Thật ra Bùi Nhất Phong ủng hộ Hạ Tưởng trong giây phút quan trọng, không tiếc sợ đắc tội với Trần Khiết Văn là do xuất phát từ suy nghĩ về hai phương diện. Một là lợi ích kinh tế, Hoa Uyển có liên quan đến quá nhiều lợi ích kinh tế của Bùi Nhất Phong, y biết mình không đối chọi được với Hạ Tưởng trong vấn đề kinh tế, hơn nữa y là người giỏi thay đổi nên mới sẽ không vì lợi ích cá nhân bị tổn hại mà kiên trì lập trường chính trị gì đó. Cái gì gọi là lập trường chính trị? Lợi ích kinh tế quyết định lập trường chính trị.
Hai là lợi ích chính trị, đắc tội với Bí thư Trần không bé, nhưng Thị trưởng Hạ cũng rất có lai lịch. Cái khác không nói tới, chính là nghe nói Giám đốc sở công an tỉnh Mã có quan hệ khá tốt với Hạ Tưởng? Việc lên chức trong hệ thống công an không tách khỏi ý kiến của Sở công an tỉnh, Bí thư Trần không có mấy quyền hành với Sở công an tỉnh, còn một điều nữa Bùi Nhất Phong và Cục trưởng Cục công an thành phố Lang Lộ Hồng Chiêm có giao tình khá tốt, y cũng nghe một ít từ miệng Lộ Hồng Chiêm về thủ đoạn cứng rắn của Hạ Tưởng khi còn ở thành phố Lang, nên có tâm lý kinh sợ Thị trưởng Hạ.
Sau khi cục thế thành phố Thiên Trạch trải qua một Hội nghị thường vụ quan trọng, liền bắt đầu có dấu hiệu phân chia và xếp lại hàng ngũ, do đó trong lúc này, một sự kiện chính trị bất ngờ đột nhiên xảy đến, làm dao động thành phố Thiên Trạch, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, và mang lại ảnh hưởng lâu dài không thể coi thường.
Tổng bí thư muốn thị sát Thiên Trạch.
Tin tức vừa truyền ra, trên dưới cả thành phố Thiên Trạch lập tức bị chấn động, mọi người chạy khắp nơi loan báo tin cho nhau, và ai ai cũng không tin Tổng bí thư thật sự sắp đến Thiên Trạch thị sát. Bởi vì thành phố này quả thực là rất nghèo nàn và hẻo lánh, bình thường ngay đến tỉnh cũng không thèm để mắt tới, sao Tổng bí thư lại đột ngột nhớ đến Thiên Trạch, muốn đến Thiên Trạch thị sát?
Việc thị sát của Tổng bí thư từ trước đến giờ luôn đi kèm với mục đích chính trị cực lớn, nên không tránh khỏi không làm người ta đoán mò, rốt cuộc trong mắt Tổng bí thư thành phố Thiên Trạch có điểm nào khác biệt?
Mọi thuyết nói lẫn lộn, thành phố Thiên Trạch rơi vào cảnh hoảng loạn lẫn chấn động chưa từng có.
Nhưng trong sự hoảng loạn ấy cũng có trình tự, bởi vì trên Tỉnh ủy cũng nhận được thông báo, Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng và Chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ liên tục phê chỉ thị, yêu cầu thành phố Thiên Trạch làm tốt công tác nghênh đón, đồng thời Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong, với Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Thiên Trạch cùng tên Trần Hải Phong cũng đã khởi hành đến thành phố, phụ trách chỉ đạo công tác chuẩn bị tiếp đón.
Vương Bằng Phi và Trần Hải Phong vừa đến, Trần Thiên Vũ và Bành Vân Phong liền lập tức tiếp đón. Dưới sự chỉ đạo của hai vị lãnh đạo tỉnh, phụ trách làm những công việc cụ thể. Đang trong lúc bận tối mày tối mặt thì lại nhận được thông báo từ Văn phòng Trung ương, nói là Tổng bí thư chỉ thị sát giai đoạn ba công trình đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, và không đến thành phố Thiên Trạch. Thành ủy thành phố Thiên Trạch không cần huy động nhân lực, tất cả cứ để đơn giản thôi.
Thị sát đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch? Lúc này Hạ Tưởng cuối cùng cũng ngửi thấy một chút tin tức khác thường, hắn hiểu ý mỉm cười.
Hạ Tưởng đoán được gì đó, không có nghĩa là người khác cũng có thể mò rõ ý đồ thật sự lần đến này của Tổng bí thư, không ít người đều lo lắng thăm dò khắp nơi. Nghe ngóng, rồi không dám hỏi trực tiếp quá, nên trong thời gian ngắn gần đây đường dây thoại thành phố Thiên Trạch, Bắc Kinh, thành phố Yến không ngừng nóng hổi, hàng ngày gần như tất cả văn phòng làm việc của những vị lãnh đạo quan trọng đều không ngừng vang tiếng chuông điện thoại reo.
Thiên Trạch lại lần nữa thu hút sự chú ý của toàn tỉnh và cả nước.
Từ sau thất bại trên Hội nghị thường vụ, có mấy ngày tâm trạng Trần Khiết Văn cực kỳ kém, gần như ngày nào cũng cáu gắt người khác. Tất cả mọi người đều không tránh kịp, nếu không tránh được thì cố gắng ăn nói nhỏ nhẹ cẩn thận, ai cũng đều hiểu cho tâm trạng của Bí thư Trần. Quá là mất mặt, cũng quá mất điểm rồi, người biết nội tình còn dễ thông cảm, hiểu rõ tranh chấp giữa các tầng cao. Người không biết nội tình, thì cho rằng Thị trưởng Hạ đã hoàn toàn chèn ép trên cơ Bí thư Trần.
Trần Khiết Văn không những do thất bại trên Hội nghị thường vụ mà trong lòng không vui, mà còn bởi vì cục thế của Thành ủy thành phố Thiên Trạch quá phức tạp và khó triển khai công việc. Trước kia còn đỡ, Bùi Nhất Phong đáng tin cậy, Từ Hâm không có sai xót, Bì Bất Hưu trung thành nhất, còn có Hứa Phàm Hoa xung phong thích hợp nhất. Bây giờ thì tốt rồi, Hứa Phàm Hoa bị đánh bật đi, Bùi Nhất Phong bị xúi giục, Từ Hâm thay đổi đến nỗi càng khó xét đoán hơn, mà Dương Kiếm lại càng khiến cho người khác nhìn không thấu.
Công việc về sau sẽ làm thế nào? Trần Khiết Văn vô cùng đau đầu, cô cho rằng tất cả căn nguyên đều là do Hạ Tưởng, cô quyết định bảy tỏ ý kiến lên Tỉnh ủy, rằng bộ máy tổ chức Đảng chính phủ phối hợp không tốt, xem Tỉnh ủy sẽ sắp xếp cô và Hạ Tưởng ra sao.
Thế nào đi nữa cô không muốn làm cùng một bộ máy tổ chức với Hạ Tưởng.
Trần Khiết Văn nghĩ là làm, cô vừa trình ý kiến lên Bí thư Tỉnh ủy Phạm thì nhận được tin đi thị sát của Tổng bí thư, lồng ngực cô đập thình thịch, biết là lần đi này của Tổng bí thư chắc chắn có nhiều ngụ ý, nhưng dụng ý dùng cụ thể vào chỗ nào thì nghĩ mãi không ra, nên gọi điện cho Quốc Hàm Thanh xin chỉ thị.
Không ngờ Quốc Hàm Thanh chỉ trả lời một câu nhạt nhẽo:
- Cô theo dõi chặt trên tỉnh là được rồi, không cần lo nghĩ nhiều về hành động của lãnh đạo Trung ương, nghĩ nữa cũng vô ích.
Lời này nói ra rất khiến người ta đau lòng, hiện rõ là ám chỉ cấp bậc của cô không đủ, không cần lo lắng linh tinh. Nếu là Trần Khiết Văn của ngày trước thì sẽ không tức giận, bởi vì cô đã quen với giọng điệu của Quốc Hàm Thanh, nhưng giờ khác rồi, bây giờ cô đang trong lúc nóng giận thì lại bị Quốc Hàm Thanh đổ thêm dầu càng thêm tức tối.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô lại gọi điện cho Phó chủ tịch tỉnh Đàm Quốc Thụy.
Đàm Quốc Thụy là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, xếp hạng không cao nhưng Đàm Quốc Thụy và Quốc Hàm Thanh có mối quan hệ khá, ở Bắc Kinh cũng có mạng lưới quan hệ rất rộng. Tin tức của y linh hoạt, trong bộ máy Tỉnh ủy y còn trẻ nên có nhiều không gian thăng quan tiến chức.
Trần Khiết Văn và Đàm Quốc Thụy có mối quan hệ khá.
Đàm Quốc Thụy cũng không trả lời thẳng vào vấn đề của Trần Khiết Văn, nhưng lại hỏi đến cục thế hiện tại của thành phố Thiên Trạch. Trần Khiết Văn không giấu diếm gì, cô nói mình đã bày tỏ nhẹ nhàng với Bí thư Phạm về việc Thị trưởng và Bí thư phối hợp công việc không tốt. Đàm Quốc Thụy trầm ngâm thật lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Khiết Văn à, thành phố Thiên Trạch là cái cục diện rối rắm, cô rút ra khỏi hay hơn. Trên tỉnh không phải không có nơi tốt, mà Bắc Kinh cũng có rất nhiều cương vị thích hợp…
Trong lòng Trần Khiết Văn hẫng một chút, ý của Phó chủ tịch tỉnh Đàm là, nếu Tỉnh ủy điều chỉnh lãnh đạo bộ máy thành phố Thiên Trạch thì sẽ điều động cô trước? Sao lại có thể? Cô là Bí thư, là nhân vật số một. Khi Tỉnh ủy bổ nhiệm một Bí thư Thành ủy, điểm xuất phát chính là để Bí thư chủ trì toàn bộ công việc, tất cả đều lấy Bí thư Thành ủy làm tiêu chuẩn để cân nhắc, là sự tín nhiệm hoàn toàn đối với một cán bộ.
Nhưng giờ đây, lẽ nào Tỉnh ủy không còn đủ tín nhiệm cô nữa rồi?
Đàm Quốc Thụy không nói thêm rồi cúp điện thoại, trong lòng Trần Khiết Văn tràn đầy cảm giác thê lương. Cô không phải không muốn rời khỏi thành phố Thiên Trạch, nhưng không phải là bây giờ. Rời đi sau khi vừa thất bại trên Hội nghị thường vụ, ít nhiều cũng có chút cảm giác thất bại thảm hại mà rời đi, như vậy rất mất mặt.
Có điều, dù quyết định cuối cùng của Tỉnh ủy là thế nào đi nữa, hiện giờ ai nói cũng không chính xác được. Trần Khiết Văn lại quay ra suy nghĩ về vấn đề Tổng bí thư đến thị sát, gần đây thành phố Thiên Trạch nổi gió, nổi sấm làm kinh động đến Tổng bí thư…
Bỗng nhiên cô như giật mình nhận ra, ý thức được điều gì đó sợ hãi toát mồ hồi lạnh. Vô lý, Tổng bí thư không có lý nào đến thị sát Thiên Trạch, chẳng lẽ Tổng bí thư đến là vì Hạ Tưởng?
Nếu quả thật như thế thì quá là đáng sợ rồi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnVậy thì đệ trình cán bộ tổ chức bộ máy chính quyền bất hòa mà cô trình lên với Tỉnh ủy sẽ trở thành chuyện tự đào hố chôn tự mình nhảy vào sao? Cho dù Bí thư Phạm có nghiêng về cô, thì chuyện Tổng bí thư đi thị sát lần này đứng ra chặn, có nói gì cũng sẽ đẩy cô đi.
Nguy rồi, thật đúng là tự lấy đá ném mình.
Nhưng sao Tổng bí thư biết Hạ Tưởng? Cho dù biết, cũng không cần vì một tên Hạ Tưởng mà phát động nhiều người. Lo lắng nhiều rồi, chắc chắn là nghĩ nhiều quá rồi, Trần Khiết Văn lại tự an ủi mình.
Ngày 15 tháng 7, thời tiết đẹp, tại hiện trường giai đoạn ba công trình đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, dưới sự hộ tống của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, Chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ, Tổng bí thư Trung ương Trung Quốc Cao Trạch Thế đến thị sát.
Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch Trần Khiết Văn, Thị trưởng Hạ Tưởng cũng đi cùng đoàn người hộ tống, có điều cấp bậc của hai người quá thấp nên chỉ đứng ở vòng ngoài.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng đứng gần quan sát Tổng bí thư.
So với trên ti vi, Tổng bí thư người thật gầy hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng sinh động hơn rất nhiều. Hạ Tưởng hơi hơi kích động, dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy Tổng bí thư ngoài đời, hơn nữa với cương vị lãnh đạo cao nhất hiện nay, ông ấy chính là hình tượng cho một thời đại.
Trong lúc diễn ra nghi thức nghênh đón, lúc Tổng bí thư bắt tay với hắn, hắn chỉ nói được một câu "xin chào Tổng bí thư" thì Tổng bí thư đã đến bắt tay người khác rồi. Dù sao ngoài lãnh đạo Tỉnh ủy tập hợp đông đúc, còn có vô số đồng chí lãnh đạo văn phòng Trung ương cũng ở hiện trường, không có phần cho hắn mở miệng.
Tuy rằng hắn là Thị trưởng của thành phố Thiên Trạch, nhưng có Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ở đây nên đâu đến lượt cho vị trí của hắn? Cho dù như vậy Hạ Tưởng vẫn rất vui mừng, hắn tin lần này Tổng bí thư đến không chỉ đơn giản thị sát đường cao tốc Bắc Kinh - Thiên Trạch, nhất cử nhất động của nhân vật chính trị đều tự có dụng ý, nhất là với cấp bậc Tổng bí thư.