THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc đang đứng ở cầu thang lầu hai, sau lưng đột nhiên bị Lục Chỉ Nghi đẩy xuống, nhất thời lăn xuống cầu thang.

"Ầm ---" Tiếng động lớn như vậy, quản gia và mấy người giúp việc tất cả đều bị dọa sợ.

"Tiểu... Tiểu thư..."

"Trời ơi, giết người! Giết người kìa! Mau báo cảnh sát --- Mau gọi xe cứu thương ---"

____

Lúc Đường Tâm Lạc tỉnh dậy phát hiện cô đang nằm trong phòng bệnh cao cấp.

Bên giường không có một bóng người nhưng ngược lại bên ngoài thì nháo nhào lên, cô miễn cưỡng đưa tay nhấn nút, chốc lát cửa phòng bệnh bị kéo ra.

"Tiểu thư, cô sao rồi... Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Mặc dù quản gia có hơi lười biếng, nhưng rốt cuộc bà vẫn cầm tiền lương của Đường gia sống qua ngày, Đường Tâm Lạc xảy ra chuyện, bà đương nhiên hốt hoảng.

"Không sao... Trên đùi hơi đau." Đường Tâm Lạc nhíu mày, nhúc nhích cả người, đều ổn, trừ cánh tay phải và chân trái hơi đau thì những chỗ khác không có gì đáng ngại.

Trên thực tế, đến tận bây giờ cô vẫn không yên tâm về mẹ con Lục gia.

Khi cô cố ý tiết lộ chuyện cho họ thì cũng đã đề phòng.

Chỉ là, cô thật sự không nghĩ tới, mẹ con Lục gia sẽ ngu xuẩn tới mức này, chỉ có lưỡi câu cũng cắn.

Bác sĩ đi vào giúp Đường Tâm Lạc kiểm tra xong xuôi, dặn dò vài câu mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong báo cáo chuẩn đoán có ghi rõ ràng, phần mềm ở cánh tay và bắp đùi bị thương, còn não bộ bị chấn thương một chút, dưới sự yêu cầu của Đường Tâm Lạc, những kiểm nghiệm này sẽ là bằng chứng cô bị Lục gia ngược đãi.

"Bên ngoài sao lại ồn vậy, rốt cuộc có chuyện gì?" Đường Tâm Lạc lúc này tựa vào giường bệnh, hỏi quản gia.

"Là phóng viên... Bọn họ... Bọn họ không biết nghe tin tức từ đâu mà đổ tới." Lục gia là gia tộc hào môn, Lục Kình Hạo cũng lên báo mấy lần, vì vậy khi vừa nghe tin Lục thiếu phu nhân nhập viện, các phóng viên cũng cảm thấy có chuyện gì đó.

"Còn có.., Còn có.." Vẻ mặt quản gia có chút khó khăn.

"Nói đi, còn có cái gì?"

"Còn có.. Cảnh sát." Cuối cùng quản gia cũng nói thẳng: "Nhưng mà tôi cũng không biết tiểu thư có muốn gặp cảnh sát hay không, dù sao đây cũng là chuyện lớn, có ảnh hưởng không nhỏ tới tiểu thư nên tôi chưa cho họ vào."

Á à, đúng là người làm mà thích đóng vai chủ nhân, nếu không phải cô chủ động hỏi, nhìn dáng vẻ dường như không tính nói cho cô biết.

"Để họ vào." Bây giờ cô không rảnh để quản bà ta, chờ giải quyết xong việc của Lục gia đã.

"Hả... Để cho ai vào?" Quản gia kinh ngạc, nghi ngờ những điều mình vừa nghe thấy.

Đường Tâm Lạc cắn môi cười một tiếng: "Bà nói xem cho ai vào, chẳng lẽ cho nhà báo vào sao?"

Đầu óc là đồ quan trọng, nhưng hiển nhiên, vị quản gia của Đường gia đây đã lâu năm trốn trong bếp, nhất thời ra ngoài quên đem đầu óc theo sao.

Quản gia thấy Đường Tâm Lạc không vui, lập tức cuối đầu ra khỏi phòng bệnh, trong chốc lát có hai người cảnh sát bước vào.

"Xin chào Đường tiểu thư, chúng tôi ở tổ chuyên án của công an thành phố. Chúng ta vừa nhận tin báo án, chiều hôm nay Đường tiểu thư ở nhà bị người khác đẩy xuống cầu thang, tôi có vài chuyện muốn hỏi Đường tiểu thư..."

Mười phút sau, hai vị cảnh sát rời khỏi.

"Tiểu thư, cô muốn khởi tố sao? Hai người kia, một người là mẹ chồng một người là em chồng cô, nếu như cô truy cứu bọn họ..."

"Bà cũng nói, họ một người là mẹ chồng một người là em chồng của tôi, nhưng bây giờ lại đi hại tôi, Những người như vậy, bà cảm thấy tôi sẽ tiếp tục nhịn sao? Bà nói không sai, tôi chẳng những truy cứu họ mà còn muốn ly hôn với Lục Kình Hạo!"

Bình luận

Truyện đang đọc