THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Cô... Đường Tâm Lạc, nói như thế nào tôi cũng là trưởng bối của cô, cô để tôi quỳ không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống sao?"

Tống Tú Lan căn bản không chịu nổi nỗi nhục này, nếu như giả bộ thì không sao nhưng Đường Tâm Lạc thật sự bắt bà ta quỳ.

Bà ta đứng lên, oán độc nhìn Đường TÂm Lạc.

Đường Tâm Lạc cũng không phải cha mẹ bà ta dựa vào cái gì mà dám nhục nhã bà ta như vậy?

"Tống Tú Lan, cô phát điên cái gì, ai cho phép cô nói chuyện như vậy với Tâm Lạc!" Đường Tâm Lạc còn chưa trả lời, đã bị Trác Nhã Dung đen mặt nói.

Tống Tú Lan bị Trác Nhã Dung mắng, khí thế lập tức xẹp xuống.

"Chị...Nhã Dung, em...em cũng thấy rồi đấy, đây là con dâu em, rõ ràng cố ý làm nhục chị! Chị tốt xấu gì cũng được coi là trưởng bối của nó, vậy mà nó chẳng thèm để cho chị chút mặt mũi, cũng chính là không cho Trác gia chúng ta mặt mũi. Chị thấy cô ta a, chỉ là ỷ vào có Dục Thần chống lưng, cho nên xem thường Trác gia chúng ta!"

"Trác gia? Cô còn không biết xấu hổ mà nói đến Trác gia..." Trác Nhã Dung tức giận mắng bà ta.

"Nếu không phải nể mặt của anh hai, chị cho rằng chị còn có thể đến đây xin lỗi sao? Bây giờ nếu chị muốn thật lòng nhận lỗi với Tâm Lạc thì làm còn nếu không thì đi ra ngoài cho tôi...Lục gia chúng tôi không dung nổi đại Phật như chị!"

"Nhã Dung, em đừng nói vậy...vừa rồi chị quỳ xuống là thành thật muốn xin lỗi nó...cô a...cô ta xem thường trưởng bối, vừa rồi biểu hiện của cô ta nói chuyện với chị đâu phải biểu hiện nói chuyện với trưởng bối chứ!"

Tống Tú Lan cho rằng mình là chị dâu của Trác Nhã Dung, cho nên Trác Nhã Dung sẽ đứng về phía mình.

Tình cảm của bà ta cùng Trác Nhã Dung, so với Đường Tâm lạc vừa mới vào cửa sâu hơn nhiều. Huống chi, Đường Tâm Lạc là lần kết hôn thứ hai, thân phận như vậy, bà ta không tin là Trác Nhã Dung sẽ tiếp nhận cô ta.

Nhưng mà, sự thật thường làm người ta không đoán trước được.

Trác Nhã Dung chẳng những không giúp Tống Tú Lan, người lại lạnh mặt nói với bà ta, "Rất tốt, bây giờ chị thật có năng lực, dám ra vẻ uy phong với người Lục gia!"

"Dì Trương, gọi người đến đưa Trác phu nhân ra ngoài cho tôi!" Trác Nhã Dung nói, không có chút tình cảm.

Tống Tú Lan nghe thế hoảng hốt, lập tức nhào lên ôm lấy hai chân Trác Nhã Dung.

"Nhã Dung...em...em đừng đuổi chị đi như vậy... Chị trở về như vậy sẽ bị anh hai em đánh chết, chị vì em khổ tâm nên mới như vậy a, em đừng đuổi chị đi!"

"Vì tôi.." Trác Nhã Dung cười nhạo, "Chị như vậy là muốn tốt cho tôi! Nếu như vì tốt cho tôi, thì không nên đối với con dâu tôi như vậy!"

Trong bụng Đường Tâm Lạc còn có cục cưng, người thừa kế tương lai của Lục gia.

"Thật sự, chị thật sự là muốn tốt cho em!" Tống Tú Lan biết Trác Nhã Dung kiêng dè chuyện kia, nhưng bà ta không quản được như vậy.

"Thân phận của Đường Tâm Lạc căn bản không xứng với Dục Thần a! Nhã Dung, em nhanh tỉnh lại, đừng để bị cô ta mê hoặc. Nếu thật sự Dục Thần cùng cô ta sinh con, sản nghiệp tương lai của Lục gia không chừng sẽ bị người ta cướp đi, Nhã Dung em..."

"Đừng trước mặt tôi nhắc đến người kia!" Trác Nhã Dung tức giận, lập tức đưa chân đá Tống tú Lan ra.

Đúng lúc này, vú Trương đưa người đến, đem Tống Tú Lan cùng Tống Gia Ni ra khỏi biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc