THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Đây là cơ hội tốt, chỉ tiếc, Thiếu chủ chẳng những không cho tôi mượn đề tài để nói chuyện của mình, thậm chí còn không cho tôi nói cho cô biết, thật không hiểu là Thiếu chủ đang băn khoăn chuyện gì..."Đường Tâm Lạc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Việt Trạch anh ta, không phải là rất muốn cô cùng Lục Dục Thần chia tay sao?Tuy rằng không hiền hậu gì, nhưng đây chính là một cơ hội tốt, tại sao Việt Trạch lại không cho Bạch Vũ nói cho cô biết?Cúp điện thoại, Đường Tâm Lạc trăm mối vẫn không có cách giải.Nhịn không được cô lại lấy điện thoại gọi cho Việt Trạch.Cuộc gọi được kết nối, sau khi Việt Trạch nghe được ý đồ từ cô mới trả lời, giọng nói sang sảng mang thoe chút lo lắng của anh ta từ đầu bên kia điện thoại truyền đến."Những tin đồn bên ngoài cô đừng dễ tin như vậy...!Tâm Lạc, cô nhất định phải chăm sóc bản thân cẩn thận, đừng để mấy lời đồn nhảm kia làm mình thêm lo lắng."Đường Tâm Lạc cho rằng mình nghe lầm những lời Việt Trạch nói?"Việt Trạch...!Có phải anh nghe không hiểu hay không.

Vừa rồi tôi hỏi là, chuyện Lục Dục Thần và tiểu thư Cố Gia, tôi nghe nói tin đồn mối quan hệ giữa hai người họ đã xôn xao khắp thành phố A? Hơn nữa, Lục Dục Thần quả thực đang gạt tôi.


Anh ấy nói mình ở nước ngoài, nhưng hiện tại rõ ràng là vẫn đang ở thành phố A.

Tôi nghe Bạch luật sư nói là chuyện này anh cũng biết, nhưng anh lại không cho anh ta nói cho tôi biết.

Tôi không rõ, mấy người rốt cuộc đang muốn làm cái gì?"Việt Trạch và Lục Dục Thần, mối quan hệ giữa hai người đó rất không hòa hợp mới đúng.Nhưng hiện tại cô gọi điện thoại cho Việt Trạch, anh ta lại bảo cô đừng tin những lời đồn bên ngoài.Thế nhưng ít nhất lời đồn đại từ bên ngoài nhìn vào cũng là sự thật!"Tâm Lạc..."Đầu bên kia điện thoại giọng Việt Trạch có chút căng thẳng.Anh ta cố gắng điều chỉnh hơi thở, làm cho giọng nói của mình nghe vào ôn hòa tin cậy."Cô hãy nghe tôi nói, Lục Dục Thần làm như thế, nhất định là có nguyên nhân.

Cô không cần để ý Cố Huyên Nhi, thân thể của cô ta không thể phát sinh chuyện gì với Lục Dục Thần...Nhưng quan trọng là ở chỗ, hai người họ sẽ không có bất cứ cái gì gọi là mối quan hệ thực sự!"Đường Tâm Lạc có chút tức giận, thứ cô đang suy nghĩ hoàn toàn không phải chuyện đó."Quan trọng là, tuy rằng tôi tin tưởng Lục Dục Thần sẽ không có chuyện gì với Cố Huyên Nhi.


Nhưng tôi vẫn đang thắc mắc tại sao Lục Dục Thần lại cố ý gạt tôi chuyện này!"Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc trước còn có thể gắng giữ tỉnh táo, nhưng hiện tại, cảm xúc dường như không thể kiềm chế được sự kích động."Đường Tâm Lạc, tôi mặc kệ bây giờ cô nghĩ thế nào."Việt Trạch nghe được cô đột nhiên lên giọng, biết rõ nàng tâm tình bất ổn, lập tức nghiêm mặt nói :"Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô bây giờ là một người mẹ, cái thai trong bụng là con của cô.

Nếu như cô không muốn con mình có chuyện gì thì tốt nhất hãy tỉnh táo!"Việt Trạch bực bội bới bới tóc, anh ta hiện tại thậm chí muốn lập tức đến bên cạnh trông coi Đường Tâm Lạc."Phù —— Tâm Lạc, cô hãy nghe cho kỹ.

Thứ mà cô nên để tâm bây giờ, không phải là Lục Dục Thần.


Cô hiểu tôi đang nói gì mà phải không? Bây giờ cô chỉ cần quan tâm đến bụng của cô, con của cô, chỉ thế thôi!"Lời Việt Trạch nói giống như một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu cô xuống.Vừa rồi những thứ phập phồng không yên, kích động phẫn nộ, tất cả đều bị chậu nước lạnh này dập tắt xuống.Đường Tâm Lạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.Đúng vậy a, cô là một người mẹ, tại sao có thể bỏ mặc bản thân nghĩ ngợi lung tung, nhiễu loạn tâm tình.Đối với cô mà nói, hiện tại, tất cả đều không quan trọng, chỉ có đứa trẻ trong bụng là quan trọng nhất.Đường Tâm Lạc hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh trở lại.Mãi cho đến một lát sau giọng của cô mới một lần nữa vang lên trong điện thoại."Việt Trạch...!Tôi tỉnh táo lại rồi.

Anh nói rất đúng...!Vừa rồi, cám ơn anh.".


Bình luận

Truyện đang đọc