QUAN THẦN

Trong sự cố của công ty khai thác mỏ An Đạt thì Lôi Trị Học vốn không có nhiều lập trường chính trị, cũng không có ý muốn mượn cớ để khơi gợi ra, nhưng vì y có được sự động viên của Vương Hướng Tiền, và trong tình thế cấp bách tiếng hô hào cho Mai Thăng Bình ngày càng lớn, cuối cùng cũng đã động lòng chấp nhận lời đề nghị của Vương Hướng Tiền, quyết định đem vụ tai nạn khai thác mỏ xem như là một cơ hội.

Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi lớn, trong chiều hướng dư luận đã khiến cho Hạ Tưởng nắm giữ được thế chủ động, còn trong việc xử lý cụ thể vụ tai nạn khai thác mỏ đã khiến cho Vương Hướng Tiền nắm được thế chủ động, và y đã trở thành người ngoài cuộc, y không thể đoán được chiều hướng và kết quả xử lý sự việc.

Cứ như là bị làm cụt hứng, trong lòng của Lôi Trị Học rất tức giận.

Càng tức giận hơn khi y nghe được những lời qua loa tắc trách của Vương Hướng Tiền.

- Bước đầu điều tra được sự cố tai nạn khai thác mỏ là do một số bộ phận công nhân bị Công ty khai thác mỏ An Đạt khai trừ, tỏ ra bất mãn với công ty, một mình xuống giếng lấy than, kết quả là vi phạm quy tắc tác nghiệp dẫn đến vụ nổ gas.

Giọng điệu của Vương Hướng Tiền cứ đều đều, dùng giọng điệu của một cấp dưới báo cáo công việc cho cấp trên như thường ngày:

- Nguyên nhân sâu hơn đang được điều tra thêm, nhưng bây giờ đã có thể đưa ra kết luận, sau khi xem xét lại sự cố thì không có liên quan đến công ty khai thác mỏ An Đạt.

Trái tim của Lôi Trị Học bị chìm tới tận đáy vực, Vương Hướng Tiền thừa thắng xông lên, quay ngược mũi giáo đâm xước qua người y, trong vụ tai nạn khai thác mỏ luôn nói một đằng làm một nẻo.

Lôi Trị Học đương nhiên không rõ sau lưng đã xảy ra chuyện gì, cũng không đoán được Hạ Tưởng đã xúi giục Vương Hướng Tiền, y còn tưởng Vương Hướng Tiền đang nói giọng điệu quan liêu, liền nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- Đồng chí Hướng Tiền, muộn tí anh đến văn phòng của tôi một chút.

- Được rồi, Bí thư Lôi.

Hướng Tiền cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh nhạt nhận lời rồi cúp điện thoại.

Thái độ của Vương Hướng Tiền khiến cho Lôi Trị Học càng thêm bất an, y đi vòng vòng trong văn phòng có chút nôn nóng bất an, muốn gọi điện đến Bắc Kinh để hỏi thăm sự tiến triển của việc nhập cục, vừa nhấc điện thoại lên thì điện thoại cầm tay liền vang lên.

Lôi Trị Học vừa nhìn điện thoại thì đó là cuộc gọi của Lôi Tiểu Minh trong lòng lóe lên một ý nghĩ bất an, Lôi Tiểu Minh tuy không phải là thế hệ phản nghịch nhưng ít khi trò chuyện với y, bình thường rất ít khi gọi điện cho y, bây giờ trong tình hình khúc mắt như vậy đột nhiên gọi điện đến, e rằng không có việc gì tốt.

- Ba, con muốn đi nước ngoài một thời gian.

Lôi Tiểu Minh rất xuống tinh thần:

- Con cần tiền.

- Đang yên đang lành ra nước ngoài làm gì?

Lôi Trị Học không giống như những quan lớn khác thích đưa con cái ra nước ngoài, y không muốn con trai sinh sống ở nước ngoài, nước ngoài không phải là thiên đường, rất dễ trụy lạc.

- Muốn đi nước ngoài, không muốn ở trong nước nữa…

Lôi Tiểu Minh có chút mất kiên nhẫn, lần trước vì Trần Diễm mà y đã kinh sợ quá độ, bây giờ trở nên bất lực, vết thương lòng rất lớn, cứ nghĩ trẻ tuổi như vậy mà lại bị bất lực thì thật là một việc vô cùng xót xa, cho nên y muốn ra nước ngoài chữa trị.

Ở trong nước chạy chữa thì quá nguy hiểm, không phải là không tin tưởng điều kiện chữa trị ở trong nước, mà là sợ nếu truyền ra ngoài sẽ khiến cho Lôi Trị Học mất mặt.

Lôi Trị Học bất mãn nói:

- Ba không cho phép con ra nước ngoài.

Lôi Tiểu Minh cũng bướng bỉnh nói lại một câu:

- Con muốn ra nước ngoài! Nếu ba không cho tiền thì tự con sẽ tìm cách khác.

Lôi Tiểu Minh nghĩ ra được biện pháp gì? Chẳng qua là mượn danh nghĩa của cha mình đi mượn tiền của người khác, như vậy còn dễ hủy hoại danh tiếng của y, Lôi Trị Học không còn lựa chọn nào khác liền nói:

- Được, được, ba nhận lời, nhưng con cũng phải hứa với ba nhiều nhất là nửa năm phải quay về, đừng ở nước ngoài quá lâu.

- Được rồi!

Lôi Tiểu Minh miễn cưỡng nhận lời:

- Con cần 10 triệu.

Lôi Trị Học tức đến nỗi sắp đánh rơi cả điện thoại:

- 10 triệu? Con tưởng 10 triệu là con số nhỏ sao? Nói có là có sao?

- …

Lôi Tiểu Minh không nói lời nào, chứng tỏ nếu không nhận lời thì cậu ta sẽ tìm cách để có được 10 triệu.

Lôi Trị Học cắn răng:

- Nếu để ba phát hiện con làm những việc không đúng đắn thì coi chừng ba sẽ đánh gãy chân con.

- Chẳng phải là vì muốn trị khỏi cái chân thứ ba để duy trì nòi giống cho nhà họ Lôi sao…

Lôi Tiểu Minh lí nhí nói một câu, nói nhỏ không để cho Lôi Trị Học nghe được. Nhưng cho dù để cho Lôi Trị Học biết được cậu ta lấy 10 triệu để trị căn bệnh bất lực thì cũng sẽ không nói gì cậu ta.

Lôi Trị Học gọi điện thoại cho Trần Hạo sắp xếp chi phí ra nước ngoài cho Lôi Tiểu Minh. Chờ đến khi Trần Hạo ra khỏi văn phòng, nhìn bóng dáng quen thuộc của Trần Hạo, bỗng nhiên y lại nghĩ tới việc nhận được một cuộc gọi bí ẩn ở sân bay, lòng dạ y rối bời, chẳng lẽ Trần Hạo ở sau lưng đã âm thầm làm việc gì bất lợi đối với y?

Vừa suy nghĩ sâu vào biểu hiện gần đây của Trần Hạo, có nên điều Trần Hạo đến nơi khác không… thì điện thoại lại vang lên, lại khiến cho Lôi Trị Học một lần nữa lỡ mất cơ hội tốt.

Là bên Bắc Kinh gọi điện đến.

Lôi Trị Học tim đập mạnh, tai nạn khai thác mỏ vừa khơi dậy, vô số chuyện lần lượt kéo đến, khiến cho y phải giải quyết đến mệt bở hơi tai. Bắc Kinh gọi đến, e rằng tin tức cũng không tốt hơn của Lôi Tiểu Minh là bao.

Lôi Trị Học bắt điện thoại, vô cùng cung kính nói:

- Chào Thủ trưởng.

- Trị Học à, tôi vừa nghe nói qua vụ tai nạn khai thác mỏ, có rắc rối lắm không?

Giọng điệu của Thủ trưởng luôn bình thản, trong bình thản lại có vẻ lạnh nhạt mà uy nghiêm:

- Hi vọng là Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy tỉnh Tây sẽ xử lý vụ tai nạn một cách thích đáng.

Thủ trưởng lần này gọi điện đến hỏi thăm vụ tai nạn khai thác mỏ, hơn nữa còn dùng giọng điệu rất cá nhân, thì Lôi Trị Học liền biết… Thủ trưởng có dụng ý rất cao thâm.

- Tình hình cụ thể tôi còn chưa kịp hỏi đến, theo điều tra sơ bộ thì là do tự ý khai thác dẫn đến xảy ra sự cố, không liên quan lớn đến công ty khai thác mỏ An Đạt.

Lôi Trị Học trả lời thành thật, y chưa chắc là có thể khống chế được bước tiến triển tiếp theo của sự việc nên y chỉ có thể nói sự thật.

Thủ trưởng lướt nhanh qua vụ tai nạn khai thác mỏ, đề tài lại chuyển qua chuyện nhập cục:

- Rất nhiều người ủng hộ cho Mai Thăng Bình. Trị Học, tôi sẽ cố gắng nói những lời tốt đẹp về anh, nhưng tình hình lại không mấy lạc quan, anh phải chuẩn bị tâm lý, thành hay không thành đều không được ảnh hưởng đến công việc, không nên có những ý nghĩ xấu.

Trong lòng Lôi Trị Học như thắt chặt, Thủ trưởng có ý ám chỉ rất rõ ràng, trước là đề cập đến vụ tai nạn khai thác mỏ sau đó đến việc nhập cục, hai chuyện không hề liên quan đến nhau nhưng lại ngầm có liên hệ ẩn bên trong.

Thủ trưởng không thích Hạ Tưởng, vô cùng không thích, không những Lôi Trị Học biết rõ, mọi người ở trong giới đều biết sự thật này.

Dùng sự cố tai nạn khai thác mỏ để lật đổ Hạ Tưởng thực sự là một nước cờ hay, vấn đề là hiện tại nếu y không có Vương Hướng Tiền trợ giúp, cơ bản là không thể nhúng tay vào sự việc ở Ủy ban, trừ phi là y cứng rắn muốn can dự vào, nhưng nếu như vậy, y không những sẽ đánh mất hình tượng mà cũng có thể là bị hụt chân.

Vương Hướng Tiền… vừa nghĩ đến thái độ mập mờ của Vương Hướng Tiền, Lôi Trị Học rất bực tức, tại sao lại có thể nói một đằng làm một nẻo đến như vậy, rõ ràng là ông ta ủng hộ y lấy vụ tai nạn khai thác mỏ làm cơ hội, kết quả y đã làm theo mà ông ta lại rút lui, giống như đã bị Vương Hướng Tiền chơi khăm vậy.

- Cảm ơn Thủ trưởng đã dạy bảo.

Lôi Trị Học thành khẩn nói, lại chuyển sang đề tài khác:

- Chủ yếu là, lúc đầu có ý muốn cho Phùng Kiến Siêu phụ trách việc xử lý tai nạn khai thác mỏ nhưng lại xuất hiện sự cố, đồng chí Vương Hướng Tiền chủ động gánh lấy nhiệm vụ.

- Vương Hướng Tiền.

Thủ trưởng có hàm ý sâu sắc nhấn mạnh lần nữa, nói một câu:

- Tôi biết rồi.

Thủ trưởng đã biết được gì thì để cấp dưới đi mày mò nghiền ngẫm, nếu đoán đúng thì chứng minh anh có trí tuệ trong chính trị, nếu đoán sai thì thật xin lỗi, anh đã để lỡ mất một cơ hội tốt được lãnh đạo tán thành.

Sau đó Thủ trưởng lại nói tiếp một câu rồi cúp máy:

- Việc mạng lưới điện quốc gia sát nhập với đường điện ngầm của tỉnh Tây phải sớm trình lên trên, nếu để càng lâu sẽ càng bất lợi cho anh.

Lôi Trị Học trầm ngâm một lát và như hiểu ra gì đó liền mỉm cười.

Hạ Tưởng thì không cười, hắn cười không nổi.

Những thi thể ở khắp nơi, hiện trường nhếch nhác, âm thanh máy móc nổ, mọi thứ đều nhắc nhở hắn đã xảy ra một sự cố thảm thương ở nhân gian do con người gây ra.

Chỉ vì lợi ích cá nhân, có người gây khó khăn cho tiền đồ của hắn, đào sẵn cho hắn một cái hố, đã khiến cho vô số người sau khi chết cũng không được yên ổn, có thể thấy được lòng tham của con người đáng sợ đến mức nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cũng chứng minh có một số người có nói sao cũng không chịu rút lui khỏi vũ đài của lịch sử, cho dù trào lưu lịch sử đã đào thải hắn thì hắn vẫn khăng khăng nắm lấy cây cỏ cuối cùng không buông, còn muốn làm cuộc vùng vẫy cuối cùng.

Hạ Tưởng rất tức tối, cho dù hắn biết được khắp nơi đa số đều là những xác chết nhưng người chết là trên hết, những người còn sống đã vì lợi ích mà kinh động đến những người đã chết để làm món đồ cá cược, có thể nói là một nỗi xót xa.

Vương Hướng Tiền luôn theo sát Hạ Tưởng, thấy vẻ mặt Hạ Tưởng nặng nề, ánh mắt như nổi cơn thịnh nộ thì biết Hạ Tưởng đã thực sự tức giận, Lúc này y cũng không dám hoàn toàn chắc chắn Hạ Tưởng có phải đã biết được sự thật đằng sau vụ tai nạn khai thác mỏ hay không, đang do dự không biết có nên nói ra những điều đang dày vò trong lòng hay không.

- Có phát hiện ra người còn sống sót không?

Hạ Tưởng đã biết rõ mà còn hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Hướng Tiền.

Trên thực tế từ trước tới giờ, giữa Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền chưa từng trực tiếp nói chuyện riêng với nhau, nhưng giữa hai người nhất định có sự ăn ý. Nga Ni Trần cũng đích thân đến, Vương Hướng Tiền còn không hiểu được Hạ Tưởng đang mong chờ gì ở y thì uổng công y lăn lộn bấy lâu.

- Tạm thời chưa có.

Vẻ mặt của Vương Hướng Tiền có hơi nặng trĩu:

- Căn cứ vào việc phân tích tình hình ở hiện trường, sức nổ quá lớn, rất ít khả năng phát hiện được người còn sống sót…

Dừng lại một chút, Vương Hướng Tiền dường như hạ quyết tâm:

- Tỉnh trưởng Hạ, tôi có vài ý nghĩ không chín chắn trong vụ tai nạn khai thác mỏ…

Nói không chính chắn chỉ là khiêm tốn, đem ý nghĩ không chính chắn ra nói với lãnh đạo thì chẳng phải là không tôn trọng lãnh đạo sao? Hạ Tưởng thấy Vương Hướng Tiền cuối cùng cũng dám mở lời, liền gật đầu nói:

- Nói nghe thử xem.

- Một là, trước tiên khống chế toàn bộ các công nhân bị công ty khai thác mỏ An Đạt đã khai trừ, đề phòng có người thừa nước đục thả câu. Thứ hai, mời cảnh sát vũ trang hỗ trợ giải nguy, huy động thiết bị cỡ lớn tiến hành công tác đào bới. Thứ ba, cho đồng chí Kiến Siêu và Khắc Nhân tiến hành công tác thăm hỏi, an ủi, tốt nhất nên mời cả Trần Diễm ra mặt giúp đỡ thì sẽ hiệu quả hơn. Thứ tư, là mời pháp y đến hiện trường giám định nguyên nhân chết của nạn nhân.

Vương Hướng Tiền nói xong một hơi, hồi hộp chờ ý kiến của Hạ Tưởng.

Vương Hướng Tiền hay thật, trong lòng Hạ Tưởng thầm thở dài, không những lâm trận xoay mũi giáo hơn nữa còn rất triệt để, bốn điều kiến nghị, điều nào cũng xoáy vào điểm mấu chốt, không hổ danh là một tay lão luyện xử lý những vụ tai nạn khai thác mỏ.

Điểm quan trọng là, ngụ ý chính của bốn điều kiến nghị của Vương Hướng Tiền là, sự cố tai nạn khai thác mỏ rất kỳ lạ, có nội tình. Bốn điều kiến nghị, không có một điều nào liên quan đến việc giải cứu các công nhân khai thác mỏ còn mắc kẹt ở phía dưới, ý nghĩa ám chỉ vô cùng mãnh liệt!

Bình luận

Truyện đang đọc