QUAN THẦN

Hạ Tưởng nhức đầu, thế nào lại có chuyện lung tung lộn xộn như vậy?

- Tôi liền cảm thấy phải nhắc nhở anh một chút, Phó Tiên Phong nhất định sẽ tìm đến làm phiền anh, tôi hiểu anh ấy lắm. Tuy rằng tôi chẳng thích gì anh ấy, nhưng anh ấy lại rất yêu quý tôi, cho rằng phải chiếu cố tôi, tôi thì cảm thấy sự chiếu cố của anh ấy như là trói buộc vậy, nhưng anh ấy lại mặt dày mày dạn cho rằng theo thói thường thì chuyện của tôi anh ấy phải có trách nhiệm. Nghĩ sao, tôi mà cần anh ấy yêu quý sao?

Phó Tiên Tiên nói chuyện rất nhanh, miệng vẫn không ngừng ăn, mà tuyệt không ảnh hưởng đến tốc độ nói của cô ta, khiến Hạ Tưởng cũng phải khâm phục bản lĩnh đó.

- Cuối cùng phải nhấn mạnh một câu, Chủ tịch quận Hạ…

Phó Tiên Tiên chắc là ăn no, cô vỗ vỗ đầu, lấy khăn lên lau miệng, trông dáng vẻ có chút đáng yêu.

- Dù Phó Tiên Phong đối phó với anh như thế nào, tôi cũng không có vấn đề gì. Theo lập trường cá nhân của tôi mà nói, tôi thuộc phe trung lập, không hỗ trợ giúp đỡ ai hết. Đương nhiên, nếu anh giúp tôi tìm được Mai Hiểu Mộc thì tôi sẽ kiên quyết đứng về phía anh, phản đối Phó Tiên Phong.

Hạ Tưởng vui vẻ nói:

- Phó Tiên Phong sẽ đối phó tôi như thế nào?

- Nếu anh không có điểm yếu nào để anh ấy nắm được, anh ấy không thể công khai đối phó anh thì anh ấy sẽ dùng âm mưu để đối phó anh.

Phó Tiên Tiên nhận thấy khóe miệng còn dính hạt cơm, liền lấy đầu lưỡi liếm hạt cơm vào trong miệng ăn, mỉm cười:

- Được rồi, nên anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là Mai Hiểu Mộc đang ở đâu?

Động tác ăn hạt cơm vừa rồi, khiến Hạ Tưởng lại có cảm tình với Phó Tiên Tiên một cách khó hiểu, nói:

- Mai Hiểu Mộc ở ngay tại quận Hạ Mã thôi, tuy nhiên cô không phải kiểu người cậu ta thích, cần gì cô phải uổng phí hơi sức.

Hạ Tưởng cũng chú ý là Mai Hiểu Mộc âm thầm bị Nghiêm Tiểu Thì cuốn hút, Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên lại hoàn toàn là hai kiểu khác nhau. Nghiêm Tiểu Thì rất nữ tính, dịu dàng và quyến rũ, rất có phong cách. Phó Tiên Tiên lại như cô bạn hàng xóm, tuy rằng cũng có vẻ đẹp sáng sủa, nhưng không đủ nữ tính, hơi hồn nhiên quá mức và lớn mật.

Mai Hiểu Mộc không chú ý lắm đến Cổ Ngọc cũng chính là nguyên nhân này, vì Cổ Ngọc có chỗ gần giống với Phó Tiên Tiên, chính là tính chất phác tự nhiên, nữ tính bị mất đi một ít.

Phó Tiên Tiên lắc đầu:

- Anh nói không tính, tôi muốn thấy anh ta, giáp mặt nói rõ ràng.

Hạ Tưởng nói:

- Được, lần sau gặp lại, tôi sẽ nói rõ với cậu ta, bảo cậu ta lộ diện nói chuyện rõ ràng với cô, không thể cứ trốn tránh mãi như vậy được, cũng không phải là cách.

Phó Tiên Tiên cao hứng:

- Quả nhiên kế suy bụng ta ra bụng người thật hiệu quả, tôi giúp anh, anh mới chịu giúp tôi.

Hạ Tưởng cười cười:

- Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tuy nhiên dù sao Phó Tiên Phong cũng là anh trai cô, anh ta biết cô ngầm báo với tôi chuyện này, có tức giận hay không?

- Tùy anh ấy thôi, chuyện của anh ấy tôi mặc kệ. Dù gì tôi cũng đã giải thích chuyện chúng ta lên giường cho anh ấy nghe, nhưng anh ấy vẫn không tin, nhất định cho rằng anh ở sau lưng xúi giục tôi lừa dối anh ấy.

Phó Tiên Tiên nhún vai, vẻ mặt tỏ ra là cũng chẳng sao cả:

- Không tin thì thôi, cơ thể của tôi do tôi phụ trách, anh ấy không được xen vào. Tôi yêu ai thì lên giường với người đó, hơn nữa trông anh cũng thuận mắt, bị anh ấy hiểu lầm tôi cũng không phải là thiệt lắm.

Da mặt Hạ Tưởng tuy dày nhưng không có chút chịu không nổi những lời nói thẳng thừng của Phó Tiên Tiên, mượn cớ chào tạm biệt rồi rời đi.

Trên đường hắn cứ nghĩ mãi, đầu tiên là Ngô Cảng Đắc phát hiện ở thôn Phương Bắc có người khả nghi, vừa rồi lại có Phó Tiên Tiên nhắc nhở, chẳng lẽ Phó Tiên Phong thật sự là bí quá hóa liều, phải dùng đến chiêu độc thủ để ám hại sao? Liên tưởng đến chuyện nếu thực giữa hắn và Phó Tiên Tiên xảy ra chuyện gì, thì Phó Tiên Phong sẽ tự cảm thấy vô cùng nhục nhã, âm thầm ra tay cũng không phải không có khả năng.

Bão táp chính trị trong nước rất khó lường, trong chốn quan trường cũng cũng có khi vì xung đột mà rút đao, ở đời sau thậm chí còn có chuyện cấp dưới bắn chết cấp trên. Đương nhiên, sát chiêu của các tầng cao hơn nữa thì vĩnh viễn được giấu trong bóng tối, sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời, chân tướng sẽ không được thấy rõ ràng.

Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong đã từng đụng độ, cũng biết Phó Tiên Phong hận hắn đến tận xương, lại có chuyện như Phó Tiên Tiên nói, chỉ sợ không chừng dùng độc thủ thật… Hắn liền có tâm lý đề phòng hơn.

Phó Tiên Tiên nhắc nhở thật vô cùng đúng lúc, Hạ Tưởng không ngờ chính là vì hôm nay đến gặp Phó Tiên Tiên, nghe Phó Tiên Tiên nhắc nhở, trong một sự kiện trọng đại sau này, đã lóe lên một ý tưởng, giúp hắn tránh thoát một đòn trí mạng!

Sau khi về nhà, cô bé Lê và con đã ngủ. Đèn phòng Lam Miệt còn sáng, chắc chắn là chưa ngủ. Sau tiệc rượu đầy tháng, Hạ Tưởng đã khuyên mẹ trở về, dù sao còn có cha ở nhà cần chăm sóc. Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân cũng về tới thành phố Bảo, bình thường ban ngày có bảo mẫu, buổi rối có Lam Miệt, vậy là cũng đủ rồi.

Trên cơ bản Hạ Tưởng đúng là một ông chồng hay bỏ mặc, không phải là hắn lười, mà quả thực là cũng nhiều việc, về nhà quá muộn, hơn nữa hắn cũng chân tay vụng về, cái gì cũng không biết, chẳng ai nhờ hắn làm việc nhà, thậm chí cũng không muốn hắn thay tã, nói thật, người cha Hạ Tưởng này cũng không xứng đáng cho lắm.

Hạ Tưởng cũng biết hắn không xứng đáng làm cha, hiện tại hắn là cha của ba đứa nhỏ, đối với đứa nào cũng không xứng làm cha! Cho dù là đối mặt với Tiểu Liên Hạ, Hạ Đông hay Mai Đình đều cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Hạ Tưởng cũng không ngủ ngay mà ngồi một mình trong thư phòng, trầm tư một lúc lâu.

Ngày hôm sau vừa đến văn phòng liền nhận được điện thoại của Lý Thấm, Công ty Thương mại Trường Cơ lại có hành động lớn!

Công ty Thương mại Trường Cơ phái ra đại biểu đàm phán với Chủ tịch Trường Thiên của công ty bất động sản Trường Phong, đưa ra thỏa thuận hợp tác hạng nhất, trong đó Công ty Thương mại Trường Cơ sẽ là công ty duy nhất bỏ vốn mua toàn bộ các khu chung cư đang xây dựng của công ty bất động sản Trường Phong ở quận Hạ Mã, tổng cộng là hai khu đô thị loại thường, một khu là loại kém, tổng số ước chừng 1000 căn hộ, hơn nữa xuất ra một khoản kinh phí lớn, toàn bộ là tiền mặt.

Đối với kinh doanh cái gì là quan trọng nhất? Chính là khoản tiền quay về! Cho nên việc đó đã khiến công ty bất động sản Trường Phong trợn mắt há mồm, sau khi xác nhận không có lầm, ngay lập tức đã ký thỏa thuận với Công ty Thương mại Trường Cơ, còn Công ty Thương mại Trường Cơ cũng vô cùng rõ ràng, thỏa thuận ký kết xong liền xuất ra số tiền dự tính.

Khoản giao dịch kinh doanh này, doanh thu vượt quá 200 triệu tệ!

Tin tức của Lý Thấm là do Hùng Hải Dương nói ra, Hùng Hải Dương biết được việc này cũng là do người đồng hương làm nhân viên tạp vụ nói cho biết, đầu tiên còn không tin, sau hỏi bóng hỏi gió mấy câu, trong đó có một công nhân là đồng hương của Chủ tịch Trường Thiên của công ty bất động sản Trường Phong, quen tình nhân của Trường Thiên, tóm lại thông qua bảy tám mối quan hệ lòng vòng cuối cùng tập hợp đến kết luận đó chính là sự thật!

Nếu không Công ty Bất động sản Trường Phong và Công ty Thương mại Trường Cơ ký kết thỏa thuận bí mật, tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài nửa phần. Đúng là Công ty bất động sản Trường Phong đang xây dựng ba khu đô thị. Ở bên ngoài việc tiêu thụ cũng là do Công ty Bất động sản Trường Phong làm, không thấy bóng dáng gì là của Công ty Thương mại Trường Cơ, nhưng trên thực tế quyền định giá và tiêu thụ toàn bộ nằm trong tay Công ty Thương mại Trường Cơ, trên cơ bản Công ty Bất động sản Trường Phong thành nhà thầu của Công ty Công ty Thương mại Trường Cơ, còn Công ty Công ty Thương mại Trường Cơ nhanh chóng biến thành nhà đầu tư!

Đúng là thủ đoạn mượn gà đẻ trứng thật cao minh, bỏ bớt được giai đoạn rườm rà phiền toái phía trước của việc cho thuê mà tìm được ngay một công ty bất động sản đang khai phá khu chung cư có triển vọng, mua thẳng luôn, sau khi nắm giữ toàn bộ các căn hộ, đã có sẵn công ty bất động sản để làm nhiệm vụ thi công, Công ty Thương mại Trường Cơ có quyền tiêu thụ, cũng có nghĩa là quyền được định giá.

Đối với công ty bất động sản thì đây chính là một việc rất có lợi, thứ nhất, mau thu hồi tài chính để tiến hành những đầu tư tiếp theo. Thứ hai là ít mạo hiểm, chỉ bị mất quyền tiêu thụ khu chung cư, toàn bộ rủi ro chuyển cho Công ty Thương mại Trường Cơ. Cho dù về sau có thể giá nhà tăng cao, nhưng công ty bất động sản ít nhất đã kiếm được lợi nhuận vừa lòng.

Hạ Tưởng không biết nhiều về Công ty Bất động sản Trường Phong, chỉ biết đó là một nhà đầu tư thực lực bình thường, dường như có chút quan hệ với Hồ Tăng Chu. Chủ tịch Trường Thiên là một người trẻ tuổi mới ngoài 30, nghe nói có bối cảnh là làm ngân hàng. Nhờ có các quan hệ mà phê duyệt được đất, sau đó đi vay, gom góp tài chính, để cho công ty xây dựng vay trước, sau khi tiêu thụ được lợi nhuận thì mới trả tiền cho vay để giảm áp lực. Có thể nói Công ty Thương mại Trường Cơ có mục tiêu, chính là muốn lựa chọn một nhà đầu tư nhỏ thực lực không quá hùng hậu, hơn nữa đang nóng lòng thu hồi tài chính để thí điểm.

Điều kiện trước tiên là tất cả các công việc phải được tiến hành bí mật, không thể công khai.

May mắn Hạ Tưởng có dự đoán được, hơn nữa Hùng Hải Dương cũng quả thật có đặt hắn ở trong lòng, khiến cho mấy người công nhân ở cơ sở tạo thành một con đường truyền tin tức nhỏ, nên mới biết được trước tiên về động thái của Công ty Thương mại Trường Cơ.

Không thể coi thường tin tức qua con đường nhỏ này, nếu thời gian cho phép, tin tức qua đường nhỏ này sẽ được phóng đại thành tin lớn. Chỉ cần là sự thực, mặc kệ là tin rỏ rỉ hay chính thức, chỉ cần tin cậy là đúng rồi.

Suy nghĩ duy nhất của Hạ Tưởng là trước tiên để Lý Thấm đến khách sạn Hào Môn mở cuộc họp, còn hắn sẽ theo sau đi ra.

Ở Khách sạn Hào Nam, Tề Á Nam đã để riêng cho Hạ Tưởng một phòng và phòng họp, trên cơ bản trở thành một căn cứ điểm làm việc của Hạ Tưởng. Hôm nay có việc bất thình lình, Hạ Tưởng không báo cho đám người Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, mà chỉ bảo Lý Thấm và Hùng Hải Dương đến là được.

Đến phòng họp, Lý Thấm và Hùng Hải Dương đã ngồi sẵn, còn có thêm một người đó là lão Tiền.

Lão Tiền vừa thấy Hạ Tưởng, liền kích động mà đứng lên:

- Hạ… Chủ tịch quận Hạ!

Ông ta định hô là Phó chủ tịch huyện Hạ, nhưng vừa nói một chữ liền phát hiện ra gọi sai, may mắn trên đường Hùng Hải Dương đã dặn dò nhiều lần, ông ta mới nhớ ra.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

- Lão Tiền cũng đến đây sao? Ngồi đi, thế nào, ở công trường có quen không? Có gì khó khăn không?

Lão Tiền vội vàng xua tay:

- Không có, không có khó khăn. Tôi ăn được, lại có Chủ tịch quận Hạ chiếu cố, trong lòng rất ấm áp.

Hạ Tưởng ngồi xuống, nghe xong Hùng Hải Dương giới thiệu mới biết được lần này có thể thuận lợi tìm hiểu tin tức bên trong của Công ty Bất động sản Trường Phong toàn bộ là dựa vào mạng lưới quan hệ của Lão Tiền.

Lão Tiền tuy chỉ là một công nhân bình thường, nhưng có nhân duyên vô cùng tốt, chỉ cần lão tiếp xúc với công nhân nào, cho dù là quen hay không quen, đều có ấn tượng không tồi với lão. Lão Tiền đối nhân xử thế rất trượng nghĩa, mặc dù có tật xấu là hơi keo kiệt, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân gia đình cần tiền, mọi người ai cũng hiểu. Lão Tiền làm việc luôn hết lòng hết sức, chưa bao giờ chọn việc nhẹ sợ việc nặng, sau khi làm việc với lão, ai cũng nói lão rất tốt. Dần dà, tiếng tăm của Lão Tiền được truyền tụng khắp các đội thi công ở quận Hạ Mã.

Lão Tiền cũng có nhiều bạn bè tốt, rảnh rỗi cũng hay thường xuyên đi dạo chơi, người quen càng ngày càng nhiều. Lão cũng thích kể chuyện xưa, mỗi lần đến chỗ nào đó lại kể lại một lần chuyện năm đó Hạ Tưởng nhiệt huyết cứu người, lão Tiền quả là xứng đáng làm chức danh người tuyên truyền, thành một người phát ngôn trong dân chúng của Hạ Tưởng, mở rộng danh tiếng của Hạ Tưởng đến khắp hang cùng ngõ hẻm.

Hạ Tưởng cũng không biết là do lão Tiền mà hắn được uy tín cao thế nào trong tầng lớn công nhân xây dựng ở quận Hạ Mã.

Chuyện bên trong Công ty Bất động sản Trường Phong chính là khi lão Tiền đến gặp người đồng hương ở khu chung cư mà vô tình nghe được. Lão Tiền thì vốn dày dạn kinh nghiệm, lập tức ý thức được đây là một manh mối trọng đại, liền vừa nói chuyện phiếm vừa nói bóng nói gió, tốt cuộc tìm hiểu được toàn bộ nội tình.

Hôm nay Hùng Hải Dương cố ý bảo lão Tiền đến đây, cũng là để lão Tiền nói lại tỉ mỉ, anh ta đỡ phải truyền đạt lại, lỡ có chỗ nào quên làm hỏng chuyện lớn của Chủ tịch quận Hạ thì anh ta quả là không gánh nổi trách nhiệm.

Hạ Tưởng nghe xong trầm tư trong chốc lát, cười nói:

- Vất vả cho lão Tiền rồi, tin tức cũng rất đúng lúc, cũng vô cùng có ích, cảm ơn lão.

Lão Tiền liền đứng lên:

- Không cần cảm ơn tôi, không cần đâu, ngài nói cảm ơn tôi thì chết tôi mất.

Hạ Tưởng mỉm cười: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Được rồi, đừng khách sáo với tôi, tôi vẫn là Hạ Tưởng trước kia, không có cái gì là Chủ tịch quận, không phải là lãnh đạo gì cả.

Hắn lại xoay người nói với Lý Thấm:

- Lấy từ công ty ra một khoản vốn chuyên dùng, để trợ cấp thỏa đáng cho các anh em, trước tiên chi 500 tệ cho lão Tiền, không thể khiến các anh em công nhân vất vả được…

Lão Tiền vừa mới ngồi xuống đã lại đứng lên, động tác quá vội khiến ghế dựa ở đằng sau suýt chút nữa là đổ, ông ta gấp đến độ mặt đỏ bừng, liên tục xua tay:

- Chủ tịch quận Hạ, ngài cho tôi tiền là đánh vào mặt tôi rồi! Tuy rằng lão Tiền tôi nghèo, nhưng cũng có chí khí. Năm đó ngài đã cứu mạng tôi, tôi nên làm việc cho ngài, làm sao còn dám đòi tiền? Tôi, tôi, nói thế nào cũng không làm thế được.

Hạ Tưởng thấy lão Tiền đúng là cảm động thực sự, cũng thực tâm cảm động vì các anh em công nhân, sẽ không ép buộc nữa mà nhìn Hùng Hải Dương, Hùng Hải Dương hiểu ý lập tức nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, có tôi thì lão Tiền sẽ không phải chịu oan ức gì hết.

Hạ Tưởng yên tâm, giơ tay kéo lão Tiền ngồi xuống:

- Được rồi, không miễn cưỡng lão. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, về sau nếu có gì khó khăn nhất định phải nói cho tôi biết, chuyện cuộc sống hay chuyện gia đình cũng cứ nói đừng ngại.

Lão Tiền bỗng nhiên nhăn nhó đứng lên:

- Muốn nói một khó khăn, đúng là có một việc, chỉ là không tiện mở miệng nói với lãnh đạo...

Hạ Tưởng liền cười:

- Nói đi, tôi nghe xem là khó khăn gì.

- Năm nay con tôi thi vào Học viện Kiến Trúc, điểm thi không được tốt lắm, không biết lãnh đạo có biết ai không?

Học viện Kiến Trúc là trường học cũ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng có thể không quen biết ai sao? Nhưng hiện tại đã là tháng 10, việc thông báo trúng tuyển cũng xong rồi, hơi muộn. Tuy nhiên nếu lão Tiền đề xuất, hắn phải giúp đỡ mới được, liền không nói hai lời lấy điện thoại ra, gọi cho Trưởng phòng quản lý sinh viên Lý Tự Thành của Học viện Kiến Trúc.

- Chào Trưởng phòng Lý, tôi là Hạ Tưởng, có việc này không biết thầy có thể giúp đỡ một chút…

Giọng Hạ Tưởng vô cùng khách sáo, dù sao cũng là thầy giáo của hắn hồi đó, tuy rằng hiện giờ cấp bậc của Lý Tự Thành không cao bằng hắn.

Hạ Tưởng là người khiến Học viên Kiến Trúc tự hào, là nhân vật có tiền đồ nhất Học viên Kiến Trúc từ trước tới nay, trở thành lá cờ đầu của Học viện, tất cả lãnh đạo học viện đều thường xuyên lấy ra làm điển hình để nói. Bây giờ Hạ Tưởng gọi điện thoại tới, đầu tiên là Lý Tự Thành kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cảm giác chấn động.

Đường đường là Chủ tịch quận Hạ, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất cả thành phố Yến, Hạ Tưởng gọi điện thoại tới nhờ ông ta giúp đỡ, thật là hãnh diện, làm sao Lý Tự Thành dám lên mặt thầy giáo, vội cung kính nói:

- Chủ tịch quận Hạ, xin chào, xin chào. Chuyện gì cứ nói, nhất định tôi sẽ cố hết sức.

Hạ Tưởng liền hỏi tên tuổi con của lão Tiền, nói tình huống ra.

Lý Tự Thành vừa nghe xong, có điều khó xử nói:

- Trường học thì đồng ý, chỉ có điều hiện tại công tác tuyển sinh đã kết thúc, nói đến chuyện xử lý các công việc nhập học, thì tương đối phiền toái.

Trong lòng Hạ Tưởng hiểu:

- Cảm ơn Trưởng phòng Lý, chỉ cần trường học không có vấn đề, chuyện xử lý công việc tuyển sinh, để tôi lo là được.

- Được được.

Trong lòng Lý Tự Thành cảm thán, rốt cuộc là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, giọng điệu nói chuyện cũng khác, động vào mối quan hệ nào trong tỉnh là cũng đều vận dụng được, thật không đơn giản, về sau phải thường xuyên qua lại với Hạ Tưởng mới được, mới 28 tuổi đã là Phó giám đốc sở, tới 38 tuổi chẳng phải là quan lớn cấp tỉnh sao?

Hạ Tưởng cảm ơn Lý Tự Thành rồi lại gọi điện thoại cho Cao Tấn Chu. Cao Tấn Chu được phân công quản lý Sở giáo dục, xử lý việc tuyển sinh là do Sở giáo dục quản lý.

Cao Tấn Chu vừa nghe được Hạ Tưởng ra mặt vì con một công nhân thì trong lòng kinh ngạc, Hạ Tưởng thật được, vận dụng quan hệ vòng vèo, còn tưởng rằng đối phương là một nhân vật lợi hại nào đó, hóa ra chỉ là một công nhân, hắn thật đúng là vẫn có tính nết của người thuộc tầng lớp trung.

Nếu là người khác, Cao Tấn Chu sẽ lười đi làm việc nhỏ thế này nhưng lại là do Hạ Tưởng mở miệng, gã phải giúp, hơn nữa còn phải giúp tận lòng, mới đồng ý nói:

- Vậy làm trường hợp tuyển sinh đặc biệt, tôi sẽ bảo thư ký đi làm, để ý một chút, vào thẳng luôn, bảo Học viện Kiến Trúc chuẩn bị tốt chuyện tiếp nhận là được.

Sau đó lại cười nói:

- Cậu thảnh thơi giúp người khác mà lại không có thời gian ngồi nói chuyện với tôi, tôi có ý kiến lắm.

Hạ Tưởng thấy Cao Tấn Chu khá nể tình, chuyện nhỏ như vậy mà bảo thư ký ra mặt, cho dù Phó chủ tịch tỉnh nhờ gã làm việc, gã cũng chưa chắc đã để tâm như vậy, liền vội cười nói:

- Hiện ngài là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, tôi không thể tùy tiện đến tìm ngài, sợ ngài không cho tôi vào cửa.

Cao Tấn Chu cười mắng:

- Đừng có giả bộ ngớ ngẩn với tôi! Hai ngày nữa tôi sẽ đến quận Hạ Mã thăm cha, đến lúc đó cậu cũng qua đi, ăn bữa cơm đạm bạc.

Ngắt điện thoại Hạ Tưởng lại gọi cho Lý Tự Thành nói một tiếng, Lý Tự Thành vừa nghe sợ đến mức thiếu chút nữa rơi điện thoại, chỉ là con một công nhân bình thường vào học ở Học viện Kiến Trúc mà kinh động đến Phó chủ tịch tỉnh, ủy viên thường vụ, còn là do chính thư ký của Phó chủ tịch tỉnh ra mặt, thật khó lường, Hạ Tưởng quả là có thành tựu.

Lý Tự Thành đã nhớ rõ tên tuổi con của lão Tiền, về sau nhất định chiếu cố cậu ta cho kỹ, nói không chừng đó chính là cầu nối giữa ông ta và Hạ Tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc