QUAN THẦN

Đương nhiên xe công vụ của Đồ Quân thì Hạ Tưởng biết, bởi vì có xung đột trực diện với Ma Phàm mà ngay trong sân của trường Đại học Bắc Kinh lại có thể gặp mặt Đồ Quân. Hạ Tưởng cũng muốn nhìn thử xem, Đồ Quân xử lý mâu thuẫn này như thế nào.

Ma Phàm đập vỡ kính chắn gió của xe Audi, phá hỏng cửa kính của xe mà vẫn còn chưa hết giận, y tiếp tục cầm cái gậy trong tay xông vọt tới Hạ Tưởng, vẻ điên cuồng như rất có vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lao về phía Hạ Tưởng để đánh.

Hồ Quốc Lập đang muốn ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Bí chặn lại, mà Tôn Bí thì y không thể trêu vào. Thôi vậy, y giả bộ như không phát hiện ra việc này, đành phải bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác. Trong lòng y than thầm hôm nay nếu thật có việc lớn xảy ra, cái họa này khẳng định sẽ do y gánh. Hôm nay thật xui xẻo, tự dưng lại gặp phải chuyện này?

Hạ Tưởng chắc chắn là không để Ma Phàm đánh trúng, hắn tránh sang một bên, một tay giữ chặt cánh tay của Ma Phàm, chân nhẹ nhàng đá quét một cái. Ma Phàm lập tức mất thăng bằng, không đứng vững được, té ngã xuống đất với tư thế như chó đang gặm cứt vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sau khi bị đánh ngã thì y lập tức khóc rống lên:

- Đánh người, có người đánh tôi, có người hành hung tôi. Mau, mau bắt lấy hắn!

Đúng là kiểu dáng của một gã vô lại lưu manh, thật biết làm trò

Nhưng thông thường thì người kêu oan sẽ tranh thủ được sự thông cảm của người khác. Đồ Quân từ trên xe bước xuống, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức giận tím mặt lại. Cô ta vội vàng chạy nhanh tới đỡ Ma Phàm đang nằm trên mặt đất dậy rồi trợn mắt nhìn Hạ Tưởng mà nói:

- Hạ Tưởng, cậu ức hiếp một đứa trẻ con như thế này thì có bản lĩnh gì? Đường đường là một Phó Thị trưởng thường trực thành phố Lang, từ thành phố Lang đến Bắc Kinh lại tranh giành tình nhân với một đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên? Cậu đã suy nghĩ đến hậu quả của việc này nếu rơi vào trong tai của Bí thư Ngả chưa vậy?

Vẻ mặt của Hạ Tưởng bình tĩnh, đối mặt với sự chỉ trích của Đồ Quân thì hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

- Phó Thị trưởng Đồ, Ma Phàm có phải là đứa trẻ vị thành niên hay không thì chưa cần nói đến, nhưng cô bảo tôi ức hiếp cậu ta? Cô nhìn thử xem, xe công vụ của Ủy ban nhân dân thành phố Lang đã bị cậu ta đập tan tành thành cái gì đây? Nếu chụp ảnh cái xe này rồi tung lên mạng, thêm vào mấy lời thuyết minh cường điệu vạch ra việc con trai của Phó Thị trưởng của Bắc Kinh đập phá mà ra nông nỗi này, chưa kể đến việc cậu ta lại còn uy hiếp Phó Thị trưởng thường trực của thành phố Lang, nếu vậy thì cô nói xem hậu quả sẽ thế nào?

Đồ Quân trong phút chốc trở nên sửng sốt, cô không nghĩ tới Hạ Tưởng có thể ứng đối một cách bình tĩnh như thế này, không ngờ còn có thể nghĩ ra thủ đoạn sẽ tung việc này lên mạng. Tuy nhiên, Đồ Quân cũng không phải là người nhát gan và sợ phiền phức, cô ta cười vẻ lạnh lùng:

- Nếu trên mạng cũng có những tin rằng Phó Thị trưởng thường trực thành phố Lang và một nữ sinh viên có quan hệ mờ ám thì anh nói xem sẽ có kết quả gì?

Đối chọi gay gắt, không nhượng bộ một chút nào? Hạ Tưởng cười ha hả, giơ tay ra chỉ Tống Nhất Phàm:

- Phó Thị trưởng Đồ, nữ sinh viên như lời cô nói đây chính là em gái của tôi. Nếu cô muốn nói xấu tôi và em gái tôi có quan hệ mờ ám thì tôi cũng không thể phản bác được. Để em gái tôi tự mình nói xem tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào.

Tống Nhất Phàm chớp chớp mắt, liếc qua Đồ Quân một cái để đánh giá rồi nói:

- Nghe nói cô là dì của Ma Phàm? Phiền chị quản cháu của dì cho tốt, hằng ngày cậu ta đều quấn quít lấy tôi, muốn tôi trở thành bạn gái của y. Cậu ta nghĩ rằng có một người bố và một người dì là Phó Thị trưởng là có thể hoành hành ngang ngược, muốn ai là bạn gái của cậu ta thì người đó phải làm như vậy. Bố tôi đã từng nói với tôi rằng phải xem anh Hạ Tưởng đây như người anh ruột của mình, kể cả việc tôi chọn bạn trai như thế nào, hình dáng ra sao là toàn bộ do anh ấy quyết định.

Đồ Quân bị lời nói của Tống Nhất Phàm làm cho nổi giận, cô ta mỉm cười nói:

- Ba cô, ai là ba của cô, đúng là thật ngốc…

Vẻ mặt của Tống Nhất Phàm lập tức trở nên nghiêm túc.

- Cô tên là Đồ Quân, đúng không? Là Phó Thị trưởng thành phố Lang, có đúng không vậy?

Đồ Quân không thèm để ý đến, trả lời luôn:

- Đúng vậy, mà sao?

- Tôi sẽ nói lại việc này cho ba của tôi, nói rằng Phó Thị trưởng thành phố Lang Đồ Quân nói ông ta là đồ ngốc.

- Đúng ông ta là hơi ngốc nghếch, làm sao lại có thể đưa con gái của mình ra cho người đàn ông khác, lại còn để hắn làm anh của cô… Mà ông ta làm việc ở đâu vậy?

Đồ Quân cũng biết Ma Phàm thay bạn gái xoành xoạch, mà cô ta cũng không biết Tống Nhất Phàm là người có thân phận ra sao. Hơn nữa lúc vừa rồi cô ta đang vội vàng xử lý công việc tại Bộ Nông nghiệp, đối với việc va chạm kịch liệt giữa Hạ Tưởng và Ma Phàm thì mặc dù có nghe thấy, nhưng cũng không biết được tỉ mỉ, cũng không nắm rõ được cô gái trước mắt rốt cuộc có thân phận gì.

- Ba của tôi công tác ở Ủy ban nhân dân, dường như chức tước của ông ấy to hơn cô một chút. Ông ấy tên là Tống Triêu Độ, có lẽ cô cũng đã nghe qua tên ông ấy.

Đôi mắt to của Tống Nhất Phàm nháy mắt vẻ nghịch ngợm, nét mặt như cười cười nhìn Đồ Quân.

Vốn Đồ Quân đang muốn châm chọc khiêu khích thêm mấy câu, nghe thấy câu nói này lập tức sững sờ tại chỗ, cái miệng dường như bị cái gì đó chẹn lấy cổ họng, mặt đỏ lên, tóc tai như dựng đứng, trong lòng bỗng chốc trở nên cực kỳ hối hận. Mình sao vậy, sao lại không lựa chọn từ ngữ cho thích hợp, ngay trước mặt nhiều người như vậy lại nói thẳng rằng Phó Chủ tịch thường trực tỉnh là đồ ngốc. Cho dù Tống Triêu Độ rộng lượng đến mấy, có thể không để trong lòng, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây mà lại nói con gái của ông ta, con gái của Phó Chủ tịch tỉnh Tống có quan hệ mờ ám với Hạ Tưởng thì….

Kể cả thực sự Hạ Tưởng và con gái của Phó Chủ tịch tỉnh có quan hệ mờ ám, cho dù tất cả mọi người trong tỉnh Yến đều biết, nhưng đã là người trong chốn quan trường thì ai cũng không dám nói việc này ra trước mặt người khác. Bình luận sau lưng lãnh đạo thì ai cũng đều đã từng làm, nhưng khi ở trước công chúng thì không ai dám nói rằng lãnh đạo không tốt, nếu không thì chính là người không biết làm người.

Người không biết làm người, ở trong mắt lãnh đạo chính là không biết làm quan

Bây giờ Đồ Quân muốn hối hận cũng đã muộn, Tống Triêu Độ là người xếp đầu tiên trong danh sách các ứng cử viên vào vị trí Chủ tịch tỉnh. Trên cơ bản, việc ông ta ngồi lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh là chuyện thật, như ván đóng thuyền rồi. Mặc dù cô ta có hậu trường ở Bắc Kinh, tuy vậy việc làm đắc tội với nhân vật số 2 tương lai của tỉnh Yến cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.

Vẻ mặt Đồ Quân rất khó xử:

- Tôi, tôi… không biết cô là thiên kim tiểu thư của Phó Chủ tịch tỉnh …

- Kể cả là cô có muốn biết thì tôi cũng không nghĩ tới việc phải làm quen với cô.

Tống Nhất Phàm phất tay.

- Anh Hạ, xe anh hỏng rồi, làm sao bây giờ?

- Ai làm hỏng thì người đó phải đền.

Ánh mắt của Hạ Tưởng nhìn thẳng vào Đồ Quân, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Đồ Quân lo lắng về việc này như thế nào.

Đồ Quân trong lúc nhất thời do dự, không nói gì. Ma Phàm đứng ở bên cạnh liền nói:

- Dì, không thể buông tha thằng này như vậy được. Hôm nay kiểu gì cháu cũng phải tiêu diệt hắn, ai cũng không ngăn cản được cháu.

Khi nói chuyện, Ma Phàm còn giơ tay như muốn xông lại đánh, Tôn Bí vội vàng giơ tay ngăn Ma Phàm lại. Y cũng đã nhìn ra không khí lúc này có vẻ không đúng, sự kiện rất đơn giản là Ma Phàm theo đuổi Tống Nhất Phàm đã tăng cấp lên thành cuộc đối đầu giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân. Lúc này Ma Phàm không thích hợp xông vào gây thêm náo loạn nữa.

Hạ Tưởng không chút để ý, liếc mắt nhìn Đồ Quân một cái.

- Phó Thị trưởng Đồ, biểu hiện của Ma Phàm thì chị cũng đã nhìn thấy rồi đấy, đúng hay sai thì đã có công luận.

Đồ Quân suy nghĩ rồi nói:

- Vậy cậu nói xem sự tình hôm nay làm như thế nào thì mới xong việc được?

Hôm nay hắn và Đồ Quân ngay giữa ban ngày ban mặt so chiêu với nhau, lại giành được lợi thế. Hôm nay là cơ hội tốt nhất để thử xem điểm giới hạn chịu đựng của Đồ Quân đến mức nào.

- Thứ nhất là chịu mọi phí tổn cho việc sửa chữa. Thứ hai, là phải xin lỗi Tống Nhất Phàm, cam kết là từ nay về sau không được quấy rầy Tống Nhất Phàm nữa.

Yêu cầu của Hạ Tưởng rất vừa phải, không thể nói là quá đáng được, nhưng Đồ Quân lại do dự, không dám đáp ứng liền. Bởi vì cô ta biết rằng, cô ta mà đồng ý thì chẳng khác nào là cô ta phải cúi đầu nhận thua trước mặt Hạ Tưởng cả. Mà cô ta thì lại luôn luôn cho rằng mình luôn cao hơn Hạ Tưởng một cái đầu, làm sao lại có khả năng nhận thua với hắn được.

Nhưng phía sau Hạ Tưởng lại còn có một Tống Triêu Độ.

Cho dù Tống Triêu Độ không vì một chuyện nhỏ như thế này để làm khó cô ta, nhưng chắc chắn ông ta đối với cô ta cũng sẽ ghi lòng tạc dạ, nói chung đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Mà nếu hoàn toàn đồng ý với các điều kiện của Hạ Tưởng thì cô ta cũng không muốn, mà nói cho cùng thì kể cả cô ta đồng ý thì Ma Phàm cũng không nhất định sẽ đồng tình.

Cái gì không biết chứ tính tình của Ma Phàm thì trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây là một người thích làm gì thì làm, không bao giờ để ý đến người khác.

Hơn nữa Ma Dương Thiên cũng cực kỳ bao che khuyết điểm, bảo Ma Phàm phải sửa xe và cúi đầu xin lỗi thì trên cơ bản là không có khả năng. Sửa xe thì còn có thể được, cô ta nghĩ ra biện pháp thì có thể giải quyết, nhưng bảo Ma Phàm phải cúi đầu nhận sai và không được quấy rầy Tống Nhất Phàm nữa thì cô ta không làm được, ngay cả chính bố nó là Ma Dương Thiên cũng chưa chắc đã quản được y.

Ma Phàm này từ nhỏ tới lớn tính tình vẫn như vậy.

Đồ Quân chần chừ một lát rồi nói:

- Việc sửa xe thì có thể đồng ý, nhưng bảo Ma Phàm phải cúi đầu nhận sai thì không thể được. Hơn nữa, tôi cảm thấy sự tình ngày hôm nay cháu tôi cũng có phần đúng. Còn sự việc giữa cháu tôi và Tống Nhất Phàm thì thật ra tôi cũng có thể khuyên nhủ nó, để nó kiềm chế một chút vậy.

Thành ý không đủ, không đạt tới điểm yêu cầu của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhẹ nhàng lắc đầu:

- Phải nhận sai và xin lỗi, hơn nữa còn phải cam đoan là sau này không được quấy rấy Nhất Phàm nữa. Nếu không, Phó Thị trưởng Đồ, sự tình ầm ĩ lên, đến lúc đó mặt mũi của mọi người cũng trở nên rất khó coi.

Đồ Quân vừa nghe vậy liền phát hỏa:

- Hạ Tưởng, cậu không phải vì tiến lên được một tấc lại đòi lấn thêm một mét. Tôi đã đồng ý sửa xe cho cậu là tốt lắm rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Muốn đường đường một đứa con của một Phó Thị trưởng của Bắc Kinh phải cúi đầu nhận sai, cậu vẫn chưa đủ tư cách.

Rất tốt, để Đồ Quân giận dữ thì mới phù hợp với tính cách của cô ta. Hạ Tưởng chẳng những không lùi bước mà lại còn cười lạnh một tiếng.

- Vậy tôi có thể nói là, con trai của Phó Thị trưởng của Bắc Kinh không xứng với con gái của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh được không? Hay là nói, cháu trai của một Phó Thị trưởng không xứng với với em gái của một Phó Thị trưởng thường trực thì như thế nào?

Lời nói của Hạ Tưởng đánh thẳng tới điểm mẫn cảm nhất của Đồ Quân, đó chính là sắp xếp về trật tự chức vụ. Quả thật, Ma Dương Thiên là Phó Thị trưởng Bắc Kinh nhưng không phải là ủy viên thường vụ, cũng không phải là Phó Chủ tịch thường trực, cấp bậc là tương đương với một Phó Chủ tịch tỉnh bình thường của tỉnh Yến. Còn Tống Triêu Độ là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, so sánh chức vụ với nhau thì thể hiện ra bên ngoài có vẻ như nhau, nhưng thực tế xếp hạng trong Đảng và quyền uy có được là khác hẳn. Hơn nữa, Tống Triêu Độ còn có khả năng trở thành vị quan đứng đầu tỉnh, còn khả năng của Ma Dương Thiên thì cực kỳ bé.

Tương tự, Hạ Tưởng là một Phó Thị trưởng thường trực, so với cô ta thì khả năng tiếp nhận vị trí Thị trưởng là lớn hơn. Bất kể cô ta ở bên trong Ủy ban luôn cố ý dìm Hạ Tưởng, nhưng đây cũng chỉ là một tâm lý mong cầu để cân bằng của cô mà thôi. Bởi vì chỉ cần đề cập đến việc xếp hạng và vị trí ngồi thì Hạ Tưởng luôn ở phía trước. Hơn nữa, trong xếp hạng của Thành ủy thì thậm chí hắn còn cao hơn cô đến vài thứ tự.

Hiện tại thì Hạ Tưởng điểm ra trước mặt mọi người rằng Ma Dương Thiên thì không bằng Tống Triêu Độ, cô thì không bằng hắn, điều này khiến cơn tức giận mà cô ta đang muốn kìm chế lại bừng bừng thiêu đốt:

- Hạ Tưởng, bây giờ chúng ta đang ở Bắc Kinh, không phải là ở thành phố Yến, cũng không phải là thành phố Lang. Cậu cố gắng lo thu xếp cho tốt đi, nếu chẳng may xảy ra xung đột gì thì tôi cũng không cách nào ngăn cản được đâu, lúc đó cậu chịu thiệt thì cũng đừng trách tôi.

Uy hiếp, một sự uy hiếp trắng trợn! Hạ Tưởng cười ha hả:

- Tôi đang nghĩ có nên nói cho Phó Thị trưởng Đồ một câu hay không, bất kể là tại thành phố Yến, thành phố Lang hay ở Bắc Kinh này thì tôi cũng không phải là người dễ bị thiệt thòi. Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ dùng biện pháp của chính mình để giải quyết.

Hạ Tưởng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc chỗ dựa của Đồ Quân lớn đến thế nào, mạnh mẽ ra sao.

Đồ Quân khoát tay:

- Rất tốt, xin mời!

Bộ dạng của cô ta có vẻ rất tự nhiên, như bảo mày muốn làm gì cũng được, thái độ đầy sự ngạo nghễ.

- Bắc Kinh này nước rất sâu, cẩn thận không bị ngập đấy.

Như thể là để phối hợp với thái độ ngạo mạn của Đồ Quân, cô ta vừa nói xong thì Ma Phàm cũng không nói một lời với ai, vùng ra khỏi vòng tay của Tôn Bí đang giả vờ ngăn cản mà vung gậy nhằm đầu Hạ Tưởng đánh tới.

Những người này đúng thực sự nghĩ rằng Hạ Tưởng khi ở tại Bắc Kinh thì giống như quả bóng cao su vậy, tùy ý người khác đánh đập chăng? Đồ Quân đúng là quá tự đắc, thái độ ngạo mạn còn chưa nói, vậy mà còn muốn hắn bị đánh mà mất mặt. Hạ Tưởng cười lạnh lùng, giơ tay cướp ngay cái gậy của Ma Phàm, rồi sau đó cũng không khách khí gì đá cho một cái vào đùi của y, cú đá này làm Ma Phàm phải bay ra phía sau khoảng ba mét.

Sở dĩ không đá vào bắp chân phía sau của y là cũng đã ra tay hạ thủ lưu tình rồi, nếu không đá vào đó chắc chắn y sẽ bị gãy chân. Lúc đó, với tính khí nóng nảy của Ma Dương Thiên thì cũng không có lợi cho Hạ Tưởng trong bước tiếp theo khi đối phó với Đồ Quân.

Tuy nhiên, cú đá này của Hạ Tưởng cũng đủ độc, Ma Phàm phải lăn mấy vòng trên mặt đất, đau đớn không chịu được kêu khóc ầm ĩ, tuy vậy vẫn không quên gào lên:

- Đánh hắn, đánh hắn cho tôi. Con mẹ mày, dám đánh tao à? Khốn khiếp, tao muốn chém mày. Tống Nhất Phàm, em đừng đi, không có được em thì anh không phải là Ma Phàm…

Hạ Tưởng giận dữ, tiến lên tát cho y cái cái.

- Mày dám động đến Tống Nhất Phàm cho dù chỉ một ngón tay thì tao sẽ làm cho mày muốn nguyên vẹn để hưởng thụ cuộc sống cũng không được.

Tôn Bí gấp đến độ chân tay luống cuống.

- Mau, mau, lại giúp Ma Phàm đi. Các cậu không nghĩ tới việc bị khai trừ thì khẩn trương lập tức ra tay, có hậu quả gì dù to đến mấy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Một câu nói này của gã đủ độ mạnh, lập tức một vài tên cảnh sát xông lên muốn động thủ.

Một chiếc xe Hummer cao lớn, dũng mãnh không biết từ lúc nào đã chạy đến ở phía sau, khi còn cách đoàn người mấy chục mét thì đột nhiên chân ga được dí xuống, tiếng máy gầm rú ầm ầm vang lên làm cho mọi người giật mình kinh hãi. Mấy tay cảnh sát đang chuẩn bị xông lên đánh Hạ Tưởng đều sợ đến ngây người ra, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên chiếc xe Hummer như bị điên lao thẳng vào trong đám người bọn họ.

Đồ Quân là người đứng mũi chịu sào, cô đứng ở vị trí giữa đường, chiếc xe Hummer dường như muốn lấy tính mạng của cô mà thẳng hướng lao đến. Đồ Quân quá mức sợ hãi, lúc này cũng không giữ được hình tượng là Phó Thị trưởng hay thục nữ yểu điệu gì nữa, vội vàng chạy trốn. Lúc chạy, dưới chân không cẩn thận bị trượt làm ngã lăn lóc trên đường, phải lăn mấy vòng mới đứng dậy được.

Chiếc xe Hummer lướt sát bên người cô ta, không chút do dự lao thẳng vào chính diện đuôi chiếc xe Ferrari của Ma Phàm. Rầm một tiếng, chiếc xe Ferrari bị đâm bay về phía trước hơn mười mét, cái đuôi xe bị chiếc Hummer cao lớn dũng mãnh đâm cho nát nhừ.

Dường như chiếc xe Hummer còn chưa hả giận, không ngờ lại tiếp tục quay đầu, lại một tiếng "Rầm", chiếc xe công vụ của Đồ Quân đang đỗ bên cạnh cũng bị chiếc xe Hummer đâm vào. Với cú đâm mạnh này, chiếc xe Audi của Đồ Quân bị móp thành một miếng lớn, xem như chiếc xe này cũng đã bị hư hỏng nặng.

May mắn lái xe của Đồ Quân đã sớm rời khỏi xe từ lúc trước, đang ở một bên xem náo nhiệt. Nếu không, với cú va chạm vừa rồi thì cho dù lái xe không bị thương cũng bị thất điên bát đảo.

Sau khi đâm vào chiếc xe Audi, xe Hummer lại tiếp tục rồ ga, một lần nữa đâm vào chiếc Ferrari, làm cho chiếc xe Ferrari bị đâm lăn lóc mấy vòng, chổng vó lên trời, xem như hoàn toàn hỏng hẳn.

Làm cho mọi người phải trợn mắt há mồm chính là chiếc xe Hummer lại tiếp tục quay xe lại, một lần nữa hung tợn đâm vào chiếc xe Audi, làm chiếc xe công vụ của Đồ Quân hoàn toàn bị hư hỏng rồi tiếp tục diễu võ giương oai đâm vào thêm hai, ba chiếc xe cảnh sát nữa. Đến lúc đấy thì chiếc xe Hummer mới rú ga ầm ĩ bỏ đi mất, để lại một hiện trường lung tung, lộn xộn, cứ vậy nghênh ngang rời đi.

Lúc mọi người phục hồi tinh thần thì chiếc xe Hummer đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi nữa.

Nhìn lại hiện trường thì một đống bừa bãi, hỗn độn, rơi trên đất những linh kiện, mảnh vỡ của xe ô tô, ngoài ra còn có một bọc nhỏ quần áo tùy thân mang theo người của Đồ Quân. Ngoại trừ đồ trang điểm bị rơi vãi ra ngoài thì còn có một điều đáng xấu hổ chính là một bịch băng vệ sinh vương vãi ra, cảm giác như đang muốn thuật lại sự kiện kinh tâm động phách vừa rồi.

Ma Phàm là người ở gần chiếc xe Hummer nhất, vừa rồi chiếc xe Hummer cứ vờn qua vờn lại sát bên cạnh người y đang ngã nằm ra trên mặt đất, làm cho bùn đất trên mặt đường bắn vào đầy người y. Trên mặt, đầu và người y toàn là bùn đất và các mảnh vỡ của xe, trông nhếch nhác, bẩn thỉu không thể chịu được.

Đương nhiên, toàn người bị vấy bẩn thì không tính là gì, cái chính là trong thời điểm hung hiểm vừa rồi thì thiếu chút nữa y phải bỏ mạng, đây mới chính là điều y cảm thấy sợ hãi nhất. Lúc đấy, y cảm thấy tim như ngừng đập lại, đũng quần ướt một mảng, sợ tới mức đã tè cả ra quần.

So với Ma Phàm phải tè ra cả quần thì Đồ Quân cũng không hề tốt hơn. Cô ta bị ngã lăn mấy vòng trên mặt đất nên tóc tai bù xù, trên người cũng dính đầy bùn đất bẩn thỉu, sắc mặt sợ quá trắng bệch ra, vẫn ngồi trên đất mà chưa hoàn hồn được. Lúc này, cô ta không hề còn có nửa điểm uy phong của một Phó Thị trưởng, quả thực bộ dạng lúc này giống như một mụ đàn bà chanh chua vừa bị ai đó đánh cho một trận, không khác chút nào.

Cô ta ngây người như phỗng, cả tiếng đồng hồ sau mà không hoàn hồn nổi, ngơ ngác nhìn những thứ riêng tư nhất rơi vãi ra ngoài. Ngoại trừ băng vệ sinh ra, còn có một hộp bao cao su đã mở để sử dụng, dường như những thứ này không tiếng động mà kể ra hết các bí mật của cô.

Tôn Bí, Hồ Quốc Lập, và mấy tên cảnh sát đều bị dọa làm choáng váng. Bình thường thì bọn họ thường bắt nạt kẻ yếu, từ trước đến nay chỉ có người khác bị bọn họ bắt nạt mà sợ tới mức mặt không còn chút máu, chứ bọn họ chưa từng gặp qua tình cảnh mà ngay cả tính mạng của mình cũng bị uy hiếp. Cảnh tượng lúc vừa rồi rất kinh người, thật là đáng sợ và đúng là cực kỳ nguy hiểm. Nếu như lái xe của chiếc Hummer kia chỉ hơi lỡ tay một chút thôi thì trong đám người ở tại chỗ này chắc chắn sẽ có mấy người bị thương, thậm chí còn bị thương rất nặng.

Thật là kiêu ngạo, thật sự điên cuồng. Ở đất Bắc Kinh dưới chân thiên tử này mà có người ngạo mạn đến cùng cực như vậy sao?

Tuy nhiên, hiển nhiên là xe Hummer đã có chuẩn bị rồi mới tới, chẳng những không có biển số, nói không chừng chính là cố tình tháo biển số ra, mà hơn nữa còn sử dụng lớp kính đặc chủng, không thể nhìn thấy rõ được người ở bên trong là ai. Mà đối phương làm xiếc với chiếc xe cũng là số một, chỉ ngắn ngủi trong thời gian một phút đồng hồ mà đã phá hỏng hai xe, đụng phá hư ba xe, sau đó lại thong dong chạy trốn. Không ngờ những cảnh sát đang ở đây cũng không một ai có phản ứng muốn đi đuổi theo hung thủ cả.

Khoan đã, có một chút không đúng. Vừa rồi, vào lúc nước sôi lửa bỏng hồi nãy thì gần như tất cả mọi người đều bị uy hiếp, chỉ có Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm là không bị gì cả. Nếu nói bọn họ đứng đúng vị trí thì ai cũng không tin được, bởi vì cự ly bọn họ cũng không xa nhau lắm. Cái chính là chiếc xe kia bỏ qua Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm mà cố ý đối phó với Ma Phàm và Đồ Quân.

Chẳng lẽ chiếc xe vừa rồi là cứu binh của Hạ Tưởng.

Lại qua gần một phút đồng hồ thì rốt cuộc Ma Phàm mới tỉnh táo lại được chút đỉnh. Y sợ quá khóc to lên.

- Mẹ ơi, làm tôi sợ đến chết đi được. Tôi không dám nữa, tôi không chơi nữa…

Y lảo đảo bổ sấp bổ ngửa đứng dậy làm lộ ra trên quần y một đoạn bị ướt khá lớn. Tuy mọi người đều biết y chỉ là dạng lưu manh cậy thế, dựa hơi mà hoành hoành ngang ngược nhưng không ngờ mới động một tí thế mà đã sợ tới mức tè cả ra quần.

Tôn Bí bước lên đỡ lấy Ma Phàm, trừng mắt với vẻ hung tợn nhìn Hạ Tưởng, muốn nói vài câu thật thật thâm độc. Nhưng y hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi thì lập tức trong lòng không còn một chút dũng khí nào nữa cả.

Đồ Quân cũng chậm chạp đứng dậy khỏi mặt đất, cũng cố không để mất hình tượng mà từng bước đi đến trước mặt Hạ Tưởng rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hạ Tưởng, cậu điên rồi. Tuy vậy, xin cậu nhớ kỹ cho, tôi nhất định sẽ báo đáp.

Cho dù tất cả mọi người hiểu được rằng chiếc xe Hummer vừa rồi là chiếc xe bên phía Hạ Tưởng gây nên, nhưng ai cũng không có chứng cớ nên không thể chỉ trích Hạ Tưởng được gì. Trong lòng Đồ Quân tuy lửa giận ngút trời, tuy nhiên cô ta cũng không để lửa giận át đi lý trí. Cảnh tượng vừa rồi đã mang đến cho cô một sự kinh ngạc quá mức mãnh liệt, mặc dù cô ta cũng muốn công kích Hạ Tưởng mấy câu, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không vực dậy được dũng khí.

Hạ Tưởng với vẻ mặt dường như không có việc gì, phủi phủi bụi trên người, cũng không để ý đến sự hoài nghi của Đồ Quân mà lại hỏi lại:

- Phó thị trưởng Đồ, đoạn nhạc đệm ngắn vừa rồi đã trôi qua, tuy nhiên không có quan hệ gì với chúng tôi cả. Bây giờ, việc chúng ta có nên giải quyết tiếp không nhỉ?

Khách quan mà nói thì cảnh tượng vừa rồi cũng diễn ra ngoài dự kiến của Hạ Tưởng. Mặc dù hắn biết là có người âm thầm đi theo trợ giúp hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc người này lại dùng đến thủ đoạn cấp tiến đến như vậy. Hơn nữa, người thực hiện cũng không lộ diện, điều này làm cho hắn có thêm một tầng nhận thức nữa về Triệu Tiểu Phong.

Trong lúc Ma Phàm gọi điện thoại tìm cứu viện thì Hạ Tưởng cũng gọi một cuộc điện thoại, không phải là gọi cho Cổ lão, cũng không phải là gọi cho những bạn bè, người thân của hắn ở Bắc Kinh mà là gọi cho người bạn mới là Triệu Tiểu Phong.

Triệu Tiểu Phong vừa nghe đến việc Hạ Tưởng gặp phiền toái ở Bắc Kinh và nhờ y ra mặt thì y cực kỳ sảng khoái. Gã đồng ý luôn, nói là lập tức sẽ tới.

Dụng ý của Hạ Tưởng rất sâu, Triệu Tiểu Phong cố ý liên kết cùng hắn ngăn cản việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien ở thành phố Yến, cho dù Triệu Tiểu Phong có rất ít lợi ích trong đó nhưng hắn cũng phải nhìn thấy được thành ý của Triệu Tiểu Phong thì mới được. Hôm nay, hắn và Đồ Quân trực diện phát sinh xung đột, lại liên quan đến Phó thị trưởng Ma Dương Thiên. Nếu Triệu Tiểu Phong trực tiếp lộ diện thì như vậy ngay lập tức sẽ biểu lộ việc y và Ma Dương Thiên, Đồ Quân có quan điểm hoàn toàn đối lập.

Hạ Tưởng cố ý để Triệu Tiểu Phong ra mặt, nhìn xem thử y giảng hòa như thế nào. Không nghĩ tới, Triệu Tiểu Phong không lộ diện ra mà lại cử tới một chiếc xe Hummer và một hành động nhanh như chớp giật đã tạo nên một tình cảnh tán loạn, lộn xộn bên phía Ma Phàm, gián tiếp giúp hắn giải quyết các phiền toái, với một cuộc va chạm cực kỳ khốc liêt này, đã không chút tiếng động nào biểu hiện ra lập trường của gã.

So với sự tưởng tượng của Hạ Tưởng thì còn kiên định hơn, và đồng thời cũng truyền ra một hàm nghĩa khác đó là việc Triệu Tiểu Phong không dám lộ diện ra, xem ra là gã cũng không muốn tạo ra mâu thuẫn trực tiếp với Ma Dương Thiên.

Bất kể như thế nào thì phong cách ra tay của Triệu Tiểu Phong vừa quyết đoán lại vừa có vẻ côn đồ, vừa có chút bất ngờ lại trong tình lý

Việc đã đến nước này thì Hạ Tưởng liền thừa thắng xông lên, không tin Đồ Quân còn có thể cứng rắn, mạnh mẽ được nữa. Có đôi khi, so chiêu giữa người với người thì tâm lý chiếm rất nhiều lợi thế.

Quả thật là Đồ Quân hơi sợ, cảnh tượng kinh tâm động phách trong làn sinh tử vừa rồi thì đúng là cô ta chưa bao giờ trải qua, mà Hạ Tưởng thì rất trấn tĩnh, dường như không có việc gì xảy ra cả. Vì vậy, cô ta kết luận rằng con người Hạ Tưởng này chẳng những lòng dạ thâm sâu, dụng tâm khó lường mà còn có một bộ mặt lòng lang dạ sói. Liên tưởng đến việc Nga Ni Trần bị hạ độc thủ dưới tay Hạ Tưởng thì lần đầu tiên ở sâu trong tâm trí cô sinh ra một sự sợ hãi. Người phụ nữ thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không sao so bì với nam giới được.

Nhưng lập tức cô ta lại nghĩ đến mạng lưới quan hệ của mình ở thành phố Lang, tới hậu trường của mình ở Bắc Kinh thì lòng tự tin trong người cũng trỗi dậy.

- Chiếc xe Hummer vừa rồi là chuyện thế nào? Phó thị trưởng Hạ chắc không biết? Đây là không hiểu thật hay giả bộ hồ đồ?

- Tôi thật sự cũng không biết chút gì về chiếc Hummer này. Tôi chỉ biết xe của tôi bị người khác đập phá, còn em gái của tôi thì lại bị người khác quấy nhiễu, tôi chỉ biết rằng mình phải bảo vệ em mình, thế thôi.

Hạ Tưởng chắc chắn không thể thừa nhận cảnh tượng vừa rồi cùng hắn có liên quan gì đến nhau. Cho dù người khác cho rằng là mình làm thì dù mình có thề thốt phủ nhận cũng không thể tránh khỏi sự nghi kỵ, tốt nhất là học theo điệu bộ của các chính khách, chỉ khẳng định những nguyên tắc đúng của mình.

Đồ Quân còn muốn đôi co nhưng nhìn thấy nước mắt nước mũi trên mặt của Ma Phàm, y khóc trông có vẻ rất đau lòng, ai khuyên nhủ cũng không chịu nín lại, khóc hơn một phút đồng hồ, được sự trợ giúp của Tôn Bí rồi y bước lảo đảo bỏ đi mất. Trong lòng cô thầm than lên một tiếng, Ma Phàm là người không bao giờ chịu thua ai bao giờ, vậy mà y còn lùi bước, nếu vậy thì cô còn cứng rắn chống lại để làm gì? Hiện tại nhường một bước cũng không có nghĩa là khi trở lại thành phố Lang không thể trả đũa được. Vì thế, cô ta liền thở dài một tiếng.

- Chi phí sửa xe tôi sẽ trả, tôi cũng sẽ khuyên Ma Phàm không nên theo đuổi Tống Nhất Phàm nữa. Tuy nhiên, những việc chúng ta đã gặp qua thì trong lòng mọi người đều biết, đến một ngày nào đó sẽ phải tính với nhau cả gốc lẫn lời.

Hạ Tưởng cười xua tay.

- Thật ra thì chúng ta không nợ gốc cũng không có lãi, chỉ cần tâm tính Phó thị trưởng Đồ bình tĩnh lại thì tất cả đều sóng êm gió lặng. Tuy nhiên, nếu cô cố ý thì tôi cũng có lời muốn nhắc nhở. Tôi đã nói rồi, ở tại thành phố Yến thì tôi cũng sẽ không bị cô ức hiếp, ở Bắc Kinh cũng không và ở thành phố Lang thì cũng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc