THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Sao em lại đến công ty không phải đã nói với em không có việc gì thì đừng đến sao?” Vạn Vi Vi còn đang nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, còn đang sợ hãi lại bị Lục Kình Hạo hét lên một câu mà sợ tới mức suýt chút nữa ngã từ sô pha xuống.

Nhìn Lục Kình Hạo, khóe mắt cô ta đỏ lên, mềm mại như gió. “Kình Hạo anh không biết hôm nay em đáng thương như thế nào đâu, vì để xả giận cho anh em suýt chút nữa bị người đàn bà Đường Tâm Lạc đánh chết! Người ta hoàn toàn vì anh vậy mà anh vừa gặp mặt không khen thì thôi lại hung ác với người ta như vậy!”

Lục Kình Hạo chịu không nổi nhất là đôi mắt thanh thuần đẫm nước này, vừa nhìn thấy trong lòng đã sinh tà niệm. Cô gái này quả nhiên là khắc tinh đối với đàn ông, vừa mới nổi giận lên đã bị hai hàng nước mắt của cô làm hạ. Anh ta đi lên ôm lấy giai nhân kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi đừng khóc, cô ta là người đàn bà đanh đá, anh biết em tốt với anh, anh không phải vì sợ mọi người ở công ty nhìn thấy mà chịu ảnh hưởng không tốt sao! Em biết đấy, anh vừa ngồi lên vị trí phó giám đốc, nếu để người khác nhìn thấy anh và em ở bên nhau sẽ truyền đi lời nói không hay.”

“Anh và Đường Tâm Lạc không phải đã ly hôn sao, còn có cái gì không hay chứ!” Cô ta ở trong ngực Lục Kình Hạo làm nũng, biết rõ người đàn ông này chịu không nổi nhất là bộ dáng này của mình. Lục Kình Hạo quả nhiên nói, “Bảo bối, từ từ, anh đi khóa cửa.”

Dù sao người cũng đã đến, không ăn cũng uổng. Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, anh ta vẫn không có thời gian đi tìm Vạn Vi Vi, dục vọng tích góp đã sớm làm anh ta không còn kiên nhẫn. Chẳng được bao lâu, anh ta liền cởi quần áo của Vạn Vi Vi ra, không chút cố kỵ liền ở phòng làm việc mà… Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cữa manh liệt. “phanh phanh phanh--” cửa văn phòng bị gõ đến rung lên. Lục Kình HAạo vừa mới bắt đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, thiếu chút nữa từ trên người Vạn Vi Vi ngã xuống bàn.

“Lục Kình Hạo, mở cửa!” Giọng Lục Chí Hạ đầy tức giận từ ngoài cửa vang lên.

“Là ba anh... em nhanh trốn đi!” 

Lục Kình Hạo bên ngoài luôn là bộ dáng một công tử giàu có, người anh tuấn tài giỏi. Nhưng ở trước mặt Lục Chí Hạ, anh ta vẫn sợ ánh mắt cùng thủ đoạn của ông ấy, cho nên vẫn luôn không dám ngẩng đầu. Bởi vì anh ta sợ chết, nếu không vì vậy, anh ta cũng chẳng sợ cha của anh ta Lục Chí Hạ. Nhưng anh ta còn chưa hoàn toàn nắm quyền cho nên khi trước mặt anh ta, Lục Chí Hạ vẫn luôn có sắc mặt không tốt. Lục Kình Hạo nhanh chóng sửa sang lại quần áo của chính mình, rồi đem quần áo phụ nữa vừa cởi ra nhét vào trong tay Vạn Vi Vi đẩy cô ta xuống dưới bàn, chỉnh sửa lại văn kiện trên bàn rồi mới đi ra mở xửa. Cửa vừa mở ra Lục Chí Hạ không chút khách khi liền xông vào. Lục chí Hạ tuy rằng đã qua năm mươi tuổi nhưng vì chăm sóc tốt, nên từ mặt ông cũng có thể thấy được lúc còn trẻ cũng là người phong lưu. Duy chỉ có một nơi chính là bụng hơi to nên kéo khí chất của ông ta xuống vài phần.

“Ba, ba tìm con gấp như vậy là có chuyện gì sao?” Lục Kình Hạo đóng cửa phòng, cẩn thận đi theo phía sau Lục chí Hạ. Lục Chí Hạ nghi ngờ nhăn mũi, quay đầu lại nhìn anh ta:

“Con vừa nói xong liền chạy đi, ta tìm nơi nào cũng không thấy. Vừa rồi đến tìm con, thư kí còn giúp con ngăn cản...Lục Kình Hạo, trong văn phòng con có phải dấu phụ nữ hay không?”

“Sao có thể ba, con vội vàng quay về là muốn nghĩ cách xử lý lỗ hổng tài chính cho công ty, sao có thể có thời gian tìm phụ nữ.” Lục Chí Hạ nhìn anh ta một cái, lúc này ông ở ngoài cửa như nghe thấy giọng của phụ nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc