QUAN THẦN

Rốt cuộc là có cần nói cho Thị trưởng Hạ biết lập trường và bối cảnh của các ủy viên thường vụ thành ủy Thiên Trạch hay không? Mất nửa ngày suy nghĩ Ngô Minh Nghị vẫn chưa đưa ra được quyết định, có lẽ Thị trưởng Hạ đã sớm nghe ngóng được tình hình, ví dụ như nói Dương Kiếm là lập trường Mai Gia, Trần Khiết Văn tuy không phải là nhân vật tiêu biểu cho một thế lực gia tộc, nhưng lập trường của cô có khuynh hướng Khâu gia, mà Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu đều là người Phó gia, nhưng về phương diện khác thành phố Thiên Trạch vốn đã có quy định cứng nhắc, không hoàn toàn đối chiếu với mối quan hệ giữa bốn đại gia tộc.

Nói chung là tình hình chính trị ở thành phố Thiên Trạch cũng giống thời tiết hay biến đổi thất thường, có lúc rất rõ ràng có lúc lại khiến người ta chẳng hiểu vì sao cả, tận đáy lòng Ngô Minh Nghị vẫn hy vọng Hạ Tưởng có thể gió đông thổi bạt gió tây mà giành được thắng lợi.

Nhưng đối với kết quả mà Đồng Hiểu Minh có được anh ta cũng không mấy vui vẻ, Đồng Hiểu Minh đề cập đến lợi ích của mọi mặt, lại đối tốt với rất nhiều người nên ai thấy chết cũng không thể không cứu, hơn nữa bí thư Trần nắm trong tay Ủy ban Kỷ luật, Ủy ban kỷ luật không thuộc quyền của Thị trưởng Hạ, Thị trưởng Hạ cũng không có người bên công an nên mọi việc cũng khá khó khăn

Nhưng điều khiến Ngô Minh Nghị tuyệt đối không đoán được đó là Đồng Hiểu Minh giải quyết việc rất nhanh, thủ đoạn tinh vi khiến nhiều người chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì việc đã được xử lý.

Buổi chiều cùng ngày Thị trưởng Hạ tổ chức một cuộc họp, triệu tập các cơ quan trực thuộc thành phố, các đơn vị trực thuộc, các đồng chí lãnh đạo chủ chốt, đề xuất nghiêm khắc phê bình về việc cản trở và làm khó dễ công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, còn nhấn mạnh thêm nếu để tình trạng tương tự xảy ra sẽ kỷ luật những người và đơn vị có liên quan, tình tiết nghiêm trọng hơn thì cách chức điều tra

Trong cuộc họp Thị trưởng Hạ chỉ đích danh phê bình hiệu quả làm việc của bộ phận giám sát chất lượng, thủy điện, điện lực rất thấp, nếu không thay đổi tác phong cơ quan, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ có biện pháp chỉnh đốn.

Cuộc họp lần này khiến nhiều người thấy được sự mạnh mẽ, cứng rắn của Thị trưởng Hạ, gần hai tháng ở thành phố Thiên Trạch, Thị trưởng Hạ nổi tiếng với bản tính ôn hoa đột nhiên làm khó dễ, khiến cho không ít người trống ngực đập dồn dập.

Ngày hôm sau, thông tin chiều sâu cứ theo lẽ thường được truyền bá, lại lần nữa công bố cục điện lực giở thủ đoạn gian lận trên đồng hồ nhằm mục đích thu thêm tiền điện của các hộ dân, hàng năm thu thêm tới 2 triệu, lập tức lại dấy lên sóng to gió lớn, khiến cho cục điện lực bỗng nhiên bị đẩy ra trước nơi đầu sóng ngọn gió

Người ngoài xem náo nhiệt và người trong nghề tìm cửa ra. Sau một ngày, thông tin tin tức không những được dẹp xuống mà còn tiếp tục trực diện, hiện tượng tùy tiện thu phí của các cục trực thuộc chính phủ, liền chứng minh một điểm, địa vị soi rọi đài phát thanh thành phố vẫn rất vững chắc, không người dám động

Đồng thời, nội bộ Thành ủy cũng không ngớt lời bàn tán, rõ ràng so chiêu về vấn đề chiều sâu tin tức, Thị trưởng Hạ chẳng những thắng mà còn thắng lớn, thật bất lợi cho bí thư Trần. Là bí thư mà không kiểm soát được việc này thì quả thật là chuyện rất mất mặt.

Buổi chiều, Dương Kiếm cầm báo cáo đến báo cáo công việc cho Hạ Tưởng, đó là về vấn đề xin cấp thêm kinh phí của Cục giám sát chất lượng và Điện lực, Dương Kiếm đã phê đồng ý, Trần Khiết Văn cũng phê đồng ý, Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua rồi để lại trên bàn nói:

- Chờ tôi nghiên cứu kỹ rồi sẽ quyết định.

Dương Kiếm biết bên Thị trưởng Hạ khó mà qua được.

Là Phó thị trưởng phụ trách tài chính nhưng quyết định cuối cùng vẫn ở Thị trưởng. Cho dù bí thư Trần có đồng ý nhưng phải có chữ ký của Thị trưởng Hạ thì mới có hiệu lực, hắn là đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố, bí thư Trần không thể ra mặt tạo áp lực, bởi vì nếu mọi việc đều khoa tay múa chân vào sự vụ chính phủ, sẽ để cho mọi người đàm tiếu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Dương Kiếm tự biết gần đây cùng Thị trưởng Hạ quan hệ bình thường, bởi vậy biết rõ Thị trưởng Hạ cố ý áp chế không phát, cũng không tiện mở miệng nói đỡ cho Cục giám sát chất lượng và Điện lực, đang định xoay người đi thì bị Hạ Tưởng gọi lại.

- Dương Kiếm, ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Hạ Tưởng tươi cười, thậm chí còn chủ động đưa điếu thuốc cho Dương Kiếm khiến anh hơi bất ngờ, trong lòng cảm thấy bất an.

Giọng điệu Hạ Tưởng càng ôn hòa, thái độ càng cởi mở khiến Dương Kiếm càng thấy bất an, anh là hậu duệ của Mai gia, thuận lợi từ vị trí Trưởng ban thư ký bước vào vị trí Phó thị trưởng thường trực, chính là muốn lập nhiều thành tích để đạt được vị trí Giám đốc Sở. Nhưng có điều ở thành phố Thiên Trạch này muốn làm một chút chuyện thật tế quả là khó khăn, quá khó khăn. Hơn nữa hiện tại bí thư Trần ngoài thì rất vui vẻ nhưng trong lòng lại khác, Thị trưởng Hạ trong ôn hòa lại nghiêm khắc, nhân vật số một, số hai không thể hòa hợp với nhau được, càng ngày càng thấy rõ giữa bí thư Trần và Thị trưởng Hạ có sự phân cách rõ rệt.

Hiện tại bước tiến của Hạ Tưởng càng lúc càng lớn, anh không thể đoán ra bước tiếp theo của Hạ Tưởng sẽ là thế nào, là một Phó thị trưởng thường trực nếu không theo sát bước tiến của Thị trưởng sẽ rất khó triển khai công việc. Nhưng nếu anh và Thị trưởng Hạ chặt chẽ quá mức, không chỉ đứng ở phe đối lập với bí thư Trần mà còn đối lập với đại bộ phận lãnh đạo thành ủy Thiên Trạch.

Dương Kiếm đã nghĩ anh thà duy trì ở phía trung lập, bởi vì quan hệ giữa Thị trưởng Hạ và Mai Thái Bình cũng cực tốt, anh ta sẽ không giúp đỡ Thị trưởng Hạ nhưng cũng không kéo bè kéo cánh để ép Thị trưởng Hạ.

Tuy nhiên điều anh không ngờ chính là Hạ Tưởng muốn anh quy phục.

- Người trong quan trường thường thường không tự chủ được.

Thị trưởng Hạ mở lời liền nói một câu không đầu không đuôi, nhưnh đó chính là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo, người nghe phải tinh ý để hiểu ý nghĩa câu nói. Tiếp theo đó Hạ Tưởng lại tiếp tục:

- Quan hệ không tốt với cấp trên, không ai trọng dụng anh. Quan hệ không tốt với đồng nghiệp, không ai giúp đỡ anh. Quan hệ không tốt với cấp dưới, không ai phục anh. Cho nên chúng ta phải luôn nhắc nhở chính mình phải xử lý tốt ba mối quan hệ đó.

Dương Kiếm không có gì để nói đành phải gật đầu theo.

- Ba phương diện đó là quan trọng, nhưng có điều quan trọng nhất chúng ta lại thường bỏ qua đó là chúng ta làm quan là vì cái gì? Con người tồn tại phải có ý nghĩa và không để lãng phí thời gian. Vậy ý nghĩa làm quan là gì? Là kiếm tiền? Là công danh? Nếu chỉ vì danh lợi thà chúng ta kinh doanh có phải hơn không? Đạt được vị trí như của chúng ta ngày nay không bằng thương nhân ngoài kia sống thoải mái, hạnh phúc mà thu nhập chỉ một triệu mỗi năm, đúng không?

- Người xưa đã nói làm quan không vì dân không bằng về nhà bán khoai lang. Đạo lý đó tuy dễ hiểu nhưng cho đến ngày nay vẫn áp dụng được. Nếu chúng ta ở vị trí mà không làm đúng chức trách, ngồi không ăn bám, lão Dương, chúng ta hãy tự hỏi lương tâm, có xứng đáng với sự tín nhiệm của Đảng và quốc gia, có xứng đáng với trông mong mỏi mòn của dân chúng không?

- Tôi cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, từ nhỏ không nở tiêu phí dù chỉ một xu, lên đại học cũng ăn bánh mỳ dưa muối. Tôi biết dân chúng quanh năm suốt tháng cực khổ nhưng kiếm không được mấy đồng, đều là cực khổ tích góp ra. Thành phố Thiên Trạch chúng ta có 4 triệu dân, một nửa sống dưới mức nghèo khổ, trong 800 nghìn dân thành phố, có một nửa thu nhập bình quân là vào khoảng 10 ngàn tệ, 10 tệ một gói thuốc, 400 tệ một chai rượu, đối với họ mà nói bằng tiền ăn của cả một năm. Lão Dương, ông cũng xuất thân từ nông thôn, khi về quê nhà, trong lòng ông có so sánh qua, quê nhà mình trước kia và bây giờ có gì thay đổi lớn lao không?

Dương Kiếm trầm ngâm không nói được lời gì, những câu nói chân thật của Thị trưởng Hạ, biểu lộ cả tấm lòng, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, khiến anh ta cũng bị cuốn hút mãnh liệt.

Hạ Tưởng thấy Dương Kiếm biết lắng nghe, biết Dương Kiếm vẫn còn lương tâm nên có khả năng sẽ lôi kéo được. Thực ra nội bộ quan trường có rất nhiều cán bộ có lương tâm có chính nghĩa, nhưng do tác động bên ngoài kèm theo đó là nhiều mối quan hệ phức tạp, sau vài lần gặp chuyện hơn một nửa số đó sẽ rơi vào tình trạng tiêu cực hoặc thông đồng làm bậy nếu không thì cũng khó tồn tại được.

- Lão Dương, ông cũng không phải là người ngoài, tôi sẽ nói trước với ông.

Hiện tại ở Thành ủy Hạ Tưởng có Ngô Minh Nghị và Trần Thiên Vũ tương trợ, lực lượng ở bộ máy chính phủ hơi mỏng, vị trí Phó thị trưởng thường trực là nhân tố quyết định, nếu không đồng lòng cũng không thể để anh cản trở được, hắn cần là chỉ rõ cho Dương Kiếm, trước khi lửa lớn sắp nổi lên, phải đứng vào hàng ngũ, tránh khỏi bị ảnh hưởng.

- Vấn đề của Đồng Hiểu Minh sẽ không chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có được, không sợ cho anh biết, có thể tránh được càng xa càng tốt

Dương Kiếm kinh ngạc, định hỏi điều gì đó nhưng lại bị Hạ Tưởng cắt ngang.

- Trọng điểm của công tác chính phủ bước tiếp theo, tôi có một ý tưởng sơ bộ, tôi và anh trao đổi trước, anh cũng nên đưa ra nhiều ý tưởng quý giá.

Dương Kiếm còn chưa hết sửng sốt vì lời nói trước của Hạ Tưởng, thì nay lại đề cập đến chuyện này.

Dương Kiếm biết rõ ràng, mình có đứng vào hàng ngũ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cố gắng đừng chuốc thêm tai họa bởi Đổng Hiểu Minh.

Theo sau, Hạ Tưởng nói ra ý nghĩ chấp chính của hắn, Dương Kiếm vừa nghe, cho dù đã từng trải và có kinh nghiệm nhiều năm ở chốn quan trường nhưng Dương Kiếm thấy ớn lạnh, không thể không vì sáng kiến trọng đại chưa từng có của Thị trưởng Hạ mà vô cùng thán phục.



Bây giờ là đầu tháng 12, sau một cơn gió mạnh, thành phố Thiên Trạch đang bị bao trùm bởi thời tiết lạnh giá, rét lạnh kinh người.

Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp đã bị đình trệ, móng chỉ đào được có một nửa, nhưng cũng có thể tiến hành công việc phụ trợ khác, Trương Vưu chẳng những không nhàn hạ trái lại còn bận rộn hơn trước kia bởi vì anh ta đang hợp tác với Đạt Vạn, ở thành phố Thiên Trạch mở một công ty cho thuê thiết bị, đồng thời bất động sản Thiên An từ thành phố Yến cũng đang nói chuyện hợp tác với anh ta để chuẩn bị đầu tư xây dựng thị trường vật liệu xây dựng ở thành phố Thiên Trạch.

Hoàn toàn là thủ đoạn kinh doanh tạo ra phản kích trọng đại nhằm vào việc Tiêu Dật Lăng khống chế vật liệu xây dựng và thị trường cho thuê

Công việc giai đoạn đầu của công ty cho thuê khá thuận lợi, trong đó cũng có lực cản ngoài sáng trong tối, trên cơ bản các vấn đề phát sinh đều do Bành Vân Phong ra mặt giải quyết. Đầu tư vào thị trường vật liệu xây dựng gặp phải khó khăn, thời điểm thu hồi đất bị Cục đất đai gây khó dễ.

Cục đất đai không nói không phê duyệt, chỉ là thẩm định đi thẩm định lại, cố ý kéo dài, mặc dù Thị trưởng Hạ đưa ra chỉ thị cũng bỏ mặc, vẫn như cũ làm theo ý mình, vì thế có thể cho ra một kết luận, thị trường vật liệu xây dựng động đến lợi ích của các mặt, đối phương bất cứ giá nào cũng phải tìm mọi cách để cản trở thị trường vật liệu xây dựng khởi công.

Thị trưởng Hạ cũng không gấp, thậm chí cũng không hề dùng quyền uy Thị trưởng để ép Cục đất đai thông qua phê duyệt mà lại tiếp tục vững bước đẩy mạnh theo cách của mình, tòa soạn báo và đài truyền hình tạo thế cho quan niệm chấp chính của hắn. Nói đến cũng lạ, bất kể là đài truyền hình hay tòa soạn báo đều rất phối hợp với công tác của Thị trưởng Hạ, lập trường cũng gần như nghiêng về phía ủng hộ Thị trưởng Hạ, khiến không ít người thầm đoán chẳng lẽ là do Ngô Tài Dương?

Ngô Tài Dương là trưởng ban tuyên giáo Trung ương, có ảnh hưởng đến giới truyền thông địa phương nhưng không có tính quyết định.

Thành phố Thiên Trạch luôn bảo thủ, từ sau khi Thị trưởng Hạ đến mới bắt đầu có sự thay đổi, đợi khi tất cả mọi người ý thức được mới giật mình bừng tỉnh, hóa ra sự thay đổi đầu tiên là bắt nguồn từ sự thay đổi của hướng gió dư luận.

Dĩ nhiên chiều hướng chuyển biến của dư luận chỉ có người có ý mới có thể thấy được, đa số dân chúng chưa cảm nhận được cuộc sống mình thay đổi thế nào khi có Thị trưởng Hạ. Dù sao để thay đổi diện mạo của thành phố, thay đổi khí tượng của thành phố không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được. Tuy nhiên cũng có một số ít người cảm nhận được sự thay đổi, ví dụ như hiệu quả làm việc của các phòng ban có tăng lên so với trước kia, phong cách làm việc của các cơ quan hành chính cũng có cải thiện hơn.

Nhưng mấu chốt là thành phố Thiên Trạch từ xưa đến nay vẫn bần cùng, lạc hậu, thu nhập thấp, giá nhà cao, giá hàng hóa cao, vv... muốn thay đổi cục diện này thì thật khó khăn và trách nhiệm cũng thật nặng nề.

Hạ Tưởng là một người không chịu lùi bước trước khó khăn, hắn đang dựa theo bước chân hắn đã định, mỗi bước đi đều rất kiên định và chắc chắn.

Không ít người dân thành thị cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt nhất đó là sau khi Thị trưởng Hạ nhậm chức, thương gia đầu tư vào thành phố Thiên Trạch ngày càng nhiều, luôn luôn có người thị sát và khảo sát, ban đầu có rất nhiều đất trống, nhà xưởng cũ không ai động đến, hiện tại đã có người tìm hiểu ra giá.

Rõ nhất là việc cho thuê văn phòng, trước đây việc cho thuê văn phòng ở thành phố Thiên Trạch luôn bị lỗ nhưng không biết từ khi nào người đến thuê càng lúc càng nhiều, hơn nữa cũng không biết những thương nhân đến từ thành phố Yến hay Bắc Kinh, ra tay rất hào phóng, họ thuê là thuê nguyên một tầng lầu.

Người thấy rõ nhất sự biến đổi chính là các nhân viên cục Công thương, chỉ trong vòng một tháng, lượng thương gia đến đăng ký kinh doanh so với năm trước tăng lên đáng kể, số lượng tài chính đăng ký lên tới con số triệu thậm chí hằng mấy chục triệu, số lượng rất nhiều, khoản tiền cũng lớn, nên ở thành phố Thiên Trạch nhân dân thường truyền tai nhau rằng Thị trưởng Hạ đem lại sự đầu tư lớn, sự bần cùng của thành phố Thiên Trạch có hi vọng được cải thiện.

Tuy nhiên cũng có người bi quan cho rằng đó là sự thịnh vượng giả tạo ngắn ngủi, việc đăng ký kinh doanh quá dễ dàng, muốn thay đổi cục diện thành phố Thiên Trạch, thật sự đầu nhập tài chính và có sản xuất, còn con đường rất dài phải đi.

Mọi người không biết một điều là những thương gia đến thành phố Thiên Trạch để đầu tư cơ bản đều là các thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, cũng có thương nhân Bắc Kinh do Dương Uy giới thiệu, là nhân vật trung tâm của thành viên tổ chức kinh tế được Hạ Tưởng Tưởng coi trọng nhất, Lý Thấm ở trong đó đảm đương vai trò người sắp xếp mọi việc.

Hơn nữa có một bộ phận công ty là công ty của Nga Ni Trần ở Bắc Kinh được thu mua lại rồi tân trang cũng được đưa ra thị trường, Lý Thấm triển khai hoạt động nhằm khuấy động thị trường thành phố Thiên Trạch, tạo một làn gió mới cho thị trường sơ cứng và lạc hậu này.

Khẳng định sẽ không phục vụ cho chính trị, Lý Thấm có con mắt tinh tường thấy được tiềm năng phát triển ở thành phố Thiên Trạch, khuấy động thị trường là việc thứ nhất, thứ hai, cũng là người làm ăn nói chuyện làm ăn, để gặt hái được lợi ích lớn hơn nữa.

Nhưng Lý Thấm cũng cảm thấy có sự cản trở, mặc dù Hạ Tưởng là Thị trưởng, nhưng Thị trưởng cũng có quyền hạn nhất định, không thể can thiệp vào mọi chuyện, hơn nữa làm Thị trưởng cũng không có nghĩa là việc gì cũng nhúng tay vào được, vấn đề trước mắt là chuyện đất đai, nói cách khác, Đồng Hiểu Minh quyết liệt như vậy chứng tỏ không hề nể nang Thị trưởng chút nào.

Tuy nhiên ai cũng biết một điều, không phải Đồng Hiểu Minh muốn đối đầu với Thị trưởng, mà còn có thế lực phía sau khiến ông ta làm vậy, thật là chuyện nực cười, không ngờ lại có người ngăn cản sự đầu tư từ bên ngoài, có lẽ nói ra thì không ai tin. Nhưng Hạ Tưởng hiểu rất rõ, có người ngăn cản đầu tư là muốn giữ gìn lợi ích của họ ở thành phố Thiên Trạch, bởi vì có dự án đầu tư của bên ngoài sẽ tổn hại đến lợi ích của họ.

Từ trước đến nay thành phố Thiên Trạch chưa từng có cuộc đối đầu như thế này bao giờ.



Đồng Hiểu Minh xuất viện.

Sau khi ra viện Đồng Hiểu Minh trở lại Cục đất đai, tin đồn có liên quan đến việc y có khả năng bị điều tra phải xuống đài, từ thời khắc y trở lại văn phòng xa hoa của Cục Đất đai, liền tan thành mây khói, Phó cục trưởng Khương Đào có ý muốn nương nhờ vào Thị trưởng Hạ cũng thu hồi tâm tư, âm thầm cảm thấy may mắn chưa hướng Thị trưởng Hạ sớm tối xin chỉ thị báo cáo, nếu không chắc chắn cũng bị Cục trưởng Đổng gây khó dễ.

Ai cũng biết Cục trưởng Đổng là một kẻ ty tiện bỉ ổi thù dai, có thù phải trả.

Đồng Hiểu Minh vừa vào làm đã triệu tập ngay cuộc họp nhấn mạnh một điều rằng, phải kiểm tra nghiêm ngặt trước khi phê duyệt, nghiêm ngặt trong việc phê đất, nhất là đối với đơn xin đất của thương nhân bên ngoài, phải thật cẩn trọng, thà rằng không phê chứ không thể phê lung tung.

Cách nói của Đồng Hiểu Minh cho thấy không chào đón sự đầu tư của thương nhân bên ngoài, đó là một căn nguyên khiến thành phố Thiên Trạch chưa thoát khỏi nghèo đói lạc hậu.

Hết giờ làm việc Đổng Hiểu Minh đang định về nhà thì nhận được điện thoại của Lưu Nhất Cửu.

Lưu Nhất Cửu và Đồng Hiểu Minh cũng có chút quan hệ, trước kia cũng là cộng sự với nhau, nhưng mối quan hệ của hai người cũng rất đỗi bình thường, hiện tại lại rất ít tiếp xúc, không hiểu sao Lưu Nhất Cửu vừa liên lạc đã mời y đi ăn, khiến y không biết đã có chuyện gì xảy ra.

- Sếp Lưu, có việc gì anh cứ nói, không phải khách sáo.

- Anh Đổng, thật không dám dấu diếm, tôi mời anh bữa tối nay là vì muốn gặp anh để nói với anh một chuyện, bởi vì có một vụ án liên quan đến anh.

Giọng Lưu Nhất Cửu vẫn đều đều nhưng khiến Đổng Hiểu Minh cảm thấy rùng mình bất an.

Hiện tại y đang rơi vào tình thế chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, trong lòng biết Thị trưởng Hạ không hài lòng về mình, muốn gây phiền hà cho mình, Lưu Nhất Cửu có vụ án liên quan đến y vậy muốn không nghĩ đến cũng không được.

Hiện tại Lưu Nhất Cửu có phải là người của Thị trưởng Hạ hay không vẫn chưa thể nói trước được, nhưng có điều chắc chắn là Lưu Nhất Cửu mâu thuẫn với Bùi Nhất Phong, Đổng Hiểu Minh có chút đắn đo, lo rằng mình sẽ bị mắc mưu.

Lưu Nhất Cửu lại nói thêm một câu:

- Anh Đổng, nếu anh không có thời gian thì thôi, tôi có thể nói ngắn gọn qua điện thoại cũng được, lần trước đã bắt được một tên cưỡng hiếp, gã gây án hai lần, trong đó có một là vào nhà cưỡng bức, địa điểm đó là phòng 404 tầng 4 tòa 4 hoa viên Húc Nhật....

Bình luận

Truyện đang đọc