THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Tiện nhân Đường Tâm Lạc kia, thế nào?"NGhe chuyện liên quan đến Đường Tâm Lạc, Vạn Vi Vi cũng không quan tâm đến mặt mình nữa.

"Tôi biết là cô có hứng thú mà.

Vạn tiểu thư, chuyện nói trước cho người khác, không phải sở trường của tôi.

Cho tôi hai trăm vạn, tôi sẽ tiết lộ tin tức cho cô! Thế nào, tôi bảo đảm, tin này, tuyệt đối làm cô hài lòng.

"Vạn Vi Vi đã hợp tác với tên Trung Hưng này nhiều lần.

Trước kia, chỉ cần mười mấy vạn là có thể cho đối phương biết tin tức.

Nhưng bây giờ, mới mở miệng liền muốn hai trăm vạn.

Nếu là quá khứ, Vạn Vi Vi có thể đáp ứng không chút quan tâm.

Nhưng bây giờ! Vạn Vi Vi hơi do dự, hiện tại sự nghiệp của cô bị hao tổn, đàn ông cũng mất, đây chính là thời điểm cần tiền nhất.

Nhưng mà! Chỉ cần nghĩ tới Đường Tâm Lạc sống tốt hơn mình, cô liền không nuốt nổi cục tức này.


Cô liền cắn răng đáp ứng.

"Tốt, giao hai trăm vạn, tôi sẽ cho cô biết.

"*Sau mười mấy phút, cuối cùng Vạn Vi Vi cũng cầm được ảnh của đối phương trên tay.

"Ha ha ha ha ha! "Dù trên mặt quấn băng, nhưng cô vẫn chịu đựng đau rát, cười ha hả.

Tiếng cười dữ tợn quang quẩn trong phòng bệnh.

Vạn Vi Vi thật không muốn chờ nữa, muốn xem thảm cảnh của Đường Tâm Lạc ngay bây giờ.

"Đường Tâm Lạc! Cô có kim chủ, thế mà còn dám thông đồng với đàn ông khác! A, lần này, tôi xem cô giải thích với kim chủ của cô như thế nào!""Tôi-Vạn Vi Vi! Nhất định sẽ giẫm cô dưới chân! A ha ha ha! NHất định sẽ giẫm cô dưới chân!"*Xét thấy biểu hiện khi đến phim trường của Đường Tâm Lạc rất tốt.

Ngày thứ hai, Lục Dục Thần liền đồng ý cho cô đến phim trường lần nữa.

Đêm trước đó, Lục Dục Thần còn thông cảm cô đang mang thai, chỉ đơn giản ôm cô ngủ.

Cũng coi là để cho cô khôi phục thể lực tốt hơn.

Buổi sáng, hai người cùng nhau rời giường.

NHư cũ, dần dần đã hình thành thói quen.

Chỉ cần Lục Dục Thần ở nhà, liền sẽ tự mình chọn đồ cho cô mặc, sau đó lại mặc vào cho cô.

Lúc này, Đường Tâm Lạc đang bị Lục Dục Thần ôm vào trong ngực.

"Qua phim trường, không được tiếp xúc nhiều với đàn ông khác.

Đặc biệt là Việt Trạch, cách xa hắn ra một chút.

" Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Môi mỏng rơi vào môi mềm mại của cô, triền miên say xưa.


Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến xương cốt mềm nhũn, yêu kiều nằm trong ngực anh, cặp mắt anh đào hơn nhắm lại.

Không thể không thừa nhận, lúc Lục Dục Thần không nổi giận, thực sự có một loại hấp dẫn chí mạng.

Toàn thân tản ra hơi thở nam tính mê người.

Bị anh ôm, nhẹ nhàng hôn, vậy mà làm cô thoải mải muốn ngâm khẽ một tiếng.

Anh thấy cô nhu thuận như vậy, liền khàn khàn nói:"Nhớ kĩ chưa, hả?"Đường Tâm Lạc mơ mơ màng màng gật đầu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

TRên thực tế, não đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Để bản thân sa vào trong ôn nhu cưng chiều của anh.

Dường như Lục Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của cô, ôm cô vào ngực, hôn thêm một hồi.

Cho đến khi Đường Tâm Lạc mơ màng đồng ý hết tất cả khuyên bảo của anh, mới buông đôi môi mềm của cô ra, tự tay kéo khóa đầm cho cô, mặc áo khoác cho cô, choàng khăn quàng cho cô.

Đường Tâm Lạc bất đắc dĩ, âm thầm thở dài.

Người đàn ông này!.

Sau khi chuyện khăn quàng cổ của Việt Trạch kết thúc, Lục Dục Thần lập tức cho người mang tới hơn một trăm cái khăn choàng cổ.


Đủ kiểu, đủ loại màu sắc, muôn hình muôn vẻ, treo một đống trong tủ quần áo.

Mỗi ngày, đều chọn một kiểu cho cô đeo.

Đường Tâm Lạc nhịn không được đưa tay cầm lấy khăn quàng cổ:"Ra ngoài rồi đeo, em còn muốn ăn sáng.

"Lục Dục Thần nghe vậy, động tác liền dừng lại, không nói chuyện, lấy khăn quàng cổ trên cổ cô xuống.

Cứ như vậy trực tiếp ôm cô xuống lầu.

Mà cái khăn quàng cổ kia, bị Lục Dục Thần đưa cho bà Trương.

Còn cố ý phân phó một câu:"Lúc ra cửa, nhớ đeo cho phu nhân.

"Xong, Đường Tâm Lạc xem như sáng mắt rồi.

Từ nay về sau, người đàn ông này, muốn nhận thầu hết khăn quàng cổ cho cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc