QUAN THẦN

Người bản xứ không thể đảm nhiệm Bí thư huyện ủy, nói tiến thêm một bước nữa, nguyên tắc quy định, cũng không thể đảm đương Bí thư thành ủy. Cán bộ lãnh đạo chính của Đảng, khi nhậm chức đều lảng tránh điều lệ này, chỉ quy định không thể đảm nhiệm cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Đảng ở nơi trưởng thành, chứ không phải quê quán. Nhưng vấn đề là, tỉnh Yến vừa là nơi trưởng thành, vừa là quê quán của Tào Vĩnh Quốc.

Tuy rằng ở trên là quy định bổ nhiệm giới hạn cho cán bộ dưới cấp tỉnh bộ, đối với cấp tỉnh, vẫn chưa có lệnh hạn chế rõ ràng. Nhưng xuất phát suy xét từ độ gia tăng lực khống chế đối với các tỉnh, cho dù là ông cụ Ngô ra tay thúc đẩy Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng vẫn là gặp khó khăn rất lớn.

Trong ấn tượng, từ sau năm 2008, trong nước bổ nhiệm Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, ở Trung ương đã tránh phân công người địa phương, cho dù là quê quán hay nơi trưởng thành, nhất là ở một số tỉnh đặc biệt, ví như tỉnh Lĩnh Nam.

Từ năm 1998 trở đi, ở tỉnh Lĩnh Nam chưa bao giờ có người địa phương đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy, từ đó phản ánh sự lo lắng của trung ương đối với tỉnh Lĩnh Nam. Đuôi to khó vẫy luôn là lo lắng trước sau như một của Trung ương. Thành phố Hạ Giang chính là bài học thất bại, nguyên do là năm đó xảy ra vụ án chính trị Bí thư thành ủy Hạ Giang bị bắt làm kinh sợ cả nước.

Mà Bí thư thành ủy Hạ Giang cũng chính là Ủy viên Bộ chính trị.

Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến tuy rằng còn chưa đủ tư cách ở trong Bộ chính trị, nhưng tỉnh Yến có vị trí đặc thù, bao bọc xung quanh Bắc Kinh – Thiên Tân, là lá chắn lớn nhất của Thủ đô. Ngày xưa chính là Trực Lệ, bởi vậy, nhiều đời đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, đều là sau khi Trung ương tổng hợp, suy xét, cân nhắc kỹ càng mới quyết định bổ nhiệm.

Hạ Tưởng cũng chú ý tới, sau khi Tổng bí thư nhậm chức, càng tăng cường khống chế đối với tỉnh Yến, một lòng muốn đặt tỉnh Yến nằm dưới lực ảnh hưởng của bản thân. Mà thế lực gia tộc cũng như hệ bình dân, cũng đồng thời đưa tầm mắt hướng về tỉnh Yến.

Tỉnh Yến đã trở thành vùng tranh chấp của các thế lực khắp nơi.

Ông cụ Ngô nhìn xa trông rộng, bất kỳ việc gì làm đều tính kế lâu dài, mỗi khi ra tay đều chuẩn bị tiến thoái và dọn đường trước. Theo hiểu biết của Hạ Tưởng với ông, lần này đột nhiên đề xuất việc cho Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, có phải là thật tâm thúc đẩy hay không, tạm thời không bàn đến, phía sau lưng, khẳng định còn có dụng ý.

Tào Vĩnh Quốc tuy rằng là cha vợ của hắn nhưng theo truyền thống giá trị bè phái mà nói, ở trên và hắn đều không cùng một phe.

Quả thật, ở các phe phái sở hữu thế lực các tỉnh trong nước, có những lực lượng trung kiên thuộc sở hữu trên danh nghĩa, ví dụ như Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam Trần Hạo Thiên, chính là thuộc phe Tổng bí thư, là lực lượng trung kiên, mà Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sở Trần Phong, tuy rằng hiện nay cũng coi như là thuộc phe Tổng bí thư, nhưng vẫn không phải là lực lượng trung kiên.

Tào Vĩnh Quốc cũng vậy, bên ngoài tuy là thuộc về phe của Thủ tướng, nhưng trên thực tế cũng không phải là dòng chính của Thủ tướng. Lại nói đến đây, trên thực tế, thế lực của Thủ tướng ở địa phương là ít nhất, phần lớn đều là đàn mà không đảng, không phải là hình thành một thế lực chân chính.

Ông cụ Ngô mượn việc Phạm Duệ Hằng lui ra, đột nhiên tiết lộ muốn đưa đẩy Tào Vĩnh Quốc lên trên, Hạ Tưởng sẽ không khờ dại cho rằng, bởi vì nể mặt hắn mà ông cụ Ngô mới ra tay. Người làm chính trị khi suy xét một vấn đề đều đặt đại cục lên đầu, đặc biệt là người có chí mang thiên hạ trong lòng như ông cụ Ngô, một khi ra tay, chỉ sợ ý đồ không chỉ có ở tỉnh Yến.

Có một khoảng thời gian không về Thủ đô, việc lớn trong thiên hạ, đều là xuất phát từ Thủ đô, tâm tư Hạ Tưởng bỗng chốc bay về phía Thủ đô, có một loại ham muốn bức thiết muốn về Thủ đô.

Hơn nữa, gần đây, Ngô Tài Dương đặc biệt vô cùng khiêm tốn, hoặc là nói, gần đây toàn bộ thế lực gia tộc đều vô cùng khiêm tốn. Còn có không đến hai năm nữa, Tổng bí thư sẽ lui xuống, hiện tại chính là giai đoạn tính toán điều chỉnh nhân sự cuối cùng, sóng sau đè sóng trước của nhiệm kỳ mới, yên bình thật không đúng với quy luật.

Ở bên dưới sự yên bình đó khẳng định còn có vòng xoáy lớn và mạch nước ngầm.

Trước nhiệm kỳ mới, khẳng định Tổng bí thư sẽ bố trí một cách tốt nhất, cứu sống toàn bộ các quân cờ. Bởi vì, sau khi Quan Viễn Khúc nhậm chức, ít nhất trong vòng hai ba năm, sẽ không dễ dàng thay đổi Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, có muốn đổi cũng không thể nào nói một câu là được, bởi vậy, nếu hiện tại Tào Vĩnh Quốc bị ông cụ Ngô thúc đẩy việc nhậm chức, như vậy, trên danh nghĩa ông ấy sẽ trở thành người thuộc thế lực gia tộc.

Tiếp tới đảm nhiệm chức Tổng bí thư là Quan Viễn Khúc, trên thực tế lâu dài, Tào Vĩnh Quốc trên danh nghĩa trở thành người thuộc thế lực gia tộc mà tiếp nhận Bí thư tỉnh ủy cũng là chuyện tốt, bởi vì tính cách cha vợ vốn lãnh đạm, cho dù ông ấy có gia nhập thế lực của bên nào, cũng sẽ không trở thành người chính thống, rất có phong cách quân tử, đàn mà không đảng.

Nhưng phải thừa nhận, theo tính cách của cha vợ, nếu không phải là cơ duyên xảo hợp, nếu không phải là ông ấy được lòng của thế lực khắp nơi, cha vợ thật đúng là sẽ không có được thành quả hiện tại. Kiếp trước, sau khi Tào Vĩnh Quốc bị Cao Thành Tùng dẹp sang một bên, cuối cùng chỉ dừng lại ở cấp Sở.

Lấy danh nghĩa thuộc thế lực gia tộc đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy, năm sau, khi Quan Viễn Khúc lên đài, cha vợ qua một năm nữa sẽ hết nhiệm kỳ, cũng có thể an ổn lui ra, nói không chừng còn có thể có được đãi ngộ lương hưu cấp phó quốc gia.

Không thể không nói, ông cụ Ngô đưa ra đề nghị này khiến cho Hạ Tưởng động lòng, phải thừa nhận, ông cụ Ngô thật có thể dễ dàng nắm được tâm tư của hắn, khiến hắn lâm vào bị động. Một khi động lòng, thì phải thuận theo nguyện vọng của ông cụ, làm chút việc vì ông cụ.

Hạ Tưởng liếc mắt một cái nhìn thoáng qua Liên Nhược Hạm, thấy cô nằm nghiêng một bên trên đầu giường, tư thế toát ra một vẻ mê người nói không nên lời, không khỏi mỉm cười:

- Cũng là lạ, nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhìn em không biết chán. Lại nữa, ông cụ như thế nào lại nghĩ đến cha vợ, ông ấy biết rõ người địa phương không thể đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy bản địa, có thể khiến cho người khác nói lung tung…

Liên Nhược Hạm cười vỗ trán Hạ Tưởng một cái:

- Có chuyện gì thì nói rõ, còn thừa nước đục thả câu với em. Ông nội rốt cuộc nghĩ như thế nào, em cũng không biết, cũng không quan tâm, dù sao ông cũng nói, em chỉ cần nói lại với anh là anh sẽ hiểu.

Hiểu được cái gì? Vẫn là không hiểu được gì cả, chẳng qua có một điểm rõ ràng đó là ông cụ muốn hắn về Thủ đô.

Vẽ ra một tấm bánh lớn có nhân cho hắn, hắn không về Thủ đô thì còn chờ cái gì? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Liên Nhược Hạm đúng là không sợ người buồn chết không thôi, ở trên giường trở mình một cái, cười một tiếng:

- Đúng rồi, em còn nghe được một tin…

Hạ Tưởng bị cô hành hạ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không khỏi nổi giận:

- Có chuyện gì không thể nói một lần cho hết, lại còn phải nghỉ xả hơi như vậy sao?

Liên Nhược Hạm không sợ Hạ Tưởng, từ trên giường xoay người xuống đất, tự mở tủ lạnh cầm một lọ sữa uống, Hạ Tưởng mỗi ngày đều có người chuyên cung ứng, cho dù không yêu cầu, cũng có người mỗi ngày đổi đồ mới, cô vừa uống vừa nói:

- Em nghe cha nói, ở Bộ chính trị có khuyết một chỗ trống, hiện tại đang lần lượt thảo luận chọn người bổ sung, nghe nói, Tống Triêu Độ và Trần phong đều có hy vọng.

Hạ Tưởng thật là không muốn sợ hãi cũng không được, Liên Nhược Hạm lần này đến, chẳng những an ủi cả thể xác lẫn tâm hồn hắn, còn liên tiếp mang đến cho hắn những tin tức đáng kinh ngạc, khiến cho hắn rốt cuộc không thể ngồi yên, mà kỳ thật là hắn cũng không có ngồi mà là nửa nằm ở trên sô pha.

Hắn giật mình một cái, đứng lên:

- Thật hay giả?

- Không tin em sao? Không tin thì để em gọi điện cho Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô.

Liên Nhược Hạm liền đùa Hạ Tưởng.

Như thường lệ, đầu tiên Ủy ban trung ương mở hội nghị tuyển cử ra toàn thể Ủy viên bộ chính trị, Ủy viên dự bị và Ủy viên thường vụ, mặt khác, toàn thể hội nghị có thể căn cứ vào tình hình thực tế mà tăng thêm số ghế trống ở Ủy viên bộ chính trị, vừa có thể trực tiếp từ trong Ủy viên Trung ương tuyển chọn lên Ủy viên Bộ chính trị, cũng có thể từ trong danh sách xếp hạng Ủy viên dự bị theo thứ tự tăng lên.

Lần này Bộ chính trị không có Ủy viên dự bị, hiện tại xuất hiện ghế trống, khẳng định phải chọn lựa trực tiếp từ Ủy viên trung ương. Trên cơ bản, mỗi một Bí thư tỉnh ủy đều là Ủy viên trung ương, cho nên, nếu đúng như Liên Nhược Hạm nói, muốn bổ sung thêm Ủy viên Bộ chính trị, nhất định phải chọn lựa từ trong số Bí thư tỉnh ủy.

Nhưng vấn đề là, nếu không phải là tỉnh lớn, thì Bí thư tỉnh ủy tỉnh đó không đủ tư cách gia nhập Bộ chính trị. Cho dù là do có người bị bệnh hoặc vì nguyên nhân nào khác mà phải rút khỏi Bộ chính trị, cũng không đến lượt Tống Triêu Độ hay là Trần Phong lần lượt được bổ sung tiến vào Bộ chính trị, chỉ sợ một khi tuyển chọn, những chức vụ trống sau đó cũng sẽ có người thay thế.

Bình thường đều là Bí thư các thành phố trực thuộc Trung ương, Lĩnh Nam, Thanh Tây hoặc Thiên Sơn được chọn là ủy viên Bộ chính trị, các tỉnh còn lại rất ít có người được đảm nhiệm. Cũng có trường hợp đặc biệt, Bí thư tỉnh ủy nhậm chức ở tỉnh liền thành Ủy viên bộ chính trị, nhưng chẳng qua chỉ có một lần duy nhất, sau khi Trần Phong tiếp nhận chức vụ xong, thì không đi nữa.

Nói theo kinh nghiệm và lý lịch, Tống Triêu Độ so với Trần Phong cũng rất có tư cách được bổ sung lần lượt, nói như trước đây, Trần Phong càng dễ dàng được tuyển chọn bổ sung lần lượt. Nói đúng hơn là, sau khi Trần Phong được bổ sung lần lượt, có thể án binh bất động, từ chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sở một bước tiến lên Bộ chính trị.

Nói theo phương diện tình cảm, Tống Triêu Độ và Trần Phong đều là người thân, người thầy tốt, người bạn hiền của Hạ Tưởng, nếu nói để hắn phải lựa chọn ủng hộ một trong hai người, quả thật hắn không biết phải chọn lựa thế nào cho tốt.

Không chỉ có ông cụ Ngô đưa ra vấn đề khó khăn cho hắn, ngay cả Ngô Tài Dương cũng đưa đến cho hắn một việc đau đầu.

Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng hiểu được, việc Ngô Tài Dương nói đến chuyện tuyển chọn một trong hai người Tống Triêu Độ và Trần Phong, cũng chỉ là mượn lời của Liên Nhược Hạm, cố ý cho hắn nghe được. Trên thực tế, việc bổ nhiệm một Ủy viên Bộ chính trị, Ngô Tài Dương không có quyền phát ngôn. Không cần nghĩ cũng biết, còn vô số Bí thư tỉnh ủy hoặc là các quan lớn ở ủy ban trung ương và các Bộ có lý lịch, kinh nghiệm và hậu thuẫn sâu hơn so với Tống Triêu Độ và mạnh mẽ hơn so với Trần Phong, đều mở to hai mắt chăm chú nhìn vào cái ghế trống vị trí Ủy viên Bộ chính trị. Một vị trí thật khó có được, thật quá quan trọng, có ai mà không muốn lấy cho bằng được?

Đã là người ở trong quan trường, ai ai cũng đều muốn có.

Hạ Tưởng đương nhiên biết Tống Triêu Độ cũng rất muốn đạt được, bởi vì theo tuổi tác của Tống Triêu Độ mà nói, nếu nắm được cơ hội để bước vào Bộ chính trị, nói không chừng cố gắng thêm một chút nữa, khi tình hình biến đổi, cuối cùng còn có thể trở thành một trong chín người đứng đầu.

Nhất định phải quay về Thủ đô một chuyến…Trong lòng Hạ Tưởng cũng đã xác định được phương hướng rõ ràng.

Đến khoảng hơn 1 giờ, Hạ Tưởng liền cùng Liên Nhược Hạm đi ra ngoài ăn cơm, rồi lại gọi điện cho Vệ Tân, hẹn địa điểm gặp mặt. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cùng nhau đi ra khỏi khu nhà của Ủy viên thường vụ, muốn gọi điện thoại cho lái xe đến đây, Liên Nhược Hạm lại không đồng ý, nói là muốn Hạ Tưởng cùng đi bộ với cô một chút, dù sao vẫn còn có thời gian.

Hạ Tưởng biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, cho dù là một phụ nữ kiêu ngạo có năng lực, suy cho cùng trong lòng vẫn ao ước cùng người yêu dắt tay nhau cùng đi, hơn nữa lại ở một thành phố xa lạ, thì phải dựa vào người khác mới có cảm giác an toàn.

Tuy nhiên, khoảng cách tới địa điểm hẹn hơi xa, Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, thì cứ coi như là đi tản bộ, cũng lâu rồi không chăm sóc Liên Nhược Hạm. Là một trong những người quan trọng nhất của hắn, Liên Nhược Hạm đã trở thành một bộ phận không thể tách rời bên trong sinh mệnh của hắn.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm hết sức thân mật cùng đi ở trên đường, người ngoài trông vào, thấy hắn và Liên Nhược Hạm có vẻ như là một đôi vợ chồng ân ái, hơn nữa còn vô cùng xứng đôi, bất cứ ai cũng không nghĩ đến hai người trước mắt, một người quyền cao chức trọng, là nhân vật lớn thứ tư ở tỉnh Tương, người còn lại lại nắm giữ gia tài bạc tỉ, giàu có ngang với một đất nước.

Hạ Tưởng chỉ lo nói đùa với Liên Nhược Hạm, không hề chú ý tới một chiếc ô tô ở phía sau, mà người ngồi trên xe, lại chính là Lâm Hoa Kiến!

Bình luận

Truyện đang đọc