái Bình, Bá Cử. Mấy người nói chuyện hồi lâu mới đưa ra một quyết định, không ngờ cậu nói một cái là nói ra ngay được. Hạ Tưởng, bác không đánh gia nhầm cháu. Qủa nhiên là có ánh mắt chính trị siêu phàm.

Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười, nếu như không phải là hắn có cái nhìn xa rộng hơn người khác, là hắn hiểu biết về tương lai hơn người khác, nên biết được hướng đi đại thể của lịch sử, trước mặt Khâu Nhân Lễ, thái độ vẫn là phải rất đoan chính. Khâu Nhân Lễ hiện tại xem ra rất bình dị gần gũi, nhưng ông ta dù sao cũng là quan lớn vùng biên giới, nhân vật có thể quản lý một tỉnh trong nước, cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.

Có thể đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, không chỉ cần có sự tán thành nhất trí của Trung ương, càng có chỗ hơn người trên chính trị.

Khâu Tự Phong cũng nói:

-Nếu như tôi có được ánh mắt và kiến giải của cậu thì chắc là bây giờ cũng là Bí thư Thành ủy rồi.

Trong lúc cười nói thì đi đến dưới một giàn nho. Nho mọc rậm rạp, phía dưới hình thành bóng râm, còn có một cái bàn đặt dưới đó. Trên bàn còn có ấm trà. Ba người ngồi xuống, rồi lại nói một số chuyện ngoài lề. Khâu Nhân Lễ liền nhớ tới một điều gì đó, đột nhiên hỏi:

- Buổi tối có phải đến nhà họ Phó không?

Chẳng có gì giấu giếm, Hạ Tưởng liền gật đầu.

- Cậu ở thành phố Lang những gì làm được thực sự là rất tốt. Đả kích được thế lực đen tối. Đó là điều người bình thường không làm được. Nhưng có người ném cậu vào thành phố Lang, cho cậu tự sinh tự diệt thì có chút không đúng lắm. Vẫn là cha con nhà họ Ngô lợi hại. Ra tay trong thời khắc mấu chốt lại hòa nhau một ván. Tôi nói cho cậu một câu này, cậu và nhà họ Khâu, họ Mai, họ Phó, họ Ngô mối quan hệ cũng không tồi, là cơ hội tốt. Đừng đi đường vòng nữa, đường vòng của thành phố Lang quá nhiều nguy hiểm. Suýt nữa là cậu bị hại...

Cách thức nuôi dưỡng người nối tiếp của hệ bình dân và hệ gia tộc không giống nhau, bởi vì người của hệ bình dân đều là tự phấn đấu một con đường riêng, từ bậc thấp rồi đến bậc cao đều rất chú trọng cái năng lực cá nhân này. Nhấn mạnh sự rèn luyện cá nhân. Thế lực gia tộc có không ít người là xuất thân Thái tử Đảng. Sau người đều có thế lực gia tộc to lớn chiếu cố, gặp chuyện thì sẽ cầu viện lên trên. Ý ngoài lời của Khâu Nhân Lễ là cùng với hệ bình dân, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ té ngã. Bởi vì đối phương trong thời khắc mấu chốt sẽ không đưa tay ra kéo lấy bạn, chỉ khiến cho bạn tự mình đi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn thôi. Nguy hiểm quá lớn.

Mạo hiểm chính trị, có lúc chỉ cần có một lần sai lầm thì vạn kiếp không khôi phục lại được.

Bình tĩnh mà xem xét, lời nói của Khâu Nhân Lễ cũng không phải là không có lý. Nhưng người trong chốn quan trường, không chỗ nào mà không cẩn trọng cẩn thận, như một lớp băng mỏng, đều muốn hướng về phía trước, không chịu gặp nguy hiểm. Qủa thật, mạo hiểm tuy quá nguy hiểm, nhưng có lúc thu lợi cũng lớn, là mối quan hệ tỉ lệ thuận. Nhưng nói trắng ra Hạ Tưởng cũng không muốn mạo hiểm, cũng muốn chắc chắn làm chuyện thật tế làm chính sự. Nhưng mạo hiểm ở thành phố Lang là hắn không tự chủ được. Sau khi bị điều đến thành phố Lang thì đã bước vào nơi thị phi. Không thể không hai tay mở ra cánh cửa sinh tử.

Sự lên chức sóng yên biển lặng, ai ai cũng đều muốn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng không dám tự nhận hắn luôn luôn có thể tính toán không chút sơ hở. Sau đó, trải qua cửa ải đáng sợ nhưng không nguy hiểm. Ở thành phố Lang, hắn thiếu chút nữa là bị người ta hại đến không phản kháng lại được. Chỉ có thể lấy bạo trị bạo, không chút nương tay. Cũng có vài lần nửa đêm thức giấc, hắn cũng sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Thân ở trong đó, cái dư vị bên trong, không thể nói ra cho người ngoài biết.

Mỗi người đều có một mặt yếu ớt, Hạ Tưởng cũng thế. Ở thành phố Lang mâu thuẫn kịch liệt nhất, hắn làm sao không cầu xin sự trợ giúp của lão Cổ? Mượn cả thế mượn cả lực? Chẳng có cách nào. Người khác đều có chỗ để dựa. Hắn chỉ đơn thương độc mã muốn làm chấn động một hòn núi lớn thì căn bản không có khả năng. Từ nội tâm mà nói, hắn không dám có cái nhìn bất mãn gì với Thủ tướng ngồi yên không quan tâm. Nhưng ít nhất về sau ngẫm lại, cũng thực sự mấy lần mạo hiểm, nếu như có được sự hỗ trợ của cấp trên thì bước đi sẽ cao xa hơn, hắn cũng sẽ giảm bớt áp lực.

Khâu Nhân Lễ rất thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra sự nguy hiểm và nhu cầu của hắn tại thành phố Lang. Nếu như hoàn toàn hướng về thế lực gia tộc, không đề cập đến sự trợ giúp của nhà họ Khâu và nhà họ Mai thì nhà họ Ngô cũng sẽ giúp đỡ hắn hết mức. Con đường của hắn nhất định sẽ rất vững vàng, thuận buồm xuôi gió.

Chỉ có điều hoàn toàn dựa vào thế lực gia tộc thì cũng là một con đường không có đường lui. Nếu như hắn lớn mạnh lên nhờ vào một tay bồi dưỡng của thế lực gia tộc, vậy thì hắn hoàn toàn nghe theo thế lực gia tộc, trở thành người đứng đầu hàng ngũ giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc. Xem xét lâu dài một chút, thậm chí trở thành người tiếp nối thế lực gia tộc hơn nữa theo như quan niệm chính trị hiện tại của thế lực gia tộc, thế tất sẽ đứng ở vị trí người phát ngôn đối lập với lợi ích của dân chúng bình thường.

Hạ Tưởng xuất thân hèn kém. Không muốn vì riêng cá nhân mình mà trở thành một trong những thành viên của cái mà bao người gọi là chủ nghĩa tư bản quyền quý. Hơn nữa trong quan niệm chính trị của hắn, chủ nghĩa tư bản quyền quý cần phải dẫn dắt, cần phải tìm một con đường phù hợp nhất với thổ nhưỡng chính trị trong nước, thuận theo trào lưu lịch sử và tạo ra một gương lớn cho đất nước. Nếu không thì chỉ là đối lập với dân chúng bình thường, dễ dẫn đến sự mất khống chế xã hội.

- Đi thành phố Thiên Trạch, là một cơ hội tốt.

Khâu Nhân Lễ lại nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa.

- Mối quan hệ giữa Trần Khiết Văn và nhà họ Khâu thì cũng nói được. Mối quan hệ giữa Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh và nhà họ Khâu cũng rất tốt. Cậu tuy có chút mâu thuẫn với Quốc Hoa Thụy nhưng không đánh nhau thì không quen nhau, không cần để ở trong lòng.

Một tầng hàm nghĩa khác của việc không cần để trong lòng, chỉ cần Hạ Tưởng giữ lập trường khuynh hướng về thế lực gia tộc, Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh tuyệt đối sẽ không làm khó hắn.

- Cảm ơn lời dạy bảo của bác Khâu. Cháu nhớ rồi.

Hạ Tưởng rất thành khẩn tiếp nhận lời nói của Khâu Nhân Lễ. Điều hiện tại hắn muốn là nghe ý kiến từ nhiều phía. Từ đó thu hoạch được quan điểm tiến bộ cho chính mình, chứ không phản bác, không phân biệt.

Khâu Nhân Lễ đứng dậy:

- Nghe nói công tác của Vĩnh Quốc ở tỉnh Tây vẫn thuận lợi chứ?

Tào Vĩnh Quốc hiện tại là ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, xếp thứ ba ở bộ máy chính phủ tỉnh Tây. Mặc dù đang xếp ở vị trí gần chót nhưng cũng đã bước được một bước đi đáng mừng. Chủ yếu là Hạ Tưởng lần trước đưa ra một chủ ý hiệu quả cho ông ta về việc đầu cơ vốn lưu động than đá. Ông vừa nêu ra một cái ở Ủy ban nhân dân tỉnh thì lập tức được Hình Đoan Đài nhiệt liệt hưởng ứng và được thực thi ngay. Sau khi thực thi thì vượt quá cả tưởng tượng, tỉnh Tây có thu hoạch lớn. Hơn nữa lại còn khiến cho Văn Châu ngậm bồ hòn.

Tào Vĩnh Quốc trên người còn có chiến tích chói mắt. Hơn nữa lại thêm Hình Đoan Đài ra sức ủng hộ, địa vị của ông ta ở tỉnh Tây càng ngày càng được củng cố.

Hạ Tưởng đáp một câu:

-Cũng được ạ.

Khâu Nhân Lễ liền híp mắt mỉm cười:

- Nói không chừng có một ngày, tôi còn có cơ hội vào bộ máy cùng tiếng nói với Vĩnh Quốc…

Trên đường trở về, Hạ Tưởng liền suy nghĩ mãi lời nói của Khâu Nhân Lễ. Cha vợ hiện tại là phó tỉnh. Muốn vào bộ máy cùng tiếng nói với Khâu Nhân Lễ thì phải cùng là chức Chủ tịch tỉnh. Lẽ nào nói rằng, ý của nhà họ Khâu là muốn lôi kéo cha vợ?

Rất có khả năng.

Nhà họ Khâu thất thế trong cuộc điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh. Tất nhiên muốn lấy lại trận địa. Nhưng muốn đánh tan cục diện hiện tại thì không có khả năng. Chỉ có lựa chọn trong lực lượng cấp phó tỉnh thôi, cha vợ vừa có năng lực, lại không bị các phái lôi kéo, đúng là người được lựa chọn phù hợp nhất.

Mấu chốt hơn nữa còn có, lôi kéo cha vợ cũng chẳng khác nào cột hắn vào cuộc chiến của nhà họ Khâu. Một công đôi việc.

Đều là những nhân vật dày dạn kinh nghiệm. Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười một cái, quay về sẽ khuyên cha vợ. Nếu như có người lôi kéo thì đừng vội biểu hiện, rụt rè một chút để xem rõ tình hình rồi mới chọn vị trí đứng.

Vừa mới trở lại khách sạn, chưa nghỉ ngơi được một giây. Phó Tiên Phong gọi điện thoại đến:

- Thị trưởng Hạ, tiệc đã chuẩn bị xong rồi. Tôi cho người đi đón anh nhá?

- Không cần, tôi lập tức sẽ đến.

Hạ Tưởng không dám để người nhà họ Phó đến đón hắn. Nhà họ Phó thái độ càng thấp thì hắn càng khấp khởi không yên. Dù là hắn có ngụy trang là đã cứu Phó Tiên Tiên thì cũng có chút nhiệt tình quá độ.

Dù sao hắn cũng từng có mâu thuẫn không thể điều hòa với nhà họ Phó.

Đến nhà họ Phó, đã là thời gian mới lên đèn. Nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười liên hồi. Phó Tiên Phong tự mình đi ra nghênh đón coi như cho Hạ Tưởng thể diện.

Vừa vào cửa, lại xuất hiện cảnh tượng khiến Hạ Tưởng kinh ngạc, người theo sát phía sau Phó Tiên Phong không ngờ lại là Ngô Nhược Thiên. Ngô Nhược Thiên vẻ mặt tươi cười, sau lưng anh ta còn có một người đàn ông trung niên, có nét giông giống Ngô Tài Dương, Ngô Tài Giang. Đúng là Hạ Tưởng chưa từng gặp ông lớn của nhà họ Ngô Ngô Tài Hà.

Bình luận

Truyện đang đọc