THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


“Tôi….

”Đường Tâm Lạc kéo chặt chăn, đầy mặt phòng bị nhìn Lục Dục Thần trong bóng đêm.

Cô có thể cảm giác được áp suất cực thấp tỏa ra trên người anh.

Dù biết làm vậy cũng không được gì nhưng Đường Tâm Lạc vẫn quyết không chịu thua.

“Tôi sao biết anh đến đây làm gì….

.

Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, sao….

Bị tôi nói trúng rồi? Xem ra anh trước đây cũng làm loại chuyện này với không ít phụ nữ rồi phải không….

.

”“Đường Tâm Lạc, em——” Lục Dục Thần áp át cô hơn.

“Em tốt nhất phải biết rõ….

.

Anh trừ em ra cũng chưa từng làm với bất kỳ người phụ nữ nào!”Đường Tâm Lạc nghe vậy, dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Anh đương nhiên không có làm qua người phụ nữ nào rồi, bởi vì trong lòng anh quý trọng trái tim người phụ nữ kia không tốt.

Không thể cùng người phụ nữ kia lên giường cho nên để Đường Tâm Lạc tôi sinh con cho anh sao.

Cô biết mà!Lục Dục Thần thấy Đường Tâm Lạc không nói lời nào, trong bóng tối hai tròng mắt hẹp dài nguy hiểm nhìn cô.


“Sao, em không tin?” Anh chậm rãi đến gần.

Thẳng đến khi đem người phụ nữ chưa kịp phản ứng lại ép đến đầu giường.

“Em nếu không tin thì anh hiện tại để cho em kiểm chứng luôn.

”Anh áp quá gần, khoảng cách nguy hiểm như vậy làm Đường Tâm Lạc hoảng sợ.

“Anh….

Anh đừng tới đây.

Tôi nói rồi, tôi không quen anh, cũng không phải là vợ anh….

Chồng tôi là Lục Kình -----“Lời còn chưa nói xong, năm ngón tay thon dài của nam nhân liền nắm lấy hàm dưới cô.

“Em tốt nhất đừng ở trước mặt anh gọi tên người đàn ông khác.

” Anh chuyện gì cũng có thể nhân nhượng cô, nhưng riêng chuyện này thì không thể.

“A….

.

” Đường Tâm Lạc bị đau thở mạnh một tiếng, cho rằng nam nhân sẽ buông tay nhưng anh lại không giống tưởng tượng của cô mà buông ra như vậy.

“Sao, biết đau rồi?” Lòng bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm tinh xảo.

Không biết vì sao cảm giác lạnh lẽo đó làm cả người Đường Tâm Lạc run lên.


“A…… Tiểu Lạc, đau như vậy còn chưa là gì đâu.

” Tay anh chậm rãi đi xuống, cuối cùng trong bóng tôi bắt được tay phải đang run của Đường Tâm Lạc.

Thoáng dùng sức đã đem cô từ trong chăn kéo ra.

Đường Tâm Lạc còn chưa kịp kháng cự, tay phải đã bị lôi kéo đặt lên ngực trái của anh.

“Nơi này của anh còn đau hơn gấp trăm lần cảm giác vừa rồi của em.

”Nói đến đây Lục Dục Thần lộ ra cười lạnh.

“Đường Tâm Lạc, đừng gạt anh….

Em cố ý chọc giận chọc giận anh là để anh quên lời nói vừa rồi phải không? A….

Nói cho anh biết, em sao lại trở thành như vậy? Em không nghĩ đến anh cũng có trái tim, thấy em nằm ở đó, thấy em mất đi ký ức anh cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ khổ sở sao!!”Lục Dục Thần đã hoàn toàn khẳng định, Đường Tâm Lạc chính là ở cố ý làm bộ mất trí nhớ.

Anh tưởng mất mà lại tìm được Tiểu Lạc, anh quý trọng Tiểu Lạc như vậy….

Vì sao thật vất vả có thể trở lại bên người anh lại muốn làm bộ như không quen!Thậm chí còn lặp đi lặp lại nhiều lần, dùng Lục Kình Hạo chọc giận anh.

Đường Tâm Lạc, cô ấy chẳng lẽ không biết đau lòng sao!?“Xin lỗi……” Đường Tâm Lạc dùng sức rút tay về từ lồng ngực nóng bỏng của anh.

“Tôi không biết anh đang nói gì….

.

Tôi không hề lừa anh….

.

Tôi đã không còn nhớ rõ chuyện phát sinh với anh nữa.

”Trong bóng tôi, cô nâng đầu, nhìn không hề chớp mắt nam nhân trước mặt.

Đã không còn hoảng sợ bất an ban đầu, ánh mắt hoa đào xinh đẹp kia đều chỉ còn lại gợn sóng bình tĩnh.

Cô thật sự đang nỗ lực học cách quên đi người nam nhân trước mặt này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc