QUAN THẦN

Cổ Hướng Quốc biết rõ, mối quan hệ giữa Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng khi thân khi xa, trước khi rời khỏi tỉnh Yến, việc đề danh Trần Trí Tiệp xem như món quà cuối cùng dành cho Hạ Tưởng. Bất lực cộng thêm với phẫn nộ, thành phố Lang không hề dễ dàng gì mới tạo dựng được cục thế cân bằng, việc Hạ Tưởng đến liền mang theo chiều hướng sụp đổ.

Bước tiếp theo nên đánh phủ đầu Hạ Tưởng như thế nào? Nên ra tay từ vấn đề tác phong sinh hoạt hay phương diện kinh tế, hay là dùng con đường khác? Bỗng nhiên lại nhớ tới cơn giận của Ma Dương Thiên, dường như y còn có một diệu kế để đối phó với Hạ Tưởng, sao lại không để Ma Dương Thiên ra tay, y chỉ cần xúi bẩy là xong, nghĩ đến đây, Cổ Hướng Quốc đang định gọi điện thoại cho Ma Dương Thiên, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, liếc nhìn số máy gọi đến, đúng là Ma Dương Thiên.

Không thể chờ đợi được?

Không lệch với suy đoán của Cổ Hướng Quốc, Ma Dương Thiên gọi điện thoại tới, chính là đã nghĩ ra cách với đối phó với Hạ Tưởng. Tuy nhiên sau khi Cổ Hướng Quốc nghe Ma Dương Thiên nói xong, sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh:

- Phó thị trưởng Ma, cách này, cách này quá độc ác, có nên cân nhắc sử dụng cách nào nhẹ nhàng hơn không?

Ma Dương Thiên cười lạnh lùng nói:

- Không đánh nhanh thắng nhanh, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ thành họa lớn. Hơn nữa những việc liên quan đến chính trị vốn dĩ là một mất một còn, Hạ Tưởng xử lý Đồ Quân, lại bắt nạt Ma Phàm, còn làm đảo lộn thế Cục Công an thành phố Lang. Hiện giờ anh bị hắn làm cho thất bại liên tiếp, còn không có sức đánh trả, cứ tiếp tục như vậy chức Thị trưởng chẳng mấy chốc mà bị tước mất.

Cổ Hướng Quốc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói một câu:

- Được, sẽ làm theo cách mà Phó thị trưởng Ma nói.



Đúng như Hạ Tưởng đoán, việc điều tra của tổ điều tra ở thành phố Lang không hề suôn sẻ, đã điều tra mấy chục công an cảnh sát, vẫn chưa rút ra được một kết luận có giá trị, đồng thời cũng không có phát hiện gì mới, dường như đã rơi vào bế tắc. Hơn nữa hai ngày đã trôi qua, cho dù thành phố Lang canh phòng nghiêm ngặt mọi nơi, mặt sẹo lại hệt như vô cớ biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại.

Nhưng cùng lúc đó, việc Lịch Phi và Tiêu Ngũ thầm lần theo dấu vết và điều tra đã thu được kết quả không nhỏ, thứ nhất là xác định được nơi ở của Trần Đại Đầu, thứ hai là Trần Đại Đầu gần đây chỉ ở trong nhà, vô cùng hiền lành. Còn nữa, Lịch Phi còn tìm ra một chút manh mối, chính là gần đây luôn có một nhân vật thần bí đi loanh quanh ở khu nhà của Trần Đại Đầu, khi thì giống như đi dạo hóng gió, khi thì lại như rình mò gì đó. Dựa theo kinh nghiệm theo dõi dày dặn của Lịch Phi và Tiêu Ngũ, hai người chỉ tốn thêm một ngày liền khẳng định Trần Đại Đầu chắc chắn có vấn đề.

Ngày thứ ba, tổ điều tra đột nhiên chất vấn, chỉ ra Phó cục trưởng Long Khổng có trách nhiệm không thể trốn tránh trong sự việc mặt sẹo trốn thoát, có chứng cứ chứng minh, tất cả các trại tạm giam dưới quyền Phó cục trưởng Long Khổng- người phụ trách quản lý các trại giam đều tồn tại những lỗ hổng quản lý ở các mức độ khác nhau, đặc biệt là trại giam Tiểu Cương nơi giam giữ mặt sẹo, Phó cục trưởng Long dù biết rõ trại tạm giam Tiểu Cương có khả năng tồn tại lỗ hổng, mà mặt sẹo là nhân vật cực kỳ nguy hiểm còn cố ý sắp xếp cho giam mặt sẹo tại trại tạm giam Tiểu Cương, nghi ngờ có người cố ý sắp xếp, đằng sau có mục đích xấu xa mờ ám.

Kết luận vừa được đưa ra, mọi người liền xôn xao, Lộ Hồng Chiêm vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy.

Long Khổng là thuộc hạ trung thành nhất, cũng là đồng minh thân thiết nhất của y ở Cục Công an thành phố, khi tổ điều tra chưa có chứng cứ chuẩn xác, chỉ dựa vào tin đồn vu vơ liền ra kết luận nghi ngờ Long Khổng cố ý thả người đã khiến y giận phát điên, không thể chấp nhận kết luận đầy tính võ đoán và vô trách nhiệm của tổ điều tra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lộ Hồng Chiêm cũng biết rõ, đằng sau chắc chắn là có tác động của Hạ Tưởng, y quyết định đòi lại công bằng, trả lại trong sạch cho Long Khổng.

Trong cuộc họp ba bên do tổ điều tra tổ chức, Lộ Hồng Chiêm đại diện Cục Công an thành phố, Hạ Tưởng đại diện Thành ủy, tổ điều tra đại diện cho Sở công an tỉnh, Long Khổng là đương sự cũng tham gia cuộc họp.

Long Khổng là Cục phó Cục công an thành phố, diện mạo thật sự là hơi xấu, không nói đến vẻ mặt dữ tợn, lại còn béo ị, điều khiến người ta ấn tượng nhất chính là chiếc nốt ruồi to trên mặt, từ nốt ruồi còn mọc ra mấy sợi lông dài, thật sự khiến người ta nhìn là thấy ngán.

Tuy nhiên thế lại rất phù hợp với thân phận của y, hễ nhìn là thấy giống hệt một tên lính canh ngục hung hãn thời cổ đại. Hạ Tưởng rất ít khi trông mặt mà bắt hình dong, nhưng chỉ liếc nhìn Long Khổng, thật sự là không muốn nhìn thêm lần nữa.

Có những người xấu xí nhưng không khiến người ta thấy ghét. Có những người xấu, lại xấu đến mức khiến người ta thấy chán ngán, có lẽ do chất chứa sự quái ác trong lòng lâu ngày, cùng với vẻ dữ tợn trên gương mặt y, sẽ khiến người ta chỉ nhìn thêm mấy lần cũng cảm thấy gớm ghiếc.

Tục ngữ có câu ngoại hình phản ánh con người, một chút cũng không sai. Một người thường ngày hung ác, người mà trong lòng ngày ngày nghĩ tới những chuyện xấu xa và làm việc xấu, dần dà chắc chắn mặt mày sẽ trở nên khó coi, khiến người ta không thể có nổi chút thiện cảm.

Cuộc họp ba bên được tổ chức ở Thành ủy, đầu tiên là Vu Binh phát biểu, ánh mắt Vu Binh tối sầm nhìn Long Khổng một cái, cũng bộc lộ phần nào sự căm ghét, xem ra có lúc xấu xí cũng khiến người ta ghét, cũng hết cách rồi.

Trong tay Vu Binh là một tập tài liệu dày cộp, y chậm rãi rút một tập ở phía trên, cầm trong tay, trông dáng vẻ rất máy móc, đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng y sẽ nói một tràng những lời khách sáo thì y lại nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống, bất ngờ hỏi một câu:

- Phó cục trưởng Long, anh có quen Lộ Phi không?

Long Khổng là trợ thủ đắc lực nhất của Lộ Hồng Chiêm ở Cục Công an thành phố, từ trước đến này luôn được Lộ Hồng Chiêm tín nhiệm nhất. Tuy rằng ở Cục Công an thành phố tên tuổi y không phải thuộc top mười hàng đầu nhưng quyền lực thì không nhỏ, cơ bản là ai cũng phải nể mặt y. Mà trại tạm giam do y quản lý lại là chỗ béo bở, tất cả các phạm nhân đều phải qua tay y, đương nhiên sẽ không thể thiếu vô vàn lợi ích.

Câu hỏi của Vu Binh quá đột ngột, khiến Long Khổng sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng lại, lắc đầu nói:

- Không quen, chỉ là đã từng nghe đến tên y, biết rằng y là tội phạm truy nã.

- Y là tội phạm truy nã, tại sao lại không canh gác cẩn mật hơn? Tại sao lại chọn nơi có vấn đề nhiều nhất, canh phòng lỏng léo nhất như trại tạm giam Tiểu Cương?

Vu Binh tiếp tục truy hỏi, giọng điều đột nhiên gay gắt hơn rất nhiều.

Vu Binh không có quyền quản lý trực tiếp với Long Khổng, nhưng là tổ trưởng tổ điều tra, y có quyền đại diện cho Sở công an tỉnh chất vấn và xét hỏi. Thanh âm của y đột nhiên cao vút, quả thực khiến Long Khổng giật nảy mình.

Lộ Hồng Chiêm thấy Vu Binh đột nhiên hỏi vặn, liền muốn yểm trợ cho Long Khổng, sợ rằng Long Khổng nếu chẳng may nói sai một câu chẳng phải là hỏng việc sao? Không ngờ y còn chưa kịp mở miệng, đã bị ánh mắt như cười như không Hạ Tưởng chiếu vào, chợt giật mình, bất giác ngậm miệng lại.

Sau khi ngậm miệng liền hối hận, sao lại vẫn có phần e sợ Hạ Tưởng? Sợ hắn gì chứ, quả thực là ngu ngốc.

Tuy nhiên hối hận cũng đã muộn, Long Khổng đã trả lời câu hỏi:

- Điều này…chủ yếu là lúc đó xét đến khoảng cách từ trại tạm giam Tiểu Cương đến Cục Công an thành phố là gần nhất, đồng thời điều kiện y tế cũng tốt hơn một chút, cho nên so sánh tổng hợp lại trên nhiều phương diện mới quyết định chọn trại tạm giam Tiểu Cương, không hề có dụng ý gì đặc biệt, Tổ trưởng Vu đa nghi rồi.

- Lộ Phi là tội phạm giết người quan trọng, qua tay y có hai mạng người, lơ đễnh, không chú trọng, không để tâm vào vấn đề quản lý y là chỉ thị của Cục trưởng Lộ hay là sơ suất của Phó cục trưởng Long?

Vu Binh tiếp tục truy hỏi, giọng điệu càng thêm gay gắt.

- Trại tạm giam Tiểu Cương là một trại tam giam cũ xây dựng từ những năm 80, nhiều năm không được tu sửa, các mục hạ tầng không đầy đủ. Khi nãy Phó cục trưởng Long còn nói điệu kiện y tế tốt hơn một chút, nhưng theo tôi biết, thiết bị vệ sinh của trại tạm giam Tiểu Cương vô cùng kém, có thể nói là kém nhất trong tất cả các trại tạm giam của thành phố, thêm nữa trại tạm giam Tiểu Cương đã từng nhiều lần xảy ra việc phạm nhân bỏ trốn, tất cả cho thấy việc Lộ Phi bỏ trốn dường như là một việc có bàn tay con người dày công cấu kết sắp đặt một cách tỉ mỉ.

Lộ Hồng Chiêm ném "bốp " một tiếng tập tài liệu trong tay lên bàn, vô cùng tức giận:

- Kết luận của Tổ trưởng Vu đưa ra quá duy tâm, cũng quá khinh suất, chỉ dựa vào một suy đoán qua loa đã rút ra kết luận có bàn tay con người thả Lộ Phi ra, tôi không thể chấp nhận kết quả điều tra.

Thái độ rất cương quyết, cũng chẳng nể mặt gì Vu Binh.

Vu Binh cũng không tức giận, lấy lại sự bình tĩnh trên gương mặt, dùng mắt ra hiệu ngầm với Lịch Phi một chút, Lịch Phi hiểu ý, nghiêm túc nói:

- Kết luận của Tổ trưởng Vu tuyệt đối không phải là dựa vào phỏng đoán, mà có chứng cứ rõ ràng.

Không thể nào? Lộ Hồng Chiêm thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người, thiếu chút nữa không kìm nổi mà đứng bật dậy cãi vã với Lịch Phi, sao có thể có chứng cứ rõ ràng? Sự việc rõ ràng được làm rất kín kẽ, mặt sẹo Lộ Phi lại không hề sa lưới, tổ điều tra lại chưa tìm đến được cơ mật trung tâm, những nhân vật then chốt của Cục Công an thành phố đều là người của y, trừ khi có người bán đứng, nếu không tổ điều tra điều tra chuyện mặt sẹo bỏ trốn gì đó, cơ bản là làm những chuyện vớ vẩn.

Lộ Hồng Chiêm vô cùng tin tưởng người của y, không thể nào có người đứng lên bán đứng hắn vào thời điểm then chốt, hơn nữa bán đứng y cũng không có lợi lộc gì, bây giờ y vẫn là người hữu danh hữu thực đứng đầu Cục Công an thành phố, nắm chặt quyền chủ động.

Lịch Phi không đếm xỉa tới thái độ kinh ngạc của Lộ Hồng Chiêm, mà lấy ra mấy bản khẩu cung, đưa cho từng người Hạ Tưởng, Lộ Hồng Chiêm và Long Khổng:

- Mời mấy vị lãnh đạo xem qua, dựa vào kết quả điều tra của tổ điều tra, có một cảnh sát chính miệng thừa nhận, trong vấn đề sắp xếp cho mặt sẹo ở trại tạm giam cụ thể nào, quả thật là có gợi ý ngầm trước đó của lãnh đạo cấp trên, sau lại tiếp tục chỉ thị một loạt các vấn đề nghiêm trọng là phải trông coi lỏng lẻo mặt sẹo. Ở đây chỉ đưa ra một vài bản khẩu cung của vài cảnh sát có liên quan, trước tiên mời Cục trưởng Lộ và Phó cục trưởng Long xem qua, tổ điều tra còn có nhiều chứng cứ hơn, chút nữa sẽ trực tiếp nộp lên Sở công an tỉnh và Thành ủy thành phố Lang.

Lộ Hồng Chiêm thoáng sợ hãi, y cố nén nỗi sợ trong lòng, có phần căng thẳng mà liếc nhìn Long Khổng. Long Khổng vô cùng khó lý giải, rõ ràng là cũng không tin tổ điều tra làm sao có thể đột nhiên có được chứng cứ liên quan, rõ ràng bọn họ trong ba ngày điều tra không thu được gì, làm sao có thể có chuyện ngoài ý muốn này?

Không tin thì không tin, nhận lấy tờ khẩu cung, vừa liếc qua, nét mặt Lộ Hồng Chiêm bỗng tái mét, tuy nhiên vẫn có thể giữ được phần nào bình tĩnh, không tới mức thất thố ngay tại chỗ. Còn Long Khổng nói cho cùng không bình tĩnh được như Lộ Hồng Chiêm, cả hai tay y đang hơi run run, chẳng những vẻ mặt nhợt nhạt, mà mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Mặc dù khẩu cung không thể coi là chứng cứ chính thức, hơn nữa những cái tên ở bản khẩu cung cũng đã giải quyết, nhưng sự thực trong đó lại chính là y nghe theo sự sai khiến của Lộ Hồng Chiêm, một tay bày kế, việc mặt sẹo trốn thoát từ đầu đến cuối dù không phải chi tiết đến mức từng mắt xích bị vạch ra, nhưng đối với người tự mình tham gia từng bước trong kế hoạch như Long Khổng, chẳng khác gì bị lột sạch quần áo ngay trước mặt tất cả mọi người. Tất cả những việc riêng tư đều bị bại lộ ngay trước mặt đã khiến y cảm thấy lạnh hết sống lưng, mồ hôi túa ra khắp trán, thoáng chốc mất hết hồn vía.

Chỉ nhìn hai mắt Long Khổng là đủ biết, bản khẩu cung này nhất định là chính xác, không hề có một chút nào ngụy tạo, những việc được kể ra trong đó đều là sự thật.

Nhưng, sao lại có thể như vậy? Làm sao lại có thể để tổ điều tra điều tra ra chân tướng, rõ ràng mấy viên cảnh sát quản lý đều là tâm phúc của y, đều đã làm việc với y nhiều năm, không thể dễ dàng phản bội y.

Nhưng sự thực bày ra trước mắt, lại không khỏi khiến y vòm miệng đắng ngắt, trong lòng chột dạ, đôi chân run rẩy, vốn tưởng rằng sự việc đã làm kín kẽ mà Lộ Hồng Chiêm cũng luôn miệng đảm bảo tuyệt đối không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, ai biết rằng mới có mấy ngày đã bị bại lộ, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở khâu nào?

Bây giờ có truy cứu sai sót ở đâu cũng đã không thể cứu vãn được, bây giờ vấn đề mấu chốt là nên che giấu hành vi phạm tội, đùn đẩy trách nhiệm như thế nào, bởi vì trong lòng Long Khổng rất rõ, chỉ có việc này thôi cũng đủ khiến y không ngóc đầu lên nổi.

Cách chức còn là nhẹ, ít nhất cũng phải phạt mấy năm…

Y cảm thấy đôi môi khô khốc, hai con mắt cay xè, đôi mắt vô hồn nhìn Lộ Hồng Chiêm một cái, không nói nổi một lời.

Tuy rằng trong lòng Lộ Hồng Chiêm cũng đang hoang mang nhưng vẫn thầm mắng Long Khổng một câu:

- Đồ ngu, giờ không phải là lúc lộ ra sợ hãi, điều phải làm bây giờ là cương quyết không nhận tội. Dù hắn ta có chứng cứ đầy đủ đến đâu, chỉ cần không có cảnh sát nào dám đứng ra làm chứng thì sẽ không công nhận tính chân thực của bản khẩu cung, sợ cái gì? Trong địa phận thành phố Lang, một Trưởng phòng Sở công an tỉnh không có quyền quản lý trực tiếp bọn họ thì còn có thể làm gì được y đường đường là Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật?

Lý lẽ của y không phải tự dưng mà có, chỉ cần trong phạm vi quyền hạn của y, chỉ cần y quyết định là xong, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện đánh đổ y trong hệ thống công an và chính trị, pháp luật.

Lộ Hồng Chiêm bỗng nhiên lấy lại được tự tin, y ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu sang một bên, dửng dưng nói:

- Khẩu cung không thể chứng minh điều gì, có thể là khi say ăn nói linh tinh, có thể là do bị ép cung, cũng có thể là xui khiến nhận tội, thậm chí là khẩu cung giả, cần có người làm chứng mới chứng minh được.

Y đánh cuộc rằng chỉ cần y còn ở thành phố Lang, còn là nhân vật số một ở Cục Công an thành phố, dù tổ điều tra làm thế nào lấy được khẩu cung, thì chắc khắn không thể có người dám ra mặt làm chứng.

Lộ Hồng Chiêm rất không khách khí, ngang với việc trực tiếp nghi ngờ kết quả điều tra của tổ điều tra không hợp pháp, Vu Binh lạnh mặt:

- Cục trưởng Lộ nói như thế là có ý gì? Lẽ nào lại có ý nghi ngờ tính khách quan công bằng của tổ điều tra Sở công an tỉnh?

Lộ Hồng Chiêm một bước cũng không nhường:

- Tôi tôn trọng ý kiến của tổ điều tra, nhưng chỉ dựa vào một bản khẩu cung không rõ lai lịch đã đưa ra kết luận lãnh đạo Cục cố ý cho mặt sẹo chạy thoát, rõ ràng là tùy tiện vô trách nhiệm, tôi không thể chấp nhận được.

Lịch Phi lạnh lùng cười một tiếng:

- Cục trưởng Lộ đừng vội, bản khẩu cung tôi đưa ra khi nãy chỉ liệt kê vài viên cảnh sát bị nghi ngờ giúp đỡ mặt sẹo chạy trốn, dường như trên đó chưa thể hiện rõ rằng chịu sự sai khiến của ai, càng không chỉ đích danh là lãnh đạo Cục Công an thành phố, ngài vừa rồi chủ động nói ra là lãnh đạo Cục, chẳng lẽ trong lòng đều đã rõ?

Lộ Hồng Chiêm sửng sốt, không hề ý thức được vừa rồi khi nói lại để lỡ lời, nghĩ kỹ lại thì đúng như thế, nên không khỏi thầm kinh hãi. Đều tại Hạ Tưởng ngồi bên cạnh không kêu một tiếng, khiến y lúc nào cũng đề phòng Hạ Tưởng bất chợt hỏi vặn hoặc đưa ra chứng cứ gì khiến người ta khó lòng đề phòng, chẳng ngờ trong lúc lo lắng nhất thời, thiếu chút nữa đã không đánh mà khai.

Y vội ho khan một tiếng, che đậy sự ngại ngùng:

- Tôi nhất thời mau miệng, là nói nhầm, đại ý của tôi là, kết luận bất kể cán bộ cảnh sát chịu sự xúi giục hay tự mình chủ ý cho mặt sẹo chạy thoát là chưa cân nhắc cẩn thận, tôi không thể chấp nhận lời chỉ giáo không đúng sự thật của tổ điều tra.

Khi nói, y còn có vẻ cố ý nhìn Hạ Tưởng một cái.

Thái độ Hạ Tưởng không thèm đếm xỉa gì, đối với việc tranh cãi khi nãy dường như không muốn phát biểu ý kiến, chỉ là tay cầm bản khẩu cung, vẻ mặt trầm tư, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì

- Mời Phó thị trưởng Hạ phân xử.

Lộ Hồng Chiêm trong lòng tức giận, y có thể đoán ra chắc chắn có bàn tay Hạ Tưởng trong đó, nếu không tổ điều tra không thể trong thời gian ngắn tìm được hướng điều tra đúng, lại còn tìm ra những người có trách nhiệm liên quan. Hiện giờ Hạ Tưởng tỏ vẻ khoanh tay đứng nhìn liền khiến trong lòng y rất không thoải mái.

Hạ Tưởng đặt bản khẩu cung lên bàn, gõ nhẹ hai cái:

- Kết luận của tổ điều tra Sở công an tỉnh rất tỉ mỉ xác thực, là phát hiện quan trọng, tôi cho rằng Cục Công an thành phố nên kết hợp cùng tổ điều tra điều tra tìm chứng cứ, kiểm soát những người có trách nhiệm liên quan, tiến hành thêm một bước tìm chứng cứ. Mặt sẹo là hung thủ giết người, thong dong trốn thoát khỏi trại tạm giam, không tìm ra người chịu trách nhiệm, không điều tra ra chân tướng, thì không thể giải thích với nhân dân thành phố Lang, không có cách nào giải thích cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

- Nhưng chỉ dựa vào ý kiến một chiều của tổ điều tra liền thẩm tra cảnh sát liên quan sẽ khiến phần lớn các nhân viên cảnh sát của Cục Công an thành phố xót xa.

Lộ Hồng Chiêm đấu lý, điều y muốn là phải lật ngược kết luận của tổ điều tra, không muốn để tổ điều tra can thiệp sâu hơn vào công việc nội bộ của Cục Công an thành phố Lang:

- Việc điều tra cán bộ có trách nhiệm liên quan của Cục Công an thành phố, do Cục phái người ra mặt là được rồi, các đồng chí của tổ điều tra không cần hao tâm tổn trí.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng khoát tay, cương quyết không chút nghi ngờ nói:

- Đồng chí Hồng Chiêm không còn tin sự công bằng chính trực của các đồng chí ở Sở công an tỉnh nữa? Muốn đẩy các đồng chí của tổ điều tra ra bên ngoài, là bởi vì Cục Công an thành phố có bí mật không thể để lộ, hay là có nguyên nhân nào khác không tiện nói ra?

Lộ Hồng Chiêm lại lên cơn giận, y giận không phải vì lời nói bóng gió của Hạ Tưởng, cũng không phải vì kết quả điều tra ném đá giấu tay của tổ điều tra, mà vì Hạ Tưởng rõ ràng tỏ thái độ không quan tâm, nhưng vừa cất lời là thể hiện mạnh mẽ thái độ không tin tưởng Cục Công an thành phố và gạt bỏ y, mấu chốt nhất chính là Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, ngồi ngay ngắn bất động, y nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng thấy Hạ Tưởng không vừa mắt, cho rằng Hạ Tưởng cố ý lên mặt giả vờ giả vịt liền tức giận nói:

- Được, coi như tôi công nhận kết luận của tổ điều tra, nhưng về những cảnh sát có liên quan vẫn phải do nội bộ Cục Công an thành phố tự mình xử lý.

Hàm ý là Sở công an tỉnh không có quyền lãnh đạo trực tiếp đối với Cục công an thành phố Lang, huống chi Vu Binh chỉ là một Trưởng phòng, nói đến cấp bậc không thể cao hơn chức Phó giám đốc sở của Lộ Hồng Chiêm. Trong việc bổ nhiệm của y, chỉ có nhân vật số một Sở công an tỉnh mới có quyền đề nghị. Do đó, y coi thường Vu Binh cũng là điều dễ hiểu.

Hạ Tưởng chẳng thể hiện ý kiến mà nhìn Lộ Hồng Chiêm một cái, ban đầu không nói gì, trong lòng nghĩ Lộ Hồng Chiêm có lẽ đang lùi một bước để tiến hai bước. Ban đầu mơ hồ thừa nhận kết luận của tổ điều tra, sau đó toàn quyền tiếp nhận quyền điều tra, sau cùng vẫn là tiến hành điều tra nội bộ không công khai, chắc chắn sẽ lại dẫn đến một kết cục chẳng ra sao, sao có thể để Lộ Hồng Chiêm dùng thủ đoạn nắn bóp để hóa giải?

- Nếu Cục trưởng Lộ đã chấp nhận kết luận của tổ điều tra thì nên cùng tổ điều tra điều tra cảnh sát vi phạm kỷ luật, nếu không sẽ bị nghi ngờ là bao che. Tôi nghĩ ý của Sở công an tỉnh cũng là để tổ điều tra đốc thúc Cục Công an thành phố.

Hạ Tưởng bình thản nói.

- Còn có ý kiến gì, có thể trực tiếp phản ánh với Giám đốc sở Mã.

Lộ Hồng Chiêm thấy thái độ cương quyết của Hạ Tưởng, không chịu nhượng bộ, tự cao cho rằng Giám đốc sở Mã đánh giá cao hắn. Bởi vì lần trước lý luận đôi của Hạ Tưởng được Giám đốc sở Mã cực khen ngợi, còn chuẩn bị phổ biến trong phạm vi toàn tỉnh, nghe nói còn có ý để hắn đến Sở công an tỉnh làm công tác báo cáo, y liền lạnh lùng hừ một tiếng:

- Bây giờ tôi sẽ xin ý kiến Giám đốc sở Mã, nếu như Giám đốc sở Mã đồng ý, Phó thị trưởng Hạ còn có điều gì muốn nói?

- Giám đốc sở Mã đồng ý, tôi cũng không có ý kiến gì nữa.

Hạ Tưởng gật đầu, ra vẻ tùy y muốn làm gì cũng được. Trong lòng hắn biết rõ, Lộ Hồng Chiêm không tìm Giám đốc sở Mã, sợ rằng Giám đốc sở Mã cũng muốn tìm hắn, bởi vì có một việc đã được giấu kín sắp bị bại lộ…

Bình luận

Truyện đang đọc