THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Thật không?"Giọng của anh khàn khàn, hôn lên chiếc cổ mảnh khãnh của cô tới tấp.

Mỗi một tấc da một tấc thịt, đều bị anh lưu lại ấn ký, như vậy anh mới bằng lòng bỏ qua.

"KHông có! thật không có! " Đường Tâm Lạc bi anh hôn đến đầu choáng váng.

Ngay cả âm thanh cũng trở nên khác biệt.

Cô vô cùng không thích mình như vậy.

Rõ ràng sau khi đoạt lại Đường thị, cô còn mừng thầm, cảm thấy bản thân đã kiêng cường hơn trước kia.

Cho dù đối mặt với bà Đường hay là Vạn Vi Vi, hoặc những khiêu khích cô.

Đều xuất ra khí thế kiên cường, làm bọn họ kiêng dè.

Thế nhưng, khi đối mặt với Lục Dục Thần, cô liền hiện nguyên hình không thương tiếc.

Trước mặt người có khí thế cường đại như anh, một chút "khí thế" của cô liền biến mất không còn sót lại chút nào.

Hơn nữa! Cô! còn từng cho Việt Trạch nhéo má,.

.

còn bị anh ta chủ động ôm.

KHông cảm thấy chột dạ mới lạ.


Hiện tại, thật may mắn, không bị Lục Dục Thần thấy mấy cảnh đó.

Nên chỉ có thể mặt dày nói dối, dỗ dành anh.

Đường Tâm Lạc còn đang cực khổ cầu xin tha thứ, nhưng Lục Dục Thần cũng không hề "tra hỏi" cô nữa.

Anh không nói, thấy cô khóc đến đáng thương, miệng thì nũng nịu cầu xin tha thứ.

Cuối cùng, vẫn mềm lòng tin tưởng cô.

Được rồi, cô nói không có thì không có vậy.

Một màn ven đường hồi nãy, anh đã thấy rõ ràng.

Bản thân tiểu Lạc, cũng là bị gã kia ép nhận ý tốt.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong đáy mắt của anh cũng lặng yên thối lui.

Âm thầm quyết định, lần này, liền tin tưởng cô.

Chỉ bất quá, không nói cho Đường Tâm Lạc biết.

Đường Tâm Lạc đáng thương, còn tưởng Lục Dục Thần đang nổi giận.

Dù bị anh làm cái kia lại cái kia cái kia.


Cũng không dám há miệng ngăn cản.

Trên giường lớn, Đường Tâm Lạc được anh cẩn thận từng li từng tí đặt trên giường.

Vì đang mang thai, cho nên không thể làm gì.

Nhưng anh lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú.

"Đồng ý với anh, về sau, không được gặp người kia! " Anh hôn cô, lạnh lùng nói.

Đường Tâm Lạc ngoan ngoãn gật đầu, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Việt Trạch là hi vọng của Đường thị, cũng là người cô tín nhiệm.

Mà Đường Tâm Lạc cảm thấy mình rất trong sáng, không có tình cảm ngoài lề với Việt Trạch.

Còn Lục Dục Thần, không chỉ nhạy cảm mà còn bá đạo đến đáng sợ.

Đường Tâm Lạc không dám nói rõ, lại không biết biện minh, bị Lục Dục Thần đè trên giường, chỉ có thể ngoan ngoãn thòa hiệp, nghe lời một chút.

Bàn tay sờ lên bụng hơi nhô ra của cô, anh nói:"Đã ba tháng rồi?"Lúc anh nói chuyện, trong mắt đen kịt, giống như đang cất giấu thâm ý.

Tim Đường Tâm Lạc đập "thịch" một tiếng, cô lập tức che bụng:"Ba tháng, còn thiếu ba ngày mới tròn ba tháng, bác sĩ đã nói, không được!""Ba ngày thôi mà, bảo bối ngoan, mau buông tay! ""Không, không được! Đừng nói là ba ngày, ngay cả ba giờ cũng không được.

Bác sĩ nói ba tháng là ba tháng, con của chúng ta xém chút đã sinh non, anh không thể làm như vậy!"Những chuyện khác, cô đều có thể đáp ứng anh.

Nhưng chuyện liên quan đến an toàn của bảo bảo, cô nhất quyết không thỏa hiệp.

Thái độ của cô, thật sự quá kiên định.

Lục Dục Thần quấy rầy đò hỏi một hồi, thấy Đường Tâm Lạc vẫn không thỏa hiệp, cũng chỉ có bỏ qua, tự thỏa hiệp với bản thân.

Anh ôm cô, hôn một chút, hạ thấp giọng nói:"Được, nghe em, đêm nay chúng ta sẽ không làm gì.

".


Bình luận

Truyện đang đọc