THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Anh, anh vô sỉ!" Lúc này, nghe Lục Dục Thần nói những lời vô lại, cô tức đến nổ tung:"Thả em xuống, em không muốn nhiều lời với anh.""Ừm, được." Ngoài dự kiến của Đường Tâm Lạc, không những Lục Dục Thần không phản đối mà còn sảng khoái đáp ứng.Nhưng mà cô mới vui vẻ được mấy giây, liền phát hiện hành động Lục Dục Thần không đúng.Chẵng những không buông cô ra mà còn ôm cô vào văn phòng, đi đến gần bàn làm việc.Cái bàn lớn này, mỗi lần cô đến đều bị anh đặt lên, làm mấy chuyện mất mặt."Lục Dục Thần, rốt cuộc anh muốn gì...Anh đã không nguyện ý nói chuyện hợp tác với em, thì thả em ra đi.

Còn nữa...Tay của anh, không được sờ mó lung tung!""Em là vợ của anh, vì sao không thể sờ?" Anh không để ý tới cô, ngược lại còn thổi khí bên tai cô.Đường Tâm Lạc đỏ mặt lên:"Em không phải vợ của anh!""Anh cũng đã nói, em chính là vợ anh.


Tiểu Lạc..Mặc kệ em tránh anh ra sao, thì cả đời này em đều là vợ của anh." Anh nhìn cô gái trong ngực, học trộm bộ dạng vô lại của Kiều Mạc Hàn.Quả nhiên, hỏi Mạnh Trạch là sai.Phải hỏi người chuyên nghiệp mới đúng.Kiều Mạc Hàn không hổ danh là "Cao thủ sát gái", chinh phục vạn bụi hoa, lời của cậu ta thật chính xác.Đẹp trai không bằng chai mặt, huống chi, vốn Tiểu Lạc là vợ của anh.Thời điểm nên chủ động, thì không nên lùi bước."Lục Dục Thần, em không biết anh lấy suy nghĩ đó từ đâu, em đã nói với anh rất nhiều lần, em và anh..Không liên quan gì đến nhau.

Bây giờ anh đang khi dể em bị mất trí nhớ sao? Anh lạnh lùng như vậy, làm em rất hoài nghi, trước khi em mất trí nhớ, quan hệ với anh cũng đã chấm dứt! Cơ bản không có khả năng em thích người đàn ông như anh!""Tiểu Lạc, muốn chọc giận anh, không dễ dàng đâu." Anh cười nhẹ, thả cô lên bàn làm việc.Tiếp theo, khi Đường Tâm Lạc chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh giam cầm trên cái bàn.Nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô sỉ của anh, cách mình ngày càng gần, Đường Tâm Lạc gấp đến sắp khóc:"Lục Dục Thần, anh thả em ra...""Không thả." Anh dứt khoát lắc đầu, sau đó thân mật xích lại gần, đụng chóp mũi vào chóp mũi của cô."Tâm Lạc, nói cho em một tin tốt.


Sở dĩ anh không hợp tác với em.

Là vì, tập đoàn Witton vốn là của em.

Ông chủ muốn nhân viên làm gì, em cho rằng, còn tự mình hạ thấp bản thân, nói chuyện hợp tác với nhân viên sao? Em chỉ cần ra lệnh, tự nhiên sẽ có người chuẩn bị phương án kỹ càng , để cho em xem."Đường Tâm Lạc bị anh cọ mũi đến phát run.Lúc này, nghe anh nói, cũng không suy nghĩ nhiều.Vừa vặn tiện nghi cho Lục Dục Thần, thấy cô ngơ ngác, mở to miệng, một mặt kinh ngạc.Anh khẽ nhếch môi.Kìm lòng không được, liền hôn lên, cô chưa son môi, nhưng môi lại hồng nhuận.Nụ hôn nhẹ nhàng sâu sắc, sau đó là trằn trọc không yên.Ưm, cuối cùng tiểu Lạc của anh, cũng để cho anh hôn rồi.Cô đang bị anh hôn, giống như càng thêm ngốc lăng, không phản ứng kịp.Anh được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn sâu hơn.Bị anh hôn càng ngày càng nóng...Ngón tay thon dài, mê luyến sờ xoạng khắp người cô."Bảo bối, em thật thơm..." Lục Dục Thần đưa cả người cô tựa vào lồng ngực mình.Chỉ muốn yêu cô hơn nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc