QUAN THẦN

Mỗi một người đàn ông đều có một ảo tưởng, là người tốt trong người tốt như Hạ Tưởng, quả thực nếu muốn ăn ngay nói thẳng thì, ở bên trong sâu thẳm cũng có ẩn dấu một dục vọng trái ôm phải ấp.

Ở tỉnh Tề, nhưng không hưởng thụ được cái phúc của trái ôm phải ấp, cũng là sự đáng tiếc.

Tuy nhiên, Hạ Tưởng chỉ có thể bên trong tiếc nuối giữ lại mộng tưởng hồn nhiên của một người đàn ông, tối hôm qua hắn vốn có cơ hội để thực hiện mộng tưởng đó, vì Phó Tiên Tiên rất nghịch ngợm nói một câu muốn Hạ Tưởng ngủ lại, Nghiêm Tiểu Thì cũng đúng lúc nói tiếp một câu, là giường của cô rất lớn, ngủ ba người không thành vấn đề.

Nếu ý chí Hạ Tưởng chỉ không kiên định một chút, tâm tư đen tối một chút, dễ dàng thuận miệng đồng ý, tin tưởng Phó Tiên Tiên cũng tốt, Nghiêm Tiểu Thì cũng vậy, đều sẽ xấu hổ chấp nhận.

Nếu hai người đều không xấu hổ đáp ứng, Hạ tưởng hoàn toàn có thể xuất ra khí thế đàn ông, ép hai cô gái ở lại, chỉ cần hắn mỗi bên ôm một cô, giả vờ dùng sức mạnh một chút, thì sẽ xuất hiện tình trong mặt ngoài tình chàng ý thiếp kết quả mĩ mãn.

Đáng tiếc là đều không có, đang lúc ý chí đồng chí Hạ Tưởng đang không kiên định, đang muốn gật đầu đồng ý thực hiện mộng tưởng, thì lại bất ngờ nhận phải cuộc điện thọai ngoài ý muốn.

Nói ngoài ý muốn, bởi vì điện thoại quả không phải lúc. Nói không tình nguyện, nhưng phải tiếp nghe, là vì Mai Hiểu Lâm gọi tới.

Có lẽ sự thật là Hạ Tưởng mắc nợ tình cảm của Mai Hiểu Lâm, thế là mộng tưởng mà Hạ Tưởng từ lâu đã có lòng ao ước muốn thử, lại bị Mai Tiểu Lâm vô tình phá hủy.

Bởi vì cô gọi điện thoại, gọi tới nửa giờ đồng hồ.

Nửa tiếng đồng hồ, đủ để cho ngọn lửa lòng trong Hạ Tưởng phụt tắt, mà Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên lại nghe ra Hạ Tưởng đang cùng Mai Hiểu Lâm nói chuyện, liền lè lười, nhăn mặt nhăn mặt, sau đó bỏ chạy một mạch như làn gió xuân không thấy bóng dáng tăm hơi.

Hạ Tưởng chỉ có thể ngửa mặt lên trời bất đắc dĩ thở dài, đã bao nhiêu lần, hắn có mấy cơ hội lớn để để thực hiện giấc mộng nhưng đều bị hắn bỏ lỡ, khi hắn cố lấy dũng khí để thử một lần, cơ hội thật sự hóa ra sao dễ dàng lướt qua, khiến hắn hiểu ra chân lý, đôi khi nhận biết phụ nữ quá nhiều thực sự không phải là một việc tốt lành gì.

Có lẽ nguyên nhân là đã lâu Mai Hiểu Lâm không liên lạc Hạ Tưởng, nên cuộc nói chuyện có phần hơi lạnh nhạt:

- Hạ Tưởng, ngày kia đến Bắc Kinh, anh có đến đúng giờ được hay không?

Khâu Tự Phong đề nghị mấy người đến cùng nhau thăm hỏi ông cụ họ Phó, cũng hợp tình hợp lý, cũng có ý nghĩa chính trị nhất định. Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm tự không cần nói đến, bản thân chính là người nổi bật của đời thứ ba bên trong thế lực dòng họ, mà hắn trước mắt là người phát ngôn cho thế lực gia tộc, thậm trí cũng có thể gọi là đại diện đời thứ ba nhà họ Ngô, bởi vậy, y và Khâu Tự Phong cùng nhau hiện thân, ý nghĩa không bình thường.

Tức là công khai với bên ngoài thế lực gia tộc cùng tiến cùng lui, đồng thời cũng là tuyên bố sự đoàn kết của thế lực gia tộc, sẽ không vì bệnh tình của ông cụ phó mà bị ảnh hưởng. Trước đợt đổi nhiệm kỳ lần này, bệnh tình ông cụ họ Phó, kéo theo ánh mắt của thế lực khắp nơi, cũng khiến bên ngoài không ít suy đoán.

Mặc dù nói đợt đổi nhiệm kỳ lần này, đối với bố cục nhà họ Phó có ảnh hưởng không ít, ít nhất cũng phải năm ba năm thậm chí lâu hơn nữa, nhưng bác sĩ chuẩn đoánh bệnh nói, ông cụ họ Phó có khả năng sống thêm năm ba năm, trong đó không chỉ trùng hợp ngầm có ý tứ chính trị hàm súc, trước khi ông cụ họ Phó chết, nói thế nào cũng nâng đỡ cho Phó Tiên Phong đọan đường.

Theo một góc độ suy xét, Hạ Tưởng cùng mấy người đi đến thăm hỏi ông cụ họ Phó, cũng là biểu đạt ý ủng hộ đối với ông cụ họ Phó

Đương nhiên, trừ việc này ra Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, còn có nhiều chuyện quan trọng khác phải làm.

Ngồi ở trên máy bay, Hạ Tưởng cố ý khiêm tốn chỉ dẫn theo thư kí Ngô Thiên Tiếu đồng hành, cũng đề y chạy trước chạy sau phối hợp tất cả việc vặt vãnh, nhưng hắn và Ngô Thiên Tiếu không ngồi cùng một chỗ, vì còn có Phó Tiên Tiên đi cùng hắn.

Ngô Thiên Tiếu lúc đặt vé máy bay, nghe nói có phụ nữ đồng hành, cũng biết thức thời mà cách xa chỗ ngồi Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên. Khi y nhìn thấy Phó Tiên Tiên lần đầu, liền có một loại cảm giác kinh ngạc, bởi vì tuy Phó Tiên Tiên không phải người con gái rất rất xinh đẹp, nhưng cô tràn đầy sức sống, có lực tác động mãnh liệt vào tầm nhìn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngô ThiênTiếu liền ngầm khâm phục ánh mắt tinh tường vào vận may của phó Bí thư Hạ.

Tuy nhiên sau khi y nghe được Phó Tiên Tiên là ai, lập tực ý nghĩ không còn, ngay tức khắc xoay người bỏ chạy, đến việc phó Bí thư Hạ và Phó Tiên Tiên làm sao nhận biết, rốt cuộc quan hệ là thế nào, gần như tất cả những đề tài mà người đàn ông cảm thấy hứng thú, những suy diễn của tâm lý theo đuổi sắc đẹp v.v… đều ngay lập tức bị cắt đứt, ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của một thư ký

Nói đùa, Phó Tiên Tiên không ngờ đường đường là thiên kim nhà họ Phó, là em gái Chủ tịch tỉnh Tương Phó Tiên Phong, thật đúng là kẻ không phải người bình thường có thể chọc vào. Được thôi, y cũng hết ở trước mặt lãnh đạo xum xoe giả bộ thông minh, làm gì cũng không bằng trực tiếp im miệng là an toàn nhất.

Ngô Thiên Tiếu làm đúng rồi, nếu y ở trước mặt Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên lượn lờ, quả thực Phó Tiên Tiên dám sẽ nhấc chân đá y một cái

Bởi vì Phó Tiên Tiên sẽ thấy y chướng mắt.

Phó Tiên Tiên hiện tại, đang đắm chìm bên trong hạnh phúc trước nay chưa từng có, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, tựa vào trên bả vai Hạ Tưởng, hưởng thụ cuộc hành trình hai người chưa từng có.

Cùng Hạ Tưởng bay tới Bắc Kinh, mang đến cho cô niềm vui bất ngờ không nhỏ, vì cô quen Hạ Tưởng nhiều năm, chưa có cơ hộ đi cùng Hạ Tưởng. Mỗi người phụ nữ đều có giấc mơ cùng đồng hành với người đàn ông mình yêu thương, vì bên trong cuộc hành trình, luôn có thể làm người ta có cảm giác trong cuộc hành trình đường trên đời tang thương, mà khoảnh khắc vui nhất trong đời người cô đơn là, ai cũng nguyện ý ở cùng người mình yêu.

Nhưng điều khiến Phó Tiên Tiên hạnh phúc không chỉ một cuộc hành trình, buổi tối hôm trước còn cùng Hạ Tưởng ôm nhau ngủ một đêm mà nói, tối hôm qua quả thực hơi tiếc nuối, tuy nhiên Hạ Tưởng nếu thực sự dám, Nghiêm Tiểu Thì cũng không một lời phản đối, cô cũng thực không sợ Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì cùng nhau phóng đãng một đêm.

Không sai, Phó Tiên Tiên trực tiếp đem giấc mộng đẹp đẽ 3 người của Hạ Tưởng hình dung thành phóng đãng.

May mắn Hạ Tưởng không biết, nếu không, thật đúng sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của hắn với giấc mộng tốt đẹp kia.

Hiện tại có thể ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, ngồi cùng một chỗ bay trên bầu trời xanh, coi như là hạnh phúc hiếm có rồi, Phó Tiên Tiên đã đem bệnh tình của ông quẳng ra sau đầu, không đều nói con gái hướng ngoại, cũng không hề sai nhỉ. Sau đó lặng lẽ cúi xuống bên tai Hạ Tưởng nói:

- Chị Tiểu Thì nói, giấc mơ lớn nhất của chị ấy chính là muốn anh từ sáng tới tối, một phút không rời, ở cùng chỉ một ngày một đêm. Em cũng có một giấc mộng, anh có muốn biết là gì không?

Nói thật, Hạ Tưởng thật đúng là không muốn biết, tuy nhiên cũng chỉ giả vờ rất muốn gật gật đầu.

- Chính là…

Phó Tiên Tiên hơi thở như hương ngọc lan, tiến lại thật gần, khiến cho Hạ Tưởng nghe giọng điệu cô nói như là đang nói mớ

- Em hy vọng một ngày, có thể có chí ít hai lần cùng nhau dậy sớm, mở mắt có thể nhìn thấy anh…

Có một câu nói, quan hệ gần xa với một cô gái, không phải anh có thể cùng cô ăn cơm chiều hay không, mà có thể cùng cô ăn cơm sáng. Giấc mơ Phó Tiên Tiên thật ra so với giấc mộng Nghiêm Tiểu Thì thì càng nhiều hơn, hai lần liên tiếp cùng nhau thức dậy, ít nhất còn dài hơn so với một ngày một đêm, vượt cả dã tâm của Nghiêm Tiểu Thì.

Hạ Tưởng bật cười ha hả:

- Cùng anh thức dậy chẳng lẽ có thể trẻ mãi không già. Nói nghe sao mà có vẻ chuyện cực tốt. Anh có thể nói em biết, cùng anh thức dậy, chẳng những phải chuẩn bị tốt bữa sáng, còn phải thay anh thu dọn sạch sẽ.

Phó Tiên Tiên trả lời rất kiên quyết:

- Không thành vấn đề, em gọi phục vụ phòng

Sớm đã biết Phó Tiên Tiên không phải là loại phụ nữ sống qua ngày ở nhà, Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, vỗ nhẹ đầu cô:

- Mệt rồi, ngủ một lát đi, chốc nữa hạ cánh anh gọi em.

- Không ngủ, sẽ không ngủ.

Phó Tiên Tiên dịu dàng hiếm thấy

- Em muốn tỉnh táo cùng anh trải qua thời gian cùng ngồi với nhau, để tránh sau này quên mất.

Tuy rằng cô nói bằng giọng điệu trêu chọc, nhưng vào tai Hạ Tưởng, đã có nỗi xót xa khác.

Dù là tiểu ma nữ, dù có tùy hứng, cũng là người phụ nữ lóng dạ mềm yếu

Sau khi hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Ngô Thiên Tiếu đang buồn bực làm thế nào sắp xếp việc đón máy bay của phó bí thư Hạ, trước khi đi ra, y thông báo cho văn phòng tỉnh Tề đóng tại Bắc Kinh, chuẩn bị để văn phòng đóng tại Bắc Kinh ra nghênh đón, Hạ Tưởng lại không đồng ý việc y bố trí, nói với y, không cần chuẩn bị, nếu không ai đón, thì tự mình lái xe.

Ngô Thiên Tiếu rất khó xử, với cấp bậc phó bí thư Hạ, dù tới Bắc Kinh cũng phải có xe chuyên dụng ra đưa đón mới được, phó Bí thư Tỉnh ủy lái xe? Thật đúng là không phải chuyện thường.

Nhưng phó bí thư Hạ chỉ bảo, y cũng chỉ đành làm theo, trong lòng vẫn chẳng yên, nếu chẳng may phó Bí thư Hạ phải đi lái xe, y thân là thư kí, trên mặt cũng không còn chút ánh sáng. Người xưa là chủ nhục thần chết, hiện tại cũng là lãnh đạo bị lạnh nhạt, cấp duới đau lòng.

Vừa xuống đất liền, Ngô Thiên Tiếu liền mang theo hành lí đi lên trước, không dám quầy rầy Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên. Tuy nhiên y cũng lo lắng thừa rồi, Phó Tiên Tiên hiện tại khôi phục dáng vẻ đoan trang nho nhã, cùng Hạ Tưởng duy trì khoảng cách hữu nghị, không xa không gần, cứ như cùng Hạ Tưởng chỉ là bạn bè bình thường đang giải quyết việc công.

Vừa ra sân bay, thật đúng là không có xe của văn phòng tỉnh Tề đóng tại Bắc Kinh, căn bản không hề thông báo cho bọn họ chuyến bay mấy giờ, bọn họ dù muốn nịnh bợ phó bí thư Hạ, cũng tìm không ra cửa. Lại nhìn một cái, bên ngoài xe rất nhiều, nhưng phần lớn là xe tư nhân hoặc là xe cấp bậc quá thấp, không có một chiếc phù hợp với thân phận phó Bí thư Hạ, nói cách khác, thật không có xe chuyên dụng tới đón.

Chẳng lẽ đường đường là phó bí thư tỉnh Tề, lại phải tự mình lái chính?

Khi Ngô Thiên Tiếu trong lòng đang khổ sở, bỗng nhiên một chiếc xe đen không một tiếng động chạy tới, y thu thế không kịp, thiếu chút nữa bổ nhào lên xe, không khỏi nổi giận, miệng đang muốn châm biếm vài câu, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại, bởi y thấy chiếc xe đen mặt trước có chỗ kì lạ, không nhận ra thương hiệu còn chưa tính, biển số cũng vô cùng kì quái, kì quái thế nào y cũng không thể nói rõ đuợc, dù sao không chỗ nào không lộ ra thần bí.

Đất Bắc Kinh, ngọa hổ tàng long, vẫn là ít gây chuyện là tốt nhất, Ngô Thiên Tiếu chẳng những im lặng còn vô cùng rộng lượng giữ lấy vẻ mỉm cười, sau đó đứng lại không di chuyển, chờ ô tô đi qua.

Không ngờ ô tô không đi tiếp, dừng ở trước mặt Ngô Thiên Tiếu, sau đó cửa kính mở ra, lộ ra khuôn mặt mỉm cười, vẻ tươi cười thân thiết.

Người trong xe hướng Ngô Thiên Cười gật đầu nói:

- Người trẻ tuổi không tồi, có lễ phép.

Sau đó ông ta quay đầu về hướng Hạ Tưởng đang ở sau, vẫy tay với Hạ Tưởng,

- Hạ Tưởng, đến đây, lên xe.

Ngô Thiên Tiếu trong nháy mắt dừng hô hấp, ngay cả đầu óc cũng đều trống rỗng!

Bình luận

Truyện đang đọc