QUAN THẦN

Ông cụ nhà họ Khâu cũng đứng lên:

-... Đều già cả rồi? Đi hết rồi ta còn ngồi đây làm chi? Thật sự là không biết gì cả, ta cứ ở nhà thì tốt biết mấy, nghe kinh kịch, kéo đàn nhị, tới đây làm gì chứ!

Lão Cổ và bốn nhân vật quan trọng nhà họ Ngô, Mai, Phó, Khâu vừa đi, tiệc trà đã không xứng với danh nghĩa, không cần tiếp tục tiến hành nữa.

Không ít cán bộ lão thành đều lần lượt đứng dậy cáo từ, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn biết nên ủng hộ lão Cổ cùng với bốn ông cụ, bọn họ là nhân vật thủ lĩnh.

Một buổi tiệc trà, bởi vì thái độ lạnh lùng ông cụ nhà họ Phó và cơn giận lôi đình của lão Cổ, cuối cùng đành chấm dứt trong sự không vui!

Chủ tịch Quốc hội và Long Gia Thành lại nhìn nhau một lần nữa, không ngờ đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Thủ tướng vẫn giữ dáng vẻ bình thản, gương mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng Tổng bí thư thì dường như lộ vẻ tức giận, nói với Long Gia Thành:

- Đồng chí Gia Thành, cậu sẽ phải giải thích với bộ Chính trị về sự việc ngày hôm nay.

...Lão Cổ vừa nổi giận, ông cụ nhà họ Phó cũng dựa thế lên cơn, ông cụ nhà họ Ngô cũng chớp thời cơ. Cho dù là giận thật hay là giả vờ giận, bất luận là cố ý hay vô ý, người thực sự biết vì sao lão Cổ và cả bốn đại gia tộc nổi giận cùng một lúc đều rút ra kết luận, chuyện của Hạ Tưởng cuối cùng đã tới giới hạn rồi!

Đó là một tới hạn khiến nhà họ Ngô và ba dòng họ còn lại đều có thể danh chính ngôn thuận can thiệp. Nói cách khác, sau khi trải qua một cuộc điều tra với thanh thế lớn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cho dù là Hạ Tưởng có chuyện hay không, ít nhất cho tới bây giờ, họ còn chưa thực sự nắm được chỗ yếu của Hạ Tưởng, có chuyện cũng không sao, không có chuyện lại càng không việc gì!

Lão Cổ tức giận, nhà họ Phó tức giận, nhà họ Ngô lên cơn, nhà họ Khâu và nhà họ Mai cũng phụ họa, hơn nữa còn gây náo động rất lớn, lại ngay trước mặt chín vị tai to mặt lớn, tiếp sau đây, có kịch hay để xem rồi.

Nhất định là một vở kịch lớn.

Đêm hôm đó, theo yêu cầu của Tổng bí thư, mở hội nghị thường vụ bộ Chính trị xuyên đêm. Hội nghị vừa chấm dứt, Long Gia Thành liền lập tức triệu tập hội nghị Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nhằm xác định tính chất việc điều tra Hạ Tưởng, cuối cùng hội nghị đã đưa ra quyết nghị...

Khi tin từ Bắc Kinh đến Tần Đường đã là ngày thứ hai. Quyết nghị cụ thể là gì, Hạ Tưởng cũng không thể biết, nhưng từ việc Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc sáng sớm đã nhận được điện thoại rồi nhanh chóng rời Tần Đường trở về Bắc Kinh thì hắn đã có thể đoán ra vài nét sơ lược. Việc điều tra đã tới lúc thu hoạch trọng thể lại phải âm thầm kết thúc rồi.

Tiễn Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong vẫn không kìm nén được sự phẫn nộ trong giọng nói, tức giận bất bình nói:

- Tôi biết tin muộn, Hạ Tưởng, đám tiểu nhân nào mà dám bôi nhọ Tiên Tiên! Không ngờ Thôi Hướng lại là người như vậy, trước kia thật sự là đã che mắt tôi rồi.

Phó Tiên Phong thật tâm cũng được, dốc sức lấy lòng hắn cũng được, dù sao cũng nói rất cương quyết:

- Chuyện vừa rồi cậu không cần phải xen vào, cứ đứng sau lưng tôi là được. Cũng cảm ơn cậu thời gian gần đây đã chăm sóc Tiên Tiên, mới không để nó chịu oan ức. Tuy nhiên có một việc tôi không hiểu, ông cụ nhà tôi quả thật là ở trong nhà dưỡng bệnh, không biết cậu bị điều tra. Ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nhà họ Mai và ông cụ nhà họ Khâu không thể không biết, sao trước đó không nhắc nhở cậu?

Trình độ châm ngòi ly gián của Phó Tiên Phong quả thật cũng không vừa. Nếu là người khác, không chừng sẽ bị y làm cho dao động, cho rằng lời của y là thật lòng. Thực ra một điều mà Hạ Tưởng hiểu rất rõ là, ông cụ nhà họ Phó cho dù ốm đau liệt giường, cũng không thể hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nhà họ Phó còn có một Phó Thủ tướng, sao lại có thể không biết một việc lớn là Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra một cán bộ cấp phó tỉnh?

Ông cụ nhà họ Phó thờ ơ kỳ thật cũng giống như ba ông cụ nhà họ Ngô, Mai, Khâu, đều là thỏa thuận ngầm không cần nói thành lời. Cho dù mấy dòng họ xuất phát từ mục đích gì, ngay từ đầu đều chỉ khoanh tay đứng nhìn, không ra tay giúp đỡ, nhất định đều có dụng ý sâu xa, là thử thách hắn cũng được, là sự cần thiết để đấu tranh với lãnh đạo cấp cao cũng được. Tóm lại, chính bản thân hắn phải vượt qua hai cửa ải đó.

Không thể vượt qua thì chỉ có thể tự cầu phúc cho mình. Trên quan trường, có người nâng đỡ là một phương diện, tự thân phải đủ cứng rắn cũng là một phương diện khác. Thậm chí Hạ Tưởng còn suy đoán, chỉ sợ vụ điều tra rầm rộ lần này, ngoài có liên quan đến lần ép buộc nâng hắn lên làm cán bộ cấp phó tỉnh trước đây, còn có liên hệ rất lớn với phương hướng cho bước tiếp theo của hắn.

Nói cho cùng, đối với hắn, Tổng bí thư còn đang trong thời kỳ xem xét, nhà họ Ngô sao lại không băn khoăn về hắn?

Cũng đúng, thăng chức quá nhanh, cơ sở không vững chắc, kinh nghiệm còn thiếu sót, đều không đủ để trở thành chướng ngại vật trên con đường tiến thân của hắn, chỉ có vấn đề kinh tế mới có thể hoàn toàn đánh đổ hắn. Có lẽ trong mắt Tổng bí thư, trong mắt những người khác, thậm chí trong mắt ông cụ nhà họ Ngô, hắn khó tránh khỏi tay chân nhúng chàm, vừa khéo mượn cơ hội điều tra này hoàn thành một lần thử thách gay gắt nhất đối với hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Có lẽ có dụng ý khác sâu xa hơn cũng chưa biết, nhân vật chính trị có dụng ý uyên thâm, Hạ Tưởng không thể đoán hết. Mặt khác còn có một điểm, mấy ông cụ lão luyện duy trì án binh bất động, có phải là đã thống nhất thỏa hiệp với người khác hay không, hắn không dám khẳng định. Nhưng có thể khẳng định là, trong toàn bộ sự việc, một người duy nhất thực sự không hay biết gì chỉ có lão Cổ.

Bởi vậy, cũng chính là cuối cùng lão Cổ nổi cơn giận dữ, cho tất cả mọi người một cơ hội để mượn cớ. Nếu muốn dùng một câu không dễ nghe để miêu tả thì chính là một đám người do ông cụ nhà họ Ngô cầm đầu, sớm đã đoán được sau khi lão Cổ biết tin sẽ có kết quả như thế nào, bọn họ liền không nói gì, chờ sau khi mọi chuyện ầm ĩ lên, khích cho lão Cổ nổi trận lôi đình.

Thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ.

Lão Cổ giận dữ thì sẽ thế nào?

Ít nhất có một điều Hạ Tưởng nắm chắc, qua chuyện này, thế lực khắp phía, bao gồm Thủ tướng, nhà họ Ngô, kể cả Tổng bí thư, vân vân hiểu rõ, lão Cổ tuy rằng có quan hệ chặt chẽ với Thủ tướng, nhưng sự ủng hộ dành cho hắn vẫn là trước sau như một.

Cũng là một cục diện rất đáng suy ngẫm...

Buổi chiều, theo tin tức chính thức từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cuộc điều tra nhằm vào đồng chí Hạ Tưởng đã chấm dứt!

Đồng thời Ủy ban Kỷ luật Trung ương trịnh trọng tuyên bố, sự thật chứng minh, đồng chí Hạ Tưởng là người trong sạch, là Đảng viên ưu tú vượt qua được thử thách, là cán bộ ưu tú đáng được khẳng định!

Sau đó, Ủy ban Kỷ luật Trung ương khẩn cấp triệu hồi Thôi Hướng, và một vị phó Bí thư khác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp thông báo với Tỉnh ủy tỉnh Yến và Hạ Tưởng. Xét thấy cuộc điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương gây ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự cá nhân đồng chí Hạ Tưởng. Tiếp sau Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ điều tra một loạt những vấn đề về các tấm ảnh và chứng cớ ngụy tạo, khi việc điều tra có tiến triển sẽ kịp thời thông báo với Tỉnh ủy tỉnh Yến, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Hạ Tưởng.

Tần Đường sau mấy ngày âm u cuối cùng cũng được đón trận mưa xuân sảng khoái tươi mát đầu tiên. Theo như mấy cụ già nói, đã nhiều năm rồi chưa từng thấy trời đổ mưa phùn đầu xuân lớn như vậy, phố lớn ngõ nhỏ ở Tần Đường đều lan truyền, là ông trời đang gột rửa nỗi oan cho Bí thư Hạ!

Khi Thôi Hướng rời khỏi Tần Đường chỉ có Thường Công Trị ra tiễn.

Lẽ ra theo cấp bậc đường đường là phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương như Thôi Hướng, toàn thể lãnh đạo Đảng và chính quyền Tần Đường đều phải đến tiễn mới là đủ lễ nghi bình thường. Nhưng Hạ Tưởng không xuất hiện, bởi vì Hạ Tưởng đã đến Tỉnh ủy họp, Chương Quốc Vĩ cũng không ra mặt, vì lý do đi thị sát công trình phòng lụt. Đang mùa xuân mà lại đi thị sát công trình phòng lụt, lý do của Thị trưởng Chương không thật thuyết phục, khiến hình tượng quang minh chính đại của y giảm đi mấy phần, nhưng ai lại để ý Chương Quốc Vĩ lấy lý do gì chứ?

Bởi vì ai cũng hiểu rõ, khi Bí thư Thôi tới, Tần Đường trời trong nắng ấm, khi y đi, trời mưa tầm tã. Cơn mưa lớn dội ướt đường, cũng làm đông đặc cả tiền đồ.

Thôi Hướng nhìn đám người tới tiễn thưa thớt, trong lòng thở dài một tiếng. Được làm vua, thua làm giặc, từ xưa đến nay đã như vậy. Y vẫn còn quyền chức, vẫn là phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà phía Tần Đường đã lạnh nhạt với y như thế, thật là quá đáng!

Nhưng còn có thể nói gì đây? Y cũng biết, hiện nay y dứt khoát là một trong những người không được hoan nghênh nhất Tần Đường! Bởi vì tin tức vừa truyền đi, y cũng đã nghe thấy tiếng pháo vang khắp Tần Đường, ăn mừng Bí thư Hạ khôi phục lại danh dự. Y còn chưa đi mà đã đốt pháo, rõ ràng là đánh thẳng vào mặt y.

Mặc dù Thôi Hướng kiên quyết cho rằng tiếng pháo bên ngoài chính là Hạ Tưởng cố ý sai người đốt để y nghe, căn bản không phải là hành động tự phát của dân chúng, nhưng y vẫn cảm thấy trên mặt nóng rát.

May mà lúc đó còn đường lui, tuy rằng cuộc điều tra tìm chứng cứ gây xôn xao ở Tần Đường và cả ở tỉnh Yến, nhưng cũng không bị giới truyền thông đưa tin, còn khống chế được ảnh hưởng trong phạm vi nhất định. Thôi Hướng thậm chí còn thấy vô cùng may mắn mà nghĩ rằng, nếu sự việc không quá ầm ĩ, hẳn là còn có thể giải quyết êm xuôi?

Trong lòng đầy tâm sự, Thôi Hướng lên đường trở về.

Mưa xuân quý như vàng, nước mưa ngấm ướt đường. Cả Tần Đường được tắm một trận mưa xuân rực rỡ hẳn lên, tràn ngập một sức sống mới mẻ.

Mưa vừa tạnh, mặt trời ló ra, không khí vô cùng trong lành, khí hậu hết sức dễ chịu, lại đúng vào dịp cuối tuần, mọi người liền đưa nhau đi chơi Tết Thanh minh, tham gia hội đạp thanh. Ở bờ biển, ở núi Đào Hoa, ở vùng ngoại ô, túm năm tụm ba, tiếng cười rộn rã. Mùa xuân ở Tần Đường cuối cùng cũng đến một cách trọn vẹn.

Sau khi tổ chức một hội nghị cũng không mấy quan trọng ở Tỉnh ủy, Hạ Tưởng vốn định lập tức trở về Tần Đường, bởi vì vẫn còn nhiều việc cần giải quyết. Không ngờ Cao Tấn Chu đề xuất để hắn cùng tới Đan Thành thị sát, Chủ tịch tỉnh đã có lệnh thì không thể không nghe theo, Hạ Tưởng đành phải đi theo Cao Tấn Chu tới Đan Thành.

Bí thư Thành ủy Đan Thành Trần Khiết Văn, Thị trưởng Chu Duệ Nhạc nghênh đón ở chỗ giao giới Đan Thành và Ngưu Thành. Dù sao cũng là chuyến thị sát của Chủ tịch tỉnh, không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa còn có một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng đi.

Đối với việc Hạ Tưởng cùng Cao Tấn Chu tới, Chu Duệ Nhạc vui mừng tới mức mặt mày rạng rỡ. Bởi vì trong lúc Hạ Tưởng bị điều tra, Trần Khiết Văn lại giở thói cũ, vênh vang ngạo mạn ở Đan Thành, giống như hồi xuân vậy.

Còn có mấy lần cố ý làm khó Hạ An, thể hiện rằng đợi khi Hạ Tưởng ngã ngựa, bà ta sẽ lại có quyền hành tối cao ở Đan Thành, gạt bỏ Chu Duệ Nhạc, chèn ép Hạ An.

Không ngờ trong nháy mắt xua tan mây đen thấy rõ mặt trời, Hạ Tưởng lấy lại được trong sạch, còn cùng đi với Chủ tịch tỉnh xuống địa phương thị sát, cũng chính thức tuyên bố rất rõ ràng với bên ngoài, Hạ Tưởng chẳng những không việc gì, mà vẫn là nhân vật cực kỳ có tiếng nói ở tỉnh Yến.

Khi Trần Khiết Văn nhìn thấy Cao Tấn Chu và Hạ Tưởng với vẻ tươi cười, gương mặt liền trắng bệch, cả người dường như mệt lử, không còn chút tinh thần nào.

Sau khi thị sát xong, Hạ Tưởng trở về Tỉnh ủy lần nữa, sau khi gặp Phạm Duệ Hằng, Trương Căng, Tiếu Viễn Tâm trong chốc lát, liền vội vàng quay trở về Tần Đường.

Trên đường, nhận được điện thoại của ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nói không nhiều, chỉ nói hai câu:

- Đừng oán trách gì, coi như đây là một lần thử thách. Bước tiếp theo, cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Cơ sở ở Tần Đường đã làm xong xuôi, hãy chuẩn bị kỹ càng để rời khỏi tỉnh Yến.

Bình luận

Truyện đang đọc