THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Giọng nói anh ta trầm thấp êm tai, nhưng lời nói ra thật là tàn nhẫn.

Anh ta cho rằng, nói ra như vậy, Đường Tâm Lạc tất nhiên sẽ giống như lúc trước, lạnh run, sau đó những giọt nước mắt khiến người ta chán ghét sẽ lại rơi xuống.

Nhưng người phụ nữ hiền lành trong trí nhớ của anh ta, sau khi nghe lời này, chẳng những không hèn mọn cúi đầu xuống nhẹ giọng khóc nức nở, ngược lại còn hất cằm lên, dùng đôi mắt tinh anh can đảm nhìn thẳng vào anh ta.

“Lục Kình Hạo…’’

Cô nhìn anh, ánh mắt kiên nghị:

“Anh ảo tưởng quá rồi đấy.’’

Đường Tâm Lạc đáp trả bằng ánh mắt căm ghét, trong giọng nói sự khinh thường ngày càng lớn.

“Nếu như anh ghét tôi đến mức đồ đạc của tôi cũng không muốn động, vậy trước lúc ly hôn, tại sao lại không biết xấu hổ cướp từ tay tôi 20% cổ phần công ty Đường thị? Nếu như anh khí khái thật như lời anh nói, trước kia anh đã không vì mục đích thoát khỏi thân phận con riêng mà lấy tôi rồi! Lục Kình Hạo, đừng đem mình tung hô như vậy, không xứng đâu!’’

“Cô ——!’’

Lời nói của Đường Lạc Tâm như một cái tát vào mặt Lục Kình Hạo.

Trong lòng đột nhiên giận dữ, anh ta trực tiếp giơ tay phải lên, định hướng mặt Đường Tâm Lạc mà tát.

Một bóng đen cao lớn bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng Đường Tâm Lạc, trực tiếp gập cánh tay phải của Lục Kình Hạo.

Tiếp theo trong nháy mắt, Đường Tâm Lạc nghe được tiếng hét thảm thiết, cánh tay phải của Lục Kình Hạo bị bẻ ngoặt xuống.

Chỉ là chưa đến một giây, người được Lục Dục Thần cử theo cô liền đem cánh tay Lục Kình Hạo bẻ cho trật khớp!

“Đường Tâm Lạc, cô... Cô dám ra tay ở Lục gia sao?’’ 

Lục Kình Hạo trên trán chảy mồ hôi to như hạt đậu, cả khuôn mặt đã vo thành một nắm.

Anh ta biết rõ thân phận của những người này,lại càng thêm e ngại thực lực của bọn họ.

Vì vậy, cho dù bị bọn họ bẻ một cánh tay, anh ta cũng không dám chất vấn gì, chỉ có thể đem lửa giận trút lên Đường Tâm Lạc.

“Lục Kình Hạo, nếu không phải anh muốn động thủ với tôi trước, bọn họ cũng không thèm ra tay với anh đâu.’’

Cô đã sớm không còn là Đường Tâm Lạc của lúc trước, sẽ không đi chỉ vì cái nhíu mày của Lục Kình Hạo.

“Được, xem như cô lợi hại…’’

Lục Kình Hạo dựa vào tường, biết rõ hôm nay có bốn người vệ sĩ này, bản thân tuyệt đối không thể ức hiếp được Đường Tâm Lạc.

Lúc đầu vốn chuẩn bị hống hách làm nhục cô, hiện tại xem ra, chỉ có thể mau chóng lấy chi phiếu mà đuổi người đi mà thôi.

“Cô thu dọn mau mau chút đi, dọn xong nhớ đưa đồ cho tôi đấy.’’

Lục Kình Hạo vịn lấy cánh tay phải bất lực nghiến răng nói.

Đường Tâm Lạc không muốn cho bốn người vệ sĩ biết rõ "Giao dịch" lén lút giữa cô và Lục Kình Hạo, chỉ có thể cho bốn người thay cô xếp đồ vào vali, còn cô liếc mắt ra hiệu cho Lục Kình Hạo đi ra ngoài.

Gian phòng này từ khi cô kết hôn cũng chỉ có một mình cô ở, đồ vật bên trong hầu hết đều mang từ Đường gia đến.

‘’Cô muốn làm gì?’’

Lục Kình Hạo theo cô đi ra ngoài, trái tay vịn vào cánh tay phải bất lực, tuy rằng rất muốn Đường Tâm Lạc gọi người nối khớp lại cho, nhưng lại không còn mặt mũi nào mở miệng.

Đường Tâm Lạc cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy tấm chi phiếu từ trong túi ra:

“Anh trả lại đồ cho tôi.’’

Lục Kình Hạo thấy tấm chi phiếu hai mắt liền sáng ngời lên, đang muốn thò tay lấy đi thì Đường Tâm Lạc lại rụt tay trở về.

“Trước tiên trả đồ của tôi cho tôi đã’’

Món di vật của mẹ đối với cô là thứ quan trọng nhất, cô tin Lục Kình Hạo tuyệt đối sẽ không để trong phòng để cô tự đến lấy.

Quả nhiên, ánh mắt Lục Kình Hạo tối lại, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu lam đậm.

Đường Tâm Lạc nhận chiếc hộp màu lam, mở ra, một chiếc vòng cổ vàng gắn đá thạch anh được chế tác tinh xảo lẳng lặng nằm bên trong.

Trông thấy chiếc vòng cổ quen thuộc, đáy mắt cô hiện lên một tầng thủy quang.

Mẹ...

Bình luận

Truyện đang đọc