Chỉ suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng trong nháy mắt liền đưa ra một quyết định trọng đại. Cơ hội đến rồi, một cơ hội lớn tuyệt đối không thể bỏ qua. Lúc này không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Hắn quyết định thật nhanh và ra mệnh lệnh cho Hoàng Đắc Ích:
-Tất cả những người tụ tập gây rối loạn ở hiện trường phải bắt hết không chừa một ai.
Giông tố của Tần Đường và tỉnh Yến, mảnh đất yên bình nổi sóng gió.
Hoàng Đắc Ích sửng sốt, Bí thư Hạ một câu nói thôi là đã quyết định tính chất rồi. Căn bản là cách làm không để lối thoát. Anh ta chần chừ một chút, vẫn là nhắc nhở một câu:
-Bí thư Hạ, quan hệ của Mã Quân có chút phức tạp, bây giờ anh ta rất gần với Ngưu Lâm Quảng…
Hạ Tưởng không tiếp lời của Hoàng Đắc Ích:
-Hành động đi.
Hoàng Đắc Ích biết rằng, cuộc chiến đã được khai hỏa rồi. Nếu Bí thư Hạ đã quyết tâm thì anh ta cũng không thể mềm mỏng được. Ngay lúc đó liền ra mệnh lệnh:
- Mọi người chú ý, bắt hết tất cả
Mệnh lệnh vừa được đưa ra thì mười mấy anh cảnh sát liền lập tức hành động, bắt đầu bắt người.
Mã Quân đang kiêu ngạo, nghĩ thầm rằng ít nhất cũng phải gây ra một sự kiện tập thể. Thứ nhất là để lấy lại thể diện, muốn Phó Tiên Tiên phải bẽ mặt. Thứ hai là nói gì thì cũng phải xả cơn tức giận. Mẹ nó chứ! Lại để cho một con bé nó đánh. Tuy là tay của mấy bà đó rất mềm, nhưng lại không đúng chỗ. Y chưa từng bị phụ nữ đánh vào mặt bao giờ.
Làm lớn lên một chút cũng tốt. Càng làm lớn hơn thì Hạ Tưởng lại càng mất mặt. Xưởng may Phân Đạt Kỳ là Nam Hân Vũ bao che? Nam Hân Vũ cũng chẳng có gì to tát. Mã Quân cũng chẳng coi cô ta ra gì.
Chủ yếu cũng là từ sau khi y trở về thì luôn không thuận lợi. Bố vợ đã xuống đài rồi, chỗ dựa lớn nhất nay chẳng còn nữa. Chương Quốc Vĩ thấy y gặp chuyện thì sẽ đùa cợt. Bây giờ chỗ dựa lớn nhất của y chính là Ngưu Lâm Quảng.
Hôm nay, y không phải là đang đòi lại sự tôn nghiêm của một người đàn ông, mà còn muốn mượn cơ hội này gây sức ép để cho Hạ Tưởng biết tay. Mẹ nó chứ, không ngờ lại tước đoạt đi cái ghế vàng cao quý Chủ tịch Hội đồng nhân dân của bố vợ y. Thật là đồ khốn khiếp!
Trước khi gây rối, anh ta cũng đã gọi điện thoại cho Gia Cát Phách Đạo, nhưng không xin chỉ thị của Chương Quốc Vĩ. Bởi vì Chương Quốc Vĩ thích "pha trò". Ý của Gia Cát phách đạo là tập hợp nhân dân trong thôn và mấy tên lưu manh cùng ra mặt. Với khẩu hiệu đòi lại đất công để gây rối. Trong thành phố thường sẽ không đả kích quá võ đoán.
Rốt cuộc là Gia Cát Phách Đạo thông minh, Mã Quân liền hiểu thấu ngay. Y cũng đã lăn lộn ở Tần Đường này mấy chục năm, có lề lối gì mà không hiểu. Dưới sự chỉ điểm của Gia Cát Phách Đạo, tập hợp một nhóm người vây lấy xưởng may, chuẩn bị làm ầm ĩ lên một phen.
Từ trước đến nay những con chó chạy đến trước mặt thì luôn có kẻ chủ nhân dắt xích đằng sau. Điều đáng tiếc là Mã Quân lại không biết vai trò của mình là gì, chỉ biết tiên phong xông lên, giải cơn bực tức. Làm sao mà biết được rằng khi xảy ra chuyện thì chủ nhân phía sau đó lại buông tay, chủ nhân thoát thân, còn con chó thì khó mà tránh được vận mệnh bị đánh đập đánh chết.
Bí thư Hạ ra mệnh lệnh chết, Hoàng Đắc Ích cũng nổi cơn độc ác. Hoàng Đắc Ích nổi cơn độc ác, thì cảnh sát càng mạnh tay hơn. Sau khi đi vào đám người, tay giơ lên côn hạ xuống, thì một người liền ngã xuống.
Mấy tên côn đồ lưu mạnh thì làm sao lại sợ cảnh sát được? Cảnh sát vừa động thủ là chúng trả đòn ngay. Chủ yếu là có Gia Cát Phách Đạo làm chỗ dựa đằng sau. Tuy rằng lần trước Gia Cát Phách Đạo bị trừng trị một phen, nhưng mấy ngày sau thì lại khỏe như vâm, sinh khí dồi dào, lại khôi phục uy danh ở Tần Đường. Hiện tại ngay cả Bí thư Hạ cũng phải nể ông ta vài ba phần, vì thế nên có rất nhiều người ỷ vào ông ta, liền dám đánh lại cảnh sát.
Cảnh sát đều là đội cảnh sát phòng chống bạo lực, cầm mũ giáp, tấm chắn, mang theo côn. Còn mấy tên lưu manh thì tay cầm côn gỗ, không hề yếu thế mà xông lên đánh nhau với cảnh sát.
Mã Quân vừa thấy hỗn chiến thì đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại nghĩ, càng ầm ĩ lên thì càng tốt. Lại nhìn ra phía xa thì nhìn thấy Hạ Tưởng đứng bên ngoài chắp tay sau lưng, bận tối mắt mà vẫn thong dong đứng nhìn. Anh ta vừa thấy Hạ Tưởng liền như gặp mặt kẻ thù, mắt đỏ lên, liền cho rằng Hạ Tưởng chính là ở sau lưng hạ độc thủ mới khiến cho một bàn tay y suýt chút nữa là bị phế bỏ.
Hơn nữa Hạ Tưởng còn tước đi ngai vàng Chủ tịch Hội đồng nhân dân của bố vợ y, nên có thù không đợi trời chung. Mã Quân càng nghĩ càng giận, càng phẫn nộ. Lấy tay sờ thì sờ ngay thấy khẩu súng mà Gia Cát Phách Đạo đưa cho.
Y vừa quay về thì Gia Cát Phách Đạo đã tặng cho y một khẩu súng tinh xảo, giống với súng dùng cho phụ nữ. Y vẫn còn không muốn cầm nhưng Gia Cát Phách Đạo liền cười nhạt nói một câu:
- Nam nhi hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu (Làm trai phải mang Ngô câu kiếm.
Lấy lại năm mươi châu bị giặc chiếm)... Mã Quân, Tần Đường gần đây không hòa bình lắm. Có súng trong tay thì tôi cũng thấy yên tâm cho anh. Ít nhất thì đến lúc mấu chốt, chúng ta cũng không thể để người khác gây tổn thương được, đúng không?
Một câu nói suýt nữa làm cho Mã Quân cảm động đến rơi nước mắt.
Mã Quân nào biết được suy nghĩ của Gia Cát Phách Đạo cơ chứ? Có một số người kích động mà dễ mất kiểm soát, đưa súng cho anh ta đồng nghĩa với việc đẩy anh ta vào bờ vực sơ sẩy súng cướp cò.
Mã Quân bây giờ cũng đã lôi súng ra. Y ở cách Hạ Tưởng chừng 30 mét, miễn cưỡng ở trong tầm bắn hiệu quả. Bây giờ mọi người đang loạn, không ai chú ý đến y, nên y liền nhẹ nhàng nhắm trúng Hạ Tưởng, sau đó động vào chỗ bóp cò.
Dù sao thì cũng là trong cảnh hỗn loạn, bắn xong chạy đi thì ai bắt được y cơ chứ?
Tiêu Ngũ đang bảo vệ sự an toàn của Phó Tiên Tiên không chú ý tới hành động của Mã Quân.
Nhìn thấy Hạ Tưởng sắp bị Mã Quân đánh lén thành công, thì một cảnh sát đang đánh nhau với một tên du côn, liền phát hiện ra ngòi súng đen ngòm trong tay Mã Quân, nhìn lại thì thấy nòng súng đang chĩa thẳng về Bí thư Thành ủy ở đằng xa, liền lo lắng. Anh ta đẩy tên du côn ra, hét lên một tiếng:
- Bí thư Hạ, có người bắn lén.
Lời còn chưa dứt hẳn thì người đã ngã xuống.
"Bằng" một tiếng. Tiếng súng vang lên
Cảnh sát đè lên người Mã Quân, máu tươi chảy ra ròng ròng từ người anh ta. Tiêu Ngũ mới phát hiện ra tình hình thì ngay lập tức liền đỏ mắt, xông tới trước, không nói năng gì liền lập tức một chân đá vào thái dương của y khiến y xỉu tại chỗ. Sau đó vội vàng nâng anh cảnh sát dậy, nhìn thấy phần ngực của anh cảnh sát bị trúng đạn, máu tươi chảy ra, đã hôn mê bất tỉnh liền hô lên một tiếng khẩn thiết:
- Anh bạn, anh em tốt. Tiêu Ngũ cảm ơn anh!
Cảnh sát bị trúng đạn rồi!
Tất cả cảnh sát phút chốc châm lên lửa giận. Vừa nãy khi ra tay thì vẫn còn nể tình, sợ đả thương đối phương. Bởi vì bọn họ biết rằng đối phương là người của Ngưu Lâm Quảng, không thể động vào được. Bởi vì Ngưu Lâm Quảng thì ngay cả nhân thân của cảnh sát cũng dám uy hiếp.
Nhưng bây giờ thì nóng mắt lên rồi. Người anh em của mình đã bị thương ngã xuống. Hơn nữa lại còn là bị trúng đạn. Thực sự quá là coi trời bằng vung rồi!
Cảnh sát liền phẫn nộ, ra tay rất độc. Trong chốc lát, tất cả các tên lưu manh côn đồ đều ngã xuống đất.
Hoàng Đắc Ích chạy vọt sang. Hạ Tưởng cũng bất chấp sự an nguy của mình, bỏ qua sự tôn nghiêm của một Bí thư Thành ủy cũng vọt qua.
Nhóm cảnh sát vây lấy Bí thư Hạ và Cục trưởng Hoàng. Mấy tên côn đồ, đứa chạy, đứa thoát, đứa bị bắt, tất cả tan rã.
Hạ Tưởng đến trước mặt anh cảnh sát, hay tay cầm lấy tay anh ta, nói một cách cảm động:
-Anh đã cứu tôi, từ giờ về sau anh chính là ân nhân của tôi.
Hạ Tưởng lửa giận trong lồng ngực hừng hực bùng lên. Hắn chỉ biết việc Mã Quân ra tay chắc chắn có người sắp xếp đằng sau.
Được Bí thư Thành ủy gọi là "ân nhân", tất cả cảnh sát đều cảm động. Điều khiến bọn họ càng cảm động hơn chính là, Bí thư Hạ và Cục trưởng Hoàng đích thân đỡ lấy cáng cứu thương. Tên anh cảnh sát đó là Uông Viễn Bình, mới tham gia công tác, vẫn còn tính trẻ con. Tuy là hai mắt nhắm nghiền nhưng răng vẫn cắn chặt, vẻ mặt bất khuất.
Đưa Uông Viễn Bình lên xe cứu thương xong, Hạ Tưởng cố ý dặn dò thêm nhất định phải chữa trị tốt, không tiếc gì cả, phải làm cho Uông Viễn Bình được bình an. Uông Viễn Bình bị thương ở phần bụng, đâm xuyên dạ dày, có nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc mọi người bận rộn thì Mã Quân bất ngờ tỉnh dậy, thấy rằng tình thế không ổn liền muốn chạy thóat. Nhưng Tiêu Ngũ đã phát hiện ra, muốn đi sang cản đường, nhưng không ngờ một cảnh sát bên cạnh đã xông đến kéo anh ta lại. Tiêu Ngũ không hiểu. Làm sao vậy? Lẽ nào lại cố ý để cho Mã Quân chạy? Hoàng Đắc Ích rõ ràng là nhìn thấy nhưng lại giả vờ không thấy, chỉ lo cùng Hạ Tưởng trấn an Uông Viễn Bình. Nhìn thấy Mã Quân sắp ra khỏi tầm mắt rồi, thì bỗng nhiên liền có người hô to lên một tiếng:
-Can phạm chạy trốn!
Lại có một cảnh sát khác hô lớn:
-Đứng lại, nếu không đứng lại tôi sẽ bắn!
Mã Quân cho rằng, cảnh sát chỉ là hù dọa y mà thôi nên chạy càng nhanh. Không ngờ mới chạy được vài bước thì súng nổ.
Hơn nữa còn không phải là một phát mà là ba phát. Cũng không biết là ai nổ súng, chắc chắn là xạ thủ giỏi. Phát súng thứ nhất vào chân trái, thứ hai vào chân phải, thứ ba là sau lưng. Mã Quân lập tức ngã ngay ra đất, hôn mê.
Lúc này Tiêu Ngũ mới hiểu. Hóa ra cảnh sát cũng có tài bắt thả Tào, đánh hay lắm, đánh thật là đã. Anh ta chỉ cảm thấy cơn tức giận trong đầu phút chốc liền tan biến, cũng không kìm nổi mắng ra một câu thô tục. Mẹ nó chứ, đến Cục thì cũng phải phế mày đi.
Đồ chó chết Mã Quân đã bị xe cứu thương lôi đi. Có bốn năm cảnh sát đi cùng. Nửa cuối cuộc đời của y, đừng nói là chơi gái, mà có đứng cũng không đứng lên được nữa.
Chuyện của Mã Quân đã dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền đột ngột ở Tần Đường.
Hạ Tưởng trở lại Thành ủy liền ngay lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Sắc mặt của hắn tức giận, không những đập bàn trước tất cả mọi người, mà còn lần đầu tiên lo lắng cho trật tự trị an ở Tần Đường. Hơn nữa còn do Phạm Tiến, Lương Thu Duệ cùng với Hoàng Đắc Ích lập tức tiến hành một hành động trấn áp trong phạm vi toàn thành phố, tất cả những chốn vui chơi giải trí, phòng nhảy, phòng ca hát, trung tâm tắm hơi đều thuộc phạm vi điều tra lần này.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Chương Quốc Vĩ chấn kinh rồi.
Chương Quốc Vĩ tuy không thích Hạ Tưởng nhưng cũng không thô lỗ đến mức ra tay ngầm với Hạ Tưởng. Điều ông ta muốn là thủ đoạn chính trị chứ không phải bắn lén. Mã Quân tự mình làm bậy, không thể sống được. Điều may mắn là gần đây ông ta không gần gũi với y.
Suy nghĩ một caí là biết ngay thủ đoạn của Gia Cát phách đạo. Bởi vì Mã Quân còn chưa đủ trình độ đáng để Ngưu Lâm Quảng ra lệnh. Nguy rồi, vô ý không cẩn thận, liền bị Hạ Tưởng nắm bắt lấy cơ hội, mượn thế để nói chuyện của mình. Nhưng vấn đề là, Hạ Tưởng trong lúc mấu chốt thăng lên ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa hắn ta ở Tần Đường vẫn chưa đứng vững, nếu mà cứ thế gióng trống khua chiêng trấn áp, lẽ nào muốn công khai hóa mâu thuẫn với Ngưu Lâm Quảng? Nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn người. Chương Quốc Vĩ từ trong sâu thẳm nội tâm cũng không muốn giữa Hạ Tưởng và Ngưu Lâm Quảng xảy ra xung đột trước, bởi vì không có lợi cho việc thực hiện kế hoạch cua ông ta. Nhưng trước mắt tình hình là như vậy, nên ông ta chỉ có thể trên danh nghĩa chỉ trích Mã Quân là có hành vi vi phạm pháp luật, hoàn toàn đồng ý với kiến nghị trấn áp của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng kiêm nhiệm uy nghiêm của Chủ tịch Hội đồng nhân dân, lại lấy việc Mã Quân nổ súng làm lý do. Dưới cơn thịnh nộ lần đầu tiên tiến hành nắm lấy toàn bộ tiết tấu, ngồi ở giữa, giận mà sinh uy nghiêm, đã mơ hồ có được khí thế của nhân vật số một Tần Đường. Không ít ủy viên thường vụ âm thầm suy đoán thế đi lên của Bí thư Hạ. Chỉ sợ không thể ngăn cản được.
Nhưng lại cũng có người nghĩ, giai đoạn hiện tại giằng co với Ngưu Lâm Quảng, không quá lý trí, thời cơ cũng không đúng. Chẳng may Ngưu Lâm Quảng nổi điên làm ầm ĩ lên trong phạm vi toàn thành phố khiến cho Tần Đường loạn lạc, thì tuyệt đối sẽ ảnh huởng đến chuyện đại sự của việc Bí thư Hạ lên chức ủy viên thường vụ.
Bí thư Hạ làm sao vậy? Làm sao lại vội vã như thế?