QUAN THẦN

Hạ Thiên Thành có phần lo sợ giữ chặt Hạ Tưởng:

- Lão đại à, mấy thứ đồ đạc này nhiều quá rồi, không chở đi hết được, anh và Thù Huân giữ lại dùng đi. Anh thật quá khách sáo, trong nhà lại không thiếu thứ gì, anh gửi lời cảm ơn của em tới họ…

Hạ Tưởng nhìn thấy quả đúng như vậy, đồ quả thật nhiều quá rồi, các loại lễ hộp, xiêm y bầy ra trước mắt rực rỡ muôn màu, tưởng như có thể mở cả một cửa tiệm vậy, ai mà biết được lại mang đến nhiều như vậy? Nghĩ lại cũng đúng, không cần phải nói, bản thân Tôn Hiện Vĩ là người thích ăn mặc chải chuốt, trong nhà đồ đạc khẳng định chồng chất như núi, dùng không hết còn có thể đem tặng người, đối với y ngược lại là việc tốt.

Trần Lập Xuân hiện tại đảm đương chức vụ Phó chủ tịch Tập đoàn Đạt Tài, quyền cao chức trọng, lương bổng trong 1 năm hơn 1 triệu, cũng có thể coi là kẻ có sự nghiệp thành công nổi bật, ra tay cũng hào phóng thật sự.

Càng không cần phải kể đến Phùng Húc Quang tự thân là Chủ tịch siêu thị lớn nhất của thành phố Yến, y đem biếu xén cũng rất nhiều, muốn thứ gì đều lấy trực tiếp từ kho hàng của siêu thị mang đến đây là được rồi.

Mà Tập đoàn Tề thị Tề Á Nam dựa vào nghiệp kinh doanh khách sạn, cũng là cái gì cần đều có.

May mắn Tiêu Ngũ rất nghe lời, Hạ Tưởng không cho y biếu xén, y liền thành thật đến mức thứ gì cũng không chuẩn bị. Tuy nhiên nhìn thấy người khác ai nấy đều ra tay hào phóng, y liền ra vẻ tiếc nuối, nóng vội chạy đi mua ít lễ vật, bị ánh mắt nghiêm khắc của Hạ Tưởng ngăn lại.

Cũng không thể để hỗn loạn như thế này được, bây giờ đồ đạc nhiều quá rồi, Hạ Tưởng từ trước vốn không thích trong nhà chất nhiều mấy thứ đồ không dùng đến. Dù rằng hắn hiện là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, dựa vào cấp bậc và đãi ngộ của hắn, trong nhà đồ dùng khẳng định xếp cao như núi. Tuy nhiên thực tế hoàn toàn tương phản, Hạ Tưởng mặc kệ đi đến đâu, luôn luôn giản đơn thực dụng, đồ đạc trong nhà chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, tuyệt đối không được xa hoa lãng phí.

Đồ đạc chở đi không hết, lại không thể trả lại. Những người biếu tặng đều là nhân vật tai to mặt lớn, không nói đến thân phận của họ, chỉ nói đến giao tình giữa họ và Hạ Tưởng, càng không thể đem trả, biết làm thế nào bây giờ?

Tề Á Nam có biện pháp. Y vẫy tay gọi tới một thủ hạ, ra lệnh sắp xếp hai chiếc xe hộ tống ba mẹ về Đan Thành, dù sao Đan Thành cách cũng không xa.

Hạ Tưởng cũng cho là phải, nghĩ lại cũng chỉ còn cách ấy, đang muốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên thấy một chiếc Audi A6 mới tinh chạy vào bãi đỗ xe, trên xe bước xuống một người cung kính đến trước mặt Liên Nhược Hạm, đem chìa khóa xe trao cho cô.

Liên Nhược Hạm cầm chìa khóa trong tay, đến trước mặt Hạ Tưởng, Thiên Thành, Trương Lan ba người bọn họ, mỉm cười một cách lễ phép:

- Cha, mẹ, con cũng không có gì tặng hai bác, chi bằng tặng chiếc ô tô này đi. Hệ số an toàn của Audi ít nhiều cũng cao hơn Satana một chút. Hai bác ngồi càng khiến Hạ Tưởng yên tâm hơn phần nào, có phải hay không.

Vừa ra tay chính là một chiếc Audi A6, thật hào phóng. Tôn Hiện Vĩ nhíu mày lại, Tề Á Nam cũng lắc đầu cười không ngừng, Thẩm Lập Xuân cười ha hả, Tiêu Ngũ cười một cách ảo não, trong lòng tự trách sao không nghĩ tới ô tô nhỉ, một chiếc Audi y cũng tặng được tốt!

Hạ Thiên Thành không dám nhận, dù sao món quà cũng thật quý giá, mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Tưởng. Nếu như người khác tặng xe, Hạ Tưởng khẳng định không cần, nhưng Liên Nhược Hạm đã đem tặng, hắn không dám không nhận. Nói không chừng nếu Liên Nhược Hạm chơi xấu, không biết cô ta bày ra trận thế gì, dựa vào thực lực của cô ta hiện nay, thực sự thứ gì cũng có thể đem tặng.

Quả nhiên không đợi Hạ Tưởng mở miệng, Liên Nhược Hạm cố ý nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Cũng chỉ là một con Audi A6, không phải loại xe đắt tiền. Tôi vốn định mua hai chiếc BMW hay Mercedes-Benz gì đó, nếu không thì cũng mua A8. Đáng tiếc phố Yến hiện không có hàng,còn phải đặt, đành thôi vậy. Đúng rồi, Hạ Tưởng, Đan Thành gần đây bắt đầu mở bán một khu chung cư, có căn nào đẹp không, có muốn mua một lầu không?

Đúng vậy, Liên Nhược Hạm nói "một lầu" chứ không phải là một căn. Cô không nói sai, cũng không cố ý khoe khoang. Chính là Liên Nhược Hạm cố ý ép Hạ Tưởng vào khuôn khổ. Hạ Tưởng dám trước mặt mọi người không nhận xe của cô, cô có thể gọi một cuộc điện thoại mua một lầu nhà dọa hắn chơi.

Hạ Tưởng đầu hàng, cầm chìa khóa đưa cho Hạ An:

- Nhận đi trước đã, lần trước Liên Nhược Hạm thiếu tôi mấy trăm nghìn tiền công trình chưa trả, chiếc xe này coi như gán nợ.

Kỳ thực ai cũng đều nhận ra là có chuyện gì, nhưng đều không dám vạch trần. Tất cả dường như hiểu ý, không nói với nhau một lời, chỉ cười một cách kín đáo.

Hạ An miết chìa khóa trong tay, có chút khó xử. Ai cũng thích xe đẹp, nhưng y biết với cấp bậc và thân phận của y hiện tại không thích hợp để đem Audi ra mà rêu rao.

Hạ An có thể bình tĩnh mà đối diện với một chiếc xe Audi dễ như trở bàn tay, thật khiến Hạ Tưởng thật yên tâm. Hắn thấy Hứa Ninh đứng một góc hai mắt dường như phát sáng. Hắn biết Hứa Ninh tuy nhỏ mọn,nhưng bình thường đối xử với ba mẹ cũng không tệ lắm. Đối với cô thỉng thoảng cũng phải châm biếm đôi chút nhưng cũng cần an ủi kịp thời. Dù sao cũng là người một nhà.

-Sau này để Hứa Ninh lái Audi đi, còn cậu vẫn lái xe Satana của cậu đi.

Hạ Tưởng đem chìa khóa xe giao cho Hứa Ninh,

-Về sau ba mẹ có việc ra ngoài, cô lái xe đưa họ đi, nhớ lái chậm một chút, chú ý an toàn.

Hứa Ninh cầm chìa khóa xe Audi, sắc mặt ánh lên niềm vui bất ngờ, dần chuyển sang cảm động:

-Anh… anh yên tâm, sau này em sẽ cố gắng bỏ một ít tật xấu…

Nếu một chiếc Audi có thể khiến Hứa Ninh yên tâm công tác, không còn nhiều chuyện nữa, kể cũng coi như đáng giá.

Sự việc cuối cùng được giải quyết một cách thỏa đáng, tất thảy đều vui vẻ. Đang lúc lên xe, mẹ Hạ Tưởng kéo hắn sang một bên nói:

-Con à, nói Nhược Hạm khuê nữ đài các quả không sai, con về sau cũng đừng bạc đãi người ta.

Sau đó bác gái liền lắc lắc đầu tiếc nuối:

-Đáng tiếc thật, nếu ở thời xưa, tôi được làm mẹ nó, khẳng định phải cười hả hê lắm…

Hạ Tưởng toát mồ hôi, làm ra vẻ nghe không hiểu: Nguồn: http://truyenfull.vn

-Mẹ đừng nghĩ linh tinh, mẹ lại nói đi đâu vậy?

Mẹ Hạ Tưởng cười bí hiểm, nhìn con hồi lâu, cũng không nói một câu, lắc đầu bước đi. Cái dáng vẻ như thể hiện cái gì mẹ cũng biết, đừng nghĩ mẹ không hiểu lòng con ấy làm Hạ Tưởng muốn giải thích cũng không được, trán đổ đầy mồ hôi.

Cuộc tiễn đưa long trọng đến hồi kết thúc, Hạ Tưởng nhìn hai chiếc ô tô khuất xa, lại nhìn nụ cười xấu xa mãn nguyện của Nhược Hạm, trong lòng lại có dư vị của niềm hạnh phúc khó quên.

Kỳ thực mẹ nói cũng không sai, Liên Nhược Hạm quả là người có tâm. Nếu như ở thời cổ đại, cô cũng muốn đích thân tiễn người họ Hạ ra cửa...

Cùng với việc ba mẹ rời đi, cuộc gặp gỡ tại thành phố Yến gần tàn. Hội nghị thành viên chính trị cũng toàn diện chấm dứt, chỉ còn sót lại một việc là sắp xếp một hội nghị sắp xếp về thành viên kinh tế nữa.

Trước đó, Tào Vĩnh Quốc đã trở về tỉnh Tây làm Chủ tịch tỉnh,căn bản vốn không thể rời khỏi quyền lực được nữa. Hơn nữa, sau Quốc khánh, việc chuyển giao quyền lực sắp xảy ra, y phải an bài trước rất nhiều sự việc.

Phó Tiên Phong và Ngô Tài Dương đều lần lượt quay trở về Bắc Kinh. Khâu Tự Phong không về, đích thân ở lại, xem xét tình trạng. Sau khi hội nghị thường vụ diễn ra, Khâu Tự Phong có gọi điện tới giải thích vài câu về hành động của Vương Bằng Phi, Hạ Tưởng cũng không để tâm. Bởi vì Vương Bằng Phi nói rộng ra tuy có quan hệ với nhà họ Khâu, nhưng không phải là thành viên quan trọng. Bình thường có thể giữ gìn thanh danh cho nhà họ Khâu, nhưng một chút điều chỉnh về mặt nhân sự nhỏ nhặt, cũng không thể chuyện gì cũng đợi chỉ thị của nhà họ Khâu đó.

Bởi vì lần này Phạm Duệ Hằng đệ trình phương án điều chỉnh nhân sự, vẫn chưa đề cập tới lợi ích của nhà họ Khâu. Nói cách khác, chỉ có thể xem giữa y và Phạm Duệ Hằng đã có sự xung đột cá nhân.

Vương Bằng Phi sau đó đánh điện thoại tới nói rõ lý do, Hạ Tưởng chỉ thản nhiên ứng phó vài câu. Hắn thật sự không có nhiều ý tưởng cho lắm, vốn dĩ quan hệ giữa hắn và Vương Bằng Phi coi như tạm ổn, tuy nhiên sau khi rời khỏi tỉnh Yến, mối quan hệ đó có chút mơ hồ, lại không mật thiết. Trước mặt là lợi ích của bản thân, Vương Bằng Phi kiên trì giữ vững lập trường là điều có thể lý giải.

Nhưng hắn hiểu rõ trong lòng, Vương Bằng Phi lần này xem như hoàn toàn đắc tội với Cao Tấn Chu, sau này ở vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, công việc chỉ sợ triển khai không thuận lợi.

Hạ Tưởng đã dự đoán đúng, Cao Tấn Chu vốn dĩ đối với Vương Bằng Phi không can tâm, khi làm Chủ tịch tỉnh không biết làm thế nào thâu tóm y. Đợi đến lúc giữ chức Bí thư Tỉnh ủy, Cao Tấn Chu rất nhanh chóng làm chủ cục diện, liên kết năm ba tên Ủy viên thường vụ, kín đáo đề xuất Vương Bằng Phi làm việc không đắc lực lên Trung Ương. Không lâu sau, Vương Bằng Phi bị điều đến tỉnh khác làm Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, nghe nói vẫn bị chèn ép mọi bề..

Vận mệnh sau này của Vương Bằng Phi, Hạ Tưởng đương nhiên không hề quan tâm. Bạn bè trong chốn quan trường, vốn cứ đến rồi lại đi, giống như đèn kéo quân, chơi hỏng rồi lại thay mới. Ngoại trừ các thành viên tin cậy và một số ít bạn bè tri âm, rất nhiều đồng minh cũng sẽ theo thời gian bỏ đi và thân phận cũng càng lúc càng thay đổi.

Diệp Thanh Sinh sau khi chọn đựợc biệt thự, cũng lặng lẽ rời khỏi thành phố Yến. Vào thời điểm Phó Tiên Phong và Ngô Tài Dương đi, Hạ Tưởng không có mặt để tiễn. Lúc Diệp Thanh Sinh đi, Hạ Tưởng tự mình tiễn Thanh Sinh đến ngã tư cao tốc.

- Cảm ơn lãnh đạo!

Hạ Tưởng thành tâm biểu thị lời cảm ơn từ đáy lòng.

Diệp Thanh Sinh thân mật nắm tay Hạ Tưởng:

-Có thể dùng được một chút sức lực còn lại này cũng hay, làm cho tôi cảm thấy mình hồi phục sức sống, tay chân hoạt động được là chuyện tốt. Hạ Tưởng, nói ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.

Diệp Thạch Sinh nói năng một cách khéo léo, kỳ thực cũng không muốn Hạ Tưởng hàm ơn. Hạ Tưởng cảm kích tình nghĩa của Diệp Thanh Sinh, cười nói:

-Đợi lúc nào lãnh đạo tới Hạ Mã nữa, tôi nhất định sẽ thay lãnh đạo cũ đón tiếp thật chu đáo.

-Đón tiếp thì không cần thiết, có việc hay không có việc chỉ cần cùng tôi giải sầu, tâm sự, như vậy là đủ rồi.

Sau khi cười ha hả, Diệp Thanh Sinh lên xe đi mất.

Đến lúc này, thành phố Yến cáo biệt phần lớn các quan chức tập trung náo động, từng bước trở lại vẻ yên ả vốn có.,

Còn Hạ Tưởng, cũng sắp đón một buổi hội thảo lần cuối cùng về tầm nhìn kinh tế trong đợt quốc khánh lần này.

Tên của hội nghị là do Liên Nhược Hạm đặt, được nhà tài trợ Tề Á Nam tài trợ sân bãi và các loại chi phí. Vốn dĩ Tôn Hiện Vĩ muốn tổ chức hội nghị ở tòa nhà làm việc của y, nhưng không thuyết phục được Lý Thấm, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

Kể cũng kỳ lạ, Tôn Hiện Vĩ là một kẻ thấy mỹ nữ đã không thể rời chân đi được, lại sợ nhất Lý Thấm. Chỉ cần Lý Thấm cùng y thảo luận bàn bạc, y lập tức chuồn mất. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hội nghị Kinh tế thành viên chính thức tổ chức vào chiều ngày mùng 5, tại phòng hội nghị cao ốc Tề thị. Thành phần tham dự ngoài Hạ Tưởng, còn có Tập đoàn Tề thị Tề Á Nam, Thiểm Liên đại biểu của Tập đoàn Viễn Cảnh, Bất động sản Thiên An - Tôn Hiện Vĩ, Bất động sản An Sơn - Tiêu Ngũ, Chu Hổ. Ngoài ra còn có Siêu thị Giai Gia- Phùng Húc Quang, Công ty thương mại mậu dịch Nghiêm Tiểu Thì, Công ty truyền thông Cổ Ngọc, Công ty Giai Mĩ – Tùng Phong Nhi, Công ty thương mại mậu dịch Trần Thị - Trần Mạt, Trần Lì…

Không sai, giấy triệu tập các thành viên tham dự cho tới nay mới tới tay Hạ Tưởng. Trong cuộc kiểm duyệt với quy mô lớn đội ngũ thành viên kinh tế, Lý Thấm lợi dụng tất cả các mối quan hệ, ngay cả Công ty thương mại Trần thị-Nga Ni Trần mới thành lập cũng được nhận thiệp mời. Cuối cùng, Hoa Nhài Vàng Bạc từ Thụy Sĩ, cùng về tham dự hội nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc