THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Đúng lúc này, di động vang lên.Trên màn hình cho thấy, rõ ràng là Việt Trạch điện thaoji.Đường Tâm Lạc thu lại tâm trạng phức tạp, thở sâu, nhận điện thoại.“Alo…”Cô vừa mở miệng, lại nghe thấy giọng nói đàn ông trầm thấy đầu bên kia truyền đến.“Thế nào? Có phải bị thông báo vừa rồi của tôi cảm động hay không…” Giọng nói Việt Trạch, nghe qua dường như vô cùng thư giãn thích ý, một điểm cảm thấy phiền não về tai tiếng cũng không.“Việt Trạch.” Đường Tâm Lạc không quanh co lòng vòng, trầm giọng nói: “Tôi muốn trịnh trọng, nói tiếng xin lỗi với anh.

Có chuyện, tôi nghĩ muốn, tôi nhất định phải nói cho anh biết.”Cô đối với Việt Trạch, hoặc là đối những người khác, giống như đều có thể nói ra tiếng lòng mình.Nhưng, khi dối mặt với Lục Dục Thần, lại không có gan, cảm thấy nói không nên lời.Đây có thể, là đối mặt với người bình thường, hòa diện đối với người mình thích, biểu hiện trái ngược.Rõ ràng đối với người ngoài, lại khó mà nói, đều có thể nói ra miệng.Chỉ khi nào đối tượng cần giải thích biến thành Lục Dục Thần, rất nhiều lờ muốn nói, đều giống như bị mắc kẹt trong cổ họng.Đầu bên kia Việt Trạch nghe thấy giọng nói Đường Tâm Lạc lộ ra tin thật, cũng bất giác thu hồi khóe môi cười.Anh thấp giọng nói: “Ừm, cô nói.”Đường Tâm Lạc nhấp nháy môi, một hơi nói xong: “Việt Trạch, tôi…Lần trước đã nói qua với anh, tôi đã kết hôn, không phải đang nói đùa hoặc lừa gạt lấy lí do từ chối anh.


Tôi, tôi xác thực đã kết hôn, không phải là người anh cho là Lục Kình Hạo.

Lục Kình Hạo, anh ta là chồng trước, tôi và anh ta đã ly hôn mấy tháng, hiện tại tôi…Là vợ của một người đàn ông khác.”“Ừm…Tôi nói những chuyện này, anh hiểu chưa?”Cô không có trực tiếp từ chối Việt Trạch, nhưng mà, cô cảm thấy, nói như vậy, cũng đã biểu đạt rõ ràng rồi.Cô là phụ nữ có chồng.Cô và Việt Trạch, là không có khả năng.Việt Trạch, cugx không nên thích cô, lại càng không nên gióng trống khua chiêng theo đuổi cô.Cô nói xong, nín thở chờ Việt Trạch đáp lại.Mãi thật lâu sau, mới nghe được âm thanh khàn khàn từ tính của Việt Trạch, trầm thấp vang lên.“Tôi hiểu được.”“Anh thật sự hiểu rồi hả?” Đường Tâm Lạc lo lắng, hỏi lại.Lại thật lâu sau, mới nghe đượcmột tiếng “Ừm” của Việt Trạch.Sau đó, anh ta nói, “Được Tâm Lạc, tôi còn có việc, trước treo.”Bất kỳ ai, nếu phát hiện người phụ nữ mình muốn theo đuổi sớm đã lập gia đình, đặc biệt anh ta mới vừa ở trước mặt toàn bộ thế giới thổ lộ, lại gặp phải chuyện “Đả kích” như vậy, có thể đều giống như Việt Trạch, không biết làm thế nào đi.Đường Tâm Lạc hiểu, nói khẽ chào tạm biệt với Việt Trạch.Sau đó, an tâm cúp điện thoại.Thở ra…Tuy không khí có hơi kỳ lạ, nhưng tốt xấu, xem như giải quyết một chuyện.*Mà bên kia, Việt Trạch tắt điện thoại, trong đôi mắt màu lam, lại xẹt qua một tia lạnh.“Thiếu chủ, mới vừa nhận được tin tức.


Công tước đã biết được chuyện anh thông báo với Đường tiểu thư, hình như vô cùng tức giận.”Blanco đứng ở một bên, thật cẩn thận báo cáo.“Anh xem, có phải giải thích với Công Tước một chút hay không.

Dù sao, với thủ đoạn của Công Tước, nếu là đối với Đường tiểu thư là ra loại chuyện gì…”Chris- Lôi Đình Đốn, là cha đẻ của Việt Trạch.Ông ấy kế thừa gia tộc Lôi đình Đốn tước vị Công Tước, nhưng đồng thời, cũng quản lý toàn bộ tổ chức xã hội đen Châu Âu.“A, người đàn ông kia…”Nghĩ đến người đó, cha mẹ đối với chính mình coi như không có nhiều năm, trên mặt Việt Trạch, lần đầu tiên xuất hiện băng lãnh vô tình cười.“Tùy ông ấy vui vẻ.

Ông ấy xuất thủ đối với Đường Tâm Lạc mà nói, chỉ hi vọng…Đến lúc đó, ông ấy sẽ không hối hận.”.


Bình luận

Truyện đang đọc