Anh ta cho rằng, chỉ cần mình biểu hiện ra, để Đường Tâm Lạc được lần nữa bước lên chức vị bà Lục, cô nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nữ nhân, không phải đều thích vị trí kia sao?Vì cái gì Đường Tâm Lạc một chút cũng không động tâm?!Lục Kình Hạo vừa rồi ở bên ngoài đã nghĩ rõ ràng.
Muốn giữ được cái thai trong bụng Vạn Vi Vi, lại muốn cưới nữ nhân có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình, Đường Tâm Lạc không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Cô có trong tay cổ phần nhiều nhất của Đường thị, cũng không có cha mẹ chống lưng cho cô.
Trước kia, anh ta ghét bỏ Đường Tâm Lạc chất phác khô khan, càng oán hận mẹ Đường tạo quá nhiều áp lực cho mình.
Nhưng hiện tại, Đường Tâm Lạc trở nên xinh đẹp, mẹ Đường cũng không còn nữa, chỉ cần phục hôn với Đường Tâm Lạc, chẳng những thanh danh của mình cũng tốt hơn, Đường thị cũng có thể hoàn toàn rơi vào tay mình.
“Lục Kình Hạo, anh buông tay……” Đường Tâm Lạc cố nén đau đớn từ tay truyền đến, dùng sức đẩy anh ta.
“Tôi không bỏ! Lục Kình Hạo tôi đồng ý tái hợp với cô đã là phúc khí cho cô rồi, cô dựa vào cái gì mà từ chối!”Lục Kình Hạo sức lực quá lớn, giận lên thì càng mạnh hơn.
Cánh tay trắng nõn yếu ớt của Đường Tâm Lạc giống như sắp bị anh ta bẻ gãy.
Đường Tâm Lạc ăn đau lại bị đè lên tường, muốn kêu cứu cũng kêu không ra tiếng.
“Lục Kình Hạo, anh làm gì đó, dừng tay cho tôi!” Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài phá vào.
Tô Tình nghe được động tĩnh bên trong, quyết định phá cửa vọt vào.
Phía sau cô ấy còn đi theo mặt đầu heo của Vạn Vi Vi.
Thấy Tô Tình và Vạn Vi Vi đi vò, Lục Kình Hạo không thể không buông Đường Tâm Lạc ra.
“Tâm Lạc, thế nào…… Cậu không sao chứ?” Tô Tình lo lắng đỡ lấy cô.
Mà Vạn Vi Vi đầy oán hận trừng mắt nhìn Đường Tâm Lạc.
“Tôi không có việc gì….
Tiểu Tình, chúng ta đi.
”Đường Tâm Lạc không nghĩ lưu lại dây dưa với Lục Kình Hạo, cô cảm thấy Lục Kình Hạo nhất định là điên rồi, nếu không sao lại không biết xấu hổ mà ra yêu cầu như vậy chứ.
Tô Tình thấy Đường Tâm Lạc sắc mặt không tốt, sợ cô không thoải mái, chỉ nghĩ nhanh đỡ cô rời đi.
Chỉ là, hai người mới vừa đi đến ngoài cửa, phía sau lại truyền đến một thanh âm lạnh băng.
“Ai cho phép các cô đi?”Lục Kình Hạo mặt lạnh lùng, từ phòng trong đi ra.
“Đường Tâm Lạc, tôi vừa rồi đã nói, nếu cô không đáp ứng….
Cô với cô ta…”Lục Kình Hạo ánh mắt cao ngạo, dừng ở trên người Đường Tâm Lạc và Tô Tình, “Hai người hôm nay ai cũng không được rời khỏi nơi này.
”“Lục Kình Hạo, anh dựa vào cái gì….
”“Hừ, dựa vào tôi họ Lục.
”Họ Lục, ở thành phố A, chính là quyền uy tuyệt đối.
Đôi mắt Đường Tâm Lạc u ám, đáy mắt Tô Tình cũng trở nên nóng nảy.
Sớm biết rằng sẽ phiền đến Tâm Lạc, cô ấy hôm nay không nên đánh Vạn Vi Vi thành đầu heo.
“Lục thiếu gia, cậu không thể làm như vậy.
” Luật sư Phạm nghe được động tĩnh, vội vàng tới nơi, “Vừa rồi tôi đã nói với cục trưởng, chỉ cần nộp tiền bảo lãnh thì hai cô có thể đi.
”“Hừ, Luật sư Phạm nếu không tin Lục Kình Hạo tôi có năng lực này, vậy cứ việc thử xem.
Chỉ là không biết, với địa vị của luật sư Phạm, có đủ để cho mấy cô ấy đi?”Nếu Lục Kình Hạo anh ta thật sự tàn nhẫn, lấy thanh thế của Lục gia thì dù là Tổng Cảnh Tư, anh ta cũng có thể mời tới giải quyết.
Anh ta cũng không tin, Phạm Tần Nghị có năng lực lấy người từ tay Tổng Cảnh Tư.
“Vậy sao?” Đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng từ cửa truyền đến.
“Vậy mời anh nhìn thử xem, tôi có đủ tư cách mang các cô ấy đi không?”.