QUAN THẦN

Quốc Hoa Thụy ngừng lại, từ trên tầng vỗ tay vài tiếng:

- Hôm nay thật náo nhiệt, chó mèo gì cũng có mặt cả. Cũng khó trách, chị em xinh như hoa ai cũng thích. Nhưng muốn tranh với tôi, đừng có hòng.

Nói xong, trên tầng lại vọng xuống tiếng xé quần áo, sau đó là tiếng thét thất thanh của Hoa Nhài Vàng, Bạc:

- Không được làm bậy, không được làm bậy, Hạ Tưởng mau cứu chúng tôi.

Hai người đồng thanh, giống như chỉ có một tiếng nói. Chính vì vậy mà càng khiến người ta thương tâm.

-Hạ Tưởng?

Quốc Hoa Thụy rõ ràng nghe được tên Hạ Tưởng, dừng lại, nghĩ một chút, rồi cười:

-Thì ra là vị Phó Thị trưởng thường vụ Thành phố Lang đã lật đổ Cổ Hướng Quốc, sao vậy, ở Thành phố Lang không còn uy phong, lại muốn đến Bắc Kinh dương oai? Bắc Kinh không phải là nơi một tên cán bộ cấp sở bé nhỏ như anh có thể đến, nhanh, đến từ nơi nào thì cút về nơi đó, hai chị em họ thuộc về tôi, anh muốn giành đàn bà với tôi, thì hãy sờ xem đầu của anh có đủ lớn không trước đi.

Có thể là một trong hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc muốn bỏ chạy, trên tầng vọng lại tiếng bước chân, sau đó là một tiếng tát tai rất to, chỉ nghe tiếng Quốc Hoa Thụy hùng hổ nói:

- Ngay dưới mắt tôi còn muốn chạy? Mẹ nó, tưởng bố mày là bùn nặn sao? Đàn bà thối, bây giờ chẳng ai bảo vệ được các cô đâu, hãy ngoan ngoãn phục vụ tôi, không chừng còn có được kết cục tốt. Làm ông đây nổi giận ông sẽ bán các cô luôn.

- Đồ chó chết, Hạ Tưởng đánh gãy chân nó đi.

Phó Tiên Tiên bình thường tuy là tiểu ma nữ, nhưng cũng rất căm ghét điều ác, không thể chấp nhận cảnh phụ nữ bị đàn ông ức hiếp:

- Anh không ra tay đánh y thì không còn là đàn ông.

Hạ Tưởng đâu cần Phó Tiên Tiên kích tướng, lửa giận trong lòng hắn sớm đã bị thái độ hung hăng đến cực điểm của Quốc Hoa Thụy làm sôi trào, Thái tử Đảng có gia thế là chuyện tốt, nhưng nếu như không có giáo dục thì chỉ là thứ ăn hại mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng cũng không nói gì, vung tay với bọn vệ sỹ đứng trước mặt hắn, chúng cho là Hạ Tưởng sắp ra tay, lùi một bước định tiếp chiêu, không ngờ Hạ Tưởng chỉ tung hỏa mù, hắn bất ngờ tung cước đá vào một bên đầu gối của tên vệ sỹ đang giữ Phó Tiên Tiên. Xương cẳng chân vốn là chỗ mềm yếu nhất, nhất là mặt hông, Hạ Tưởng một cước đá trúng, đối phương nghiêng người rồi ngã xuống một bên, ôm chân đau đến mức lăn lộn trên sàn nhà, rõ ràng, nhất thời cũng không thể đứng lên.

Giải nguy cho Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng buộc phải dùng đến độc thủ.

Hạ Tưởng vừa động thủ, hắn liền né người nhường chỗ cho Tiêu Ngũ, tên vệ sỹ vừa nãy chắn trước Hạ Tưởng thấy hắn đá trúng đồng bọn, lập tức nổi giận, giơ tay định đấm Hạ Tưởng, không ngờ vừa đưa tay lên, bụng đã ăn liên tiếp vài cú đá, liền cảm thấy đau đớn vô cùng.

Chính là Tiêu Ngũ đã kịp thời bước lên, tung chân đá trúng.

Sự phối hợp của Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ, không chút sơ hở, với thế nhanh như chớp, vừa xông lên đã đánh ngã hai người, hạ thủ rất nhanh lại chuẩn xác, không ai tin được Hạ Tưởng lại đường đường là một Thị trưởng.

Cũng phải, trải qua quá trình tu luyện ở Thành phố Lang, thể chất của Hạ Tưởng đã mạnh hơn trước rất nhiều, sự kết hợp với Tiêu Ngũ lại càng ăn ý.

Quốc Hoa Thụy tổng cộng có bốn tên vệ sỹ, mặc dù tên nào cũng vai u bắp thịt, nhưng do không phòng bị nên bất ngờ bị đánh bại mất hai tên, hai tên còn lại vô cùng kinh hãi, một mặt canh chặt cầu thang, một mặt kêu gọi cứu viện.

Quốc Hoa Thụy trên tầng cũng nghe ra có chuyện, y vội vàng gọi điện kêu viện binh.

Dương Uy thấy Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ liên thủ, thế không thể đỡ, cũng cảm thấy ngứa tay, thầm nghĩ không quan tâm sau này thế nào, bây giờ cứ đánh trước rồi tính, rồi cũng xông vào đá tên vệ sỹ trước mặt, Phó Tiên Tiên càng hung dữ, cuộn túi xách tay lại, vô tình đánh trúng chỗ hiểm của tên vệ sỹ khiến y méo mó mặt này, hai tay che kín phần dưới ngã nhào xuống đất.

Trong khoảnh khắc, gió cuốn mây tan, bốn tên vệ sỹ không tên nào thoát, tất cả nằm gục trên sản.

Hạ Tưởng vội lao lên lầu.

Tầng trên là một phòng ngủ rất lớn, giữa phòng có một chiếc giường to, bốn năm người nằm lên cũng không thành vấn đề, Hoa Nhài Vàng, Bạc nằm song song giữa giường, tay chân bị trói chặt, Hoa Nhài Vàng y phục vẫn còn nguyên, còn Hoa Nhài Bạc phần thân trên chỉ còn áo ngực chưa cởi, áo ngoài đã bị xé rách, may thay, chiếc váy thân dưới vẫn còn.

Hai người vừa thấy Hạ Tưởng, lập tức gào khóc, mặc dù họ là con gái của Nga Ni Trần một đời ngang ngược, nhưng do Nga Ni Trần coi họ như ngọc quý trong tay nên thực chất họ vẫn chưa từng chứng kiến mấy cảnh chém chém giết giết, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn phụ nữ bị đàn ông cưỡng bức, bây giờ họ suýt chút nữa bị người ta làm nhục, nhớ lại những cảnh chơi đùa của cha mình, không biết đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện cưỡng bức phụ nữ, đến giờ họ mới biết, cuộc sống xa hoa đầy đủ mà họ từng có là dựng trên nỗi đau khổ của biết bao người.

Hạ Tưởng không phải là gì của họ, thậm chí cũng không thể coi là bạn, nhưng không biết vì sao vừa thấy Hạ Tưởng. họ như thấy người thân nhất trên đời, liền bật ra tiếng khóc khổ đau từ tận đáy lòng.

Hạ Tưởng chỉ gật đầu với họ, mắt đã dời lên người Quốc Hoa Thụy.

Quốc Hoa Thụy chỉ mặc cộc một chiếc quần, thân trên trần trụi, tóc rối bù, mắt không thể mở to ra, chân bước không vững, rõ ràng, chưa tỉnh rượu. Y đứng trước cửa sổ, trong tay còn cầm điện thoại, mặt sững sờ nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.

Hạ Tưởng thấy hai mắt y sưng phù, quầng mắt thâm, sắc mặt vàng vọt, rõ ràng là biểu hiện của việc phóng đãng quá độ, trong lòng khinh bỉ, cười lạnh một tiếng:

- Gọi người đến cứu? Một người đàn ông, cưỡng bức phụ nữ đã là biểu hiệnvô năng, lại động một chút là gọi giúp đỡ, anh năm nay dù gì cũng đã hơn 30 tuổi rồi, không phải đứa trẻ chưa lớn, khi nào mới cỏ thể tự mình giải quyết sự việc? Thật hèn nhát.

Quốc Hoa Thụy đầu tiên bị vẻ anh hùng tuổi trẻ của Hạ Tưởng làm cho kinh sợ một lúc, nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ chửi ầm lên, không ngờ hắn lại nói những lời đạo lý, y sững sờ rồi cười khinh bỉ:

- Tôi xưa nay không nghe lời khuyên của ai, bây giờ khuyên cậu một câu, mau cút về đi, đừng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng lo chuyện không đâu, cẩn thận cái chân chó của cậu đấy.

Thật đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, luôn mắng chửi người khác, Hạ Tưởng cũng không chửi lại, quay người cởi trói cho Hoa Nhài Vàng, Bạc, vừa động thủ, Quốc Hoa Thụy đã lao tới, một phát đã ôm chặt Hạ Tưởng, chửi mắng hung tợn:

- Tên khốn nhà mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, phản rồi, dám đối địch với tao, có tin ông đây diệt mày luôn không

Quốc Hoa Thụy giữ chặt cánh tay Hạ Tưởng, không kéo được, y liền nổi điên, ở Bắc Kinh y hoành hành đã quen, cha và chú, một là người phụ trách của Doanh nghiệp Quốc gia độc quyền, một là Ủy viên Bộ Chính trị, có thể nói trong giới chính trị và giới thương nhân đều được nghênh đón, muốn gió được gió cầu mưa được mưa, chưa từng chịu chút thiệt thòi nào. Mặc dù y đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn chưa trưởng thành, cũng là do ngày thường mọi người luôn nhường nhịn y, y liền cho rằng thiên hạ này là do cha và chú định đoạt.

Trung Quốc là một đất nước thần kỳ, chưa từng thiếu người thông minh tài giỏi, nhưng càng không thiếu loại Nhị Thế Tổ ngông cuồng tự đại. Sự kiêu căng ngạo mạn của Nhị Thể Tổ đều do Nhất Thế Tổ nuông chiều mà ra, người trong nước, do sự thiếu thốn về mặt giáo dục đã dẫn đến rất nhiều xí nghiệp của dòng họ, các gia tộc có thế lực đều không truyền được đến đời thứ ba.

Quốc Hoa Thụy dùng lực đẩy Hạ Tưởng, đưa tay ra tóm lấy cổ áo của Hạ Tưởng:

- Muốn chuốc họa vào thân hả, thằng nhãi?

Y nhăn nhó, người nồng nặc mùi rượu.

Hạ Tưởng ghét nhất người khác túm cổ áo, cũng không khách khí nữa, nhấc đầu gối liên tục thúc vào ngực Quốc Hoa Thụy, phun hết những lời độc địa từ trong lòng ra:

- Không cho mày biết tay thì tên khốn mày vẫn tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Hừ, bàn tay bẩn thỉu của mày mà còn chạm vào tao lần nữa, coi chừng tao đánh gãy tay mày.

Hạ Tưởng ra tay không quá mạnh, còn giữ đúng chừng mực, nhưng đối với Quốc Hoa Thụy tửu sắc vô độ, thân xác đã bị bòn rút mà nói, đây đã là đòn nặng không thể chịu đựng nổi, y ngửa mặt lên trời ngã nhào xuống đất, đau đến mức không nói nên lời.

Hạ Tưởng không quan tâm, nhanh chóng giúp Hoa Nhài Vàng, Bạc cởi trói. Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng không ngại ngùng, cùng lao vào lòng Hạ Tưởng, khóc lóc đầy oan ức.

Nước mắt của hai người thấm ướt trên ngực Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cũng cảm thấy thổn thức. Nói đến việc Hoa Nhài Vàng, Bạc bị Quốc Hoa Thụy bắt về, cũng một phần liên quan tới hắn. Nếu không phải do hắn đánh bại Nga Ni Trần, Nga Ni Trần không đổ, Quốc Hoa Thụy cũng không dám hung hăng đến mức tùy tiện như vậy.

Hắn cũng sợ Nga Ni Trần đến liều mạng với hắn.

Nhưng bây giờ, Nga Ni Trần cây to đã ngã, Hoa Nhài Vàng, Bạc mất đi sự bảo vệ, dung mạo như hoa như ngọc hóa ra lại trở thành vận rủi của họ.

Thông cảm là thông cảm, Hạ Tưởng vẫn không hối hận về việc đánh đổ Nga Ni Trần. Nga Ni Trần tội ác đầy mình, y giết người vô kể khiến dân chúng phẫn nộ, cần phải bị trừng trị nghiêm khắc. Tuy nhiên Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng chưa từng làm chuyện xấu nào quá lớn, họ cũng là vô tội.

Hạ Tưởng được hai người đẹp liễu yếu đào tơ nhào vào lòng, cảm nhận được sự mềm yếu và mùi hương thoang thoảng của hai cô, nhất là Hoa Nhài Bạc chỉ mặc một chiếc áo ngực, còn cố ép vào ngực hắn, khiến hắn cảm nhận được sự co giãn mềm mại.

Trên thế gian không có mấy người đàn ông có diễm phúc được cùng lúc ôm hai chị em xinh như hoa, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện mà lại không thể chờ đợi, nhưng Hạ Tưởng không có khoái cảm hưởng thụ, hắn an ủi hai người vài câu, vội cởi áo cho Hoa Nhài Bạc khoác lên rồi đưa hai người xuống lầu.

Không ngờ vừa định đi, Quốc Hoa Thụy lại xông tới như một con chó dại, trong tay cầm một con dao điên cuồng định hướng tới Hạ Tưởng mà đâm, miệng còn hét:

- Mẹ nó, phản rồi phản rồi, dám đánh tao? Tao giết.

Quốc Hoa Thụy từ khi ra đời chưa từng chịu ức hiếp, càng chưa bao giờ bị kẻ khác đánh ngã, y say rượu cộng thêm sự tức giận sôi sục, bất chấp tất cả lao thẳng ra, quyết tâm đâm chết Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng bên trái là Hoa Nhài Vàng, bên phải lại là Hoa Nhài Bạc, hắn ở giữa, tránh cũng không tránh được, chỉ đành nghiến răng đưa tay ra chắn, chặn con dao của y sang một bên.

Nhưng cánh tay vẫn bị thương do dao đâm vào, máu tươi lập tức chảy ra. Hơn nữa mũi dao trơn còn cứa sang cánh tay của Hoa Nhài Bạc. Cánh tay cô trắng nõn như tuyết, một vệt máu dần dần chảy ra, nhìn thấy ghê người.

Lúc này Hạ Tưởng đã tung ra một cước trúng vào bắp chân Quốc Hoa Thụy, trong cơn tức giận đã tăng thêm vài phần sức lực, đá Quốc Hoa Thụy bay ra xa ngoài 2 mét, Quốc Hoa Thụy kêu một tiếng bi thảm, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

… Có nhiều lúc, tạo thành hiểu lầm không vì sự phán đoán của một cá nhân có vấn đề, mà là do lập trường, mà là do sự khác biệt bởi khoảng cách xa gần, mà là do không có sự công bằng. Cảnh Hạ Tưởng một cước đá bay Quốc Hoa Thụy đã bị mấy người vừa lên chứng kiến, mà tình huống Quốc Hoa Thụy cầm dao bạt mạng xông lên thì chỉ có Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc thấy được.

Bởi vậy, mấy người vừa lên, trông thấy tình trạng bi thàm của Quốc Hoa Thụy lập tức hô lên một tiếng, người đứng phía trước đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa tay lên định tát hắn một phát.

Hạ Tưởng chẳng coi y ra gì, còn lâu mới để y đánh, hắn liền bước sang một bước, kết quả người đó chỉ đánh vào không khí, loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào xuống.

Người vừa đến khoảng hơn 50 tuổi, tóc nhuộm đen, nét mặt ngạo mạn, tức giận nhìn Hạ Tưởng. Nhìn nước da trắng của y giống như một phần tử trí thức, chỉ có điều ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo khiến người ta nhìn vào có phần không thoải mái, dường như ông ta có quyền lực rất lớn.

Trên thực tế những người thực sự có quyền lực lại luôn ôn hòa nhã nhặn.

Người vừa đến chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng, nói một cách vô cùng tức giận:

- Cậu hành hung người khác, còn đảo lộn quan hệ nam nữ, cậu là người của đơn vị nào, tôi sẽ phản ánh lại với lãnh đạo của cậu, đuổi cậu ra khỏi công chức.

Khẩu khí rất lớn, mang sự ngạo mạn như cả thiên hạ này đều do ông ta định đoạt.

Cùng lên với ông ta, còn có một người phụ nữ tuổi xấp xỉ, một thanh niên đang quắc mắt đứng nhìn. Người phụ nữ được chăm sóc rất tốt, trên người mặc bộ đồng phục rất đúng mực, đầu tóc chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng, dù đã hơn 50 tuổi, nhưng nhìn thoáng qua như không quá 40, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, chỉ có điều khóe mắt cụp xuống, lúc nhìn người khác mắt luôn híp lại, tạo cho người ta một cảm giác không thoải mái.

Cậu thanh niên vừa nhìn đã biết là con của hai người, 20 tuổi đầu, quần áo lụa là, đu đưa, cậu ta liếc Hạ Tưởng một cái, hừ một tiếng:

- Anh đen đủi rồi, thằng nhãi

Thật là một gia đình có quyền thế.

Hạ Tưởng không để ý đến lời chỉ trích của người vừa đến, đúng lúc Tiêu Ngũ, Dương Uy cùng Phó Tiên Tiên đều lên tầng, Hạ Tưởng liền để Tiêu Ngũ và Dương Uy hộ tống Hoa Nhài Vàng, Bạc xuống nhà. Không ngờ cậu thanh niên còn chặn ở cầu thang không chịu tránh ra, Tiêu Ngũ quay đầu nhìn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lạnh lùng nói:

- Không chịu tránh thì đánh.

Tiêu Ngũ tỏ vẻ hung dữ, dọa cho cậu thanh niên lập tức nhảy sang một bên, miệng còn mắng chửi không phục. Nhưng cũng chỉ là tốt mã giẻ cùi, còn ra vẻ ta đây, thật buồn cười.

Phó Tiên Tiên nhất định đòi ở lại, cô đứng bên Hạ Tưởng đầy khí thế, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giơ tay Hạ Tưởng lên:

- Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Mở to mắt chó của các ông ra, ai hành hung ai? Quốc Hoa Thụy cưỡng dâm không thành, còn cầm dao đả thương người khác, các ông còn ngậm máu phun người vu oan cho Hạ Tưởng, tôi đã từng thấy kẻ khác bao che chuyện xấu, nhưng chưa từng thấy ai bao che đến mất mặt như các ông.

Phó Tiên Tiên dưới nhà nhịn cơn giận, bây giờ lửa giận lại trào lên, nhất định đòi lại công bằng, đặc biệt khi cô nhìn thấy hai chị em mặt hoa dáng nguyệt vừa nhìn đã yêu, thì không thể kiềm chế lòng thương cảm dâng trào, cùng với đó là sự phẫn nộ vô cùng.

Càng vì vết thương trên tay Hạ Tưởng mà đau lòng, liền nghĩ tới cảnh Hạ Tưởng vì cô mà bị thương, trong lòng vừa đau vừa chua xót, liền bộc phát hết ra ngoài.

Lão già nổi giận, đã đến tuổi này còn chưa được học cách kiềm chế cơn giận, liền giống như lửa vừa châm đã bén, nổi cơn lôi đình định đưa tay lên tát Phó Tiên Tiên:

- Ở đâu đến con ranh không có giáo dục, miệng lưỡi thô tục, tôi thay cha mẹ dạy dỗ cô.

- Ông còn chưa có tư cách dạy dỗ cô ấy.

Hạ Tưởng thấy lão già không đáng kính trọng, lần thứ hai chưa hỏi rõ đầu đuôi đã định đánh người, cũng tức lên, đưa tay ra nắm chặt tay lão:

- Đã từng này tuổi, đừng có động một tí là nổi giận, cần biết quý trọng sức khỏe, người đã già, muốn được người trẻ tuổi kính trọng, trước tiên phải làm gương cho họ.

Ý châm biếm trong lời nói của Hạ Tưởng rất rõ, lão già càng giận lại chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng:

- Cậu, cậu, cậu là cái thá gì, mà dám dạy khôn tôi? Năm đó tôi lên chức Trưởng phòng, cậu còn đang học tiểu học, cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy hả?

Người phụ nữ và người thanh niên cùng lên ở một bên đỡ Quốc Hoa Thụy đang hôn mê dậy, đều đang trừng mắt nhìn Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên, nhất là người thanh niên vừa bị kinh sợ, rõ ràng là muốn tìm lại mặt mũi, ngạo mạn nói:

- Dám giành đàn bà với anh họ ta, thằng nhãi, mày chờ xem, một lát nữa không những chị em sinh đôi kia đều phải ở lại, mà tiểu yêu tinh ở bên cạnh mày cũng phải ở lại, để anh họ ta vui đùa.

- Anh bị ấm đầu hả, tên anh họ đầu gấu của anh, quỳ trước mặt tôi tôi còn chê y là tên xấu xí một cước đá bay, y dám đụng một ngón tay vào người tôi, có tin tôi thiến y luôn không

Phó Tiên Tiên hôm nay cũng không biết vì sao, lửa giận bừng bừng, vừa mở miệng đã chửi người:

- Hạ Tưởng đừng nhiều lời với bọn chúng, chúng ta đi, đợi sau này em tìm người đập tan căn phòng này, tránh để Quốc Hoa Thụy tiếp tục hại người.

Hại người không phải là căn phòng, mà là bản thân Quốc Hoa Thụy đúng không nào? Hạ Tưởng biết Phó Tiên Tiên có thể bị lửa giận che mắt, liền lắc đầu, không nói gì.

Sự việc hôm nay, không thể kết thúc như vậy.

Mặc dù Hoa Nhài Vàng, Bạc không chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng họ bị người khác cưỡng bức, cũng có liên quan đến việc Nga Ni Trần bị mất thế lực, nói cho cùng, cũng có nhân quả không thể chối bỏ với việc hắn tận hết sức lực đánh bại Nga Ni Trần. Hạ Tưởng không phải người đàn ông không có trách nhiệm, những thứ hắn nên gánh vác, hắn quyết không chối từ.

- Không thể đi, sự việc hôm nay, cần phải nói cho rõ

Vẻ mặt Hạ Tưởng u buồn, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ từ đầu đến giờ không nói câu nào, trực giác mách bảo hắn, người phụ nữ này không tầm thường.

- Muốn chạy, các cậu không chạy nổi đâu.

Lão già không có chút ý thức mình là một người lớn tuổi, động tác còn rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã nhảy tới trước cầu thang, giang rộng cánh tay chặn kín lối đi:

- Hôm nay không nói rõ ràng, không làm bọn ta vừa lòng, muốn đi, không có cửa.

Nếu lão già tóc tai bạc trắng, lão có lẽ còn có khí thế hơn người, đằng này đầu tóc lão nhuộm đen, vẻ mặt lại nhăn nhó, khiến lão không hề có chút thận trọng và phong độ mà một người già nên có, ngược lại còn toát ra vẻ nhớn nhác, khiến cho người ta thực không thể thực hiện nổi cách nghĩ kính già yêu trẻ.

- Đúng, tôi không đi nữa.

Phó Tiên Tiên quay người kéo lấy Hạ Tưởng ngồi xuống giường, còn ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, thản nhiên không kiêng nể gì, khí thế của tiểu ma nữ đã bộc phát, điêu ngoa bướng bỉnh khó lường:

- Thưa cụ, giận hại sức khỏe, đã từng này tuổi rồi, nếu giận đến mức nguy hiểm tính mạng thì không đáng đâu. Các cô cậu cũng vậy, không quản giáo tốt Quốc Hoa Thụy đã đành, còn thả y ra cắn người như chó dại, rồi sẽ có ngày bị người ta đánh tàn phế đó, nghĩ cũng đúng thôi, Quốc Hoa Thụy dù gì cũng có người chú có bản lĩnh và một người cha miễn cưỡng cũng coi là đần độn vừa vừa, y sao mà không có chút nào giống người? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào hang, khì… y đúng là chuột mặt người ngày ngày thích đào hang.

Lời cay độc, châm biếm mà lại không chừa đường thoát của Phó Tiên Tiên lập tức khiến vẻ mặt của lão già lúc xanh lúc trắng, lửa giận ngút trời:

- Câm miệng thối của cô lại, con ranh vô giáo dục, hôm nay tao nhất dịnh phải thay cha mẹ dạy dỗ cô.

Lão già xông lên phía trước, lại định ra tay đánh Phó Tiên Tiên…

Bình luận

Truyện đang đọc