THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đây không phải lần đầu tiên gặp nhau, nhưng cô vẫn nhịn không được mà gấp gáp và sợ hãi.

“Vì sao không mặc kệ tôi…?”

Mặt Đường Tâm Lạc dúi vào gối, miệng vô ý thức phàn nàn, mang theo một chút yếu ớt, nũng nịu.

Lục Dục Thần bất giác nhếch môi, cảm thấy vật nhỏ thật sự đáng yêu.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, ngăn chặn hơi thở yếu ớt của cô.

Anh chưa từng hôn bất kỳ người phụ nữ nào như vậy, đây là lần đầu tiên, như bị ma quỷ xui khiến mà hôn cô.

Mà càng hôn sâu, anh lại phát hiện, cảm giác này không tệ.

Lần này, anh lại chủ động hôn cô.

Vật nhỏ cũng rất gấp, thân thể không ngừng kêu gào đòi dưỡng khí, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể giãy dụa không ngừng.

Đôi môi mềm mại bị anh bá đạo nuốt trọn, những lời kháng nghị hoàn toàn bị môi anh chặn lại, không cách nào phát ra được.

Lúc này, cặp mắt hoa đào xinh đẹp rưng rưng ướt át, len đeo mắt không biết đã rơi từ lúc nào, trong đầu cô cảm giác choáng váng, không thấy rõ gương mặt của người đàn ông trước mặt nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng xin giúp đỡ.

“Cô muốn tôi giúp như thế nào, hả?” Biết rõ còn cố hỏi.

Cô không biết, chỉ có thể bất đắc dĩ dịu dàng nhìn anh, giả bộ đáng thương.

Bình luận

Truyện đang đọc