QUAN THẦN

Phó Tiên Phong nổi giận đùng đùng!

Nhận được điện thoại của Quốc Hoa Thụy, y còn giận Phó Tiên Tiên chỉ thích lo chuyện không đâu, đang yên lành lại xông vào nhà người khác gây náo loạn. Hoa Nhài Vàng, Bạc sống hay chết, có ảnh hưởng gì đến Phó gia?

Dù nói Phó gia không sợ Quốc Hoa Thụy và chỗ dựa của gã, nhưng cũng không muốn vô cớ đắc tội Quốc Hoa Thụy, kiệu hoa mọi người cùng nâng, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, cũng không phải mâu thuẫn nghiêm trọng gì, hòa hợp êm thấm là tốt nhất.

Bởi vậy y vội vàng lên đường, chuẩn bị đến lôi Phó Tiên Tiên về, không để cô vô cớ sinh sự, càng không đáng vì Hoa Nhài Vàng, Bạc ra mặt. Hoa Nhài Vàng, Bạc là con gái của Nga Ni Trần, Nga Ni Trần lại không có vướng mắc lợi ích gì với Phó gia, y sống hay chết, con gái y bị người ta ép buộc hay bị người ta cưỡng đoạt, đều không có chút quan hệ gì với Phó gia.

Đi được nửa đường, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên đến trễ một chút, còn nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong, nói sự việc là do Hạ Tưởng khơi mào, lại càng khiến Phó Tiên Phong tức giận, sao lại là Hạ Tưởng? Phó Tiên Tiên bị bệnh gì mà lại luôn cùng với Hạ Tưởng đi gây sự, Hạ Tưởng rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào mà khiến cho phụ nữ đều chạy về phía hắn?

Nhưng nếu nói về sức hấp dẫn trong nhân cách của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong cũng buộc phải nể phục. Hạ Tưởng đối xử với phụ nữ khác thế nào, y không rõ, ít nhất y biết được giữa Hạ Tưởng và Tùng Phong Nhi không có quan hệ mờ ám gì, nhưng Tùng Phong Nhi lại quyết một lòng với Hạ Tưởng, càng không cần nói đến tình cảm của Phó Tiên Tiên dành cho Hạ Tưởng, ngay cả y cũng nhìn ra đó là mối tình sâu nặng, mặc dù y căm hận việc đó, nhưng cứ nghĩ đến Hạ Tưởng đã từng liều chết cứu Phó Tiên Tiên thì trong lòng lại bình tĩnh đi ít nhiều.

Nhưng vấn đề là Hạ Tưởng muốn cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc, hai chị em xinh như hoa ai nhìn cũng thích, người hắn cứu là phụ nữ đẹp, nói không chừng còn là những phụ nữ đẹp có quan hệ mờ ám với hắn, Phó Tiên Tiên đi theo làm gì? Đúng thật là một con bé ngốc nghếch.

Phó Tiên Phong càng nghĩ càng giận, Phó Tiên Tiên ra mặt, sẽ khiến Quốc Hoa Thụy hiểu lầm là ý của Phó gia, lúc nói chuyện điện thoại, y còn cố ý giải thích cho Quốc Hoa Thụy, Phó Tiên Tiên tính tình trẻ con, quá bướng bỉnh, chỉ thích làm bừa….

Lúc Phó Tiên Phong hùng hổ tiến vào biệt thự của Quốc Hoa Thụy, đã nhìn thấy Trần Khiết Văn và Dư Văn Bân đứng trong sân, giả vờ như đang thưởng thức cảnh vật, trong lòng đã hiểu ra điều gì, lại thấy Dư Hóa Thượng vẻ mặt tức giận xông thẳng vào phòng, xấc láo vô lý đưa tay lên định đánh Phó Tiên Tiên, thêm nữa y đã nghe được lời nhục mạ Phó Tiên Tiên của Quốc Hoa Thụy, lửa giận tích tụ trên đường trong nháy mắt đã bùng cháy, chỉ có điều sự tức giận với Hạ Tưởng đã biến thành sự thù hằn với Quốc Hoa Thụy và sự căm phẫn mãnh liệt với Dư Hóa Thượng!

Một thằng công tử bột chuyện gì cũng làm không cần biết đúng sai, một lão già vô tích sự, lại dám vô lễ như vậy với em gái y, hoàn toàn không coi nhà họ Phó ra gì, đều là những loại coi thường người khác. Lại thấy Hạ Tưởng một tay giữ chặt Phó Tiên Tiên, đứng chắn trước mặt cô, so sánh hai bên, trong lòng y lần đầu tiên có chút thiện cảm với Hạ Tưởng.

Bất kể Hạ Tưởng trước đây đối xử với y ra sao, ít nhất sự che chở của Hạ Tưởng cho Phó Tiên Tiên là thật lòng thật dạ, hơn nữa còn là dốc hết sức mình. Trong khoảnh khắc Phó Tiên Phong cũng hiểu ra nhiều điều, rất nhiều cô gái thích Hạ Tưởng cũng có nguyên nhân của nó, trong người hắn tồn tại một sức hấp dẫn thu hút phụ nữ.

Nhưng đây không phải lúc y suy đoán cách hấp dẫn phụ nữ của Hạ Tưởng, bây giờ là lúc y nổi giận, vừa bước vào anh ta đã quát Dư Hóa Thượng một tiếng, rồi lại quay người cười lạnh với Quốc Hoa Thụy:

- Quốc Hoa Thụy, đến em gái tôi anh cũng dám nghĩ tới, bây giờ hãy mau nhận lỗi với nó, nếu không, sự việc hôm nay không xong đâu.

Phó Tiên Phong khác với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng xuất thân bình dân, dù có thực lực có chỗ dựa, thì cũng phải biết thu mình, y lại xuất thân trong gia đình có thế lực, cậy thế ép người đã quen, bây giờ lại đang ở Bắc Kinh, hơn nữa y lại không giữ chức vụ gì, nên không thể tránh mang khẩu khí hung hăng cao ngạo.

Đương nhiên, trước mặt Quốc Hoa Thụy, Phó Tiên Phong cũng có đủ tư cách lên mặt.

Quốc Hoa Thụy là một tên ngốc, rất đần, có thể nói là một kẻ bồng bột, ban nãy chửi Phó Tiên Tiên cũng là nói vậy nhưng trong lòng không có ý, với đức tính của y, tức lên thì ngay cả cha mình cũng dám chửi, chửi xong, quay đầu đã quên luôn, y cũng không ngờ đúng lúc Phó Tiên Phong đến, lại để y nghe hết, liền lập tức bị khí thế của Phó Tiên Phong áp chế, há hốc mồm, nói không ra lời.

Dư Hóa Thượng lại chuyển lửa giận lên người Phó Tiên Phong, quay người bước đến trước Phó Tiên Phong, dùng cái dáng chỉ tay vào mặt người khác mà ông ta hay dùng, không ngừng la hét với Phó Tiên Phong:

- Con ranh kia là em gái cậu hả? Được, cậu làm anh kiểu gì, hả? Em gái cậu là một đứa con gái không có lòng tự tôn, không biết kính trọng bề trên, miệng lưỡi lại thô tục, các cậu là người nhà nào, có gia giáo không hả?

Quốc Hoa Thụy biết Phó Tiên Phong là ai, Dư Hóa Thượng lại không biết, vì lão ta chưa từng gặp Phó Tiên Phong.

Dư Hóa Thượng năm nay đã hơn 50 tuổi, vẫn là cán bộ cấp Cục, mà còn không phải thực chức, đường làm quan của lão không thuận lợi, mà lại phải sống lâu dưới cái bóng của Trần Khiết Văn, cũng khó trách tâm lý mất cân bằng.

Nói khó nghe một chút thì là tâm lý có chút bất thường.

Khi Dư Hóa Thượng làm chức Phó cục trưởng, Trần Khiết Văn mới làm Trưởng phòng, sau đó Trần Khiết Văn lại lên chức Cục trưởng, lão ta thì vẫn là Phó cục trưởng. Đến lúc Trần Khiết Văn đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, lão vất vả bám váy vợ, lợi dụng Trần Khiết Văn bấu víu lấy cây đại thụ là cha của Quốc Hoa Thụy, mới thuận lợi thăng quan, lên chức Trưởng phòng. Thế nhưng do năng lực bản thân có hạn, Trần Khiết Văn từ Phó giám đốc sở lên Giám đốc sở, từ Thị trưởng lên Bí thư Thành ủy, từng bước thăng quan, chỉ có lão ta, là lắc lư trên vị trí Trưởng phòng mất hai năm, kết quả không lên mà xuống, trực tiếp bị giáng xuống chức hậu cần nhàn rỗi, thiếu chút nữa làm lão tức chết.

Nhiều lần lão muốn thông qua Trần Khiết Văn tiếp cận quan hệ với Quốc Hàm Dương, Trần Khiết Văn ngoài miệng đồng ý nhưng lại chưa bắt tay thực hiện, Dư Hóa Thượng phải ở mãi trên vị trí đó không lên không xuống, rất khó chịu. Là đàn ông thì đều có lòng tự tôn, đặc biệt là lòng tự tôn của lão lại rất lớn, con người lão ta lại nhạy cảm, mỗi lần ra khỏi cửa là phải mang cái danh chồng của Thị trưởng, Bí thư Thành ủy, thật khiến lòng lão bực bội, lâu dần tích tụ thành bệnh, trong lòng luôn có trở ngại.

Kỳ thực tìm hiểu rõ ngọn ngành, Dư Hóa Thượng vốn dĩ là kẻ tính khí không tốt, bản chất có chút nông cạn, Quốc Hàm Dương cũng không thích lão ta, nên không chịu giúp đưa lão ta đi lên. Hơn nữa Quốc Hàm Dương cũng rất coi thường Dư Hóa Thượng, điều này Dư Hóa Thượng cũng biết, trong cả một gia đình thân thích, địa vị của lão ta là thấp nhất,, ngày lễ ngày tết, tuổi của lão không phải nhỏ nhất, nhưng những việc như bưng trà rót nước đều là lão ta làm. Bề ngoài lão tỏ ra vui vẻ, trên thực tế trong lòng lại cảm thấy vô cùng uất ức.

Càng như vậy, người đời trước càng cúi đầu, người đời sau lại càng ngang ngược, Dư Hóa Thượng muốn thông qua việc hợp lực giúp đỡ Quốc Hoa Thụy để lấy lòng Quốc Hàm Dương, lại bị Phó Tiên Tiên chửi cho mất mặt, liền nổi cơn điên, trong sự tức giận đã đánh mất hết lý trí.

Trên đất Bắc Kinh, Phó Tiên Phong lớn đến chừng này vẫn chưa từng bị người ta lên giọng giáo huấn như vậy, huống hồ lại là Dư Hóa Thượng - kẻ ăn bãm mà anh ta khinh bỉ - Dư Hóa Thượng không biết anh ta, anh ta lại biết rõ Dư Hóa Thượng - anh ta đưa tay lên gạt tay Dư Hóa Thượng ra, hừ lạnh một tiếng:

- Bỏ cái tay thối của ông ra! Phó gia có gia giáo hay không, đừng nói kẻ vô tích sự như ông mà ngay đến cả Quốc Hàm Dương cũng không dám ăn nói bậy bạ.

Câu nói này nói rất bạo, Quốc Hàm Dương đang là cấp Thứ trưởng, bị Phó Tiên Phong lôi cả tên họ ra, hơn nữa giọng không chút khách khí, Dư Hóa Thượng chợt cảm thấy như bị ăn một cái tát trước mặt mọi người, lập tức nhảy cẫng lên, đưa tay định đánh Phó Tiên Phong. "Chủ nhục thần tử", cộng thêm bao nhiêu uất ức lão phải chịu hôm nay còn chưa đòi hết, lại cậy thế ỷ già lên mặt, liền cảm thấy tát một hậu sinh vãn bối, với tuổi tác của lão, không ai dám làm gì.

Đáng tiếc, người lão gặp phải lại là Phó Tiên Phong.

Dư Hóa Thượng vừa đưa tay ra thì đã cảm thấy một cơn đau dữ dội bên má trái, sau đó mắt hoa lên, tiếp theo đó lại ăn một trận tát, lại hai mắt lại thấy ngàn sao, lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, lão ta bị Phó Tiên Phong vả vào mặt!

Nhục nhã, mất mặt, phẫn nộ, không cam tâm, tất cả cùng trào lên, Dư Hóa Thượng cảm thấy trời đang sập xuống, lão lùi về phía sau, lại dùng tay chỉ thẳng vào mặt Phó Tiên Phong:

- Cậu, cậu,

Cứ thế một lúc lâu, không nói ra được câu nào.

Chuyện xảy ra bất ngờ, những người có mặt đều vô cùng sững sờ.

Nhất là Khâu Tự Phong, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Hạ Tưởng, rồi lại nhìn sang Phó Tiên Phong, trong lòng chấn động, có chút khổ tâm. Phó Tiên Phong phẫn nộ ra tay đánh người, nằm ngoài dự tính nhưng lại có tình có lý.

Quốc Hàm Dương cũng được, Quốc Hàm Thanh cũng được, không những có quan hệ với Khâu gia, mà còn là quan hệ rất thân thiết. Mà Phó gia bề ngoài lại có quan hệ thông gia với nhà họ Khâu, trên thực tế trong một biến cố lớn, hai nhà đã thiếu chút nữa chuyển bạn thành thù.

Phó gia giành được phần thắng, Khâu gia thảm bại, mà người trong ngành đều biết, xếp hạng của 4 gia tộc đã có sự thay đổi vị trí, Khâu gia đã đứng cuối cùng!

Bởi vậy hôm nay anh ta đến, vốn định hòa giải bất hòa, không để Quốc Hoa Thụy và Hạ Tưởng kết oán gây thù. Anh ta biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, Quốc Hoa Thụy tuyệt đối không thể khuất phục hắn, nhưng vừa bước vào cửa đã phát hiện Phó Tiên Tiên cũng có mặt, khiến cho anh ta như ăn phải ruồi bọ, cực kỳ khó chịu.

Anh ta suy đoán dụng ý của Hạ Tưởng, có phải vì Phó Tiên Tiên mà liên thủ với Phó gia? Thái độ của anh ta trở nên tiêu cực, khi đang định đứng ngoài quan sát sau đó mới tuỳ cơ hành động, không ngờ Phó Tiên Phong lại ra tay trước, còn không khách khí tát thẳng vào mặt Dư Hóa Thượng.

Rõ ràng là đánh Dư Hóa Thượng, nhưng thực chất là đang đánh Quốc Hoa Thụy, Quốc Hàm Dương, cũng là đang đánh nhà họ Khâu! Khâu gia vừa thất bại, bị Phó gia cướp mất địa bàn, vậy mà họ còn được lý ép người, thật khinh người quá đáng.

Khâu Tự Phong ánh mắt lộ vẻ tức giận, nảy sinh thành kiến với Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng muốn mượn cớ sinh sự, lợi dụng xung đột giữa Phó gia và Khâu gia, thậm chí có thể chịu sự sai khiến của Phó gia, tiếp tục chèn ép Khâu gia.

…Đến Hạ Tưởng cũng không thể ngờ, vốn chỉ do Quốc Hoa Thụy háo sắc bí mật bắt cóc Hoa Nhài Vàng, Bạc, bởi liên quan đến nhiều người và việc mà đã động chạm tới vấn đề chính trị, nảy sinh những mâu thuẫn lợi ích giữa các gia tộc có liên quan đã dẫn đến những bước nghịch chuyển ngoài dự đoán trong mối quan hệ giữa hắn và các gia tộc lớn đó.

Bởi vì hắn không biết, mối quan hệ giữa Quốc Hàm Thanh và Mai gia rất tốt, Mai Thăng Bình và Quốc Hàm Thanh cùng lớn lên từ nhỏ, tình như ruột thịt!

- Tiên Phong, ra tay đánh người già, thật mất tư cách.

Khâu Tự Phong nói với chút mỉa mai, đưa tay ra đỡ Dư Hóa Thượng, anh ta chỉ sợ Dư Hóa Thượng không thức thời lại xông vào động thủ, nói không chừng còn bị Phó Tiên Phong đánh gãy chân.

Dư Hóa Thượng quả thật lại định xông lên đáp trả, nhưng Khâu Tự Phong ngấm ngầm giữ chặt lại, không cho lão ta nhúc nhích, lão ta liền biết rằng không thể động vào Phó Tiên Phong, đánh không lại thì tốt nhất nên tỏ vẻ đáng thương, lão liền nước mắt ngắn nước mắt dài, nói với Phó Tiên Phong: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tôi đã từng này tuổi, so với cha cậu cũng chỉ ít hơn vài tuổi, là trưởng bối của cậu. Cậu cũng là người có thân phận địa vị, lại tát tôi, không ra gì, thật không ra gì, cha mẹ cậu dạy dỗ cậu thế nào vậy…

Còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Phó Tiên Phong đã tức giận bước lên một bước, lão ta sợ đến mức lập tức câm miệng lại. Bởi lão ta cũng đã nhận rõ được tình hình, Khâu Tự Phong chỉ lên tiếng bênh vực mà không ra mặt giúp đỡ, Quốc Hoa Thụy ở bên cạnh vẫn còn đang ngẩn ngơ, đừng nói đến đánh trả, đáp trả đã không dám rồi, có thể thấy người này xuất thân không nhỏ, hoàn toàn áp chế được khí thế của Quốc Hoa Thụy.

Phó Tiên Phong đáp lễ lại Khâu Tự Phong:

- Tự Phong, người phải xem nhân cách, không xem tuổi tác, vừa rồi lão ta văng lời thô tục anh cũng đã nghe thấy? Nếu như lời của lão ta đến tai ông cụ nhà tôi, ông cụ cũng sẽ bảo tôi tát thêm ông ta vài phát.

Một câu đã khiến Khâu Tự Phong không nói nên lời, cũng đúng thôi, để ông cụ Phó nghe thấy những lời Dư Hóa Thượng vừa nói, sợ rằng còn phẫn nộ hơn cả Khâu Tự Phong. Nếu ông cụ tức giận, Dư Hóa Thượng sẽ phải trực tiếp về nhà dưỡng lão rồi, đừng nói Quốc Hàm Dương, cho dù là Quốc Hàm Thanh cũng không bảo vệ nổi lão ta.

Quốc Hoa Thụy tỉnh ra, vội tươi cười, chắp tay đến trước Phó Tiên Phong:

- Phó ca, tiểu đệ nhận lỗi với anh, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt người em này. Anh cũng biết, em chỉ nhất thời bồng bột, lời gì cũng nói ra được, Tiên Tiên cũng như em gái em, em không có chút ý đồ xấu nào với cô ấy, nếu có, em sẽ là con chó.

- Anh sớm đã không là người, sớm đã là chó rồi.

Phó Tiên Tiên dẫn theo Hoa Nhài Vàng, Bạc, hai chị em sinh đôi càng nhìn lại càng thấy thích này, nghĩ đến việc họ suýt chút nữa bị Quốc Hoa Thụy cưỡng bức, trong lòng tức giận vô cùng, ấn tượng về Quốc Hoa Thụy đã xấu đến cực điểm.

Quốc Hoa Thụy cợt nhả:

- Em gái cứ việc mắng, da mặt anh dày, không sợ, chuyện hôm nay, là anh sai, anh nhận lỗi, nhận lỗi được chưa? Đêm nay tôi mời, mọi người cứ vui vẻ, muốn ăn muốn uống gì, đừng tiết kiệm cho tôi, thích tiêu sài thế nào thì cứ làm? Có được không?

Hạ Tưởng không nói gì, trong lòng cười thầm, Quốc Hoa Thụy đúng là một con chó, vừa thấy không thể dộng vào Tiên Phong, lập tức biến thành mặt người dạng chó, cũng biết khuất phục, đúng là hiếm thấy. Nghĩ lại thấy cũng đúng, trên đất Bắc Kinh, thế lực gia tộc và các thế lực khác, rắc rối phức tạp, người Bắc Kinh, phải học được cách gió chiều nào theo chiều ấy, hơn nữa mềm nắn rắn buông cũng là tính cách chung của mọi người.

Dư Hóa Thượng thấy sự việc sắp được giải quyết êm đẹp, vẫn không nuốt được giận nói xen vào một câu:

- Hạ Tưởng đánh người, anh ta cũg đánh người, cái này phải tính thế nào đây? Không phải chúng ta quá chịu thiệt rồi sao?

Thư ký Trương ở một bên không nói gì, ông ta nghe lệnh đến trợ giúp, không có quyền tự chủ, chỉ nghe lời Quốc Hoa Thụy hoặc lời Trần Văn Khiết, còn lời Dư Hóa Thượng nói ông ta bỏ qua luôn.

Trần Khiết Văn và Dư Văn Bân vốn định né tránh chuyện thị phi, khoanh tay đứng nhìn Quốc Hoa Thụy xử lý Hạ Tưởng, không ngờ Phó Tiên Phong lại xuất hiện, không những hóa giải nguy cơ, còn tát thẳng vào mặt Dư Hóa Thượng, trong lòng Trần khiết Văn cũng rất tức giận, nhưng ngại thân phận mình không tiện hành động, cũng biết bây giờ không phải lúc tính nợ, chỉ còn biết nuốt giận vào trong.

Dư Văn Bân lại không cam tâm, cha bị đánh, là nỗi nhục nhã cho người làm con như cậu ta, lại còn ỷ mình trẻ tuổi, điên cuồng xông thằng vào Phó Tiên Phong, tung một quyền giơ chân đá,

Phó Tiên Phong đối phó Dư Hóa Thượng còn được, nhưng đánh nhau với Dư Văn Bân thì thật mất mặt, anh ta lùi về sau, nhường một bước, không ngờ Dư Văn Bân không buông tha, anh ta tức giận, định bất chấp thân phận đánh trả, nhưng trước mắt bỗng xuất hiện hình dáng một người, Hạ Tưởng chắn trước mặt anh ta, một đòn đã đẩy ngã Dư Văn Bân sang một bên.

Dư Văn Bân không phục, còn muốn phát điên, Hạ Tưởng đã hời hợt nói một câu:

- Tôi khuyên cậu nên động não đừng động thủ, thật muốn đánh nhau, cậu còn chưa phải đối thủ của tôi, đừng tự làm bẽ mặt mình.

Khâu Tự Phong nhìn Quốc Hoa Thụy đầy ẩn ý, Quốc Hoa Thụy liền ho một tiếng, gọi Dư Văn Bân:

- Văn Bân, đừng làm bừa, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.

Tình hình trước mắt, đánh thì không đánh lại, đành xem cuối cùng làm thế nào thỏa hiệp được.

Khâu Tự Phong thấy thế, biết không thể đắc tội với Phó gia, cũng không thể đắc tội Hạ Tưởng, liền ở giữa hòa giải:

- Đã là hiểu lầm, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, có việc gì từ từ nói. Đều là bạn bè, hơn nữa Hạ Tưởng cũng sắp làm việc với Bí thư Trần, hòa khí mới có thể giúp cho việc triển khai công việc được thuận lợi.

Phó Tiên Phong không để ý đến lời Khâu Tự Phong, quay đầu nhìn Hạ Tưởng đầy cảm kích, gật đầu cảm ơn Hạ Tưởng đã giúp anh ta giải vây. Hạ Tưởng cũng khẽ gật đầu đáp lại. Cũng không có cách nào, em gái người ta đang đứng bên cạnh hắn, luôn giúp hắn ra mặt, hắn đỡ thay Phó Tiên Phong cũng là chuyện nên làm.

Lời đề nghị của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng tán thành, cũng là vì nể mặt Khâu Tự Phong, liền nói:

- Nghe Tự Phong, mọi người ngồi xuống nói chuyện, nói rõ sự việc, tìm ra một cách giải quyết.

Quốc Hoa Thụy thấy vậy liền nói:

- Nói hay, nói rất hay, cần bàn bạc, phải bàn bạc. Hôm nay chúng ta cũng là không đánh không thành bạn.

Nếu nói những lời trên vẫn là lời của con người, thì mấy câu tiếp theo đã lòi ra bản chất của y:

- Hạ ca, chị em sinh đôi thuộc về anh đó, em đảm bảo sau này chỉ cần là người con gái anh thích, em tuyệt đối không tranh với anh, thế nào, đã đủ chưa? Các bạn, hà tất vì phụ nữ mà làm mất hòa khí, không đáng, không đáng, ha ha.

Quốc Hoa Thụy nói dễ nghe vậy thực chất là đang che giấu dã tâm của mình, còn hình dung Hạ Tưởng thành một thứ đồ tranh giành đàn bà với y, cố ý bẻ cong danh tiếng và hình tượng của Hạ Tưởng.

Phó Tiên Tiên khinh bỉ nói:

- Ăn nói bậy bạ, anh cho rằng Hạ Tưởng giống mình, là thứ háo sắc, là tên khốn khiếp? Hạ Tưởng cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc, chính bởi vì họ là bạn tốt của tôi, tôi xin anh ấy giúp đỡ. Quốc Hoa Thụy, anh còn ngậm máu phun người, tôi sẽ không để yên đâu.

Thật là một cô gái thông minh, Hạ Tưởng ngầm gật đầu với Phó Tiên Tiên, trong ánh nhìn gửi đến cô lời cảm ơn.

Phó Tiên Tiên bỗng đỏ mặt, rõ ràng biết mình đang nói dối, cô rất hy vọng Hạ Tưởng thật sự vì cô mới ra mặt cho Hoa Nhài Vàng, Bạc, mà không phải vì hắn quen biết hai chị em.

Quốc Hoa Thụy vẻ mặt ngượng ngùng, chuyển chủ đề:

- Đúng lúc đến giờ ăn, tôi mời, mọi người đừng ngại, đến nhà hàng Kinh Thành ăn một bữa cơm đạm bạc, cùng nhau nói chuyện hàn huyên.

Hạ Tưởng không có ý kiến gì, Khâu Tự Phong vui vẻ, Phó Tiên Phong cũng cảm thấy cần thiết, Trần Khiết Văn lại không phản bác, không ai từ chối, thế là, các vị khách mỗi người một xe, liền hướng về nhà hàng Kinh Thành.

Hoa Nhài Vàng, Bạc không tiện đi cùng, Tiêu Ngũ bèn hộ tống họ về khách sạn.

Đến nhà hàng, Quốc Hoa Thụy rất có khí phách bao hẳn một phòng thượng hạng, sau khi mọi người ngồi xuống, y đột nhiên nhận được điện thoại, sau đó liền long trọng tuyên bố:

- Cha và chú tôi còn có Bí thư Mai của Tỉnh Yến đều đang dùng cơm ở nhà hàng Kinh Thành, họ cũng muốn qua đây.

Mai Thăng Bình? Sao lại đụng đến cả Mai gia? Hạ Tưởng bàng hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc