THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc nhìn bạn học cũ đang bị bảo vệ ngăn cản, hỏi:

"Cô là Vu Lỵ Lỵ?"

Cô gái bị hỏi ngẩng đầu, đầu tiên là sững sờ, sau đó khinh thường lắc đầu. Cô mà là cái con Lỵ Lỵ mọt sách kia sao, cô còn chưa nói chuyện với con Lỵ Lỵ được mấy lần nữa mà.

Đường Tâm Lạc lại hỏi thêm một người:

"Vậy còn cậu, là Cung Giai Di?"

Cung Giai Di là lớp trưởng của bọn họ, mặc dù là người rất nhiệt tình, nhưng luôn báo cáo chuyện xấu của bọn họ cho giáo viên biết.

Đối với những học sinh hay trốn học mà nói, quả thật là kẻ thù không đội trời chung.

Đương nhiên cô gái kia phủ nhận, muốn nói tên của mình ra, nhưng Đường Tâm Lạc không thèm để ý, tiếp tục hỏi những người tiếp theo.

Hỏi một hồi, đương nhiên không khớp nhau cái nào.

Hỏi xong, Đường Tâm Lạc xoay đầu, nói với trưởng y tá.

"Trưởng y tá, cô cũng thấy đấy...Mấy người này, tôi đều không quen. Bọn họ nói là bạn học của tôi, nhưng tên lại không khớp tí nào."

Cô vừa nói vừa cầm giấy đăng ký trên bàn.

Lật đến tờ có tên Vạn Vi Vi, cười nhạt hỏi:

"Có phải tầng này có quy định, chỉ có người đăng ký vào giấy đăng ký, mới được vào thăm bệnh?"

Cô hỏi như vậy, trưởng y tá liền hiểu:

"Đương nhiên, cả thành phố A, quy định của bệnh viện chúng tôi là nghiêm ngặt nhất, cho dù là bạn của viện trưởng, cũng phải đăng ký mới được vào."

"Đã như vậy...Tôi cũng không còn cách nào."

Đường Tâm Lạc thở dài, vô tội nhìn mấy người kia đang nghẹn họng, nói:

"Mấy bạn cũ à, các bạn cũng nghe rồi...Ngay cả tên các bạn tôi cũng không biết...Đã không quen nhau, thôi các bạn vẫn nên quay về đi."

"Cô... Đường Tâm Lạc, tôi nhổ vào...Cô nghĩ rằng chúng tôi thật sự tới thăm cô!"

"Đúng đấy, giả thanh cao làm gì!"

"Hừ, cô còn nghĩ bản thân là tiểu thư Đường gia sao? Đúng là mặt dày không biết xấu hổ, có tin chúng tôi đánh cô bầm mặt không hả!? Mẹ nó, hôm nay lão nương không tin, lão nương muốn đi vào, các người có bản lãnh thì đánh chết lão nương xem nào!"

Chủ nhân của giọng nói chanh chua này chính là người to con nhất trong đám- Vương Hồng Diễm.

Vạn Vi Vi cố ý bảo cô tới, chính là muốn cô cùng cô ta xảy ra xung đột.

Lấy tính cách của Vương Hồng Diễm, nếu thật sự nổi điên, liền bất chấp tất cả, thà cá chết lưới rách cũng sẽ cào nát mặt Đường Tâm Lạc.

Nhân viên trong bệnh viện gặp qua vô số người, nhưng chưa thấy ai vô lý vô duyên như vậy.

Rõ ràng Đường tiểu thư đã nói là không quen, bọn họ còn không chịu về mà ở đây la ó um xùm.

Nói là đi thăm bệnh, mà không mang theo cái gì, tay không xông vào bệnh viện làm ầm ĩ, bị người ta đuổi còn mặt dày không đi, hoàn toàn là một phụ nữ đánh đá.

Trưởng y tá cũng nghiêm túc, có bảo vệ ở đây, Đường tiểu thư là khách quý của họ, liền trực tiếp kêu bảo vệ mạnh tay.

Rất nhanh bọn họ đã bị bảo vệ chế ngự, Vương Hồng Diễm cũng bị bảo vệ ngăn lại.

Thấy vở kịch sắp kết thúc, Vạn Vi Vi đang đứng yên bỗng kêu to:

"Tâm Lạc, đừng làm như vậy, bọn họ đều là phụ nữ, sao cậu có thể đối xử mạnh bạo với bọn họ như vậy!"

Cô ta kêu xong, liền kéo Vương Hồng Diễm ra khỏi tay bảo vệ, làm Vương Hồng Diễm thoát thân.

Mà Vương Hồng Diễm cũng không làm Vạn Vi Vi thất vọng, vừa mới thoát thân, liền chạy tới đẩy Đường Tâm Lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc