QUAN THẦN

- Cô...

Chỉ sợ Thái Giang Vĩ sống đến giờ này cũng chưa từng gặp qua cô gái nào kiêu ngạo như thế, hơn nữa còn rất xinh đẹp, dáng vẻ kiêu kỳ, cao ngạo và làm cho người ta phải ngưỡng mộ.

Nhưng khi nổi giận, Thái Giang Vĩ tự cho bản thân là ủy viên thường vụ Thành ủy Hoài Dương, Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, nói gì thì nói cũng là nhân vật một phương, tốt xấu cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không ngờ bị một cô gái tát, hơn nữa trong lúc gã đang vội trốn đi, đã nổi giận, lý trí không còn, đưa chân bước về phía Liên Nhược Hạm:

- Con cọp cái, tao giết, dám đánh ông mày hả!

Chân vừa nhấc lên, chưa kịp bước, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, gò má bên phải lại chịu thêm một cái tát, nữa so với cái tát vừa rồi, cũng không nhẹ hơn là bao, miệng thấy mằn mặn, e là một chiếc răng đã rớt ra.

Vẫn chưa hết.

Thái Giang Vĩ bị đánh cho cả người xoay vòng, vừa xoay được một nửa người, đã bị một đá đá trúng lưng, cú đá này thật thâm hiểm, khiến gã ngã sóng soài ra đất, gã thật xui xẻo, đầu đụng phải tường, máu chảy bê bết.

Thái Giang Vĩ té trên mặt đất, chưa kịp đứng lên, thì từ trong phòng một người đàn bà tóc tai bù xù chạy ra, vừa chạy vừa kinh hô:

- Cứu mạng! Ai cứu tôi với!

Phía sau có ba người đuổi theo sát, hai ngươi trẻ tuổi, một người trung niên.

Cô ta vừa bước ra khỏi cửa nhìn thấy cảnh khác thường này, lập tức sợ ngây người, sửng sốt đến quên mất hiện trạng của bản thân, cho nên đã bị ba người kia đuổi kịp, bắt lại lôi về phòng.

Hạ Tưởng dù không muốn xen vào chuyện của người khác, cũng phải lao ra, nếu không nói không chừng đã có tai nạn chết người. Hắn lập tức móc điện thoại ra, gọi cho Trần Tập Minh:

- Tập Minh, lập tức đưa người đến khách sạn Tương Giang.

Trần Tập Minh không nói hai lời:

- Rõ, Chủ nhiệm Hạ, mười phút nữa có mặt.

Hạ Tưởng lại lặng lẽ bấm một phím trên điện thoại, thông báo cho nhân viên cảnh vệ của hắn, sau đó hắn lại bảo Vệ Tân về phòng trước, rồi cùng Liên Nhược Hạm đẩy cửa phòng của đối phương, không thèm quan tâm đến Thái giang vĩ đang nằm trên mặt đất.

Vệ sĩ của Liên Nhược Hạm đứng ở ngoài cửa như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Thái Giang Vĩ bị ngã xuống đất giờ vẫn không dậy nổi. Hạ Tưởng cũng không biết rằng hắn và Liên Nhược Hạm vừa ra tay đánh ngã là ủy viên thường vụ Thành ủy, Cục trưởng Công an thành phố Hoài Dương, tuy nhiên bị Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đánh một trận, Thái giang vĩ cũng coi như còn may mắn, không phải ai cũng có cơ hội nhận được cái tát từ Liên Nhược Hạm – Thái Giang Vĩ cả người mềm nhũn, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, mong muốn có thể bắn chết Hạ Tưởng. Nhưng gã hiện tại một chút cũng không động đậy được, bị đánh đến mức không dậy nổi.

Hơn nữa, ai có thể ngờ được rằng một Cục trưởng Công an oai phong lẫm liệt, bây giờ lại bị mấy tên vệ sĩ tư canh chừng cẩn mật thế này, thật không còn mặt mũi nào nữa.

Hạ Tưởng sẽ không để ý tới chuyện Thái Giang Vĩ mất mặt, hắn đẩy cửa đi vào liền phát hiện một cảnh tượng khiến người ta phải giận sôi.

Hai người trẻ tuổi đang ấn người phụ nữ vừa chạy ra ngoài, dốc sức đổ nước vào miệng cô ta – cái thứ chất lỏng họ đổ vào miệng cô ta chắc chắn không phải nước, mà là thuốc gì đó – một người đàn ông người trung niên có dáng vẻ của một cán bộ khác, thì không ngừng gọi điện thoại, khắp người mồ hôi nhễ nhãi, thần sắc kích động.

Bên cạnh, trên sô pha, còn một người tuổi còn trẻ đang ngồi, vẻ mặt kinh hoảng, cũng đang gọi điện thoại.

Hạ Tưởng vừa tiến đến, hai người thanh niên đang đổ nước kia giật mình kinh hãi, trong đó một người nhảy dựng lên, đụng phải một bình rượu, hô to:

- Ngươi đang làm gì? Sao lại vào đây, chán sống rồi phải không?

Người thanh niên khoảng 20 tuổi, bộ dạng xấu xa không sợ trời không sợ đất, Hạ Tưởng cũng không biết y là ai, ánh mắt đảo qua phát hiện trong phòng không ngờ lại có tới hai người quen.

Ngồi trên sô pha đang gọi điện thoại chính là Hoàng Nghĩa.

Trên tay đang cầm chén nước đổ vào miệng người phụ nữ kia chính là Lâm Tiểu Viễn.

Đúng là một buổi hội họp bất ngờ, Hạ Tưởng lạnh lùng cười, không để ý tới người trẻ tuổi kiêu ngạo, ngông cuồng đang ngồi trước mắt, quay sang nói với Lâm Tiểu Viễn:

- Lâm Tiểu Viễn, cô có biết cô đang làm cái gì không?

Lâm Tiểu Viễn đương nhiên cũng nhận ra Hạ Tưởng, sợ tới mức tay run run, chén rượu trong tay rơi xuống đất, miệng lắp bắp:

- Chủ… Chủ nhiệm Hạ... sao ngài lại ở đây?

Lời nói của Lâm Tiểu Viễn thốt ra muộn màng một chút, chàng thanh niên cầm bình rượu vừa trông thấy ánh mắt kinh miệt khi Hạ Tưởng liếc nhìn y, đã nổi cơn lôi đình, ném bình rượu trong tay về phía Hạ Tưởng, chỉ thấy một người từ ngoài cửa xông vào, sau đó y cảm thấy trước ngực lan ra một cơn đau kinh hồn. Sau đó toàn thân bị nhấc bổng, bay lên, rồi đáp xuống chiếc bàn khiến chiếc bàn vỡ nát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Y đau đớn ngất lịm, trông bộ dạng của y lúc này, e phải nằm viện nửa tháng mới khoẻ lại được

Là vệ sĩ của Hạ Tưởng vừa ra tay!

Hoàng Nghĩa cũng sửng sốt, di động đang cầm trong tay, ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Tưởng:

- Chủ..., Chủ nhiệm Hạ?

Người cán bộ trung niên đứng bên cạnh gọi điện thoại cũng sợ ngây người.

- Chủ nhiệm Hạ? Người nào là Chủ nhiệm Hạ?

Rồi thoáng hiểu ra điều gì, y lắp bắp:

- Chẳng lẽ là Chủ nhiệm Hạ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh?

Hạ Tưởng không trả lời, nhìn thấy cánh cửa sổ mở to, còn quần áo bị xé rách treo trên đó, dường như là sự tố cáo không lời, lòng hắn chùng xuống, bước đến nhìn xuống phía dưới cửa sổ, quả nhiên, ở phía dưới tầng 7, một cô gái mặc bộ đồ trắng nằm bất động, quần áo bị nhuộm đỏ bằng máu, nhìn rợn người.

Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng này, tuy rằng Hạ Tưởng không hiểu rõ từng chi tiết và nguyên do, nhưng đại khái có thể đoán được đôi chút, một đám người không bằng cầm thú vừa gây ra những hành vi man rợ, không coi mạng người ra gì, hắn sao có thể nhắm mắt làm ngơ không hỏi.

Xe cứu thương vừa đến, vài nhân viên y tế cùng bác sĩ bận rộn cứu nạn nhân, Hạ Tưởng cố kìm nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh quay lại ngồi xuống:

- Lâm Tiểu Viễn, Hoàng Nghĩa, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Hoàng Nghĩa liếc nhìn Lâm Tiểu Viễn, trong ánh mắt có chút thần sắc không đoán chắc, hắn lắc đầu nói:

- Bí thư Hạ, tôi đến đây theo lời mời của Lâm Tiểu Viễn và cục trưởng Thái, đến bàn chuyện kinh doanh, tôi là người ngoài cuộc, chuyện này không liên can gì đến tôi.

Lâm Tiểu Viễn thấy Hoàng Nghĩa vừa cất tiếng đã phủi ta, xem như sự việc này không dính dáng gì đến y, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui, tuy nhiên vẫn cố gắng trấn tĩnh:

- Chuyện vừa trải qua, tôi sẽ báo cáo rõ ràng với ba tôi và Giám đốc sở Dương, trướckhi họ đến đây, tôi không muốn nói lung tung.

- Ba cô ở Tương Giang.

Thoáng nghe Hạ Tưởng đã phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Lâm Tiểu Viễn.

Lâm Tiểu Viễn biết bản thân lỡ lời, vội vàng chống đỡ:

- Không có, tôi vừa mới gọi điện thoại cho ông ấy, ngày mai ông ấy trở về.

Hạ Tưởng trông thấy Lâm Tiểu Viễn lúng túng, Hoàng Nghĩa cũng mang thái độ không đếm xỉa đến, người đã chết vậy mà những tên mất nhân tính này lại xem như không có chuyện gì, lửa giận trong lòng bùng lên không thể khống chế:

- Được, tôi cũng muốn xem xem, Lâm Hoa Kiến và Dương Hằng Dịch sẽ xử lý theo lẽ công bằng như thế nào! Hình như còn một Cục trưởng Thái gì đó nữa? Bất luận là cán bộ Đảng viên, hay là cục trưởng, Ủy ban Kỷ luật đều có quyền hỏi đến.

Hạ Tưởng ngồi xuống phía trước, khí thế của kẻ bề trên toát ra, lập tức khiến mọi người chết lặng.

- Là ủy ủy viên thường vụ Thành Hoài Dương, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Thái Giang Vĩ.

Người đàn ông tuổi trung niên gọi điện thoại khiếp sợ, chủ động giải thích mọi việc.

- Chủ nhiệm Hạ, tôi là Cổ Lâm Cách Phó tổng giám đốc điện tín tỉnh Tương…

Liên Nhược Hạm vẻ mặt phẫn nộ, đứng ở cửa, sau khi vào trong chỉ nói hai chữ:

- Súc sinh!

Sau đó im lặng không nói một lời nào nữa, ngạo nghễ không thể xâm phạm, Hoàng Nghĩa vừa rồi muốn thừa cơ trốn, nhưng thấy Liên Nhược Hạm lạnh lùng và nghiêm nghị, lại không dám tuỳ tiện hành động, đành ngồi im bất động.

Theo cách nói của Cổ Lâm Cách, mấy người họ vốn bàn chuyện kinh doanh, thắt chặt cảm tình, gã gọi hai gã công nhân viên bên điện tín là Tín và Thông đến tiếp rượu, không ngờ cục trưởng Thái nhắm trúng Tín, ám chỉ phải tử hình ngay tại chỗ, vừa khéo Hoàng Nghĩa có mang theo thuốc kích dục bên mình, cho nên đã hoà thuốc với rượu.

Thông thận trọng, phát hiện trong rượu có vấn đề, liền nhắc nhở Tín. Hoàng Nghĩa thừa dịp chưa chuẩn bị, rất nhanh lấy rượu ép Tín. Tín biết khó thoát khỏi cảnh lăng nhục, đành liều chết nhảy lầu, Thông tháo chạy, bọn họ sợ cô làm lộ chuyện này ra ngoài, bèn nghĩ cách chuốc rượu cho cô say, sau đó cưỡng hiếp, không ngờ Hạ Tưởng lại xuất hiện...

Trước kia Hạ Tưởng cũng nghe nói sơ qua về những cán bộ biến chất, đam mê nữ sắc, giống như những con yêu râu xanh chực chờ lao vào phụ nữ, hoặc có sở thích sưu tập các cô gái xinh đẹp… không nghĩ tới hôm nay chính mắt gặp được một Cục trưởng Công an có lòng dạ cầm thú như thế!

Quả thật mở rộng kiến thức, mở mang được tầm mắt! Chỉ sợ ở trong nhận thức của Cục trưởng Thái, pháp luật và chính nghĩa chẳng qua chỉ là những ngôn từ sáo rỗng của gã, chỉ khi nắm người đẹp trong tay, mới có thể thoả mãn, cho dù cô ta có la có hét, gã cũng dư sức kìm cặp, cho dù là ở Tương Giang, thì cái chức Cục trưởng Công an Hoài Dương thì lo gì không kiếm được gái đẹp!

Bởi vậy suy đoán, nói không chừng đại cục trưởng Thái trước kia cũng từng dùng phương pháp này, khiến không ít cô gái phải chịu cảnh nhục mà không biết kêu ai, không ít cô gái phải một đời ôm hận, mà không dám thốt ra thành lời.

Ý ban đầu của Hạ Tưởng là trong một loạt các bố cục tiếp theo, trước tiên sẽ khai đao với thành phố Thần Đông, hắn phải trừng trị một đám tham quan này, Trịnh Thịnh muốn mượn cơ thu quyền và điều chỉnh nhân sự, có thể nói trăm sông đổ về một biển, bởi vậy chỉ có hợp tác ăn ý, lại không nghĩ rằng một sự cố ngoài ý muốn đã làm xáo trộn tất cả những gì hắn bài trí.

Bốn cậu ấm Tỉnh Tương chuyển dời sản nghiệp và bắt tay vào ngành sản xuất dầu mỏ, mà bộ mặt gian xảo của Thái Giang Vĩ đã bị hắn trông thấy được, sau đó lại vì vấn đề xử trí Thái Giang Vĩ, có thêm Lâm Tiểu Viễn được liên quan trong đó, khiến hắn và Lâm Hoa Kiến xảy ra mâu thuẫn, từ đó trong chốn quan trường đã xảy ra một chấn động không nhỏ..., những sự việc trước mắt là phản ứng dây chuyền mà Hạ Tưởng không kịp phản ứng.

Tuy nhiên hiện tại, quả thật, hắn không đủ khả năng để xử lý Thái Giang Vĩ và mấy người trong phòng đã bức tử người khác, nên tỏ ra vô cùng căm hận. Có rất nhiều sự tình xảy ra khá lâu rồi, hoặc là không biết như thế nào, hắn thường thấy qua những kẻ tham quan, cầm thú lại có đủ các hành vi vô sỉ trên truyền thông, hình như đã tê dại với mọi thứ, nhưng khi thật sự xảy ra trước mắt, Hạ Tưởng mới biết được, máu vẫn chưa lạnh, thì tình cảm vẫn còn.

Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kêu gào của Thái Giang Vĩ như lợn bị chọc tiết vang lên:

- Giám đốc sở Dương, vừa rồi có mấy kẻ ra tay đánh tôi, mau giúp tôi giải vây. A, Cục trưởng Trần cũng đến đây, mau bắt bọn nó lại...

Dương Hằng Dịch còn không biết Hạ Tưởng, vẻ mặt uy nghiêm đáp lại:

- Ai dám đánh Cục trưởng Công an, bước ra đây cho tôi xem…

- Không cần xem đâu, ông Dương, là tôi đánh ông ta!

Hạ Tưởng vừa cất tiếng "Ông Dương", ý tứ hàm súc từ trên cao nhìn xuống toát ra không sót một chút nào, chính là rõ mười mươi muốn đè đầu Dương Hằng Dịch, e là đánh còn nhẹ. Nếu biết trước ông ta là Cục trưởng Công an Hoài Dương, thì bây giờ có lẽ đã tàn phế rồi.

Thanh âm không lớn, giọng điệu cũng nhạt, nhưng uy lực khống chế của nó không cần phải nói, Hạ Tưởng lần đầu tiên bày ra quyền uy của nhân vật số bốn trong Tỉnh ủy trước trước mặt người khác!

Dương Hằng Dịch sắc mặt lập tức trầm xuống, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thái Giang Vĩ, ý tứ là dây với ai không dây, lại đi chọc Hạ Tưởng, giờ ngươi tự tìm cách đi. Ông ta vừa mới tiến đến, Hạ Tưởng tiếp tục đánh phủ đầu thêm một lần nữa:

- Ông Dương, là ông ra tay xử lý Thái Giang Vĩ, hay là để ông Trần dựa theo pháp luật mà bắt ông ta? Nếu như đều thấy không tiện, hãy để Ủy ban Kỷ luật xử lý dựa theo điều lệ quản lý cán bộ Đảng viên cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc