THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Thiếu phu nhân, tôi đi gọi điện thoại cho thiếu gia. Đầu đã qua bảy giờ, cho dù là kẹt xe trên đường, bây giờ cũng nên về nhà rồi.”

Vẻ mặt vú Trương đau lòng nhìn Đường Tâm Lạc, vốn cô cũng không lớn khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, bởi vì nôn nghén liên tục mà càng trở nên trắng xanh tiều tụy.

Thiếu gia không trở về, thiếu phu nhân không để cho bọn họ mang thức ăn lên. Tổ yến bưng qua hai lần, nhưng mỗi lần bưng lên, thiếu phu nhân đều buồn nôn.

“Vú Trương, thực sự không cần, anh ấy chưa về có lẽ là có việc.” Đường Tâm Lạc che ngực, bởi vì nôn vài lần, lúc này đã không có chút sức lực gì.

Hiếm khi Lục Dục Thần nói muốn về ăn cơm, cô không thể không nể mặt anh.

Dù sao, anh là người làm ra tiền, cũng là giúp cô lấy lại Đường thị.

Cô không có gì có thể báo đáp anh, chỉ có thể đóng tốt vai nhân vật Lục phu nhân, mới không làm anh thất vọng khi trợ giúp cô.

Hơn nữa, bây giờ cô ăn không vào, ngửi thấy mùi thức ăn liền thấy ghê tởm.

Thay vì một người ngồi trên bàn khó chịu với thức ăn, không bằng đợi Lục Dục Thần trở về, có lẽ có người cùng ăn cơm, tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

Vú Trương thấy cô không phản ứng, chỉ có thể đi xuống.

Đường Tâm Lạc ngủ ở trên ghế dựa nhỏ một lúc nheo mắt, chẳng mấy chốc lại tỉnh dậy, đã qua tám giờ.

“Làm sao còn chưa có về?” Cô thì thầm một tiếng, trong lòng có chút lo lắng.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì… 

Cuối cùng Đường Tâm Lạc phát hiện có chuyện bất thường, cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Lục Dục Thần.

*

Lúc này Lục Dục Thần đang ở một nhà hàng phong cách Pháp nổi tiếng hơn người ở thành phố A.

Địa điểm ăn cơm là Kiều Nhân Nhân chọn, không khí trong phòng ăn rất tốt, ngọn đèn lờ mờ ái muội, so với bàn công việc càng thích hợp tình nhân hoặc bạn bè tụ họp nhỏ.

Vốn hôm nay anh không đến.

Nhưng buổi sáng ra cửa, cũng không biết dây thần kinh nào bị xúc động, vậy mà bởi vì Đường Tâm Lạc muốn đi gặp Lục Kình Hạo mà tạm thời thay đổi chủ ý.

“Anh Dục Thần, nhà hàng này thế nào…Có phải là vô cùng thú vị hay không?”

Đối diện với anh là nữ sinh nhỏ mang theo vẻ mặt thẹn thùng gọi anh một tiếng, cũng đưa anh có suy nghĩ hơi chút muộn phiền cắt ngang.

Anh nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, “Cũng không tệ lắm.”

Kiều Nhân Nhân biết Lục Dục Thần từ trước đến nay đối với cô ta nói ít, có thể anh nói chuyện trắng đêm cùng anh Kiều của cô ta, nhưng trước giờ anh cũng không nói nhiều với cô ta.

Đương nhiên, bởi vì quan hệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Lục Dục Thần đối với cô ta so với người khác tốt hơn.

Ít nhất, khi cô ta không lộ rõ thái độ mến mộ quá mức, anh đều yêu mến coi cô ta như em gái.

Nhưng, cũng chỉ là em gái mà thôi.

Đây không phải là Kiều Nhân Nhân muốn!

“Anh Dục Thần…Thực sự anh muốn kết hôn với người phụ nữ gọi Đường Tâm Lạc sao? Em…Em không tin…”

“Không phải muốn kết hôn, bây giờ cô ấy đã là Lục phu nhân.”

Nghe được Lục Dục Thần lạnh lùng trả lời, Kiều Nhân Nhân cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô ta yêu thích Lục Dục Thần nhiều năm như vậy, đã từng bởi vì chị Huyên Nhi cho nên vẫn kiềm chế…Ai biết không còn chị Huyên Nhi nữa, đột nhiên lại xuất hiện một Đường Tâm Lạc.

Thật sự là tiện nghi người phụ nữ Đường Tâm Lạc kia!

“Anh Dục Thần, anh không cần lừa em, em biết, không có khả năng anh thích…Căn bản là cô ta không xứng với anh. Anh Dục Thần, nếu là anh cùng với cô ta, vậy chị Huyên Nhi…”

“Kiều Nhân Nhân…”

Đột nhiên Lục Dục Thần cắt ngang lời nói của Kiều Nhân Nhân, trong giọng nói ẩn dấu thầm giận để cho Kiều Nhân Nhân hoảng sợ.

“Anh Dục Thần, không phải em cố ý…”

“Đủ rồi.” Ánh mắt của Lục Dục Thần vô cùng lạnh, “ Chuyện này không phải em nên hỏi đến, về sau không được nói nữa.”

Cuối cùng, vẫn mang theo cảnh cáo liếc mắt một cái nhìn cô ta, “Đừng nói chuyện này cho Huyên Nhi, thân thể cô ấy, chịu không nổi loại tin tức này.”

“Em…Em biết rõ…” Kiều Nhân Nhân bị dọa không nhẹ, khóc nức nở gật đầu.

Lục Dục Thần thấy Kiều Nhân Nhân đồng ý, lúc này mới bớt tức giận, đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc