THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đáy lòng Vạn Vi Vi cực kỳ đắc ý, cô ta đợi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ được ngày mình đạp đầu Đường Tâm Lạc.

Ngay cả lễ phục cũng không cởi ra, hất cằm nói với nhân viên: "Bộ lễ phục này tôi mua, các người sửa eo lại một chút đi, rộng quá.

Nói xong, cô ta đưa một tấm thẻ vàng cho quản lý Trương.

Quản lý Trương nhận được thẻ vàng, sắc mặt cười tươi: "Vạn tiểu thư yên tâm, cửa hàng chúng tôi là chuyên nghiệp nhất, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."

Vạn Vi Vi gật đầu một cái, không quan tâm nữa nhìn về phía Đường Tâm Lạc: "Tâm Lạc, cậu có thích gì không, dù sao cũng phải trả tiền, tớ tặng cậu một bộ."

Cô ta cố tình chỉ chỉ tấm thẻ trong tay của quản lý Trương, rất sợ Đường Tâm Lạc không thấy tấm thẻ vàng trên tay cô.

"Không cần." Đường Tâm Lạc lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của Vạn Vi Vi, hoàn toàn không để ý tới tấm thẻ màu vàng kia.

Điều kiện gia đình Vạn Vi Vi không tốt, từ khi học đại học đã phải dùng tiền của chính mình, cô đau lòng còn không kịp, sao mà dùng tiền của cô ấy được.

Vạn Vi Vi bị Đường Tâm Lạc từ chối, sắc mặt tối sầm lại.

Nhân viên đứng một bên đều giỏi nhìn sắc mặt, cũng nhìn ra được thái độ của Vạn Vi Vi không đúng lắm.

Bây giờ là lúc nịnh nọt, thấy sắc mặt Vạn Vi Vi không tốt lập tức hiểu ý. 

"Vạn tiểu thư, cô hiền lành như vậy kẻo sau này thua thiệt. Có người đầu thai tốt, cô coi chừng người ta tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư. Tôi nói này, Vạn tiểu thư không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa, tình hình bây giờ thế nào mà còn giả bộ làm Đại tiểu thư, giả bộ cho ai xem chứ!:

"Đúng vậy, Vạn tiểu thư trả tiền cho mình là được rồi, quan tâm cô ta làm gì. Người không có tài sản như vậy, cho dù được đồ xa xỉ thì ngay cả tiền giặt khô cũng không có, cho dù đem đồ ở đây về, cô ta cũng không nuôi nổi, còn làm nhục nó nữa."

Mấy người vây xung quanh Vạn Vi Vi mỗi người một câu nịnh bợ, thuận tiện chửi xéo Đường Tâm Lạc mấy câu.

Đường Tâm Lạc tỉnh táo nhìn, từ lời nói của Vạn Vi Vi, cuối cùng đã thấy không đúng.

Vạn Vi Vi... Biểu hiện hôm nay của cô ấy, căn bản không chút nào giống người bạn thân đứng cạnh cô.

Trong lúc đó, ngoài cửa xuất hiện vài bóng người, ngay sau đó, hai người đàn ông mặc đồ tây dẫn một đám người vào.

"Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Trần, sao hai người lại tự mình xuống kiểm tra? Thật là vinh hạnh quá. Tổng... Tổng thanh tra Trịnh, ông cũng tới sao? Có chuyện gì thì ông cứ dặn dò là được, cần gì tự mình đi chứ."

Quản lý Trương thấy mấy người đi vào, trên mặt toàn là vẻ lấy lòng. Không chỉ có quản lý Trương mà những nhân viên khác cùng đứng dậy chào đón.

Những người lúc đầu đang xum xuê bên người Vạn Vi Vi bỗng nhiên đi hết.

Không trách được bọn quản lý Trương lạnh nhạt với Vạn Vi Vi, chỉ là thân phận ba người đi vào quá cao quý.

Tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trần là tổng giám đốc và phó tổng của quảng trường Hằng Phong, mặc dù thỉnh thoảng cũng tự đi kiểm tra, nhưng trong một năm nhiều nhất cũng chỉ gặp được một hai lần, bình thường không thể thấy được.

Còn vị tổng thanh tra Trịnh kia, mặc dù không có thân phận lớn hơn hai người họ, nhưng đó là cấp trên chân chính của các cô.

Đó là tổng thanh tra của công ty, quản lý tất cả cửa hàng ở thành phố A.

Quản lý Trương nhiệt tình chào đón cũng không khiến ba người cười được một chút.

Bọn họ lạnh lùng đi vào, cho đến khi thấy Đường Tâm Lạc mới đổi sắc mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc