Đám người Hứa Đại Căn theo dõi Hạ Tưởng mới đầu nghĩ rằng sẽ rất thuận lợi, không hề có gì khó khăn cả, lúc nào cũng có thể nắm bắt hành tung của Hạ Tưởng bởi vì hành tung của Hạ Tưởng đều rất công khai. Tuy nhiên, khi đến thời gian cá nhân hoặc sau khi hết giờ làm việc, bọn họ chỉ đi theo Hạ Tưởng một lát liền mất dấu hắn.
Ngay từ đầu họ còn tưởng Hạ Tưởng lái xe quá nhanh, kỹ thuật lái xe tốt, sau đó mới chậm rãi phát hiện rằng hóa ra hắn đã sớm biết mình theo dõi, chỉ là muốn đùa chơi với mình mà thôi.
Đám người Hứa Đại Căn vừa tức giận vừa không phục, muốn đấu với Hạ Tưởng một lần.
Hạ Tưởng thấy bọn họ khá kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu nổi giận, liền lái xe dẫn họ lòng vòng quanh thành phố hơn nửa giờ. Hắn cũng có chút mệt mỏi, tâm tình hơi bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm.
Bởi vì lần trước Liên Nhược Hạm đi khảo sát, lúc ở trong phòng có nói một câu, hiện tại hắn muốn hỏi cô xem tình hình thế nào.
Điện thoại vừa thông, Hạ Tưởng liền kể lại tình hình hắn gặp Trần Phong cho Liên Nhược Hạm nghe. Liên Nhược Hạm nghe xong hừ lạnh mấy tiếng, nói:
- Em đoán là chú ba nhà em gọi điện thoại. Ông ấy thích lắm chuyện, lại thích danh lợi, nhiều ý tưởng xấu. Đừng để ý tới ông ấy. Em không tin ông ấy có thể gây nên bao nhiêu sóng gió.
Hạ Tưởng lại nói:
- Vẫn nên đề phòng một ít thì hơn. Không sợ kẻ trộm mà chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ mình. Thị trưởng Trần nói, ông ta khẳng định còn có thể tìm người khác gây áp lực lên anh.
- Nếu anh sợ thì có thể nói rõ. Em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa.
Liên Nhược Hạm nói rất rõ ràng, biểu hiện sự quyết liệt của mình.
- Bớt nói linh tinh đi. Không phải em nói hôm nay đợi anh sao? Tới cao ốc Quốc Tế thuê phòng chờ anh, xem anh có xử lý em không!
- Xử lý thì xử lý, ai sợ ai?
Liên Nhược Hạm không ngại, nói:
- Em đã sợ anh bao giờ chưa? Chỉ có anh luôn sợ em thì phải!
Nói mấy câu lại bị cô kích động lửa dục, Hạ Tưởng dập máy, nghĩ cách làm sao dứt bỏ được đám ruồi bọ phía sau, sau đó mới đi tìm Liên Nhược Hạm. Hắn lái xe đi thêm được một đoạn, bỗng nhiên di động lại đổ chuông, là Tào Thù Lê gọi điện thoại tới.
Hạ Tưởng nghĩ cô bé Lê nhớ mình. Hiện tại cô đã khai giảng, năm nay học năm thứ 4 đại học, là năm cuối. Hắn vừa bấm nghe, còn chưa kịp cười đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Tào Thù Lê truyền tới:
- Hạ Tưởng, mau cứu em, có người quấy rầy em.
Hạ Tưởng vừa nghe thấy liền sốt ruột, máu nóng bốc lên:
- Em đừng gấp, nói rõ ràng, rốt cục là thế nào?
- Em ở gần trường học, đi cùng với Lam Miệt ra ngoài mua đồ, bị người bao vây. Nó không cho em đi, còn uống rượu, muốn em tiếp nó. Nó tên là Phạm Tranh!
Tào Thù Lê dù thông minh lanh lợi nhưng vẫn không dũng mãnh như Liên Nhược Hạm vì Liên Nhược Hạm giỏi võ. Cô cũng không điêu ngoa như Tiếu Giai, lúc nào cũng hiền lành dịu dàng nên khi đối mặt với kẻ ác thì bó tay không có biện pháp.
Không ngờ là Phạm Tranh!
Hạ Tưởng lo lắng tới an nguy của Tào Thù Lê nhưng hắn vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, hỏi:
- Đừng sợ, cô bé Lê, có anh đây, không ai có thể bắt nạt em được! Nói cho anh địa điểm cụ thể, anh lập tức tới ngay.
- Ngay tại cửa hàng photocopy Lam Quang cạnh trường em.
Dập điện thoại, Hạ Tưởng thấy đám ruồi bọ phía sau vẫn theo sát, trong lòng cảm thấy chán ghét không nói nên lời, chỉ muốn xuống xe nện cho đám kia một trận. Tuy nhiên hắn vẫn cưỡng chế lửa giận trong lòng, tỉnh táo suy nghĩ. Nếu cứng đối cứng với Phạm Tranh cũng không có gì, nhưng nếu có thể âm thầm chơi y một phen chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao? Khiến y có nỗi khổ không nói nên lời, cũng khiến y nhấm nháp một chút sự đau đớn khi bị người khác đâm một dao sau lưng.
Nếu lần trước y đã tìm mấy tên côn đồ quấy rầy Cao Tấn Chu, vậy hôm nay cũng dùng người để trị y. Hạ Tưởng quyết định xong, lập tức gọi điện thoại cho Lý Hồng Giang.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, đã lâu không gặp, mọi việc tốt chứ?
Giọng nói vui vẻ của Lý Hồng Giang truyền tới từ đầu bên kia:
- Tôi đã nghĩ ông em quên tôi rồi. Hiện tại tôi cũng không dám gọi điện thoại cho cậu, sợ trèo cao.
- Bớt nói nhảm đi. Em tìm anh có việc gấp. Có thể mang người đến Học viện Kiến trúc không?
Hạ Tưởng không rảnh khách sáo với Lý Hồng Giang, hung hăng nói.
- Không thành vấn đề, có chuyện gì?
Lý Hồng Giang nghe ra giọng Hạ Tưởng không ổn, cũng sốt ruột hỏi.
- Trước hết bố trí người rồi nói sau, tìm toàn bộ dân công, cho đám đó lên một chiếc xe tải không biển số, phải ra ngay lập tức.
Hạ Tưởng vừa lái xe vừa kể lại tỉ mỉ cho Lý Hồng Giang.
Lý Hồng Giang nghe xong cũng sôi máu, thô tục chửi bới:
- Mặc kệ nó là thằng nào, dám bất kính với em rể tao, tao đập chết con mẹ nó. Ông em chờ đấy, anh lập tức bố trí ngay. Có muốn anh cùng đi không?
- Không cần, anh lộ mặt không ổn, để người ta nhận ra sẽ không tốt lắm.
Hạ Tưởng bố trí xong xuôi hết thảy, thấy sắc trời đã dần tối, liền rẽ vào trong một ngõ nhỏ, cũng không kịp dùng dụng cụ để tháo biển số xe mà trực tiếp dùng sức phá luôn, sau đó ném vào cốp xe.
Hắn lại nhắn tin cho Liên Nhược Hạm, nói bận không đi được, sẽ liên hệ sau.
Hạ Tưởng đi ra khỏi ngõ nhỏ, thấy đám người kia vẫn theo sát phía sau, trong lòng hắn bất chợt buồn cười, đột nhiên dấn ga chạy như điên.
Hứa Đại Căn thấy Hạ Tưởng chẳng những phá biển số xe lại còn tăng tốc chạy đi, nghĩ thầm rằng khẳng định có chuyện gì đó phát sinh. Theo dõi hắn nhiều ngày như vậy, hôm nay thấy có thu hoạch, sao có thể dễ dàng buông tha? Y vội vàng chỉ huy đám tay chân nhất định theo sát, tuyệt đối không được để mất dấu.
Hạ Tưởng lòng nóng như lửa đốt, trên đường lại gọi một cuộc điện thoại cho Tào Thù Lê, biết cô và Lam Miệt vẫn còn bị đám người Phạm Tranh quấn lấy không rời. Mấy người Phạm Tranh còn ăn nói thô tục, thậm chí muốn động tay động chân, may mắn là Lam Miệt nhìn bề ngoài yếu đuối nhưng cũng rất quật cường, nói mấy câu liền khiến bọn kia không dám động vào. Một phần cũng là vì e ngại thân phận của Tào Thù Lê nên Phạm Tranh mới không dám dùng sức mạnh, tuy nhiên y vẫn quấn lấy Tào Thù Lê không rời.
- Phạm Tranh...
Hạ Tưởng cắn chặt hàm răng, chỉ muốn một đạp vào mặt kẻ thối nát đó.
Sắp đến nơi, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Lý Hồng Giang. Đám dân công đã tập kết đầy đủ, mỗi người đều cầm gậy sắt, đều là lực lượng nòng cốt tin cậy. Hạ Tưởng nghe xong, quay lại nhìn xe của Hứa Đại Căn theo sát phía sau, báo cho Lý Hồng Giang biển số xe:
- Tất cả các xe ở hiện trường đều không tha, đập càng nát càng tốt.
- Không thành vấn đề, chờ xem kịch vui đi.
Hôm nay Lý Hồng Giang cũng uống chút rượu, hơn nữa có một thời gian Hạ Tưởng không liên lạc với y khiến y nghĩ mình đã bị lạnh nhạt. Không ngờ vừa có chuyện, người đầu tiên mà Hạ Tưởng nghĩ đến lại là y, khiến y rất cảm động, cảm giác tình hữu nghị với Hạ Tưởng vẫn không đổi, lại càng kích động hơn.
Lại nghe nói có người bất kính đối với Tào Thù Lê, y lại càng nổi trận lôi đình.
Tào Thù Lê là ai? Là thiên kim tiểu thư của cựu lãnh đạo Giám đốc sở Tào. Mặc kệ thằng kia là con Phó chủ tịch tỉnh hay là con ai, dám chọc vào tiểu thư của lão lãnh đạo, chọc vào bạn gái của Hạ Tưởng, y phải là người đầu tiên xông lên, thay Hạ Tưởng xả giận.
Hạ Tưởng xuất phát từ tâm lý bảo vệ y, không cho y lộ mặt, trong lòng Lý Hồng Giang rất cảm động. Rốt cục vẫn là anh em của mình, lúc nào cũng suy nghĩ cho mình. Tuy nhiên nếu đã có chuyện tốt như vậy, sao có thể thiếu mình chứ? Trước kia Lý Hồng Giang cũng đã không ít lần mang theo dân công đi gây rối. Y thay một bộ quần áo dân công, lại bôi đất cát lem nhem mặt mày, đứng lẫn trong đội ngũ dân công, lao như bay tới hiện trường.
Hạ Tưởng tới hiện trường sớm hơn một bước so với Lý Hồng Giang.
Xa xa có một đám người đang bao vây lấy hai cô gái, trong đó có một người mặt mũi đỏ bừng, đúng là Phạm Tranh. Ở cách khá xa, Hạ Tưởng không nghe rõ y nói gì, chỉ thấy y rung đùi đắc ý nói không ngừng, có lẽ không phải là ăn nói thô tục mà là đang khoe khoang gì đó. Tào Thù Lê và Lam Miệt nắm tay nhau, trợn mắt nhìn y. Tuy rằng hai người bị vây bên trong, thoạt nhìn rất cô độc nhưng đều có một khí thế không thể xâm phạm. Phạm Tranh mấy lần muốn đưa tay sờ nhưng đều bị đánh trở về.
Thật ra không phải y không muốn cưỡng ép mà là cảm thấy Tào Thù Lê quá đẹp, thật sự không thể đành lòng khinh nhờn cô, muốn cô chủ động đi vào khuôn khổ mới hứng thú.
Gần đây mọi việc của Phạm Tranh đều không thuận, biệt thự Tây Thủy thua lỗ lớn. Thực ra đối với y và Cao Kiến Viễn thì thua lỗ mấy chục triệu tệ cũng không có gì, tự nhiên có người xuất tiền ra, có doanh nghiệp nhà nước chi tiền ra bù. Nhưng sự sỉ nhục vì thất bại lại khiến y cảm thấy mất mặt, bởi vì theo y thấy, với sự thông minh và tài trí của mình, không thể thất bại được, vậy mà vẫn thất bại thảm hại.
Y bị Phạm Duệ Hằng mắng chửi một trận, mắng y không có chí khí, mắng y chỉ biết càn quấy, không làm việc đàng hoàng. Phạm Tranh hiểu rõ ý của Phạm Duệ Hằng, ông ta là trách y làm ăn thua lỗ gây phiền toái, cuối cùng lại phải dựa vào ông ta ra mặt lau dọn. Tuy rằng với một Phó chủ tịch thường trực tỉnh thì tìm biện pháp thu dọn lỗ hổng vài chục triệu không phải là việc gì khó, nhưng Phạm Duệ Hằng luôn tính cách cẩn thận, nếu chẳng may chuyện này rơi vào trong tay đối thủ, nhất định sẽ bị lợi dụng.
Mấy chục triệu tệ, nếu cấp trên không tra thì có thể biện minh là đưa ra quyết sách sai lầm, làm một lần kiểm điểm là trôi qua, thận chí không một tiếng động. Nhưng chỉ cần muốn tra, chẳng những có thể kéo ông ta từ ngai vàng Phó chủ tịch thường trực tỉnh xuống đất, thậm chí còn có thể khiến nửa đời còn lại của ông ta phải trải qua trong nhà giam.
Quan chức lúc nào cũng như đi trên miếng băng mỏng, không cẩn thận không được, nói không chừng sẽ bị lật thuyền mà không biết lúc nào. Cho nên nếu có thể không lưu lại nhược điểm thì phải cố hết sức để không lưu lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Phạm Duệ Hằng không tán thành Phạm Tranh đi theo kinh doanh.
Phạm Tranh vốn định hãnh diện trước mặt Phạm Duệ Hằng một lần, nhưng không ngờ ngược lại biến thành mặt xanh mày xám, rất chật vật, trong lòng không tránh khỏi tức giận, liền hẹn mấy đứa bạn bè xấu cùng đi uống rượu. Rượu vào gan to, được đám bạn giật dây, y tới khu đại học tìm những nữ sinh viên xinh đẹp, rất không may lại vừa lúc gặp Tào Thù Lê và Lam Miệt.
Sau khi nghe Lam Miệt nói ra thân phận của Tào Thù Lê, trong lòng Phạm Tranh cũng hơi e dè. Dù sao đều lăn lộn ở thành phố Yến, cần phải giữ lại chút tình cảm. Tuy nhiên đám bè bạn bên cạnh không ngừng kích động, trêu cợt, y lại thấy Tào Thù Lê tức giận khiến khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, dưới ánh đèn đường lại càng quyến rũ mê người. Trong lòng y ngứa ngáy khó chịu, nhớ tới sau lưng mình còn có ông già làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, lại có thằng bạn là công tử nhà Bí thư Tỉnh ủy, lại ở địa bàn tỉnh Yến, ai có thể làm gì y chứ?
Phạm Tranh cũng là có rượu mới lớn gan máu sắc, lại gần đây thất bại trong thương trường, nên nghĩ có lẽ đen bạc đỏ tình. Trong tiếng huyên náo của đám người xung quanh, y giơ tay lên định sờ vào khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc của Tào Thù Lê.
Tay y vừa mới giơ lên chợt nghe thấy một tiếng phanh chói tai truyền đến, chỉ thấy một chiếc xe việt dã cao lớn uy mãnh đang hung hăng lao tới, tốc độ như bay, nhằm thẳng vào phía đám người lao tới.
Phạm Tranh lập tức sợ tới mức gần tỉnh rượu, làm gì còn tâm tình đùa giỡn mỹ nữ nữa, chỉ vào ô tô chửi ầm lên:
- Cái chó gì vậy? Lái xe kiểu gì thế? Mày muốn đâm chết người à? Mày có giỏi đâm tao thử xem!
Chiếc ô tô như thể nghe lời y, đèn pha cứ bật tắt liên tục, còn bấm còi như điên, tốc độ xe không hề giảm chút nào, lao thẳng về phía Phạm Tranh.
Phạm Tranh hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống cuồng kêu lên:
- Mẹ nó, hay là thằng lái xe say rượu, chạy mau!
Y quay người chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Đám người vây quanh Tào Thù Lê và Lam Miệt cũng chưa bao giờ gặp phải sự việc như vậy, đều sợ hãi trốn hết. Lúc trước còn ăn to nói lớn, giờ không còn một anh hùng hảo hán nào đứng giữa đường nữa cả.
Hạ Tưởng như thể nổi điên, dọa người chạy hết xong, liếc thấy cách đó không xa có mấy chiếc ô tô đắt tiền, không cần phải nói cũng biết chắc chắn là xe của Phạm Tranh và đám bạn bè hư hỏng của y. Hắn lại liếc vào gương chiếu hậu, thấy chiếc xe theo phía sau chỉ còn cách vài mét, tốc độ cũng không chậm, hắn liền dậm chân phanh.
Xe của Hứa Đại Căn phía sau bất ngờ không kịp phòng, luống cuống phanh lại, nhưng phanh lại không tốt như xe của Hạ Tưởng nên vẫn lê một đoạn dài, sắp đâm vào đuôi xe Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lại đột nhiên nhấn ga, ô tô lao nhanh về phía trước như bay.
- Mẹ nó, chơi bọn tao à?
Hứa Đại Căn nổi giận, nói với tên đàn em lái xe:
- Đuổi theo, vượt qua nó, ép nó.
Người lái xe thường có tính "lộ nộ". Một người có thể bình thường tính tình rất tốt nhưng khi vừa lái xe lại trở nên rất dễ nổi giận, kích động, gọi là "Lộ nộ". Hứa Đại Căn vốn tính tình không phải loại hiền lành, lại đi theo Hạ Tưởng cả ngày, bị hắn đưa đi vòng vèo khắp nơi, trong lòng đã sớm tức giận, hiện tại lại bị hắn trêu cợt trắng trợn, lập tức nổi trận lôi đình. Ỷ thế trong xe có ba người, dù sao Hạ Tưởng cũng không biết 3 người bọn họ, cho nên muốn vượt qua hắn, ép xe hắn cho hả giận.
Xe của Hứa Đại Căn là một chiếc Santana II, xem như xe chất lượng loại thường. Y không biết Land Rover, tuy nhiên theo bản năng thì cảm thấy xe việt dã đều chạy không nhanh, nhất là thân xe nặng nề, chạy trong nội thành khẳng định là không thể hơn được xe của mình. Y vỗ vai lái xe, nói:
- Có thể diệt được nó không?
- Có thể, nó không thoát được đâu.
Lái xe cũng tức giận, bị người trêu chọc quả thật là rất khổ sở. Y liền dậm chân ga, hung hăng nói:
- Đùa giỡn bọn tao cả ngày, nghĩ bọn tao là khỉ làm xiếc à? Phải cho nó biết tay mới được!
Chiếc Santana càng lúc càng tới sát chiếc Land Rover. Có thể thấy được là chiếc Land Rover đang tăng tốc nhưng rõ ràng không nhanh được như chiếc Santana. Thấy càng lúc càng gần, Hứa Đại Căn mừng rỡ, kêu lớn:
- Dám kiêu ngạo với tao à, cho mày biết tay.
Khi cách chiếc Land Rover còn 5m, chiếc Santana bắt đầu đảo sang bên trái định vượt qua, không ngờ chiếc Land Rover cố tình lượn theo chèn không cho vượt. Hứa Đại Căn giận dữ:
- Vượt bên phải.
Vượt phải khá nguy hiểm, bởi vì nếu lái xe thuận đường bình thường là bên trái, nếu chẳng may phía trước có tình trạng khẩn cấp gì thì khi lái xe phát hiện ra đã không đủ thời gian để xử lý tình huống. Tuy nhiên hiện tại mọi người trên xe đều đang nổi nóng, ai mà nghĩ nhiều như vậy cơ chứ? Lái xe lập tức lạng sang phải, cũng không thèm bật xi nhan, muốn vượt bên phải.
Kỳ quái chính là chiếc Land Rover vừa đảo sang trái xong liền phanh kít lại, quay đầu lại phía sau. Bởi vì tốc độ cao, lốp xe và mặt đường ma sát lớn phát ra thanh âm chói tai, dưới bánh xe còn toát lên một làn khói nhè nhẹ.
Hứa Đại Căn sửng sốt, quay đầu tại chỗ, muốn chạy à? Y đang muốn bảo lái xe cũng quay đầu tại chỗ để đuổi theo, lại nghe lái xe quát to:
- Xong rồi, phía trước có xe.
Ngay sau đó, Hứa Đại Căn cảm giác thân mình nghiêng về phía trước, đầu đập thẳng vào phía trước xe, vỡ đầu chảy máu. Y không có thói quen đeo đai an toàn, xe phanh gấp mà không bị bắn ra ngoài đã là tốt lắm rồi. Y chống hai tay, muốn xem thế nào lại cảm giác xe đâm mạnh vào một thứ gì đó phía trước. Ầm một tiếng, chiếc xe đã đâm vào xe khác đậu ở ven đường.
Hứa Đại Căn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xương cánh tay gãy răng rắc, ngay sau đó là một cơn đau thấu tim gan từ cánh tay truyền đến. Y biết, bởi vì quán tính quá lớn nên hai tay mình đã gãy.
Người ngồi phía sau còn đỡ, được ghế trước cản lại một chút. Lái xe thì có đeo đai an toàn nên đầu bị đập vào vô lăng, bầm dập mặt mũi nhưng không có vấn đề gì lớn. Chỉ có ô tô thì có đại sự, chẳng những đằng trước bị đâm nát nhừ, còn đâm cho chiếc xe phía trước vỡ tan, ngay cả hai cánh cửa xe cũng tung ra ngoài.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là chiếc xe bị đụng là một chiếc BMW cực kỳ đắt giá.
Hứa Đại Căn choáng váng đầu óc, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xả ra, đang mơ mơ màng màng lại thấy một đám người tay cầm gậy sắt hoặc gậy gỗ lao thẳng tới, đập loạn vào chiếc BMW phía trước và cả chiếc Santana của y. Chỉ trong nháy mắt, chiếc BMW đã bị đập nát nhừ, cả xe của y cũng bị đập toàn bộ.
Hứa Đại Căn không dám xuống xe, hai tay đau đớn nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể cuộn mình ngồi nguyên tại chỗ, hy vọng đám người kia không đánh người cướp đồ của mình. Cũng may đám người đó chỉ đánh xe mà không đánh người, khi đập xe xong liền chạy thẳng về phía sau.
Sau khi Hạ Tưởng thiết kế để xe của Hứa Đại Căn đâm phải xe của Phạm Tranh xong liền quay đầu trở lại hiện trường. Lúc này đám người Phạm Tranh phát hiện xe bị đâm lập tức hô to gọi nhỏ, cũng không để ý tới Hạ Tưởng nữa mà đều chạy về phía ô tô của mình. Hạ Tưởng thừa dịp hỗn loạn, đi tới bên cạnh Tào Thù Lê, ôm lấy cô, nói vào tai cô:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Anh đến đây. Cô bé Lê, đừng sợ.
Vừa rồi Tào Thù Lê cũng đoán được là Hạ Tưởng tới cứu mình, đã sớm chờ hắn. Cô lập tức nhào vào trong ngực hắn, khóc như hoa lê gặp mưa:
- Thật là hư hỏng, anh mà chậm một bước thì cô bé Lê của anh đã bị người ta cướp đi rồi.
- Không thể cướp được, không ai có thể cướp được cô bé Lê của anh. Có anh đây, không kẻ xấu nào có cơ hội cả.
Hắn đỡ Tào Thù Lê lên xe, lại vươn tay nói:
- Lam Miệt, hiện tại em đi hay là ở lại xem náo nhiệt?
- Rất lãng mạn, rất cảm động!
Lam Miệt giả vờ say mê, nháy mắt với Hạ Tưởng:
- Em biết mà, khẳng định sẽ có một chàng trai chân đạp mây bảy màu tới cứu người, quả nhiên là anh.
Hạ Tưởng bị cô chọc cười:
- Không lên xe thì kệ em đấy nhé. Còn không mau đi?
Lam Miệt tỉnh táo lại:
- Đi, đương nhiên là đi. Có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng đẹp trai như vậy mời em lên xe, em mà không đi thì quá ngốc. Tuy nhiên...
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Phạm Tranh đang bị một đám dân công vây quanh:
- Bọn chúng thì sao? Cứ như vậy buông tha cho chúng à?
- Bọn chúng nợ người ta tiền, người ta tới đòi nợ, khẳng định sẽ có tranh cãi kịch liệt, không cần chúng ta quan tâm.
Hạ Tưởng đóng cửa xe xong, quay đầu liếc đám người kia, lập tức sửng sốt. Chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang lẫn lộn giữa đám người, thoáng giơ tay ra hiệu đối với hắn. Hắn lắc đầu mỉm cười, Lý Hồng Giang này thật là thú vị, tốt xấu gì cũng là Phó Tổng giám đốc công ty xây dựng số 2, vậy mà vẫn thích chơi nghịch như vậy.