QUAN THẦN

Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng liền nâng tay lên nhìn nhìn:

- Thời gian không còn sớm. Hôm nay đến đây thôi nha?

Cũng không đợi Trương Vưu trả lời, hắn lại quay đầu hỏi Từ Hâm một câu:

- Trưởng ban Từ, tôi còn có chuyện muốn nói với anh một chút, cùng đi chứ?

Hạ Tưởng hướng về phía tòa nhà thành ủy, Từ Hâm cũng vậy. Hai người cùng đường.

Trương Vưu liền nhiệt tình đứng dậy đưa tiễn. Khi tiễn đến cửa thì một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da với nụ cười cung kính đứng ở cửa, Trương Vưu không để lỡ cơ hội giới thiệu cho Hạ Tưởng:

- Thị trưởng Hạ, đây là Tổng giám đốc khách sạn Đức Khánh, Hách Thiệu Văn.

Hách Thiệu Văn hai tay cầm tay Hạ Tưởng, lay động vài cái bày tỏ sự nhiệt tình và sự kích động trong lòng. Hạ Tưởng cũng không muốn làm phật ý ông ta, nên nói khách khí vài câu. Thị trưởng có thể đến khách sạn Đức Khánh, thân là tổng giám đốc thì đương nhiên phải không chần chừ mà nịnh bợ rồi. Nịnh bợ được thì là may mắn, còn như không được thì là công việc thất bại.

Hạ Tưởng và Từ Hâm ngồi chung xe quay trở về. Hạ Tưởng vẫn nhắm mắt lại không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Thị trưởng Hạ không mở miệng, Từ Hâm cũng khó nói được điều gì. Cho đến khi đến tòa nhà Thành ủy, khi sắp xuống xe, Hạ Tưởng mới đột ngột hỏi một câu:

- Trưởng ban Từ, việc chọn người vào vị trí Phó trưởng ban thư ký, ban Tổ chức cán bộ có trọng điểm gì không?

Từ Hâm vốn tưởng rằng Hạ Tưởng tuổi trẻ, đảm nhiệm Thị trưởng chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng. Dù sao tuổi trẻ cũng ít kinh nghiệm, thiếu khí chất. Nhưng không ngờ hôm nay gặp rồi thì khiến anh ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận. Thị trưởng Hạ không những lão luyện thành thục, nói chuyện thận trọng, đĩnh đạc, vừa không khiến cho người ta có cảm giác ở trên cao, nhưng cái uy của hắn - Một thị trưởng thành phố thì vẫn được thể hiện ra.

Người ta nói gừng càng già càng cay, có đôi khi cũng không hẳn, trước mắt thị trưởng Hạ ba mươi tuổi này cũng đã rất "cay" rồi.

Nếu như không ngoài dự liệu, cuộc cạnh tranh chức vụ Phó trưởng ban thư ký chính là lần đầu tiên thể hiện lập trường chính trị thường vụ của Hạ Tưởng sau khi đến thành phố Thiên Trạch.

Vấn đề nhân sự từ xưa đến nay đều là vấn đề nhạy cảm. Tuy Thị trưởng không quản lý vấn đề nhân sự nhưng Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là một trong những thành viên của bộ máy chính phủ. Thị trưởng có quyền hỏi đến. Từ Hâm trầm ngâm một lát:

- Thị trưởng Lý và Bành Vân Phong đều đưa ra kiến nghị với Ban tổ chức, Ban tổ chức vẫn chưa suy xét tổng thể, nghe nói cũng có đề cập đến tên Bí thư Ngô.

Vị trí Phó trưởng ban thư ký tuy rằng không phải là một chức vụ đặc biệt mấu chốt nhưng do là chủ quản phòng Hành chính, đều biết phòng Hành chính là nơi béo bở, thế nên ai cũng chằm chằm nhìn vào cái ghế đó. Việc bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký có thế lớn, có thể nhỏ. Nhỏ thì hội nghị công việc bí thư có thể thông qua, lớn thì phải thảo luận trong hội nghị thường vụ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Việc chọn người cho vị trí Phó trưởng ban thư ký, Bí thư Ngô có đề cử. Thị trưởng Lý và Bành Vân Phong cũng có đề cử người. Sau khi nộp lên Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ban Tổ chức cán bộ cũng có ứng cử viên. Điều khiến người ta hoa mắt chính là ban Tổ chức cán bộ còn chưa có quyết định chọn người nào thì Bí thư Thành ủy Trần Khiết Văn cũng thông qua sự ám chỉ của thư ký, trưởng phòng Nhân sự văn phòng Ủy ban nhân Long Dân Canh khá thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.

Người mà Bí thư Ngô đề cử là Thư ký Phó Hồng Muội Trưởng phòng Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân. Người Lý Hiểu Mẫn và Bành Vân Phong đề nghị là cùng một người, chính là Trưởng phòng Tin tức văn phòng Ủy ban nhân dân Cao Phi.

Một vị trí Phó trưởng ban thư ký có tới ba bốn người tranh. Tuy chỉ là Phó nhưng cũng được coi là sự thăng chức khó tìm. Đặc biệt là đối với những cán bộ ở cấp phòng đến mấy chục năm hoặc gần nửa đời người thì có lẽ chính là cơ hội thăng chức duy nhất.

Việc đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng là chuyện khó tránh. Trước việc thăng quan tiến chức thì chẳng ai khiêm tốn cả, cũng chẳng ai nhượng bộ.

Thế nhưng nhân vật mấu chốt quan trọng nhất - Thị trưởng Hạ, lại giống như một người ngoài cuộc. Không những không có danh sách người đề cử lên mà dường như hắn không quan tâm đến chuyện ai đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký vậy. Mà đi cùng thư ký Từ Tử Kỳ đến Bắc Kinh, để tham gia việc khảo sát các nhà thầu cho công trình xây dựng nhà ở cho người thu nhập thấp.

Nhà thầu ở Bắc Kinh đến là một công ty kiến trúc rất có thế lực và tiếng tăm - Công ty bất động sản Đạt Vạn. Tổng giám đốc Trần Bằng Trình của công ty bất động sản Đạt Vạn này rất có cá tính, đầu trọc, mũi to, vẻ mặt rất vui tươi, giống như một danh hài nào đó. Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại rất ít, luôn luôn là vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trần Bằng Trình là bạn của Dương Uy. Lần này tiến đến thành phố Thiên Trạch, thứ nhất là khảo sát thị trường xây dựng của thành phố Thiên Trạch. Bởi vì vòng kinh tế lớn của thành phố đang lên đà, thành phố Thiên Trạch phải tạo dựng được thành phố mới Kinh Bắc. Dù là vẫn chưa chính thức lập dự án. Nhưng vì lý do Dương Uy quen Hạ Tưởng nên bất động sản Đạt Vạn quyết định nhanh chân đến trước. Thứ hai là anh ta cũng rất có hứng thú với dự án công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Dự án công trình nhà ở cho người thu nhập thấp tuy lợi nhuận khá thấp nhưng thu hồi lại thì rất đảm bảo, có lợi cho việc nâng cao hình tượng của công ty, nổ ra một loạt pháo.

Thông thường mà nói công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, những nhà thầu bên ngoài rất khó mà vớ được. Về cơ bản thì đều là các xí nghiệp địa phương chia nhau. Nhưng hiện tại với làn gió đông mà Thị trưởng Hạ mang đến, Trần Bằng Trình chỉ nghe Dương Uy nói đơn giản một câu đã động lòng rồi quyết định đến thành phố Thiên Trạch xem thế nào.

Thực sự với thân phận của Bằng Trình, không cần đích thân Hạ Tưởng phải tiếp khách, chỉ cần tùy ý gọi một Phó thị trưởng ra mặt là được rồi. Nhưng Hạ Tưởng nghĩ một là muốn gặp Dương Uy, dù sao thì Dương Uy cũng luôn rất nhiệt tình. Thứ hai là muốn mượn thời cơ này đích thân đến khảo sát một chút thị trưởng bất động sản của thành phố Thiên Trạch. Dù sao thì từ sau khi đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng, thì hắn vẫn chưa thực sự đi vào quần chúng để quan sát.

Những điều tai nghe thấy không thật, những điều mắt nhìn thấy mới là thật.

Trong quá trình đi khảo sát cùng với Trần Bằng Trình, Hạ Tưởng cũng thu hoạch được không ít. Thành phố Thiên Trạch còn nghèo khó lạc hậu hơn những điều hắn tưởng tượng nhiều. Ngoài điểm chung là thành phố du lịch sạch sẽ, các đường phố chính sạch sẽ ra thì các đường khác chen chúc chật chội không chịu nổi, hay nói cách khác những đường phố nào mà du khách có thể nhìn thấy được thì đều đẹp cả còn những nơi không nhìn thấy thì bẩn vô cùng, còn viết gì là thép tốt nên dùng làm lưỡi dao mới phát huy hết tác dụng, kỳ thật không khách khí mà nói, là treo đầu dê bán thịt chó - Cả thành phố không có sức sống bừng bừng mà đem đến cho người ta một cảm giác già nua nặng nề.

Tâm trạng của Hạ Tưởng có chút trầm trọng.

Nhưng hắn cũng có thể lý giải. Là một tòa thành không được coi là thành cổ lại không phải là thành phố mới phát triển, lịch sự huy hoàng của thành phố Thiên Trạch có thể thổi phồng lên, lại không tạo dựng thành phố mới có ưu thế nhẹ nhàng tiến bước, mang trọng trách tiến bước, lại không có chính sách ở tỉnh nâng đỡ, thêm tư duy cứng nhắc bảo thủ, tinh thần của thành phố chính là bức tranh tả thực về tinh thần của cư dân thành phố. Thành phố Thiên Trạch về độ trẻ trung và ưu thế của thành phố trung tâm thì không thể sánh bằng với thành phố Yến, về mặt ưu thế địa lý và sự năng động của con người thì cũng không sánh bằng với thành phố Lang. Lại thêm là một thành phố dựa vào núi hướng về Bắc Kinh, thế nên chỉ an phận mà nằm mơ đến những ý tưởng xa vời.

Muốn khuấy động lên sức sống của thành phố thì cần phải hạ độc thủ, bỏ sức lớn ra, thu hút lực lượng bên ngoài tiến hành xúc tác. Đương nhiên cũng cần tinh thần rộng mở tư duy của một người làm Thị trưởng như hắn. Còn làm thế nào để thu hút đầu tư tốt hơn và sự hướng dẫn trên tác cách làm việc của các lãnh đạo chính phủ, mới là những chuyện mà giai đoạn này mà hắn nên làm.

Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa thành phố Thiên Trạch và thành phố Lang. Ở thành phố Lang có thể dùng thuốc tác dụng mạnh được. Nhưng ở thành phố Thiên Trạch thì không thể. Thành phố Thiên Trạch giống như một người già, dùng thuốc quá mạnh rất dễ dẫn đến cái chết. Nhưng có thể hạ độc thủ. Có điều hạ độc thủ cũng cần phải tìm đúng chỗ, nếu không thì cũng có thể gây nên phản tác dụng.

Chính là bởi vì thành phố Thiên Trạch giống như một bãi nước lặng. Nhưng dưới nước cũng có mạch nước ngầm mãnh liệt vì thế Hạ Tưởng mới thay đổi con đường tư duy, không trực tiếp dùng thủ đoạn chính trị để thâm nhập vào mà dùng thủ đoạn kinh tế để khuấy động lợi ích khắp nơi hơn nữa không dùng vấn đề nhân sự để làm điểm tiếp xúc ban đầu mà dùng thủ đoạn điều tiết thị trường để gây ảnh hưởng đến sự sắp xếp hàng ngũ nhân sự.

Thành phố Thiên Trạch tuy rằng bề ngoài là hòa hợp êm thấm nhưng trên thực tế nếu thực sự triển khai công việc thì độ khó còn cao hơn so với thành phố Lang. Càng cần có nhiều trí tuệ và tính cẩn thận kiên nhẫn.

Công tác thị sát của Thị trưởng Hạ chỉ tiến hành một nửa thì nhận được cuộc điện thoại của Thành ủy, bảo hắn nhanh chóng quay trở về Thành ủy. Bởi vì phải mở cuộc họp hội nghị công việc bí thư, thảo luận vấn đề ứng cử viên Phó trưởng ban thư ký.

Đó là cuộc điện thoại do Bành Vân Phong gọi đến. Sau khi anh ta nhận được thông báo của Thành ủy thì vội vàng đến phòng làm việc của Hạ Tưởng để tìm Thị trưởng Hạ. Kết quả là không thấy Thị trưởng Hạ và thư ký đâu, cũng không biết là họ đi đâu.

Bành Vân Phong liền ngây ra tại chỗ, một hồi lâu không động, trong lòng thấy không vui. Anh ta là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Các hoạt động lớn của Thị trưởng thành phố đều là sau khi nghiên cứu sắp xếp xong sẽ do anh ta phối hợp tính toán. Nhưng bây giờ Thị trưởng Hạ đi đâu anh ta không hề hay biết. Không phải là anh ta tắc trách mà là Thị trưởng Hạ cố ý lạnh nhạt.

Trưởng ban thư ký không biết Thị trưởng đi thị sát, không biết Thị trưởng đang làm gì thì trong lòng thấy có cảm giác bất an và mất mát. Lại nghĩ đến thái độ gần đây của Thị trưởng Hạ đối với anh ta, Bành Vân Phong biết, nếu anh ta không kịp thời điều chỉnh phương pháp làm việc thì không thể hoàn toàn thích ứng được với phong cách của Thị trưởng Hạ. Anh ta có thể phải đối diện với khả năng bị cho ngồi chơi xơi nước

Y toát mồ hôi lạnh.



Hạ Tưởng quay trở về Thành ủy, về văn phòng chỉ muốn uống một cốc nước rồi đi họp, đúng lúc có điện thoại gọi đến. Sau khi bắt máy thì không ngờ người gọi đến là Từ Hâm.

- Thị trưởng Hạ, liên quan đến danh sách đề cử phó thư ký, anh có chỉ thị tinh thần gì không?

Từ Hâm trước đó cũng đã trưng cầu ý kiến của hắn. Đây cũng là một sự tôn trọng đáng có. Nêu ra trước thì cũng phù hợp với trình tự. Hạ Tưởng không thể không có khuynh hướng riêng của mình, hắn liền trả lời:

- Lãnh đạo tỉnh đã từng biểu dương thành phố Lang trong một lần hội nghị, việc tín nhiệm các cán bộ nữ của thành phố Lang chính là tiền lệ của toàn tỉnh.

Từ Hâm hiểu rõ, Hạ Tưởng có khuynh hướng đề cử ứng cử viên Phó Hồng Muội mà Bí thư Ngô đưa ra bởi vì trong danh sách ứng cử thì chỉ có mình cô ấy là nữ. Từ Hâm cũng không nhiều lời, rất thông minh chuyển sang đề tài khác:

- Trương Vưu nhờ tôi nói với anh một tiếng. Trong vòng ba ngày anh ta sẽ gom đủ tiền...

Trương Vưu đã đồng ý.Hạ Tưởng hiểu ý liền cười, có chút khâm phục ánh mắt và sự sáng suốt của Trương Vưu. Anh ta đồng ý ứng ra ba mươi phần trăm (30%), khoản tiền này cũng giống như việc khơi dòng mở ra tiền lệ cho ngành xây dựng thành phố Thiên Trạch, phá vỡ lề thói cũ định sẵn, mở ra một con đường rộng mở cho nền kinh tế kinh doanh vốn bảo thủ lạc hậu của thành phố Thiên Trạch.

Điều mà Hạ Tưởng muốn là sức mạnh của người làm gương. Hắn tin rằng Trương Vưu đủ thông minh, nếu như có thể tiếp bước theo con đường tư duy của hắn, Trương Vưu không muốn làm to làm lớn ở cái thành phố Thiên Trạch này cũng không được.

Hạ Tưởng liền cười nói:

-Dự án công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, cụ thể do đồng chí Dương Kiếm phụ trách.

Dương Kiếm là Phó thị trưởng thường trực, cũng là người phụ trách cụ thể của dự án công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Nhưng Hạ Tưởng lại là Thị trưởng phải duy trì công tác toàn diện. Hàm nghĩa của việc duy trì công tác toàn diện chính là muốn xen vào công việc của ai thì đều có thể xen vào. Xen vào xong thì có thể bỏ mặc lại cho anh tiếp tục thi hành.

Từ Hâm đương nhiên hiểu được Hạ Tưởng ngầm thừa nhận biểu hiện của Trương Vưu liền nói:

- Lát nữa gặp.

Lúc Hạ Tưởng đi vào văn phòng Bí thư, mọi người gần như đã đông đủ. Hắn và Từ Hâm là vào cuối cùng. Khi Hạ Tưởng và Từ Hâm người bước trước kẻ bước sau vào phòng thì ánh mắt Trần Khiết Văn ánh lên một tia nghi hoặc.

Cuộc điện thoại của Từ Hâm gọi rất đúng lúc, đã nói trước với hắn. Cũng coi như là trả lại ân tình mà hắn lần trước đã nể mặt. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà. Dù là nói ra Hạ Tưởng không có chút nhượng bộ nào nhưng trên thực tế cũng ám thị không ít với Trương Vưu, đã kiên định niềm tin với Trương Vưu.

Có rất nhiều lúc con người phải đối mặt với những lựa chọn, là bên trái hay bên phải, cần phải lựa chọn một con đường, cần phải tìm đúng vị trí. Cơ hội ở ngay trước mặt, Thị trưởng Hạ đã xác định vấn đề đưa ra chỉ có hai lựa chọn thì dễ lựa chọn hơn rồi.

Dù sao thái độ của Thị trưởng Hạ rất rõ ràng, muốn theo bước đi của hắn thì bước đầu tiên phải quan tâm đến cách tư duy của hắn nếu không thì miễn bàn. Trương Vưu là thỏa hiệp cũng được, mà là sự lựa chọn sáng suốt cũng được. Dù sao thì anh ta cũng đã quyết định sẽ dựa vào Thị trưởng Hạ rồi. Dù là con đường một chiều bí quá hóa liều thì anh ta cũng muốn đi đến cùng. Trương Vưu cũng muốn đi ra, cuộc đời khó có cơ hội liều mạng một lần, đánh cuộc một phen vậy.

Hạ Tưởng sẽ không để ý tới Trương Vưu nghĩ như thế nào. Hắn chỉ đưa ra sự lựa chọn, còn đi như thế nào thì đó là chuyện của người khác. Hắn chỉ cần giữ chặt quyền chủ động trong tay là được rồi. Trương Vưu không là con chim đầu đàn thì tự sẽ có người khác, Lý Vưu, Vương Vưu chắc chắn không thiếu những người đến sau khác. Trương Vưu đưa ra quyết định ở giây phút cuối cùng là sẽ dựa vào. Là anh ta thông minh.

Tham gia cuộc họp Bí thư có bốn người. Bí thư Thành ủy Trần Khiết Văn, Thị trưởng Hạ Tưởng, Phó bí thư Ngô Minh Nghị, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Từ Hâm.

- Hôm nay triệu tập cuộc họp với các đồng chí ở đây là muốn thảo luận về các ứng cử viên của vị trí Phó trưởng ban thư ký.

Lúc Trần Khiết Văn chú ý tới Hạ Tưởng và Từ Hâm, có một chút giao lưu ánh mắt, trong lòng không vui. Mối quan hệ giữa Từ Hâm và bà ta tuy không phải coi là đặc biệt thân thiết thì về cơ bản cũng là tất cả đều nghe theo chỉ thị của bà ta. Bí thư Thành ủy phải nắm được Tổ chức cán bộ. Nếu không thì sẽ mất đi quyền chủ động về nhân sự. Đó chính là biểu hiện của sự thiếu năng lực.

- Đầu tiên sẽ là đồng chí Từ Hâm đại diện cho Ban tổ chức cán bộ phát biểu.

Từ Hâm cũng chú ý tới ánh mắt của Trần Khiết Văn. Bản lĩnh lớn nhất của anh ta chính là giả vờ không thấy. Làm việc lâu ở ban Tổ chức cán bộ thì luôn có cái bản lĩnh nhìn nhưng không thấy, nghe cũng không hay. Anh ta cúi đầu nói một cách máy móc:

- Căn cứ theo sự sát hạch nghiêm khắc của các tầng lớp Ban tổ chức, các đồng chí sau phù hợp với những điều kiện được đề bạt: đồng chí trưởng phòng Nhân sự văn phòng Ủy ban nhân dân Long Dân Canh, đồng chí Trưởng phòng Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân Phó Hồng Muội, đồng chí trưởng phòng thông tin văn phòng Ủy ban nhân dân Cao Phi và đồng chí Trưởng phòng Thư ký văn phòng Thành ủy Mộc Phong.

Từ Hâm nói một cách đều đều, nói ra toàn bộ nhân viên ứng cử, không bỏ sót một ai, vẫn là tác phong của người nhân hậu

Trần Khiết Văn thì không nói gì, hơi cau mày:

- Ý kiến khảo sát của Ban tổ chức là gì

Long Dân Canh là cái tên mà bà ta đề cử. Từ Hâm xếp ở vị trí đầu tiên, cũng coi như là tôn trọng quyền uy của Bí thư Thành ủy. Nhưng khi nêu danh sách lên thì cũng chẳng có gì chắc chắn, chủ yếu vẫn là cần xem xếp hạng khảo sát của Ban tổ chức thế nào.

- Ban Tổ chức cán bộ trải qua sự khảo hạch thực sự, so sánh và nghiên cứu, cho rằng hai đồng chí Long Dân Canh và Phó Hồng Muội, năng lực nghiệp vụ mạnh hơn, tác phong làm việc vững vàng nên có ý chú trọng đề cử hai đồng chí này. Xin mời các vị lãnh đạo Thành ủy nghiên cứu quyết định.

Ban tổ chức tuy nổi danh là bộ phận thiên hạ đệ nhất, nhưng nói một cách nghiêm khắc thì chỉ là một bộ phận trực thuộc của Thành ủy. Nếu như không đề cao thì cấp bậc của trưởng ban cũng không sánh bằng một Phó thị trưởng bình thường. Nhưng là vì đề cao Thành ủy cho nên mới cưỡng ép nâng cao như thế. So sánh với Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn, phân lượng phát biểu của Từ Hâm vẫn là không đủ lắm.

Bí thư Thành ủy và Thị trưởng thì không cần nói, là lãnh đạo tối cao của chính Đảng thành phố, chính là Ngô Minh Nghị thân là Phó bí thư Thành ủy, cũng là quyền cao chức trọng hơn so với Từ Hâm. Đương nhiên năm đó Mai Thái Bình thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có thể chống lại Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng thì không bình luận đến nữa. Bởi vì Mai Thái Bình là người nhà họ Mai, không thể luận theo lẽ bình thường được.

Long Dân Canh và Phó Hồng Muội lần lượt là do Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị đề danh, là sự đọ sức giữa hai Bí thư một Trưởng một Phó. Từ Hâm thì chẳng đắc tội với ai cả, đều đưa ra thảo luận. Còn trực tiếp loại bỏ hai người mà Lý Hiểu Mẫn và ban Tổ chức cán bộ lựa chọn. Đây cũng là kết quả xem xét thời thế. Dưới sự va chạm của Bí thư và Phó Bí thư, danh sách đề cử của một Phó thị trưởng bình thường và Ban tổ chức, về cơ bản có thể coi nhẹ không tính, không nên đưa ra để làm vật hy sinh.

Từ Hâm do đã thông báo trước với Hạ Tưởng nên trong lòng có chút nắm chắc. Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị thì có chút dự đoán. Rốt cuộc là Hạ Tưởng sẽ ủng hộ cho ai đây? Có thể nói, thế cục hiện tại ý kiến của Hạ Tưởng nghiêng về ai thì cái cân sẽ nghiêng về bên đó. Đương nhiên sẽ có khả năng xuất hiện tình huống hai chọi hai. Nhưng nếu đến lúc đó không ai nhường ai thì chỉ có thể trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận mà thôi.

- Đồng chí Long Dân Canh kinh nghiệm lâu năm hơn, lớn tuổi hơn, càng vững vàng hơn, thích hợp với vị trí Phó trưởng ban thư ký.

Trần Khiết Văn cũng không dài dòng mà đứng dậy nói luôn ý kiến của mình. Giành trước một bước là có ưu thế mà. Bà ta là bí thư, có quyền là người phát ngôn đầu tiên.

- Lão Long quả thật là kinh nghiệm phong phú, con người cũng vững vàng cẩn trọng, nhưng tôi thấy là đối nhân xử thế khá là cứng nhắc. Nếu như ông ấy đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký thì khi điều tiết công việc sẽ gặp khó khăn. Đặc biệt là thị trưởng Hạ trẻ trung khỏe mạnh, hy vọng mạnh dạn sử dụng những nguời mới, những người trẻ tuổi. Tòa nhà Thành ủy quá già nua nặng nề rồi, cần có luồng gió mới, cần có một ánh mặt trời.

Ngô Minh Nghị cũng không yếu thế, nắm lấy không buông cái khuyết điểm lớn tuổi của Long Dân Canh.

- Ông Long năm nay cũng hơn 50 tuổi rồi. Tuổi cũng khá cao rồi.Có người còn trêu là Thành ủy của chúng ta như một viện dưỡng lão. Nếu như Phó trưởng ban thư ký cũng hơn năm mươi tuổi thì sợ không theo kịp tiết tấu của Thị trưởng Hạ.

Ngô Minh Nghị trực tiếp nói ra chuyện Hạ Tưởng trẻ tuổi để nói đến tuổi tác khá lớn của Long Dân Canh. Trần Khiết Văn dù có kiềm chế, sắc mặt cũng khó tránh trở nên không vui. Trong mấy người ngồi đó, bà ta lớn tuổi nhất. So với Hạ Tưởng ước chừng lớn hơn 20 tuổi, so với Ngô Minh Nghị cũng lớn đến 10 tuổi, ngụ ý của Ngô Minh Nghị, chẳng phải là châm chọc luôn cả bà ta sao?

Lại còn viện dưỡng lão nữa. Rõ là ý trào phúng, ý nói bà ta là viện trưởng viện dưỡng lão chứ gì?

Trước kia còn không cảm thấy các lãnh đạo Chính Đảng của thành phố Thiên Trạch tuổi khá cao, sau khi Hạ Tưởng đến thì thực sự có sự so sánh mãnh liệt. Bây giờ Ngô Minh Nghị cường điệu nhắc tới, và lại nghĩ dến các Bí thư Thành ủy của các thành phố khác, tuổi tác của Thị trưởng và các lãnh đạo chính Đảng chủ yếu thực sự trẻ hơn đến mười tuổi so với tuổi bình quân của Thiên Trạch. Nói Thành ủy Thiên Trạch là viện dưỡng lão quả cũng không quá.

Nhưng vấn đề là, có một số việc mọi người trong lòng đều biết rõ nhưng không cần nói ra. Những chuyện trên quan trường là như thế cần phải học cái bản lĩnh nhìn mà không thấy. Điều quan trọng là ai cũng hiểu nhưng chẳng nói ra. Ngô Minh Nghị thì lại trực tiếp nói ra, Trần Khiết Văn không xấu hổ không tức giận mới là lạ.

Hạ Tưởng cũng không vui. Ngô Minh Nghị trực tiếp lấy hắn ra để nói, cũng có suy nghĩ muốn để hắn làm đòn bẩy. Hắn vốn là có khuynh hướng về Phó Hồng Muội nhưng cũng không cần người khác phải dồn ép, liền phất tay nói:

- Lão Ngô nói cũng không hoàn toàn đúng. Các đồng chí lớn tuổi có điểm tốt riêng. Các đồng chí lớn tuổi thì thận trọng, đáng tin cậy, không đi lệch đường. Đi trên biển thì dựa vào hoa tiêu, chúng ta vẫn cần các đồng chí lớn tuổi dẫn dắt chỉ đường, như thế thì công việc của chúng ta mới không bị lệch lạc.

Ngô Minh Nghị ngây người sửng sốt, mơ hồ nghe ra trong giọng nói không vui của Hạ Tưởng. Trong lòng không hiểu, Thị trưởng Hạ chẳng lẽ sẽ ủng hộ Trần Khiết Văn?

Trần Khiết Văn chớp mắt vài cái. Cái tên Hạ Tưởng kia hay đây, trực tiếp gọi thẳng "Lão Ngô", thể hiện hắn ta không tán thành quan điểm tuổi trẻ, rất có khí thế. Là một người trẻ tuổi mới ba mươi tuổi, không kiêu ngạo vì mình là người trẻ tuổi cũng rất là khó tìm.

Nhưng tán thưởng vẫn là tán thưởng, Trần Khiết Văn hiểu rõ rằng Hạ Tưởng phản bác ý kiến của Ngô Minh Nghị, cũng không thể hiện rằng hắn ta ủng hộ người mà bà ta đề cử. Bà ta vẫn chưa đến mức ngây thơ mà cho rằng Hạ Tưởng sẽ vì không tán thành một quan điểm nào đó của Ngô Minh Nghị mà hành động theo cảm tính.

- Tuy nhiên, các đồng chí lão thành bên trong Thành ủy nhiều một chút cũng không sao. Nhưng tỉ lệ cán bộ nữ thì lại chiếm quá ít, không hợp lắm với tinh thần chỉ thị đề bạt nữ giới lên các cương vị công tác quan trọng. Các đồng chí lão thành nhiều, mà các đồng chí nữ thì quá ít sẽ đem đến cho người ta một ấn tượng là quá bảo thủ, không có lợi cho tình hình phát triển kinh tế về sau này. Phó trưởng ban thư ký Thành ủy tất cả đều là nam, có một cán bộ nữ thì cũng thể hiện được tinh thần đổi mới của Thành ủy

Qủa nhiên Hạ Tưởng chuyển chủ đề ngay, đã thể hiện ra sự ủng hộ của hắn với Phó Hồng Muội.

Trần Khiết Văn không nói, mí mắt nhẹ nhàng nâng lên liếc nhìn Từ Hâm một cái.

Điều không ai đoán được là thái độ của Từ Hâm sau đó chuyển biến đột ngột, khiến cho Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị đều kinh ngạc.

Từ Hâm không biểu lộ thái độ ra thì không được rồi. Anh ta không ngẩng đầu lên nhìn bất cứ ai, lật giở mấy trang tài liệu trong tay:

- Ban tổ chức cũng đang tranh luận về hai đồng chí Long Dân Canh và Phó Hồng Muội. Theo ý kiến của tôi thì đồng chí càng có thể đảm nhiệm…

Ngừng lại một chút anh ta lại có một câu khiến cho Trần Khiết Văn không vui:

- Có điều tôi cho rằng tốt nhất vẫn là đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận.

Có nghĩa là Từ Hâm tuy có nghiêng về Long Dân Canh, nhưng vẫn hướng tốt với Ngô Minh Nghị, rất có ý tứ hàm súc khiến cho Trần Khiết Văn không nói lên được một lời nào.

Cơ hội đến rồi, Hạ Tưởng lập tức tán thành: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Được rồi, đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận cũng tốt, trưng cầu ý kiến của mọi người. Cũng hay tôi cũng có một số đề tài thảo luận cần trình lên.

Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị liếc nhau, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau: Thị trưởng Hạ và Trưởng ban Từ liên kết với nhau sao? Sao lại thế được?

Ngô Minh Nghị âm thầm xem xét Hạ Tưởng vài lần, nghĩ thầm rằng Thị trưởng Hạ quả nhiên có thủ đoạn, thật đúng là không thể lấy tuổi luận anh hùng. Ai có thể nghĩ được một thanh niên trẻ tuổi mới ba mưới tuổi đầu mà ở trong chốn quan trường toàn bậc lão thành, không những thành thục mà còn có thể nắm được tình thế. Thật là không đơn giản. Lúc đầu còn cảm thấy nhà họ Ngô quá coi trọng Hạ Tưởng, cho là chỉ thiên vị yêu thương Hạ Tưởng mà thôi. Bây giờ xem ra,không phải là nhà họ Ngô thiên vị Hạ Tuởng mà là bản thân Hạ Tưởng có thực lực khiến nhà họ Ngô phải coi trọng hắn như thế.

Nhưng ngay cả như vậy, sự liên kết kẻ hát người ca của Hạ Tưởng và Từ Hâm kia khiến anh ta không hiểu nổi. Từ Hâm rõ ràng trước kia mọi chuyện đều nghe theo chỉ thị của Trần Khiết Văn.

Trần Khiết Văn cũng là khá ngỡ ngàng.

Bà ta thấy, từ lúc đảm nhiệm ban Tổ chức cán bộ tới nay, Từ Hâm luôn luôn không làm gì quá đáng, có thể do tuổi tác khá lớn hoặc là do nguyên nhân về tính cách, chuyện nhỏ Từ Hâm cũng xin chỉ thị, chuyện lớn thì chẳng cần phải nói hoàn toàn nghe theo chỉ huy của bà ta. Những điều này khiến cho bà ta nghĩ Từ Hâm đã bám sát từng bước theo bà ta. Hội nghị ngày hôm nay bà ta đã từng nói trước với Từ Hâm. Từ Hâm cũng thể hiện rõ thái độ ủng hộ Long Dân Canh. Nhưng ủng hộ là ủng hộ, thứ nhất là không đủ sức, thứ hai là rõ ràng là đang mở đường thay cho Hạ Tưởng, để làm một bài tập về nhà trước khi nộp lên hội nghị thường vụ thảo luận.

Thị trưởng Hạ đến gần với Từ Hâm từ lúc nào vậy? Trần Khiết Văn bỗng nhiên cảm thấy phát rung ở lưng sau. Bởi vì Hạ Tưởng từ lúc nhậm chức đến nay, luôn luôn rất rõ ràng, rất kiên định. Vừa không dứt khóat thi hành chính trị mới giống như khi ở thành phố Lang, cũng không đưa ra bất cứ con đường lãnh đạo nào. Thậm chí còn không biểu hiện ra ý đồ tranh quyền đoạt lợi, dần dần quen với công việc. Đến ngay cả chuyện chị Mã bị bắt từ đó liên lụy đến Bao Đại Quang, cũng là bút tích của Ngô Minh Nghị. Thị trưởng Hạ dường như từ đầu đến cuối đều không đếm xỉa gì đến.

Ngoại trừ vấn đề công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, những chuyện khác thì luôn luôn đối xử ôn hòa. Làm sao tự nhiên lại âm thầm ăn ý với Từ Hâm như vậy chứ?

Thật là khó hiểu. Trần Khiết Văn cũng hiểu được những chuyện về chính trị. Vốn là luôn thay đổi bất ngờ. Lợi ích có thể khiến hai người đến gần nhau. Cũng có thể biến hai người trở thành thù. Tình thế hiện tại bây giờ bà ta chỉ có thể nhận lời mà thôi.

Bởi vì Ngô Minh Nghị cũng thuận thế nói:

- Tôi cũng đồng ý đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận.

Trần Khiết Văn liền không thể không nghe theo:

- Bước đầu quyết định sáng ngày mai hội nghị thường vụ sẽ thảo luận về vấn đề lựa chọn người đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.

Bà ta lại hỏi Hạ Tưởng:

- Thị trưởng Hạ có đề tài thảo luận nào cần đệ trình lên thảo luận?

Hạ Tưởng cười cười:

- Đợi đến khi tôi chỉnh sửa lại đã rồi sẽ báo cáo với chị.

Sau khi tan cuộc họp, Hạ Tuởng muốn đi xuống lầu. Ngô Minh Nghị từ phía sau đi vọt lên cười ha hả:

- Thị trưởng Hạ, có thời gian ngồi với nhau chút không?

- Hay đấy.

Hạ Tưởng cười cười, nhìn ra ánh mắt nghi vấn bên trong mắt của Ngô Minh Nghị, cũng không đợi anh ta hỏi tiếp:

- Tôi vẫn còn việc để làm. Vừa mới đến thành phố Thiên Trạch. Thật đúng là vô cùng phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc