THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Luật sư Phạm…Hóa ra bà chủ đây là khách của luật sư Phạm, chúng tôi có mắt như mù, luật sư Phạm đừng nóng giận đừng nóng giận…”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy luật sư Phạm tự mình xuất hiện, lập tức một mặt nịnh nọt nghênh đón qua.

Ở họ uy quyền của Luật sư Phạm trong tòa nhà lớn này cũng không phải là khoác lác, nghe nói quan hệ giữa luật sư Phạm với mọi người trong tòa nhà vô cùng tốt, trong tòa nhà lớn này mọi người ở đây đắc tội ai cũng không có thể đắc tội đại luật sư Phạm.

Đội trưởng đội bảo vệ lập tức tiến lên trấn an, những người khác khi thấy luật sư Phạm xuất hiện cũng anh một lời tôi một câu lấy lòng, lúc này Cung Tuyết Mị cũng không náo loạn, ngồi ở trên cáng ưỡn thẳng lưng, ngẩng cằm, lấy hai cái lỗ mũi quay về Đường Tâm Lạc, một bộ dạng vênh váo tự đắc.

Hừ, hôm nay bà ta và Lục Kình Hạo đến là tìm luật sư Phạm.

Vốn nghe nói luật sư Phạm rất khó hẹn gặp, còn tưởng rằng hôm nay đến nhất định không thể gặp luật sư Phạm, không nghĩ tới danh Lục gia đúng là tốt, đây là lần đầu tiên gặp, người khác cũng “Lục phu nhân” trước, phía sau “Lục phu nhân” bảo vệ bà.

Cung Tuyết Mị ngồi ở trên cáng, chỉ cảm thấy năm đó bà ta chủ động thông đồng với Lục Chí Hạ, bò lên trên giường của ông, sinh ra Lục Kình Hạo ngồi lên bà chủ Lục gia thực sự quyết định là vô cùng sáng suốt.

Mà Đường Tâm Lạc đây, bị gia tộc chán ghét mà vứt bỏ, bị con trai của bà ta đuổi ra cửa, giống như một bãi bùn lầy, không bức tường đỡ, còn muốn đấu với bà ta!

“Luật sư Phạm ông yên tâm, khách của ngài chúng tôi nhất định sẽ an bài ổn thỏa. Tiểu Lý, đi…Đem người phụ nữ nháo sự dẫn đi, thông báo cho cục cảnh sát.”

Đội trưởng đội bảo vệ một mặt lấy lòng luật sư Phạm, một mặt phân phó thủ hạ làm việc.

Tên bảo vệ Tiểu Lý bị anh ta gọi đến tên, lập tức đi đến trước mặt Đường Tâm Lạc, thấy Đường Tâm Lạc tóc có chút rối loạn, nhưng gương mặt xinh đẹp thanh tú, lại ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cũng không thể đi xuống nặng tay có lòng tốt khuyên nhủ: “Tiểu thư, theo tôi đi xuống…Nếu còn tiếp tục nháo loạn như vậy, người mất mặt chính là cô.”

Đường Tâm Lạc nhíu mi nhìn anh ta một cái, không nhúc nhích.

Lúc này, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói thúc giục của đội trưởng đội bảo vệ: “Tiểu Lý anh lại vẫn cùng cô ta nói phí lời làm gì, nhanh lên, bắt đi xuống…Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của luật sư Phạm.”

Tiểu Lý bị đội trưởng đội bảo vệ thúc giục, không còn cách nào, nói nhỏ giọng một câu với Đường Tâm Lạc “Tôi xin lỗi.”, chuẩn bị dẫn người đi.

Ai ngờ, tay vừa mới vươn ra một nửa, ở giữa không trung bị cản lại.

“Các người bắt khách của tôi làm gì, tôi cho các người đưa những người quấy rối khác đi, không cho các người động tay với Lục phu nhân.” Luật sư Phạm xanh mặt chắn trước người Đường Tâm Lạc.

Bảo vệ trong tòa nhà thực sự là ngày càng không có năng lực phân biệt, nếu thực sự đem Lục phu nhân mời đi xuống, đừng nói là bọn họ, chính bản thân ông ta cũng xui xẻo theo.

“Đây…Đây không phải vừa rồi ngài nói, Lục phu nhân mới là khách của ngài hay sao? Như thế nào…” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy tình huống không đúng, khẩn trương muốn giải thích.

Để không bị luật sư Phạm hiểu lầm, lại vẫn cố ý đem thân phận của Cung Tuyết Mị và Lục Kình Hạo nói ra.

Ai ngờ, sau khi luật sư Phạm nghe được lại nghiêm mặt lạnh lắc đầu: “Tôi nói Lục phu nhân là vị này, đây mới là Lục phu nhân chân chính.”

Ông giới thiệu thân phận Đường Tâm Lạc, ở mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn kỹ về hướng Lục Kình Hạo và Cung Tuyết Mị.

“Còn như các anh nói hai vị…phó tổng giám đốc tập đoàn Trí Hòa, tôi và cha của anh ta trái lại đã gặp mặt vài lần, nhưng…không tính là quen biết. Mà vị Lục phu nhân này, thực sự tôi không biết, tôi nhớ rõ phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Trí Hòa đã qua đời nhiều năm, không biết vị này lại là vị ấy?”

“Tôi..Đương nhiên tôi là vợ của Chí Hạ, tôi chính là Lục phu nhân!”

“A…,hóa ra Lục tổng đã kết hôn lần nữa, xem ra là kiến thức tôi hạn hẹp rồi…Vậy vị này, là con trai của bà Lục?”

Thái độ của luật sư Phạm bỗng nhiên chậm dần, Cung Tuyết Mị cho rằng đối phương kiêng kỵ thân phận, đắc ý nói: “Đương nhiên, đây là con tôi Lục Kình Hạo.”

“Như vậy.” Luật sư Phạm gật gật đầu, giống như đang suy nghĩ: “Tôi nhớ rõ phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Trí Hòa mất cũng vài năm, không nghĩ tới, con trai của ngài đều đã lớn như vậy.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều xôn xao.

Bình luận

Truyện đang đọc