THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Sau một đêm, công hiệu của thuốc mất dần, cuối cùng cũng kết thúc.

Đường Tâm Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu, nhìn xung quanh một chút, chắc là đang ở quán rượu.

Trong lòng cô đang suy nghĩ làm sao rời khỏi, quần áo hôm qua có nên mặc lại hay không, bỗng nhiên trong phòng tắm truyền ra âm thanh.

Anh ta đang ở trong phòng tắm?

Biết đối phương không ở đây, lúc này Đường Tâm Lạc mới quay người dò xét xung quanh.

Đáng tiếc, nhìn hồi lâu, tất cả đều mơ hồ không thấy rõ.

“Biết vậy không thèm đeo len, mỗi lần đeo cái thứ này toàn gặp xui xẻo.”

Chán nản nằm lại trên giường, toàn thân cảm giác dính dính thật khó chịu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh nói chuyện.

Tuy không lớn, nhưng Đường Tâm Lạc vẫn nhận ra người nói chuyện là ai.

Âm thanh sắc lẻm của Cung Tuyết Mị truyền đến:

“Chắc chắn cô ta ở trong phòng này, lầu hai đã tìm hết, chỉ còn căn phòng này thôi.”

“Nhưng mà Lục phu nhân, quản gia chỉ đồng ý cho chúng ta tìm ở lầu hai, ngài tùy tiện xông vào như vậy không tốt đâu.”

Sau khi trầm mặc một lúc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Mạnh quản gia, ông tới thật đúng lúc. Chắc chắn con dâu của tôi ở trong phòng này, phiền ông lấy chìa khóa mở cửa… Hôm nay tôi cũng không sợ mất mặt, trong nhà không biết quản con dâu, thật đúng là tạo nghiệp mà!”

“Lục phu nhân không cần gấp, bà chủ Lục vừa mới rời giường, tôi đã cho người đi thông báo với bà. Nếu như bà chủ đồng ý, tôi sẽ mở cửa ngay, nhưng nếu như không đồng ý… Tôi cũng đành chịu thôi.” Mạnh quản gia là cha của Mạnh Trạch, phục vụ ở Lục gia đã nhiều năm.

Đương nhiên là ông biết bà chủ yêu thương Đường Tâm Lạc, cũng biết Đường Tâm Lạc là con dâu của Cung Tuyết Mị.

Nếu đổi là người khác, đừng mơ mà vào Lục gia “bắt gian.” Nhưng chuyện này liên quan đến Đường Tâm Lạc, nếu không cho Cung Tuyết Mị vào, về sau bà ta sẽ nói bóng nói gió làm hỏng thanh danh của Đường Tâm Lạc.

Cũng vì vậy, bà chủ mới đồng ý cho bà xét lầu hai.

Mạnh quản gia kiên trì chờ bà chủ Lục đến, cho dù Cung Tuyết Mị sốt ruột cũng phải nhịn, không dám làm càn ở Lục gia. Trong phòng Đường Tâm Lạc nghe thấy hết, biết Cung Tuyết Mị dẫn người chờ ở trước cửa, cuống cuồng cầm chiếc áo sơ mi mặc đại vào, đi đến nhà tắm.

Nhất định phải bảo anh ta rời đi!

Trong đầu cô rất loạn, ánh mắt cũng mơ hồ, trên người chỉ mặc hờ chiếc áo sơ mi trắng, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài ra ngoài.

Cửa phòng tắm bị mở ra, hơi nước tỏa ra, thân thể của người đàn ông như ẩn như hiện.

Giống như vừa mới tắm xong, bên hông quấn khăn tắm, cơ thể còn   đầy hơi nước đứng nhìn cô.

“Anh…” Đường Tâm Lạc hơi sững sốt, sau đó vội vàng đi tới nắm lấy tay anh.

Chỉ có lúc này cô mới cảm thấy mắt mình như vậy thật tốt, sẽ không bị ngượng khi gặp đàn ông cởi trần.

“Anh đi mau, tình huống bên ngoài rất nguy hiểm… Không có thời gian giải thích đâu, nhanh lên, nhảy từ cửa sổ xuống đi.”

Bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh, Đường Tâm Lạc dùng sức kéo, nhưng anh vẫn không nhúc nhích như cũ.

Cô nóng nảy đẩy anh:

“Anh… Tại sao còn chưa đi, đứng sững ở đây làm gì!”

Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, đáy mắt hiện lên hàn ý:

“Tôi không biết nhảy.”

“Vậy…vậy anh tránh mặt một chút… trốn dưới gầm giường…” Cô còn chưa nói hết câu, anh ta đang đứng im bỗng di chuyển.

“Này này này, anh định đi đâu vậy?”

Lục Dục Thần nghe cô nói thì dừng bước, quay mặt lại hứng thú nhìn cô.

“Đi mở cửa.” Anh nói xong, sải chân bước đến gần cánh cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc