QUAN THẦN

Trong số mấy người, Tùng Phong Nhi có vẻ đáng chú ý nhất, không phải bởi cô đẹp hơn Tiếu Giai bao nhiêu mà bởi vẻ đẹp trầm tĩnh của cô.

Quả thật, so sánh với mấy năm trước, Tùng Phong Nhi có phần trầm tĩnh hơn, cũng khiến cô có một kiểu cách phong thái khác mê người hơn.

Vẻ đẹp của Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai hoàn toàn là hai kiểu khác nhau. Nếu Tiếu Giai giống như một đóa hồng quyến rũ, ai gặp đều mê thì Tùng Phong Nhi lại giống như một đóa tuyết mai, ngạo ngễ đứng đó, khiến người khác không dám lại gần.

Không hiểu vì sao, Hạ Tưởng luôn nhớ tới tới cảnh tượng năm đó Tùng Phong Nhi dùng trí thắng Bạch Chiến Mặc trong gió tuyết, cho dù việc đó hắn không được tận mắt nhìn thấy, chỉ có nghe Tùng Phong Nhi vắn tắt kể lại, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến hình ảnh ở dưới trời mưa tuyết, có bóng dáng một người con gái thà chết cũng không chịu khuất phục, lưu giữ ở chỗ tận sâu trong trí nhớ ở nơi quận Hạ Mã.

Tuy rằng, nơi hoang vắng năm đó hiện tại đã biến thành phố buôn bán sầm uất, chuyện cũ có lẽ đã sớm theo gió bay đi nhưng sự dứt khoát và kiên quyết của Tùng Phong Nhi cùng với sự kiên trì và dũng cảm của cô đã trở thành hình tượng vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng Hạ Tưởng, giống như một đóa tuyết mai, mãi mãi tỏa sáng ở quận Hạ Mã dù cho bao năm tháng đã đi qua.

Tùng Phong Nhi còn có một ưu điểm lớn nữa đó chính là tỉnh táo, lúc Hạ Tưởng giới thiệu cô với Hứa Quan Hoa, cũng quả thật là vì suy nghĩ cho tương lai của cô, thật tâm hy vọng cô có một nơi chốn tốt, dù sao cô cũng không giống với Tiếu Giai.

Hạ Tưởng còn tưởng rằng cô sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của hắn, không ngờ, cô chẳng những nhanh chóng đáp ứng mà còn chung sống với Hứa Quan Hoa cũng không tệ, khiến hắn vô cùng khâm phục tài tùy cơ ứng biến của cô.

Mà hiện tại, khi hắn cùng cô lần nữa gặp mặt, hắn đọc được trong ánh mắt trầm tĩnh như nước của cô, một nội tâm sâu lắng trầm mặc, khiến hắn càng kính nể cách đối nhân xử thế của cô. Hiểu đại thể, biết tiến thoái, biết việc không thể làm thì sẽ không làm, mặc dù không cam lòng, nhưng biết việc nào cần phải làm thì vẫn sẽ làm, là vì đại cuộc.

Tùng Phong Nhi nếu là con trai, thì chính là một người đàn ông bền bỉ và có thể phó thác trọng trách.

Trong nháy mắt, lúc Hạ Tưởng tiếp nhận điện thoại, thấy được rốt cục trong ánh mắt của Tùng Phong Nhi toát ra một chút thương nhớ đau buồn khôn kể, hắn đành phải làm như không thấy, ở thế gian, có rất nhiều chuyện nhất định phải cắt đứt, không thể làm loạn.

Giống như giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, cho đến tận hôm nay, hắn cũng không biết mọi chuyện rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào.

Giống như với vấn đề của Nha Nội, nếu bởi vì anh ta là con ông cháu cha, có bối cảnh khổng lồ mà tiếp tục nhường nhịn, chẳng những không thể làm được việc gì, ngược lại sẽ lại càng cổ vũ uy phong của Nha Nội.

Giống như trong công việc ngoại giao, phải gác lại tranh luận hàng ngày, giữa chốn đông người bị người ta nhiều lần cho ăn bạt tai, vẫn cứ phải tươi cười, tự mình an ủi mình.

Đứng dậy đi ra chỗ khác nhận điện thoại, sau khi nghe lời dạo đầu rất có khí thế của Thành Đạt Tài, tâm tình của Hạ Tưởng được thả lỏng rất nhiều.

Đúng vậy, kế hoạch khiến Nha Nội phải thất bại thảm hại của Hạ Tưởng, nhất định phải có sự phối hợp của Thành Đạt Tài mới thực hiện được.

Thành Đạt Tài cao giọng cười:

- Nếu Nha Nội đồng ý xuất ra 3 tỉ, tôi vẫn còn muốn phải có thêm chút thành tâm nữa mới được, qua hai ngày nữa, tôi sẽ tự mình đi một chuyến đến thành phố Lỗ.

Thành Đạt Tài cũng không phải là thật sự tham 3 tỉ của Nha Nội, ông ta đương nhiên hiểu rõ không nên cầm tiền của Nha Nội, tiền đó chẳng những khó nhằn mà hơn nữa còn tính lãi cao, nói không chừng cuối cùng còn phải hoàn lại gấp bội. Tuy rằng, sợi xích tài chính của tập đoàn Đạt Tài đúng thực là có khả năng đứt, cần hai, ba tháng mới có thể giảm bớt, nhưng Thành Đạt Tài cũng không có ý tưởng vay mượn Nha Nội.

Lấy mạng lưới quan hệ trong nhiều năm tung hoành thương trường của ông ta, muốn vay vài tỷ cũng không phải là chuyện quá khó khăn, không đáng phải nhờ cậy Nha Nội, bảo hổ lột da cũng không phải là chuyện tốt để chơi.

Nhưng Hạ Tưởng lại đưa đến một phương án khác, khiến ông ta không khỏi động tâm.

Nếu khiến Nha Nội thật sự bỏ ra 3 tỉ để đổi lấy 5% cổ phần cũng không phải là chuyện không thể được, chỉ cần không để lại bất kỳ chứng cứ gì là được. Nghe đến chuyện Hạ Tưởng và Nha Nội đang đánh một trận chiến kinh tế, Thành Đạt Tài lập tức nhìn ra cơ hội, Nha Nội vừa có thực lực lại có tham vọng, khi anh ta không để ý phía sau thì có thể như thế nào?

Xuất phát từ lòng tín nhiệm không gì sánh được đối với Hạ Tưởng, Thành Đạt Tài liền thay đổi chủ ý trước đó, chuẩn bị chấp nhận đề nghị lấy 3 tỉ tiền vốn đổi lấy 5% cổ phần, dù sao tập đoàn Đạt Tài tổng trị giá 50 tỉ, tính ra, chỉ cần không có thêm bất cứ điều kiện gì, đó thật đúng là một vụ làm ăn có lợi.

Hơn nữa, các cửa hàng của Tập đoàn Đạt Tài quá lớn, hơn nữa Quốc gia cũng đang có chính sách điều tiết vĩ mô đối với bất động sản, hoãn thu hồi vốn. Tuy rằng có hơi phóng đại nếu nói ngành bất động sản đã bị đóng băng, nhưng không thể không nói, triển vọng của ngành bất động sản đã giống như lá thu trước gió.

Tập đoàn Đạt Tài cũng lâm vào khủng hoảng tài chính.

Trong ngành bất động sản, sợ nhất là tài chính bị rạn nứt, nhà đầu tư nếu không thể nhanh chóng thu hồi vốn, một dự án bóp chết một công ty bất động sản lớn cũng không phải chuyện đùa.

Tập đoàn Đạt Tài tuy rằng không đến mức giống với các nhà đầu tư bất động sản vừa và nhỏ, bước một bị đóng băng, nhưng tích tiểu thành đại, quy luật trò chơi cũng không phải chỉ để làm cảnh, chỉ nhờ vào dự trữ đất là có thể đạt được đến thời kỳ hoàng kim, một bước không lùi, hiện tại đã nhanh chóng tiến nhập thời kỳ tài chính là vua. Nói cách khác, căn hộ tốt, có thể bán được là bán, tranh thủ mau chóng bán ra, không còn giống như trước kia áp dụng phương pháp nâng giá để thu lợi nhuận cao, mà là tận hết mọi khả năng, nội trong thời gian ngắn nhất thu lại vốn.

Bởi vì gần như tất cả các nhà đầu tư bất động sản cũng đều phải đối mặt với lỗ hổng tài chính. Vạn vật thế gian đều như thế, có tăng tất có giảm, một số trùm bất động sản trong nước giống như những ngôi sao trên tv chuyên thổi phồng mọi việc, kêu rằng giá nhà trăm năm nữa cũng sẽ không giảm, kỳ thật chỉ là nói hươu nói vượn, ăn nói lung tung. Từ xưa đến nay, vật cực tất phản (vật đi đến tột cùng rồi ắt hẳn trở lại), quy luật mãi mãi là quy luật, không người nào hay một thời đại nào có thể thay đổi được, giống như đã là con người thì cũng sẽ phải chết. Nói giá nhà chỉ có tăng mà không giảm thì cũng buồn cười giống như nói con người ta có thể trường sinh bất tử.

Đương nhiên, dùng lý lẽ và đạo đức để khuyên giải một thương nhân cũng là một hành động buồn cười không kém, bởi vì trong số các nhà đầu tư bất động sản trong nước, không có mấy người có được cái lý tưởng cao thượng là "Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan" (*), họ chỉ có một mục đích duy nhất đó là kiếm tiền.

(*) An đắc quảng hạ thiên vạn gian,

Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan

Trích trong bài "Mao ốc vi thu phong sở phá ca: của Đỗ Phủ

Tạm dịch:

Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,

Để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày.

Hàn sĩ: học trò nghèo

Hiện tại, ở trong nước, hiện trạng hơn phân nửa số căn hộ bán không có người mua, giá nhà chỉ tăng chứ không giảm đã chỉ còn là một chuyên thiếu nhi, vẫn là câu nói kia, không có người ở thì căn hộ bán cho ai?

Từ vài năm trước, Thành Đạt Tài đã dự đoán trước được nguy cơ của ngành bất động sản, sẽ có một đợt rớt giá nghiêm trọng và một thời kỳ khủng hoảng kéo dài, trên thế giới, không có bất cứ một quốc gia nào có thể dựa vào sự phồn thịnh bất thường của bất động sản để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế trong một thời gian dài, giống như một người không thể dựa vào nắm đấm để sinh tồn.

Lợi dụng quá mức một loại tài nguyên tất sẽ gặp phải báo ứng mãnh liệt. Khai thác thiên nhiên quá mức, thiên nhiên cũng sẽ vô tình mà đáp trả nhân loại.

So với những nhà đầu tư bất động sản thiển cận khác, Thành Đạt Tài tuy rằng đã có sự phòng ngừa chu đáo, bước đầu suy nghĩ cho sản nghiệp bất động sản, mở ra phương hướng phát triển sau này của Tập đoàn Đạt Tài. Nhưng dù sao, tập đoàn Đạt Tài cũng quá mức khổng lồ, phanh lại không kịp, sau khi quốc gia áp dụng chính sách nghiêm khắc điều tiết vĩ mô, tập đoàn Đạt Tài vẫn phải lâm vào nguy cơ thiếu hụt tài chính. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tập đoàn Đạt Tài cho dù có lớn mạnh đến mức nào, nhưng dù sao cũng chỉ là doanh nghiệp tư nhân, thua kém Nha Nội có hậu thuẫn hùng hậu. Dưới chính sách vô cùng bất lợi đối với doanh nghiệp tư nhân của nhà nước, tập đoàn Đạt Tài có thể có được như ngày hôm nay, quả thật đúng là không nhỏ. Mà tập đoàn Thiên Giang của Nha Nội, chỉ trong vài năm ngắn ngủi lại có thể có xu hướng lớn mạnh tương đương tập đoàn Đạt Tài, không chỉ đơn giản dựa vào việc vay được tiền, mà còn dựa vào ưu thế chính trị mà tập đoàn Đạt Tài không thể so sánh được.

Cảnh ngộ của Tập đoàn Đạt Tài cũng giống với tất cả các doanh nghiệp tư nhân khác trong nước, khi đi vay bị ngân hàng kỳ thị nghiêm trọng, theo con đường bình thường dường như rất khó có thể khiến ngân hàng bỏ tiền ra được. Mà ở thành phố Yến cũng có mấy doanh nghiệp nhà nước già mà không chết, giống như tập đoàn Bắc Dược hàng năm đều thua lỗ rất nhiều, nhưng hàng năm, ngân hàng vẫn lại cho họ vay vài tỷ trở lên, cũng chỉ vì nhà nước không muốn Bắc Dược bị phá sản.

Trên thực tế, theo góc độ kinh tế mà nói, đáng lẽ có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước đã phải phá sản, nhưng sở dĩ phá sản mà không chết, chính là do có ngân hàng chống đỡ. Ngân hàng cầm tiền gửi của dân chúng, duy trì cho một số doanh nghiệp nhà nước biến chất làm liên lụy đến phát triển kinh tế, bởi vì theo chính trị mà nói, thì phải làm như vậy.

Thành Đạt Tài không ngừng oán trách Hạ Tưởng, hiện tại những cống hiến của doanh nghiệp tư nhân đối với nền kinh tế quốc dân đã vượt qua cả doanh nghiệp nhà nước, nhưng lại được hưởng chính sách đãi ngộ không bằng một phần mười doanh nghiệp nhà nước. Đều là người Trung Quốc, đều vì đất nước sản sinh của cải, vì sao lại phân biệt thân sơ?

Thêm vào đó, vì sao các doanh nghiệp nước ngoài cũng được nhận đãi ngộ tốt hơn các doanh nghiệp tư nhân trong nước?

Đây đúng là một loại chua xót.

Hạ Tưởng nghe xong chỉ có thể cảm thán, cũng không thể giải quyết được các bức xúc về chính sách của Thành Đạt Tài, chỉ có thể trong quyền hạn của mình tận lực giúp đỡ Thành Đạt Tài. Nếu có một ngày, hắn có được quyền lực có thể sửa đổi chính sách của quốc gia, như vậy hắn sẽ thay đổi hết thảy tất cả các chính sách bất công mà hắn đã được chứng kiến trong suốt thời gian qua.

Đương nhiên, đó chỉ là tưởng tượng xa vời, có thể thực hiện được hay không, còn chưa biết được, nhưng lúc này đang có một cơ hội tốt là Nha Nội dễ dàng cho vay vốn để sử dụng, làm sao có thể bỏ qua?

- Chủ tịch Thành, tôi cần phải nói trước, nếu chẳng may Nha Nội phát hiện được kế hoạch của chúng ta, lấy thực lực của Nha Nội, thì không thể làm gì được tôi, nhưng nếu anh ta muốn động vào tập đoàn Đạt Tài, thì rất có khả năng anh ta có thể tìm được cơ hội xuống tay.

Hạ Tưởng cũng không dám nói đến mặt hắc ám của chính trị, dù sao Nha Nội cũng không phải là người bình thường.

- Ha ha, cảm ơn Phó bí thư Hạ đã nhắc nhở, tôi cũng muốn xem kết cục anh ta có thể phá hoại hay không.

Thành Đạt Tài không phải người trong quan trường nhưng cũng đã từng kinh doanh nhiều năm, cách nhìn nhận thế sự xem ra cũng khá thấu đáo triệt để.

- Theo hiện tại mà nói, nhiều lắm thì cũng chỉ còn thời gian 1 năm, Nha Nội cho dù có kịp thời thoát ra, thì trước sau cũng phải cần thời gian nửa năm trở lên, nửa năm trước, nửa năm sau, giang sơn đã có thể đổi chủ.

Hạ Tưởng mỉm cười vui mừng, Thành Đạt Tài quả thực không hổ là lão cáo già thành tinh, nhìn thấu cục diện, chỉ cần có thể dùng dằng với Nha Nội trong thời gian nửa năm là đủ rồi, cho dù lúc đó Nha Nội có tỉnh ngủ, muốn nhảy ra khỏi vũng bùn của tập đoàn Đạt Tài, không tốn thời gian nửa năm thì cũng không ra được.

Nếu đúng như theo lời Thành Đạt Tài nói, sau hai cái nửa năm, thì cũng đã là nhiệm kỳ mới, thiên hạ dĩ nhiên có biến đổi lớn…

- Thật sự quyết định như vậy sao?

Hạ Tưởng thận trọng hỏi lại một câu, bởi vì từ khi hắn quen biết Thành Đạt Tài tới nay, đây là lần đầu tiên kéo Thành Đạt Tài đi đánh bạc một phen. Trước kia, mỗi lần đánh đều có điểm nắm chắc.

Thành Đạt Tài giống như hạ quyết tâm rất lớn:

- Xin nói lại với Nha Nội, hai ngày sau, tôi đến thành phố Lỗ gặp mặt anh ta.

Tập đoàn Đạt Tài chính thức gia nhập cuộc chiến.

Bình luận

Truyện đang đọc