THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Cổ phần Đường thị, Đường Tâm Lạc dĩ nhiên không vô duyên vô cớ nhường cho người khác.

Đó là tài sản cha mẹ để lại cho cô, huống chi, ban đầu khi cô bị đuổi khỏi Đường gia không hề có đường lui, đành giao quyền điều hành công ty cho người khác.

Nhưng mà bây giờ, mọi chuyện không giống nhau.

Từ chỗ của luật sư Phạm rời đi, Lục Dục Thần đưa cô về Lam Loan Nhã Uyển.

Vừa đi vào biệt thự, cả người cô bị Lục Dục Thần bế lên, dưới ánh nhìn lúng túng của vú Trương đi vào phòng.

Cô bị Lục Dục Thần đặt lên giường, anh đè tới, thân thể của hai người chui vào trong chăn.

"Sao rồi, đề nghị vừa rồi của anh, em có hứng thú không?" Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vô cùng gợi cảm.

Đường Tâm Lạc nhớ tới lời vừa rồi của anh.

Căn cứ theo hợp đồng của họ, cô gả cho anh, anh giúp cô đoạt lại tất cả.

Cho nên vừa rồi, anh đưa cô đến đó, còn bảo luật sư Phạm kiện giúp cô, đoạt lại 40% cổ phần Đường thị.

Nhưng mà, trên đường về, anh lại đưa ra một đề nghị mê người hơn.

Không chỉ giúp cô đoạt lại 40% cổ phần, anh cũng sẽ giúp cô giành lại quyền kiểm soát tập đoàn, Nếu như cô biểu hiện tốt, thậm chí còn giúp cô đuổi bà nội cô ra khỏi hội đồng quản trị.

Nhưng mà, giống như buôn bán với quỷ dữ, loài người vĩnh viễn không chiếm được lợi ích.

Đề nghị của Lục Dục Thần cũng bổ sung thêm một điều kiện hà khắc.

Anh muốn cô "yêu" anh, giống như một người vợ thật sự "yêu" anh.

Vì dạo này phản ứng của cô thỉnh thoảng lạnh nhạt và có chút chống đối, anh không hài lòng nên mới đưa ra điều kiện này.

Trong thời gian ký kết, cô phải thật sự nhập vai một người vợ của anh. Chẳng những lừa gạt người bên ngoài, thậm chí nếu cần, ngay cả Mạnh Trạch biết rõ mọi chuyện cũng phải gạt.

Nhưng mà, yêu cầu duy nhất là cô không được thật sự động tâm với anh.

Bởi vì anh không muốn có phiền phức, đặc biệt khi hết thời hạn, anh không muốn dây dưa với cô nữa.

Đường Tâm Lạc không hiểu vì sao Lục Dục Thần lại đi giải thích những điều này, nhưng mà, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức gật đầu đồng ý.

Chủ động xoay người, nằm lên trên anh.

Ngồi trên cơ bụng săn chắc, cô hôn vào yết hầu của anh.

"Lục tiên sinh, đề nghị của anh rất tốt..." Cô vừa hôn vừa nói: "Em không thể chờ để thấy được bà nội và cô của em bị đuổi ra khỏi Đường thị."

Cô hiếm khi chủ động khiến cho ánh mắt của Lục Dục Thần dao động.

Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra thần thái mê người hiện nay của cô.

Chẳng qua, trái với đôi mắt đào hoa quyến rũ, kỹ thuật của cô rất tệ.

Bởi vì anh không có động tĩnh, cô cảm thấy mất kiên nhẫn.

Nụ hôn ôn nhu trở nên hỗn loạn.

Cảm giác như vậy khiến cho anh có ảo giác mình đang nuôi một con mèo hoang.

Không tự chủ cười thành tiếng, Đường Tâm Lạc nghe thấy lập tức mất hứng.

Má, cô cố gắng nửa ngày trời, đại gia bỏ tiền như anh nên phối hợp một chút chứ.

Kết quả, anh không những không phối hợp mà còn cười nhạo cô!

Cho dù đang ở thế dưới, Lục Dục Thần vừa đồng ý giúp cô, nhưng bản chất thiên kim tiểu thư rất nhanh bộc lộ.

Đường Tâm Lạc ngồi dậy, trợn mắt nhìn anh.

Sau đó mất hứng lăn về góc giường.

Bình luận

Truyện đang đọc